Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo quy trình, buổi sáng Joey đưa Tiêu Chiến đi làm quen với công ty, buổi chiều sẽ sắp xếp để Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xem xét tiến độ công việc và các nhiệm vụ trọng tâm.

Tiêu Chiến cơ bản không thích những tương tác xã giao không có hiệu quả, nhưng lại suy xét đến việc mình vừa nhập chức, để công việc sau này có thể tiến hành thuận lợi, vẫn là cần duy trì mối quan hệ tốt với cấp dưới, cho nên giữa trưa liền mời một số trưởng nhóm cùng đi ăn cơm trưa.

Trong khoảng thời gian này, anh đã chủ động thêm Wechat của một số trưởng bộ phận, cơ bản đều chuyển lời mời từ nhóm nhóm chính của công ty.

Chỉ có một người là ngoại lệ. Vương Nhất Bác đợi cả một buổi sáng, nhưng Tiêu Chiến không thêm Wechat của hắn.

Đều ở trong cùng một nhóm, không phải là giám đốc thương hiệu nên thêm Wechat của ông chủ đầu tiên sao?

Lại chờ đi, chờ đến buổi chiều, có lẽ Tiêu Chiến còn phải xử lý việc nhập chức, dù sao thì công việc quá nhiều, có lẽ còn chưa kịp thêm.

Tiếp tục chờ đến hơn hai giờ chiều, Vương Nhất Bác bắt đầu đứng ngồi không yên.

Thật vô lý, Tiêu Chiến vẫn không thêm Wechat của hắn.

Lúc ba giờ, bộ phận đối ngoại gọi Vương Nhất Bác tới để mở hội nghị bàn về việc mở rộng ra nước ngoài.

Sau khi xong việc, Vương Nhất Bác từ trong phòng họp đi ra, lúc đi qua văn phòng giám đốc còn cố tình đi chậm lại, lén lút nhìn vào cánh cửa văn phòng không đóng của Tiêu Chiến, còn lơ đãng nhìn tới vài lần.

Tiêu Chiến đang cực kỳ chuyên chú nhìn vào máy tính, cũng không biết gõ cái gì.

Nhân viên ở các máy trạm bên ngoài cũng đang bùm bùm gõ phím, đúng lúc vươn vai ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Vương Nhất Bác, liền lớn tiếng trêu chọc, "Vương tổng, anh ngẩn người ở đó làm gì vậy?"

"Đúng vậy đó Vương tổng, có phải đang suy nghĩ xem nên mời chúng tôi uống cái gì trong bữa trà chiều không?"

Không khí ở công ty bình thường tương đối thoải mái, ông chủ lớn chỉ tương đối khắc nghiệt khi làm việc, thời điểm khác, mọi người đều thích cười đùa với hắn.

Vương Nhất Bác cũng vì trận cười của đám nhân viên mà lấy lại tinh thần, còn kinh ngạc vì hành vi thần kinh của mình vừa rồi, cũng may là mọi người đều bận rộn làm việc, không nhận ra hắn đang làm trò kỳ quái.

"Được rồi, để Joey sắp xếp bữa trà chiều, muốn ăn muốn uống cái gì thì mọi người cứ nói lại với chị Joey là được."

"Cảm ơn ông chủ!"

Vương Nhất Bác sảng khoái sải bước trở về văn phòng của chính mình, đóng cửa văn phòng lại, dường như muốn che giấu đi hành vi bất thường, sau đó chống nạnh đi đi lại lại.

Vương Nhất Bác liên tục nhìn vào Wechat, nhưng không hề thấy thông báo xin kết bạn của Tiêu Chiến. Đúng lúc Joey cầm hợp đồng lao động đưa tới cho hắn xem, vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt căng thẳng của Vương Nhất Bác.

"Vương tổng, đây là hợp đồng lao động của giám đốc Tiêu, ngài xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì để tôi đưa sang bên bộ phận pháp vụ."

"Chị cứ để đó, một chút nữa tôi xem."

"Được, vậy tôi ra ngoài trước."

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Đợi đã!"

"Còn chuyện gì nữa sao, Vương tổng?"

"Chị...." Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua bên ngoài, "Quên đi, không có việc gì, chị cứ ra ngoài trước đi."

"Được."

Vương Nhất Bác có thể coi là một thương nhân khôn khéo, ít nhất là nhìn người rất chuẩn.

Từ khi còn nhỏ, ba hắn đã thường xuyên đưa hắn đi làm cùng, là một người tinh tế, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến, chính là vào buổi tối mà hắn hơi quá chén, trực giác đã nói cho hắn biết, hắn và Tiêu Chiến là cùng một loại người.

Cho nên thẳng thắn mà nói, buổi tối hôm đó hắn cũng không say đến mức mất kiểm soát mà chào hỏi Tiêu Chiến, hắn thật sự tỉnh táo, chỉ là có phần mượn rượu để lấy thêm can đảm thôi.

Mà giám đốc thương hiệu mới được tuyển dụng là Tiêu Chiến, có thể nói là hoàn toàn trùng hợp.

Tới gần 5 giờ chiều, có tiếng gõ nhẹ vào cửa văn phòng.

Vương Nhất Bác đang cầm một mẫu dây chuyền hàng mẫu xem xét, "Vào đi."

"Vương tổng." Khi Tiêu Chiến nói chuyện với người khác, giọng nói rất bình đạm, gần như không có sự thay đổi nào, "Bây giờ ngài có thời gian không?"

"Có chứ, ngồi đi." Vương Nhất Bác đặt chiếc vòng cổ xuống, làm động tác mời ngồi, sau đó tắt nhạc trên máy tính đi, lại nhìn thoáng qua tập tài liệu trong tay Tiêu Chiến.

"Ngài xem qua một chút, đây là tài liệu mà tôi và các đồng nghiệp ở bộ phận marketing đã chỉnh sửa lại trong chiều nay." Tiêu Chiến đem mấy tập tài liệu đặt lên mặt bàn, "Đây là số liệu do bộ phận nội dung sắp xếp lại, trên đó, tôi đã đánh dấu vào những điểm cần giữ lại, chuyển đổi và xu hướng mới. Đây là bảng biểu do bộ phận chăm sóc khách hàng tổng hợp dựa trên kiến nghị và khiếu nại của khách hàng trong quý trước, còn cái này, là thành quả của bộ phận tiếp xúc truyền thông. Khi tôi nhận được các tài liệu này vào buổi sáng, phát hiện ra số liệu khá lộn xộn, cho nên đã chỉnh sửa lại một chút, ngài xem xem."

Vương Nhất Bác nhận lấy tập tài liệu, chưa đầy một buổi chiều, Tiêu Chiến đã đem toàn bộ số liệu về nhãn hàng của các bộ phận khác nhau dựng thành một cái khung hoàn chỉnh, những việc này trước đây hắn từng chỉ đề xuất với giám đốc thương hiệu cũ, nhưng đối phương vẫn luôn lấy sự biến đổi thị trường để làm lý do trì hoãn.

Chỉ trong khoảnh khắc này, hắn quả thật kinh ngạc trước hiệu suất làm việc của Tiêu Chiến.

Xuất phát dưới góc độ của một ông chủ, hiện tại Vương Nhất Bác vẫn chưa đến giai đoạn mù quáng khích lệ Tiêu Chiến, cho dù trong lòng hắn đã cho Tiêu Chiến 90 điểm.

"Sau khi tổng hợp và chỉnh sửa số liệu, anh có kiến nghị gì không? Dù sao thì việc sắp xếp lại nó cũng không khó."

Vương Nhất Bác không thích những nhân viên chỉ biết làm việc hời hợt, giống như giám đốc trước đó.

Tiêu Chiến nghe xong thì khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm trừ điểm Vương Nhất Bác.

Trưa hôm nay anh có cùng cấp dưới ăn cơm, nghe đám người kia liên tục khen Vương Nhất Bác, dù sao thì một hai người khen không đại diện cho việc người đó tốt đến mức nào, nếu tất cả mọi người đều khen, vậy thì người này tất nhiên phải có điểm sáng độc đáo.

Thiện cảm đối với cấp trên vừa mới được thành lập, lại bởi vì những lời này của Vương Nhất Bác mà suy giảm mạnh. Tiêu Chiến âm thầm chửi rủa, giải quyết chuyện này mà không khó sao?

Đúng là đứng nói chuyện thì không đau eo, mặc dù chỉ hỏi tư liệu từ những người phụ trách của từng bộ phận, kiểm tra tiến độ, sửa sang lại một chút, công việc này cũng đủ để anh đau đầu muốn chết.

Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết hình tượng của chính mình trong vòng một ngày lại không ngừng thay đổi.

Trước đây, Tiêu Chiến rất mạnh mẽ trong công việc, nhưng lãnh đạo trước đây luôn thích giả vờ ngớ ngẩn, không cho anh có tiếng nói nhất định, lại muốn anh một tay gánh vác công việc của các bộ phận khác, sự thiếu hợp tác giữa các bộ phận khiến anh mất rất nhiều tinh lực ở nơi làm việc.

Bây giờ anh ngồi trước mặt Vương Nhất Bác là bởi vì ngày hôm qua sau khi phỏng vấn, Vương Nhất Bác đã chính miệng nói với anh, "Chỉ cần anh có năng lực dẫn dắt thương hiệu tiến lên, tôi có thể không can thiệp vào công việc của anh. Anh có quyền quản lý nhân viên trong bộ phận của mình, cũng được toàn quyền lên tiếng trong bộ phận."

Vì Vương Nhất Bác đã cho anh thuốc an thần, Tiêu Chiến lại là người có tính tình cứng cỏi, anh đã ngồi ở vị trí này, vậy thì phải ngẩng cao đầu.

"Ngài có thể nhìn xem phần tư liệu này, là tôi tổng kết lại từ báo cáo của các bộ phận khác. Thứ nhất chính là kim ngạch marketing Q1 của chúng ta thật sự không khả quan, bởi vì sản phẩm SKU khá nhiều, cứ quảng cáo một cách mù quáng nhưng bỏ qua việc lựa chọn sản phẩm cũng là một vấn đề rất quan trọng. Thứ hai, Q1 đã quảng cáo trên rất nhiều kênh, rõ ràng vấn đề nằm ở chỗ phân tán tinh lực, hoạt động không theo kịp, không thể giới thiệu tất cả nhãn hiệu với mọi người, khiến cho ít nhất 60% thời gian, tiền bạc và nhân lực tổn thất. Thứ ba, tôi đề nghị sáu tháng cuối năm này chúng ta chỉ nên cải thiện về mặt nội dung, đảm bảo phù hợp với việc ra mắt sản phẩm mới, thay vì việc phô trương thanh thế mở rộng giống như thầy bói xem voi. Đương nhiên, có một cái khiến tôi cảm thấy thương hiệu 1ST làm tương đối tốt chính là tầm nhìn của thương hiệu, cho dù là người tiêu dùng hay đồng nghiệp, đều nhận được sự tán dương."

Tiêu Chiến nói chuyện không nhanh không chậm, không háo hức chứng minh năng lực của chính mình, cũng không ngại vừa mới đi làm đã đem vấn đề đặt xuống trước mặt Vương Nhất Bác.

Anh nói xong liền bình tĩnh nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng lại nghĩ, cho dù có tiền cũng không cần phô trương lãng phí như vậy.

Chỉ là Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến nói những lời này, hai mắt đều sáng lên. Hắn không ngại việc Tiêu Chiến cho thương hiệu một cái tát rồi lại cấp cho một viên đường.

Tiêu Chiến có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm ra được vấn đề rồi lại tự mình đưa ra kiến nghị, đủ để chứng minh rằng cho dù là Vương Nhất Bác hay Joey đều không chọn nhầm người.

"Ý tưởng của anh cũng không khác tôi nhiều lắm. Như vậy đi, chờ một chút nữa tôi sẽ đem ý tưởng thiết kế sản phẩm mới dịp Thất Tịch này gửi cho anh, trong vòng một tuần thì đưa lại cho tôi phương án hoàn chỉnh, cái gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi. Có được không?"

Vương Nhất Bác khoan thai gõ tay lên mặt bàn. Từ lúc bước vào văn phòng cho đến bây giờ, Tiêu Chiến khi nói chuyện với hắn đều nhìn thẳng vào hắn. Thật sự hắn ít khi nhìn thấy một nhân viên nào dám nhìn thẳng vào ông chủ suốt như vậy.

"Có thể." Tiêu Chiến cười nhạt, đây là nụ cười rất khách khí, nhưng cũng chỉ là khách khí mà thôi.

Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ, anh và Vương Nhất Bác đã nói chuyện rất lâu, còn có năm phút nữa là đến giờ tan làm, anh liền gấp tài liệu, cẩn thận đặt lên khoảng trống trên bàn Vương Nhất Bác.

"Nếu không còn việc gì, tôi ra ngoài trước."

Vương Nhất Bác gật đầu, cũng đáp lại Tiêu Chiến bằng một nụ cười không rõ ý vị.

Tiêu Chiến cảm thấy rất kỳ lạ, vị lãnh đạo này của anh, thoạt nhìn có vẻ rất kỳ quái.

"A đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên giám đốc Tiêu nhập chức, cảm thấy thế nào? Đã quen được chưa?"

Động tác đứng dậy của Tiêu Chiến khựng lại một chút, sau đó vẫn từ từ đẩy chiếc ghế dựa ra rồi đứng lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng lại nếp gấp trên áo vest, "Cũng ổn."

Cái này thì không phải chiếu lệ, mà là thật sự ổn.

Tiêu Chiến không phải loại người cố tình đi lấy lòng người khác, năng lực giao tiếp của anh có thể khiến bất kỳ ai cảm thấy thân thiết hiền hoà, nhưng vẫn có điểm dừng.

Chỉ là có một việc, không dây dưa tình cảm, đặc biệt là trên phương diện công việc. Chỉ cần không dây dưa tình cảm là có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức không đáng có.

"Vậy là tốt rồi."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến có vẻ như không muốn nói chuyện nữa, lại thấy Tiêu Chiến đứng dậy rồi còn nhìn đồng hồ tới hai lần, vì thế vui vẻ hỏi, "Giám đốc Tiêu còn bận việc gì nữa sao? Hay là vội vàng đi hẹn hò thế?"

Hắn nhớ tới người đàn ông đi cùng Tiêu Chiến đêm qua trong thang máy, nhìn có vẻ rất thân thiết.

Tiêu Chiến có chút nghi hoặc nhíu mày, sau đó lắc đầu, dùng ngữ khí cực kỳ bình thường nói, "Không có, chỉ là đến giờ rồi. Tôi muốn tan làm đúng giờ."

Vương Nhất Bác nghẹn họng, đầu óc phải mất một lát mới xoay chuyển được.

Sau khi ngơ ngác hồi lâu liền xua tay nói, "Vậy, vậy anh tan làm trước đi."

"Được."

Đợi Tiêu Chiến ra khỏi văn phòng, cánh cửa cũng nhẹ nhàng đóng lại, Vương Nhất Bác càng cảm thấy mới lạ. Hắn nhìn đồng hồ của mình, lại nhìn sang cái ghế dựa Tiêu Chiến vừa mới ngồi, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn bật cười. Giám tốc Tiêu này, thật đúng là, có chút thú vị.

"Tiêu Chiến.... Tiêu, Chiến, thú vị, thực sự rất thú vị." Vương Nhất Bác lầm bầm.

Loại trạng thái này vẫn kéo dài cho đến khi hắn tan làm. Trên đường lái xe về nhà, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên vẻ mặt bình thản của Tiêu Chiến khi nói mình muốn tan làm đúng giờ.

"Tiêu Chiến, chậc chậc, thú vị thật đấy."

Sau khi ra khỏi văn phòng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền trở lại văn phòng của mình, tắt máy tính, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị tan tầm. Lúc đi ngang qua ba bộ phận marketing thì dừng bước, có một số đồng nghiệp đã về rồi, một số khác vẫn đang vùi đầu làm việc.

"Công việc cơ bản đã hoàn thành rồi, tan làm đi thôi."

"Hả?" Cô gái nhỏ viết nội dung Gia Hân ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, "A ... a, được, tôi hiểu rồi, giám đốc Tiêu."

Có mà thấy quỷ.

Tuy rằng ông chủ chưa bao giờ đề xướng văn hoá tăng ca, nhưng mà giám đốc tiền nhiệm lại là người thích ra vẻ, mỗi lần họp bộ phận đều dặn dò cả vạn lần, ông chủ chưa tan làm thì bộ phận của bọn họ cũng không thể vừa đến giờ đã bỏ của chạy lấy người được.

Gia Hân gõ gõ lên bàn của đồng nghiệp bên cạnh, "Tiểu Lê, nghe thấy giám đốc mới nói không? Cứ đúng giờ là tan làm nhé!"

"Đừng có vui vẻ quá sớm, biết đây anh ấy chỉ dễ tính như thế được một hai ngày?"

"Không không không, tớ cảm thấy giám đốc mới chính là kiểu người rất hoà đồng đó."

"Đừng dại trai nữa, còn không tắt máy tính để tan làm à?"

"Làm ngay đây! Lập tức tắt máy!"

Sau khi Tiêu Chiến tan làm liền tranh thủ đi siêu thị, cà phê, đâu và sữa ở nhà đều đã hết rồi, còn một số đồ lặt vặt muốn mua. Hơn nữa, anh lại rất thích đi dạo trong siêu thị, nhìn thấy xe đẩy hàng trống trơn lần lượt được lấp đầy, không hiểu sao lại cảm thấy giải toả được áp lực.

Cà phê, đậu, sữa bò, thức ăn cho mèo, các loại trái cây, đồ ăn vặt, rau củ....

Mỗi sáng anh rời giường đều có thói quen uống một cốc nước trái cây do chính mình ép, cho nên trên xe đẩy hàng lại thêm một lớp xanh đỏ cần tây và cà rốt.

Thời điểm quét mã tính tiền còn lẩm bẩm, sao mỗi lần đi mua đồ đều không cẩn thận mua quá nhiều như vậy.

Kết quả là lúc về nhà, tay trái xách hai túi thức ăn cho mèo, tay phải xách hai túi to các đồ vật khác, lại phải nhắc nhở bản thân một lần nữa, lần sau phải biết lượng sức.

Vương Nhất Bác vừa đi xuống sảnh nói chuyện điện thoại liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngây ngốc đứng trước cửa thang máy. Hắn cúp điện thoại đi tới, Tiêu Chiến nhờ vào hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy mà nhìn thấy hắn.

Quả nhiên trốn không được, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy.

Vương Nhất Bác thấy ngón tay của Tiêu Chiến vì cầm theo đồ vật quá nặng mà trở nên ửng hồng, chủ động mở miệng nói, "Tôi giúp anh nhé?"

"Không cần không cần đâu, tôi tự cầm được mà." Tiêu Chiến lặng lẽ dịch sang nửa bước.

May là lúc này thang máy cũng tới rồi, sau khi bước vào, anh liền đặt xuống mặt đất, Vương Nhất Bác bước vào trước, giúp anh ấn số tầng 20.

"Cảm ơn."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua chiếc túi trên mặt đất, thấy rất nhiều rau củ đủ màu sắc rực rỡ, liền chỉ vào đó hỏi, "Mua nhiều như vậy sao?"

Tiêu Chiến cho rằng cái hắn đang nói đến chính là thức ăn cho mèo.

"A, đúng vậy, mua đồ ăn cho con gái tôi."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, thản nhiên nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, ừm... Hả? Con gái?

Tới tầng 20. Tiêu Chiến lại cúi người cầm túi đồ lên, "Tôi đi trước nhé." Anh ra khỏi thang máy mà hoàn toàn không quay đầu nhìn lại, đương nhiên cũng không biết vẻ mặt kinh ngạc đến mức không nói nên lời của Vương Nhất Bác.

Con gái? Tiêu Chiến có con gái?

Vương Nhất Bác dường nghe thấy bàn tính nho nhỏ trong lòng mình trở nên rối tinh rối mù rồi hoàn toàn vỡ nát.

Hắn thừa nhận, chỉ mới gặp qua và trò chuyện vài lần, nhưng hắn đã có thiện cảm với Tiêu Chiến, cho dù là phần thiện cảm này ngay từ đầu rất hời hợt -- chỉ là do vẻ ngoài xinh đẹp của đối phương.

Nhưng tốt xấu gì hắn cũng là người có nguyên tắc. Cho dù Tiêu Chiến có thú vị cũng không được, trong lòng Vương Nhất Bác có cán cân, đối với người đã có gia đình, hắn không thể động tâm được.

Kể từ khi sáng lập ra thương hiệu của chính mình, Vương Nhất Bác không có thời gian để nghĩ tới việc yêu đương. Năm nay hắn 24 tuổi, ba hắn ngày nào cũng rao giảng bên tai hắn tư tưởng phải thành gia rồi mới lập nghiệp.

Ý tứ của ba mẹ hắn chính là, thích đàn ông cũng không phải không được, có kết hôn hay không cũng tuỳ ý hắn, nhưng dù sao bên người phải có người bầu bạn.

Vương Nhất Bác nghe thì cứ nghe, nhưng mà dấu hiệu tình yêu ổn định thì hoàn toàn không có.

Từ nhỏ hắn đã tự lập, ngay từ khi đi học đã ở trường nội trú. Nhưng mà càng là người tự lập thì sâu trong nội tâm càng có tình cảm sâu sắc với gia đình, có lẽ không phải tất cả mọi người đều như vậy, nhưng Vương Nhất Bác là như thế.

Hắn thoạt nhìn chính là kiểu phú nhị đại sống giữa vạn bụi hoa, cũng đã từng yêu đương rồi, nhưng thật đáng tiếc, đều không phải là kiểu người để lập gia đình như trong tưởng tượng của hắn.

Nên nói là hắn 24 tuổi rồi nhưng lại quá thuần tuý, theo đuổi một tình yêu trong sáng; hay là nói hắn 24 tuổi rồi mà định nghĩa tình yêu lại quá mức chín chắn, thật ra đều rất mâu thuẫn.

Bây giờ nghĩ nhiều như vậy thì có ích lợi gì chứ? Thiện cảm cũng không thể thay cơm ăn, thiện cảm cũng không có cơ hội chuyển biến thành thích được.

Tiêu Chiến có con gái.

Tiêu Chiến là người đã có gia đình.

Vương Nhất Bác đứng trước cánh cửa khoá vân tay của nhà mình, càng nghĩ càng bực bội.

Hắn không còn tâm tư để nghĩ đến việc Tiêu Chiến tan làm rồi vẫn còn không thêm Wechat của hắn.

Mẹ kiếp, Tiêu Chiến có con gái!

Tiêu Chiến đang ở trong phòng bếp sắp xếp lại đồ vật vừa mua, Kiên Quả nhảy tới nhảy lui, lười biếng dựa vào tủ bát, chỉ mở to hai mắt nhìn anh.

"Sao lại quấn người như vậy chứ? A? Nhìn xem, hôm nay ba ba mua cho con hai túi đồ ăn ngon đấy." Tiêu Chiến vươn tay lay lay bàn chân nhỏ của Kiên Quả.

Tiêu Chiến đóng tủ lạnh, ôm lấy Kiên Quả vào trong ngực, bất ngờ lại hắt hơi, khiến cho con mèo béo hoảng sợ, 'ngao' lên một tiếng, từ trong lòng anh nhảy bắn ra ngoài.

-----

tbc

Bây giờ mới là chương 3 thôi ha! Các chị các mẹ đừng có sốt ruột đòi bao dưỡng nhé ฅ^•ع^•ฅ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top