Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách âm của văn phòng thực sự rất tốt, cho nên khi hai người đều không nói lời nào, bầu không khí liền lâm vào tình trạng ngượng ngùng ngắn ngủi.

Ánh mắt Tiêu Chiến không biết để vào đâu, vừa rồi bắt tay Vương Nhất Bác lại cảm thấy tê dại giống như điện giật. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt Vương Nhất Bác trực tiếp nhìn qua khiến cho anh bồn chồn, giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Nhưng anh rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái, đôi mắt dưới cặp kính cũng không hề né tránh, thẳng tắp nhìn lại Vương Nhất Bác.

"Vương tổng còn điều gì muốn biết về tôi không?"

Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày, câu hỏi này, lại giống như đảo khách thành chủ. Nếu theo quy trình thông thường, sau khi Joey sàng lọc sơ yếu lí lịch sẽ đưa đến cho hắn xem qua một lượt, hắn cảm thấy thích hợp mới để cho Joey sắp xếp phỏng vấn.

Mỗi ngày hắn đều có rất nhiều việc phải xử lý, nhiều đến mức không thể lãng phí thời gian đi xem ảnh của ứng viên trên các bản sơ yếu lí lịch, nhưng cái tên Tiêu Chiến này lại rất quen thuộc.

Trước khi Joey đem một chồng sơ yếu lí lịch đã được sàng lọc đưa cho hắn, có nói: "Vương tổng, bản lý lịch của ứng viên này nằm trong nhóm nhân tài dự bị của chúng ta trước đây. Lúc ấy bị từ chối là do anh ta không có kinh nghiệm công tác. Lần này tôi nhận được sơ yếu lí lịch mới của anh ta đã nhìn kỹ một lượt, nếu kinh nghiệm dự án của anh ta không phải là giả, nói cách khác, nếu tất cả là nói thật, tôi cho rằng năng lực công tác của anh ta cực kỳ xuất sắc. Sếp có thể xem qua một chút."

"Chị quyết định là được rồi." Vương Nhất Bác lúc ấy chỉ nhìn lướt qua một cái, "Anh ta tên là Tiêu Chiến đúng không.... Như vậy đi, chị bố trí kiểm tra sơ bộ. Tôi tin tưởng vào hoả nhãn kim tinh của chị, nếu phần khảo hạch đó không có vấn đề gì thì chị cứ trực tiếp sắp xếp vòng thi tiếp theo."

"Được, Vương tổng."

Joey là HR cấp cao mà Vương Nhất Bác đào được từ công ty của bố hắn, mọi việc liên quan đến công tác nhân sự, hắn đều yên tâm giao cho Joey đi xử lý.

Ban đầu, hai người làm việc không ăn ý, nhưng theo thời gian, Joey cũng dần dần hiểu được phong cách làm việc của ông chủ lớn.

Thông thường sau buổi phỏng vấn đầu tiên, cô đều yêu cầu ứng viên trở về chờ thông báo, cô cần phải sàng lọc thêm một bước nữa. Mà Vương Nhất Bác làm việc lại càng tuỳ tiện, sau khi thông qua phỏng vấn liền sắp xếp cho ứng viên thi vòng hai ngay tại chỗ, không cần phải có quy trình quanh co lòng vòng như vậy.

Nhưng mà như thế cũng làm giản lược đi một bước, Joey có thể loại bỏ rất nhiều người không đáp ứng được. Cô giống như một người đào vàng, phụ trách chọn ra ứng viên ưu tú sau tầng tầng lớp lớp sàng lọc rồi trình lên trước mặt Vương Nhất Bác.

"Nếu như anh đã nói như vậy, tôi thật sự cũng có một vấn đề muốn hỏi anh. Nếu anh nhận chức bây giờ, anh có yêu cầu gì về chế độ của công ty không? Hoặc là tôi nói cách khác, anh có thể rời bỏ công ty vì lý do gì không?"

Tiêu Chiến sững sờ. Anh nhớ những câu trả lời tiêu chuẩn mà trước kia mình đã chuẩn bị để đi tham gia phỏng vấn, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp loại câu hỏi này.

Nói thật, hôm nay gặp phải Vương Nhất Bác là điều nằm ngoài dự kiến. Bọn họ từng có hai lần tình cờ gặp gỡ đối phương, ở trong mắt người ngoài, có lẽ hai lần tình cờ đó anh đều "không mấy lịch sự", nhưng mà Vương Nhất Bác này thoạt nhìn có vẻ khá tốt nhỉ? Ít nhất là không vì hai lần thất lễ ấy mà gây khó dễ cho anh.

Đương nhiên, đây là biểu hiện giả dối. Tiêu Chiến có thể thấy rõ bản chất cực kỳ "ghi thù" của Vương Nhất Bác, nhưng đó là chuyện sau này. Cứ để sau này nói tiếp.

"Anh muốn nghe lời nói thật hay chỉ là xã giao thôi?" Tiêu Chiến hỏi ra miệng liền cảm thấy hối hận, anh gọi ông chủ lớn là "anh" ngay trong buổi phỏng vấn, lại còn hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn.

Nhưng sự hối hận này chỉ duy trì được vài giây, bởi vì Vương Nhất Bác đã cười khẽ trả lời anh.

"Con người anh thú vị thật đấy, nói thật đi, tôi đương nhiên là muốn nghe lời nói thật."

"Tăng ca, tôi không muốn tăng ca vô nghĩa, cũng không thích lãnh đạo lấy lí do 'người tài giỏi thì càng phải làm nhiều việc' để làm lý do thoái thác, ép nhân viên làm rất nhiều việc ngoài chức trách của mình, còn có.... tạm thời không nghĩ ra."

Tiêu Chiến nghĩ thầm, anh thật sự là bị công việc của công ty trước áp bức đến mức bất chấp tất cả, giờ phút này không có bất cứ biểu tình nào, lẳng lặng chờ câu trả lời của Vương Nhất Bác.

Không ngờ Vương Nhất Bác lại lập tức đứng lên, Tiêu Chiến giật mình, không biết làm sao, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác.

"Chừng nào anh có thể tới đây làm?"

"A?"

"Tôi thích người như anh. Đề xuất tiền lương của anh cũng không có vấn đề gì. Anh có gì không vừa lòng với 1ST cứ trực tiếp nói ra, tôi sẽ thông báo cho Joey sắp xếp để anh nhập chức."

Để duy trì hình tượng nghiêm túc, Vương Nhất Bác đã phải nhẫn nhịn không cười cho đến tận giờ, chính là vì hắn đặc biệt hài lòng với cuộc phỏng vấn hôm nay.

"Hả?" Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không giả vờ bình tĩnh được nữa, lời của ông chủ này, nghe thế nào cũng thấy kỳ quái, mặt anh bất giác nóng lên, vào lúc Vương Nhất Bác đi tới thì theo phản xạ có điều kiện mà dựa lưng vào ghế.

"Ồ, ý của tôi là tôi thích những nhân viên có tính cách như anh, anh đừng hiểu lầm." Vương Nhất Bác chú ý đến động tác nhỏ của Tiêu Chiến, dừng chân lại, một lần nữa lịch sự vươn tay ra với Tiêu Chiến, "Hoan nghênh anh gia nhập 1ST."

"Cảm ơn." Tiêu Chiến sửng sốt một chút, cũng đưa tay ra.

"Đúng rồi, có một chuyện muốn nói rõ ràng với anh." Vương Nhất Bác sửa sang lại vạt áo, "Trong ấn tượng của tôi, hình như tôi đã chào hỏi anh rồi. Lần đó tôi cùng bạn bè tụ tập, uống hơi nhiều, trạng thái không tốt có mạo phạm đến anh. Tôi xin lỗi."

Vương Nhất Bác nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức trong lòng còn lặng lẽ giơ ngón tay cái với chính mình.

Tiêu Chiến cũng điều chỉnh trạng thái cực nhanh, cực kỳ giống với chuyên viên mặt lạnh trên thương trường, nụ cười thương nghiệp đến mức người ta không bắt bẻ được, "Không sao cả, trí nhớ của tôi không tốt."

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác, trên người Vương Nhất Bác nồng nặc mùi rượu, lời nói cũng không lịch sự lắm, thân thiết đến mức làm anh cảm thấy khó chịu.

Lần thứ hai nhìn thấy Vương Nhất Bác, người này đang trả lời điện thoại với vẻ mặt vô cảm, khi anh khẽ cười trộm thì Vương Nhất Bác quay đầu nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc, đúng vào lúc sượng sùng như thế còn bối rối hỏi anh cười cái gì.

Tiêu Chiến đoán, con người như Vương Nhất Bác không dễ hoà hợp, mà lần đầu tiên gặp là hoàn toàn tình cờ.

Nhưng mà từ 1ST bước ra, cả người Tiêu Chiến vẫn có chút mơ hồ.

Hôm nay anh mơ hồ mà thông qua cuộc phỏng vấn, mơ hồ mà đáp ứng rồi nhập chức ngay tại chỗ.

Sự tình phát triển như thế này, hoàn toàn khác trong tưởng tượng. Dường như, cực kỳ thuận lợi.

Sau khi kêu Joey đưa Tiêu Chiến đến văn phòng, Vương Nhất Bác lại cầm sơ yếu lí lịch của Tiêu Chiến lên xem lại vài lần, càng xem, khoé miệng càng không kiềm chế được mà nâng lên, liếc qua cột tuổi, 30 tuổi, lớn hơn mình đến 6 tuổi.

"Không phải nói dối tuổi chứ .... Nhìn giống như sinh viên vừa tốt nghiệp."

Vương Nhất Bác lẩm bẩm.

Rõ ràng là không có ai khác trong văn phòng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn có chút chột dạ khi đem sơ yếu lí lịch của Tiêu Chiến bỏ vào ngăn tủ bên tay phải của mình, sau khi phản ứng lại, hắn còn ho khan vài tiếng.

Joey đã gửi tin nhắn Wechat tới.

Joey: Chị lấy thân phận bạn bè hỏi cậu, vừa rồi thằng nhóc nhà cậu có nói điều gì kỳ lạ với giám đốc Tiêu sắp nhập chức không?

Ông chủ Vương: ?

Joey: Lúc anh ta đứng chờ thang máy, có vẻ cứ muốn nói lại thôi, chị mới hỏi anh ta còn có vấn đề nào muốn hỏi nữa không, nhưng anh ta không nói.

Ông chủ Vương: Chị coi em là loại người nào vậy! Em chỉ nói chuyện công việc với anh ta thôi.

Joey: Tốt nhất là cậu nên làm thế.

Vương Nhất Bác không tiếp tục trả lời, cũng không cảm thấy việc mình làm vừa rồi là chuyện gì kỳ quái. Hắn mở một khung chat khác, thảo luận với đồng nghiệp bên bộ phận thiết kế về chi tiết sản phẩm mới.

Bên trái còn mấy bộ sơ yếu lí lịch mà Joey đã sàng lọc đưa đến cho hắn phỏng vấn. Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn qua, cầm lấy tuỳ tiện lật lật vài cái, không nghĩ nhiều đã đứng dậy khỏi ghế, đem mấy quyển sơ yếu lí lịch kia bỏ vào máy nghiền giấy.

Tiếng máy móc vận hành rất nhẹ, mấy tập giấy A4 rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Hắn trầm ngâm một lát, lại kéo ngăn tủ ra, nhìn sơ yếu lí lịch của Tiêu Chiến đặt trên cùng thình lình xuất hiện trước mắt, lại nghĩ thầm, sao... sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ?

Vương Nhất Bác lật mở lòng bàn tay của chính mình, vừa rồi bắt tay Tiêu Chiến vẫn còn sót lại hơi ấm.

Tính đến hôm nay, hắn và Tiêu Chiến tổng cộng mới gặp nhau được ba lần.

--

Mới tháng ba, thời tiết ở thành phố phương Nam đã nóng không chịu được. Tiêu Chiến đứng đợi ở khu vực chờ xe taxi một lát, hôm nay anh không lái xe đến, đợi gần mười phút mới đón được một chiếc taxi.

Vừa lên xe đã nhận được tin nhắn của Chung Kỳ, nói rằng đang ở trước tiểu khu nhà anh. Chung Kỳ đến hoàn toàn không báo trước, cho nên Tiêu Chiến chưa gửi mã vào cổng cho anh ta.

Chung Kỳ vừa mới đậu xe đến khu vực tạm thời bên cạnh liền gửi tin nhắn Wechat cho Tiêu Chiến.

"Ngọn gió nào thổi người bận rộn như cậu tới chỗ tôi nhỉ?"

"Bớt nói nhảm đi, mau gửi mã vào cổng cho tôi."

"Có một mình cậu tới à?"

"Em gái tôi cũng ở đây. Mấy ngày tới nó không phải phát sóng trực tiếp, hai ngày trước phát sóng đến đêm khuya, đột nhiên ngất xỉu. Tôi đưa nó đến bệnh viện kiểm tra rồi, hôm nay mới xuất viện, lại nhớ chỗ này gần nhà cậu nên thuận tiện đến thăm. Không phải cậu nói cậu mới từ chức, cả ngày đều ở nhà nhàn rỗi à? Giờ này còn chạy đi đâu nữa?"

"Tôi sắp về đến nhà rồi, đã gửi mã vào cổng cho cậu. Cậu và và Chung Ý cứ đi lên trước đi."

"Được."

Tiêu Chiến ít nhiều cũng có thể đoán được lý do Chung Kỳ đột ngột tới tìm anh, lần trước nói chuyện phiếm anh có thuận miệng nói đến việc từ chức, Chung Kỳ muốn Tiêu Chiến gia nhập công ty của anh ta, nhưng Tiêu Chiến mặc kệ, cho dù là uyển chuyển hay trực tiếp đều từ chối.

Anh thật sự không muốn hợp tác với người quen, cho dù là người thân hay bạn bè, nếu chọn tiền sẽ tổn thương tình cảm, chọn tình cảm sẽ tổn thương tiền.

Về đến nhà, hai anh em kia cũng không hề coi mình là người ngoài, đều ngồi ở phòng khách vừa uống bia vừa xem game show, thấy anh về cũng không thèm ngẩng đầu lên chào hỏi.

"Cậu đi đâu vậy?"

"Phỏng vấn." Tiêu Chiến thay dép lê, Kiên Quả chậm rãi cọ vào chân anh, nó chỉ quấn Tiêu Chiến, đừng nói là trong nhà có hai người quen đang ngồi, nó là đối với ai cũng đều lười phản ứng như vậy.

Trước đây Chung Kỳ có nói, Tiêu Chiến nuôi con mèo này quả thực có tính tình giống như chủ nhân, đối với ai cũng lạnh lùng.

"Phỏng vấn á? Không phải cậu mới từ chức có một tuần thôi sao?" Chung Kỳ lẩm bẩm, lại huých vào Chung Ý đang ngồi bên cạnh, "Tiêu Chiến, trước đây tôi đã nói chuyện này với cậu, rốt cuộc cậu có cân nhắc đến lời đề nghị của tôi không?"

"Được rồi, tôi không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, tôi không đến công ty cậu làm, tạm thời cũng không định hợp tác với cậu. Cậu còn nghe thấy ít chuyện bạn bè tan đàn xẻ nghé vì làm ăn chung sao?" Tiêu Chiến ôm Kiên Quả ngồi một bên, liếc nhìn Chung Ý, "Không phải em đang tìm việc à? Sao lại chạy đi phát sóng trực tiếp? Đó là công việc mới của em sao?"

"Ha ha, không phải, em vẫn chưa tìm được công việc thích hợp, coi như kiếm tiền tiêu vặt thôi....."

"Cũng không thể thức suốt đêm chứ, đến sức khoẻ cũng không cần à?"

"Ôi chao, em biết rồi. Em đã bị anh trai em mắng mấy ngày rồi, anh cũng đừng lải nhải thêm nữa!"

Chung Ý quay người vuốt vuốt móng Kiên Quả, lại bị Kiên Quả hư trương thanh thế đẩy ra.

"Chậc, lạnh lùng như vậy, đã béo còn kiêu ngạo."

"Này, đừng có nói với con gái anh mấy lời như vậy, nó hiểu đấy." Tiêu Chiến ôm lấy quả cầu lông xù, hết vuốt ve lại hôn hít, Kiên Quả hài lòng duỗi dài thân, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục rúc vào lòng Tiêu Chiến.

Thẳng thắn mà nói, Tiêu Chiến từ chối Chung Kỳ, còn có một nguyên nhân khác.

Anh và Chung Kỳ quen nhau từ ngày học cấp ba, lúc còn học đại học, Chung Kỳ từng tỏ tình với anh nhưng bị anh từ chối. Nhiều năm như vậy, hai người cũng không nhắc lại sự việc này.

Anh cũng từng dùng lời lẽ chính đáng nói với Chung Kỳ, nếu Chung Kỳ vẫn còn giữ phần tâm tư kia, bọn họ ngay cả làm bạn bè cũng không được nữa.

Ai cũng thấy Tiêu Chiến là một người dịu dàng nho nhã, dễ nói chuyện, nhưng người càng quen thuộc lại càng hiểu được rõ ràng, con người Tiêu Chiến quá quật cường, đã quyết định việc gì thì sẽ không dao động, nhìn có vẻ dễ nói chuyện, thật ra là người đụng phải sẽ gặp trắc trở.

Sau này Chung Kỳ cũng vài lần yêu đương, đảm bảo mình không còn tâm tư kia với Tiêu Chiến nữa.

Bởi vậy về tình về lý, Tiêu Chiến đều cho rằng mình không nên đáp ứng lời mời của Chung Kỳ.

Đối với chuyện hợp tác này, Chung Kỳ cũng tự mình tới cửa mời Tiêu Chiến rất nhiều lần, nhưng Tiêu Chiến không lay chuyển, cho nên cũng không giải quyết được gì.

Buổi tối Tiêu Chiến lười xuống bếp, cũng không dám để cho Chung Kỳ làm nổ cả phòng bếp nhà anh, cho nên ba người tuỳ tiện gọi cơm hộp, giải quyết tạm thời xong bữa tối, Tiêu Chiến liền ra lệnh trục xuất, tối hôm nay anh còn muốn xem một chút tư liệu.

Hôm nay ở văn phòng 1ST, anh đã đáp ứng ngày mai nhập chức.

--

Vương Nhất Bác gần đây không bận, hôm nay tan làm cũng không có sắp xếp gì khác, cho nên cứ trực tiếp về nhà.

Hắn đem một phòng lớn trong nhà mình chuyển thành phòng tập thể hình, hôm nay có hẹn người tới lắp đặt thiết bị, lúc xong thì trời đã tối.

Khi đi vào phòng bếp mới nhớ, buổi sáng ra cửa quá vội, đến rác phân loại rồi cũng quên chưa vứt, thừa dịp chưa thay quần áo liền cầm theo túi rác ra ngoài.

Người đàn ông mặc vest đi giày da, một tay cầm hai chiếc túi đựng rác, tay còn lại cầm điện thoại xem tin tức trên diễn đàn của công ty.

Thang máy vừa đi xuống được một tầng lại "Đinh" một tiếng mở ra, có ba người đi tới.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chiến khoé miệng tươi cười đi theo phía sau một nam một nữ. Thời điểm bước vào thang máy, Tiêu Chiến cũng nhìn thấy hắn.

Tầm mắt hai người giao nhau một giây ngắn ngủi, Vương Nhất Bác còn đang do dự xem có nên chào hỏi hay không thì Tiêu Chiến lại chỉ hơi hơi mỉm cười, tiếp tục quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.

"Này, Tiêu Chiến, cậu thật sự không suy xét chút nào sao? Tôi thật sự thành tâm thành ý đấy."

Tiêu Chiến mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Chung Kỳ một cái, đang định mở miệng thì Chung Ý đã chen vào, "Anh, da mặt anh cũng đủ dày rồi đấy. Anh Chiến đã từ chối anh nhiều lần như vậy, anh đừng có dây dưa mãi có được không?"

"Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen mồm vào." Chung Kỳ nắm lấy cái đuôi ngựa của Chung Ý giật mạnh một cái, Chung Ý cũng hung hăng đá mạnh vào chân anh ta, sau đó quay đầu cười hì hì nói với Tiêu Chiến, "Anh Chiến, đừng để ý tới anh trai em."

Vương Nhất Bác vốn đang đứng bên trong thang máy, bình tĩnh nghe ba người nói những lời mà hắn không hiểu, thời điểm nghe thấy mấy chữ "dây dưa mãi" liền nhướng mày.

Mấy từ này, ở trong khung cảnh trước mắt, dường như có ý nghĩa khác.

Cũng không biết có phải hắn nhìn lầm hay suy nghĩ nhiều không, hắn luôn cảm thấy cái người đàn ông tên Chung Kỳ kia nhìn lén Tiêu Chiến rất nhiều lần.

Vương Nhất Bác vứt rác xong quay lại, tình cờ gặp Tiêu Chiến cũng vừa tiễn khách xong trở về. Hai người lại một lần nữa gặp mặt mà không nói gì, thậm chí còn không thèm ư hử một tiếng, cứ như vậy đứng trước cửa thang máy.

Có lẽ không có mấy người sẵn lòng gặp ông chủ của mình sau giờ làm việc, nhưng mà ngày mai Tiêu Chiến mới là nhân viên chính thức của 1ST.

Thang máy tới, hai người lần lượt đi vào.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng mở miệng, phá vỡ sự trầm mặc.

Tiêu Chiến chỉ có thể cắn răng nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Vương tổng."

"Ngày đầu tiên đi làm đừng có đến trễ đấy."

"Được, Vương tổng."

Mãi mới tới tầng 20, Tiêu Chiến không dám dừng lại một giây, chạy ra khỏi cái thang máy chật chội làm anh thấy xấu hổ.

Anh không ghét Vương Nhất Bác, chỉ là tưởng tượng sau này mỗi ngày đi làm lẫn khi tan tầm đều nhìn thấy ông chủ, càng nghĩ càng cảm thấy quá mức.

Ngày hôm sau Tiêu Chiến không chỉ không đến trễ, mà còn đến công ty sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, đơn giản là anh sợ vừa ra cửa đã tình cờ gặp ông chủ.

Cả buổi sáng, Joey đưa anh đi tới các bộ phận của công ty để làm quen, hơn nữa còn giúp anh làm công việc bàn giao với giám đốc tiền nhiệm.

Một khuôn mặt như vậy đột ngột xuất hiện ở công ty, không tránh khỏi gây xôn xao dư luận. Chỉ một buổi sáng, từ trên đến dưới của công ty đều biết, giám đốc thương hiệu mới xinh đẹp đến mức khó có thể tưởng tượng, cách nói năng hay cử chỉ không thể dùng hai chữ quý ông để hình dung.

Điều làm người ta hoài nghi là, vị giám đốc xinh đẹp này còn mang cả một cặp mắt kính gọng mạ vàng mà nhìn sát vào cũng không thấy một hạt bụi.

Joey thêm Tiêu Chiến vào nhóm Wechat của công ty.

Anh vừa mới gửi đi một tin nhắn: Chào mọi người, tôi là giám đốc thương hiệu mới Tiêu Chiến, sau này mong được quan tâm và chỉ giáo nhiều hơn.

Cả giao diện trò chuyện đều là biểu tượng nhất trí hoặc hoan nghênh, đến cả những đồng nghiệp bình thường rất ít trò chuyện cũng phải ló mặt vào.

Vương Nhất Bác ở trong văn phòng, vừa mới xem xong báo cáo số liệu mà bộ phận truyền thông gửi hôm qua, mở diễn đàn công ty liền phát hiện thấy -- không khí còn náo nhiệt hơn cả khi hắn phát lì xì, kéo xuống đều là chào đón giám đốc mới.

Mẹ kiếp, còn nhanh như vậy, đám nhãi ranh này hôm nay lại tích cực thật đấy.

Vương Nhất Bác giống như bị ma xui quỷ khiến, cứ nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, chờ đến khi không thấy ai gửi tin nhắn gì nữa mới đem dòng chữ đã gõ xong từ lâu ở khung trò chuyện gửi đi -- Chào mừng giám đốc Tiêu.

Bây giờ mới gửi, tin nhắn của hắn sẽ không bị các đồng nghiệp khác đẩy lên. Vương Nhất Bác cũng không hề nhận ra, khoé miệng của hắn vẫn duy trì một nụ cười đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top