Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

JungJung × H.EunKi -- Like I'm Gonna Lose You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I found myself dreaming"

JungJung choàng tỉnh, mở to mắt, đờ đẫn nhìn xung quanh.

Trần nhà, giường tầng, tủ đồ...

Đây là kí túc xá.

Anh đưa tay che mặt, khẽ chửi thề một tiếng trong cổ họng:

- Chết tiệt. Lại nữa rồi...

JungJung trở dậy, đánh răng rửa mặt, cố gắng nhớ lại từng chi tiết rời rạc trong cơn mộng mị đêm qua.

Não bộ con người thường quên đi phần lớn những giấc mơ. Nhưng lần này (và vài lần trước), anh không muốn quên, nhất định không thể quên.

Những giấc mơ tình yêu có anh và EunKi.

---

"Em đang làm ?"

Tin nhắn được gửi đi từ 8:05, bây giờ đã là 10:23, vẫn chưa có hồi âm.

JungJung chán nản cất điện thoại vào balô, nhanh nhanh chóng chóng quay lại đội hình vì mấy cậu nhóc đang đứng chờ mỗi mình anh thôi.

---

"Em đang ăn trưa"

Gần 12 giờ, JungJung nhận được trả lời, bất giác nở nụ cười ngây ngốc.

"Chờ tí nha, anh cùng ăn với em"

"Thôi anh đừng vội
Cứ từ từ
Em lỡ ăn xong mất rồi
Giờ phải tập tiếp
Bái baii"

Nụ cười tắt ngúm trên môi JungJung.

Sau chương trình Produce 101, công ty to to của anh triển khai rất nhiều hoạt động quảng bá, anh không có thời gian. Công ty nhỏ nhỏ của em không đủ khả năng để làm được gì, chỉ vạch ra một lịch tập luyện dày đặc, vậy là em cũng không có thời gian.

"And I realized
No, we're not promised tomorrow"

---

"Hyung
Em khó chịu quá
Đau dạ dày nhẹ rồi"

Giờ giải lao, JungJung đọc thấy một tin nhắn gửi từ trước đó hai tiếng đồng hồ. Anh hốt hết cả hoảng, đứng bật dậy đẩy cửa phòng tập, chạy như bay ra ngoài.

- JungJung hyung làm sao vậy?

EuiWoong mặt mày ngơ ngác bước vào phòng, có vẻ cậu nhóc vừa bị anh tông phải ở ngoài hành lang.

---

EunKi bước chầm chậm xuống cửa kí túc xá, tâm tình phức tạp nhìn chàng trai cao gầy đang thấp thỏm lo lắng đứng chờ mình.

- Anh đến thật...

- A, EunKi!

JungJung chạy ào đến bên EunKi, đặt tay lên vai cậu thật nhẹ như sợ cậu đau:

- Em sao rồi? Mình lên trên liền đi kẻo đứng đây lạnh. Xin lỗi em chỉ tại anh không được phép tự vào...

- Không sao, không sao, em ổn, anh bình tĩnh đi. Đứng đây cũng được mà, trên kia mất công có mấy người khác.

JungJung hít một hơi sâu, định nói gì rồi lại thôi. Anh nhìn EunKi, nhìn một lượt, nhìn hai lượt, nhìn khắp khóe mắt mệt mỏi, đến gò má xanh xao, đến làn môi nhàn nhạt.

Anh đau lòng chết đi thôi.

---

EunKi rúc sâu vào áo khoác mình thêm một chút, rồi đưa tay miết lên hàng lông mày anh tuấn của JungJung:

- Giãn ra nào, thành nếp nhăn bây giờ. Em bớt đau hơn hồi chiều rồi.

- Đau dạ dày mệt lắm. Sao em lại để bị vậy?

- Em có biết đâu...

- Ăn uống đủ bữa không?

- Thực tập sinh như tụi mình làm gì có đứa nào ăn đủ hết hả anh.

Hàng lông mày của JungJung lại run run, và cả màn nước lấp lánh nơi khóe mắt của anh nữa. EunKi giật mình:

- Anh sao thế? Sao lại khóc?

- EunKi...

- Em xin lỗi, em biết lỗi rồi, đừng khóc mà, đừng giận em mà!

Rốt cuộc cảnh thăm bệnh lại biến thành EunKi bối rối làm đủ mọi cách dỗ dành anh người yêu.

---

EunKi dọa "Em đau bụng nữa rồi", JungJung liền ngưng mít ướt, ôm cậu vào lòng, tay đưa lên lưng cậu vỗ vỗ. EunKi mắc cười muốn xỉu, ông anh này dễ dụ quá đi.

- Đêm qua anh nằm mơ thấy em.

- Ừm.

- Tụi mình ở chung một chỗ, đi làm rồi về nhà, yêu đương rồi chăm sóc nhau, vui lắm.

- Ừm.

- Mà tự nhiên em đi mất.

- Ơ?

- Anh sợ quá trời.

"Split second and you disappeared and then I was all alone"

---

Cả hai đứng chuyện trò thêm một lúc thì EunKi để JungJung về, vì anh bảo chỉ xin quản lí cho ra ngoài được có một tiếng mười lăm phút thôi.

- ...Ủa cho phép gì kì vậy? Một tiếng hoặc một tiếng rưỡi luôn chứ sao lại...

- Mười lăm phút đó anh kì kèo mãi mới được đó.

EunKi cười rũ, rồi lại ôm anh, rồi lại đuổi anh về cho đừng trễ. Dù cậu tiếc nuối bờ vai rộng ấy quá chừng.

---

JungJung quay về vừa lúc phải đi chụp hình phỏng vấn. Quay cuồng hết cả một buổi tối, khi tắm rửa ăn uống lên giường đắp chăn xong, anh chỉ muốn ngủ ngay thôi. Nhưng anh cố chống đỡ mi mắt nặng trĩu, mở điện thoại lên chờ EunKi online đêm như mọi ngày.

Ồ, hôm nay thì không. Khung chat của anh đã đầy sẵn 28 tin nhắn chưa xem, gửi từ ba tiếng trước:

"Hyung~
Hôm này em được nghỉ sớm nè
Nên em ngủ sớm đây
Giờ này anh không mở điện thoại chắc là đang có lịch trình nhỉ
Cảm ơn anh đã tranh thủ đến thăm em
Em cảm động lắm
Mà anh khóc cái em quên nói luôn :))
Cảm ơn cảm ơn cảm ơn

Sau này em sẽ chú ý chuyện ăn uống
Sẽ cố gắng biến giấc mơ của anh thành sự thật (trừ chuyện biến mất)
Dù em không muốn anh lo lắng
Nhưng thực sự nhìn anh vậy đáng yêu lắm
Hahahaha
Tại lúc anh sợ em có chuyện
Thì anh mới không đắn đo bày tỏ tình cảm
Mới sốt sắng ôm em

...Em thích vậy
Thích ôm với lại thích thẳng thắn nhiệt tình
>///<
Em đang quắn lại một cục
Vì ngại
Huhu

Thôi vậy đó
Em ngủ nhé
Wǎnān (Ngủ ngon)
Nhớ nghe bài này rồi hãy ngủ
Yêu anh
Like I'm Gonna Lose You - Meghan Trainor"

JungJung yên lặng đọc đi đọc lại mấy lần, ôm một bụng ngọt ngào cắm tai nghe đi vào mộng đẹp. Hi vọng anh lại tiếp tục gặp EunKi trong mơ?

"I'm gonna hold you
Like I'm saying goodbye
Wherever we're standing
I won't take you for granted
'cause we'll never know when
When we'll run out of time
So I'm gonna love you
Like I'm gonna lose you"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top