Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hậu trường ngày hôm nay đặc biệt hút khách, một đám người ra ra vào vào nhưng lại không hề náo loạn. Phải biết phòng hóa trang vốn là không đủ dùng, những người phụ trách nhảy backup hay là những ngôi sao hạng 2, hạng 3 căn bản đều phải cùng nhau chen chúc trong một phòng, được chiếm cứ phòng hóa trang riêng là đặc quyền cho những ngôi sao hạng A. Tuy nhiên cũng phải tuân thủ theo lượt của mình, một đám gồm cả stylist, make up và quản lý đúng giờ kéo theo ngôi sao của mình vào phòng làm tóc, hóa trang, sau đó lại tuân thủ hết giờ ra ngoài để nhóm khác tiến đến, di chuyển trật tự, quy củ.

Ong Seongwoo theo thói quen yên lặng ngồi một chỗ tự nhớ lại bước nhảy và lời bài hát, bất luận là ca sĩ có bao nhiêu năm kinh nghiệm, đều không thể tránh khỏi việc sẽ có lúc sơ suất quên lời hát. Mà hôm nay anh sẽ là người diễn mở màn cho một chương trình lớn thế này, tuyệt đối không được phép để sai lầm xảy ra. Trợ lý ở một bên thay anh sửa sang trang phục diễn trên người, một bộ quần áo mang phong cách Vương tử Châu âu thuần một màu trắng cùng đường nét hoa văn nhã nhặn, hoa lệ nhưng không khoe khoang, càng nổi bật lên cơ thể thon gầy cùng khí chất ngọc thụ lâm phong của anh, khuôn mặt tuấn tú khiến người say mê không ngớt.

"Còn có một lúc nữa mới lên sân khấu, hyung muốn uống nước không?" Ahn Hyungseop tay cầm cốc trà tiến đến, Ong Seongwoo cười cười nhìn cậu, "Trông em còn căng thẳng hơn cả hyung đấy."

"Đương nhiên, KBS là ai a! Thuộc hàng Lão đại trong giới giải trí đấy! Đây lại là lần đầu tiên chúng ta hợp tác." Ahn Hyungseop khoa chân múa tay

"Năm ngoái boy group mới ra của NUEST cũng là nhờ xuất hiện trên một vài chương trình lớn của KBS mà trở nên nổi tiếng vang dội. May mà năm nay chúng ta có "Flower Boyz" làm ăn cũng khá tốt, tốt xấu coi như hoà nhau, anh chưa thấy phản ứng dữ dội lúc nãy của mấy fan hâm mộ khi nhìn thấy 5 người kia đâu, rất náo nhiệt. Có điều, anh vừa xuất hiện một cái, tất cả tiếng la ó đều thuộc về anh rồi."

Ong Seongwoo nhớ tới 5 đứa hậu bối bừng bừng dã tâm của tuổi trẻ, cùng mình mấy ngày nay tập luyện không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nhân tài mới xuất hiện, hoàn toàn xứng đáng, nhất định sẽ thành công."

"Nha! Hyung cảm thấy bị đe dọa sao?" Ahn Hyungseop lén lút tới gần nói, "Hyung đã là giang hồ tiền bối, lão đại, bọn họ cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp anh đâu."

Ong Seongwoo nở nụ cười, vừa muốn nói chuyện, phòng hóa trang môn đột nhiên mở ra, một người gương mặt hốt hoảng chạy vào, Ahn Hyungseop sững sờ: "Taemin? Anh không phải là đang quản lý mấy tên nhóc kia sao? Làm sao vậy?"

Cùng thân là quản lý giống nhau, Ahn Hyungseop nhìn Kim Taemin dáng vẻ lo lắng liền không nhịn được lại gần để an ủi, nhưng sắc mặt Kim Taemin vẫn cứ trắng bệch đến đáng sợ, "Hyungseop, có chuyện bất ngờ xảy ra rồi. . . . . . Trang phục diễn của một đứa bị ai đó phá nát rồi."

Một câu nói đủ để Ahn Hyungseop ngây ngẩn cả người, mấy giây sau mới tỉnh táo lại, nhảy tới trước một bước, quuyết đoán nói: 

"Trước tiên mau đem tụi nhỏ qua bên này, đừng để có thêm nhiều người biết. Anh mau gọi điện báo về cho tổ phục trang của M.NET đi, hỏi họ xem có quần áo diễn backup hay không, quan trọng là kích thước phải vừa vặn, kiểu dáng thì không cần sai lệch quá nhiều. Em đi tìm tổ trang phục của KBS xem có thể nhờ họ trợ giúp gì không. Taewoo, anh gọi điện cho quản lý Namhyung, nói anh ấy nhanh chóng tới đây." 

Tạm phân bố ổn thỏa xong, Ahn Hyungseop quay lại vỗ vai Ong Seongwoo: "Em có việc phải đi rồi , Thiên vương, cố lên!"

"Hyungseop, hyung ngày hôm nay mới phát hiện, em quả nhiên có khí chất của quản lý nha." Ong Seongwoo cười nói, tâm tình lại hơi xao động. Hôm nay có thể nói là M.NET mượn dịp này để boy group mới "A.Stars" từ chương trình P101 của mình xuất hiện trước công chúng, do đó một điểm cũng không thể sai, nếu như quần áo diễn của một đứa bị phá hủy, tức là nó sẽ không thể lên sân khấu debut biểu diễn, mà hậu quả, rất có khả năng từ đây tiền đồ của nó sẽ bị chặt đứt!

Sau năm phút, bên trong phòng hóa trang đầy ắp người, 11 thiếu niên hôm nay muốn debut chính thức bước đi trên con đường siêu sao trầm mặc đứng ở một bên, trong đó có 10 người đã ăn mặc chỉnh chu bộ áo diễn màu đen, chỉ có duy nhất một thiếu niên tuấn tú ngạo khí đang cắn chặt môi dưới, trong tay ôm một mớ quần áo, ống quần bị cắt nát trông đến thảm thương. Quản lý của bọn họ ở một bên bận rộn gọi điện thoại xử lý, trên đầu là một tầng mồ hôi mỏng, Kim Namhyung sắc mặt tái nhợt đứng ở chính giữa, ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn đâm thủng lồng ngực 11 thiếu niên này, hẳn là bọn nó đang rất sợ hãi đi, Ong Seongwoo được trợ lý mời đến bên trong góc ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, còn tỉ mỉ mang theo tai nghe cho anh, không để những chuyện phiền phức bên ngoài quấy rầy đến hắn.

Ahn Hyungseop không gõ cửa liền xông thẳng vào, sắc mặt xám trắng lắc đầu một cái: "Namhyung hyung, không có cách nào. . . . . . Chúng ta cùng KBS không quen, bên NUEST càng là đối thủ một mất một còn, ra sức khước từ không chịu hỗ trợ, hay là để em gọi điện thoại cho Jeon Giám đốc. . . . . ."

"Không cần!" Kim Namhyung kiên quyết từ chối, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, "Ngày hôm nay người phụ trách là anh, không cần phiền phức Jeon Giám đốc. Bên công ty chúng ta thế nào?"

Kim Taemin sắc mặt càng là khó coi, nhỏ giọng nói: "Quần áo backup đã được đưa đi. . . . . . Nhưng ngày hôm nay giao thông bên ngoài chặt cứng, không cách nào tới đây trong thời gian cần được."

"Nói bọn họ dùng chân chạy đi!" Kim Namhyung tức giận nói, nhưng anh là người hiểu rõ hơn ai hết, nhân viên của M.NET lúc này ngoại trừ thật sự mọc cánh bay lên thì không cách nào có thể vào trong. Lần này KBS là cực kì mở hầu bao, phía bên ngoài tòa nhà dựng lên 8 cái màn hình lớn dùng để truyền hình trực tiếp, hiện tại vào lúc này, bên ngoài sợ là một con kiến cũng khó lọt qua bức tường người!

"Vậy còn những bộ trang phục khác ở đây thì sao? Mau đi xem thử! Bất kể là nghệ sĩ hay là backup dancer gì cũng được, chỉ cần nhanh chóng gom được 11 bộ trang phục diễn khác không quá sai lệch!" Anh ra lệnh cho Ahn Hyungseop, nhìn đồng hồ trên tay một chút, sắc mặt tái xanh, "Cho em năm phút đồng hồ."

"Hoặc là chúng ta đem trang phục diễn của họ cắt thành quần cộc, quần đùi. . . . . ." Một trợ lý e dè nói, lâm Nhược Nhiên dùng ánh mắt trợn lên hắn nói không được: "Concept hôm nay của bọn họ là Vương tử! Vương tử! Ngươi gặp vương tử nào mặc quần cộc, quần đùi chưa? ! Bộ xuống sông mò cá sao?"

Lúc này môn lại bị người đẩy ra, Kim Namhyung suýt chút nữa chửi ầm lên, nhưng vừa nhìn người đến, liền hít vào một hơi, vội đưa mắt chung quanh tìm kiếm một gương mặt mỹ lệ, xác nhận không có mới gật đầu bắt chuyện: "Phó tổng."

"A." Kang Daniel thân thể cao to khiến mọi người trong phòng bỗng cảm thấy bị đè ép, nhưng hắn thì lại rất nhàn nhã, ánh mắt lướt nhanh một vòng, cũng không có ở trên người bất luận kẻ nào dừng lại, trầm thấp nói: "Tôi chỉ là tới nhìn, nghe nói xảy ra chuyện, các anh tiếp tục giải quyết đi."

"Thành thật xin lỗi!" Kim Namhyung cúi đầu, "Ngày hôm nay dù xảy ra chuyện gì cũng là trách nhiệm của tôi, trở về công ty tôi sẽ tự mình chịu kỉ luật."

"A a, vậy cũng phải trở về rồi hãy nói đi." Kang Daniel cười đến khiến tất cả mọi người ở đây trong lòng phát lạnh, Ong Seongwoo từ khi hắn vừa tiến vào liền lập tức mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, Kang Daniel không chút hoang mang đi tới bên cạnh, mặt không biến sắc vỗ vỗ vai anh: "Không liên quan đến anh, chuẩn bị cẩn thận."

Hắn. . . . . . Tới nơi này làm gì? Ong Seongwoo không biết tại sao lại cúi thấp đầu, Kang Daniel cao to thân thể đứng ngay bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng đều cho anh một loại cảm giác ngột ngạt, khiến anh không dám làm gì, thế nhưng, tựa hồ, cũng phảng phất một loại cảm giác yên tâm, giống như chỉ cần hắn đứng ở chỗ này, chuyện gì cũng sẽ không thể chạm tới anh, bên ngoài dù có là phong ba vũ bão cũng không liên quan đến.

Năm phút đồng hồ trôi qua, Ahn Hyungseop mang đến vẫn là tin xấu, ngoại trừ những vũ công và nghệ sĩ sắp phải lên sân khấu ra, thì toàn bộ quần áo biểu diễn của M.NET đều đã được thu gom lại, thế nhưng hơn một nửa cũng không vừa vặn với chiều cao của 11 thiếu niên đang trong tuổi phát triển, những bộ tạm mặc được thì lại không đồng nhất.

"Như vậy đi." Kim Taemin từ trong đống quần áo nhặt lên vài bộ, thẳng lưng kiến nghị, "3 người các ngươi mặc bộ đồ màu vàng này, 3 người mặc bộ đồ trắng, còn lại giữ nguyên trang phục màu đen. . . . . . Tuy rằng concept không hoàn toàn đồng nhất nhưng ít ra vẫn có thể tạm chấp nhận. Đến lúc lên sân khấu, chỉ cần mấy đứa thay đổi đội hình xuất hiện một chút, che lấp đi sự bất đồng này, chúng ta có thể nói là ý đồ của concept mới lạ. Nhanh lên nào, còn có mười phút nữa là bắt đầu rồi, các ngươi nhanh chóng sắp xếp lại đội hình đi, không cần thay đổi quá nhiều, chỉ cần hơi...."

"Taemin." Kim Namhyung ngắt lời hắn, "Làm như vậy quá mạo hiểm, không được! Bọn họ không phải là mấy vũ công bình thường, là nhóm idol mới hôm nay sẽ debut gián tiếp! Anh không thể để sự thành bại của kế hoạch quan trọng nhất năm nay trong công ty lại được quyết định dựa vào mấy cái ý tưởng ngờ nghệch của 11 thằng nhóc con này được. Mấy đứa kia, có dám chắc chắn trong mười phút này có thể thay đổi đội hình nhảy một cách trơn tru, lên sân khấu không có sơ hở chứ? Dùng các ngươi tiền đồ đảm bảo? !"

Dưới ánh mắt dữ dội của Kim Namhyung, 11 thiếu niên chỉ có Park Jihoon là mạnh mẽ gật đầu, số còn lại không cúi gầm mặt thì cũng là im lặng không đáp.

"Thấy chứ!" Kim Namhyung cười lạnh một tiếng, "Chính bọn hắn đều không có tự tin, chúng ta càng không thể mạo hiểm."

"Nhưng là đây là biện pháp duy nhất , Namhyung hyung." Ahn Hyungseop nỗ lực muốn thuyết phục hắn, "Mười phút, còn mười phút, chúng ta có thể. . . . . ."

"Ai nói đây là biện pháp duy nhất?" Kim Namhyung lãnh khốc nói, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Tất cả thông tin liên quan đến việc debut của "A. Star" không phải đều được giữ kín sao? Cánh báo chí cũng không biết rõ là số lượng thành viên sẽ là bao nhiêu"

Người đầu tiên phản ứng lại chính là Park Jihoon, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Kim Namhyung, trong tròng mắt đen lửa giận cùng thống khổ hòa lẫn vào nhau cuộn trào, hóa thành tuyệt vọng thật sâu, cậu há miệng, chỉ phát sinh một tiếng gào thét: "Không!"

Ong Seongwoo nhịp tim bỗng đập nhanh, anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt thống hận như thế này ở một đứa nhóc còn nhỏ như vậy, ánh mắt giống như muốn đem tất cả mọi người trước mặt ngàn đao bầm thây, rồi lại lập tức liền chuyển thành hố đen sâu hút của tuyệt vọng, thân thể cùng linh hồn đều hướng về vực sâu không đáy đó mà chìm xuống. . . . . . Không, loại kia tuyệt vọng rất quen thuộc. . . . . . Hình như trước đây, chính mình cũng đã từng mang ánh mắt như thế đi.

Mọi người đều trầm mặc, Kang Daniel vẫn là không lên tiếng, thậm chí cũng không buồn nhìn qua Park Jihoon, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ trên đó.

Sự yên tĩnh bị than âm run rẩy của thiếu niên phá vỡ, Park Jihoon siết chặt tay, tức giận nhìn Kim Namhyung, lớn tiếng nói: "Này không công bằng! Không phải lỗi của em!"

Kim Namhyung cười lạnh cùng cậu đối mặt: "Đây là bài học thứ nhất: Làng giải trí xưa nay vốn không có chuyện công bằng. Chuyện hôm nay, là cậu xui xẻo, quan trọng hơn, là chọn sai thời điểm."

Hắn phất phất tay: "Cứ như vậy quyết định, cậu ngồi xuống, 10 người còn lại nhanh đi chuẩn bị, đem những y phục này trả lại, không được để cho phóng viên biết, hành động đi."

"Này không công bằng!" Park Jihoon lặp lại này câu nói này, phẫn nộ mà đem quần áo trên tay ném xuống đầy sàn, gầm thét lên nói, "Em cứ như vậy bị đào thải sao?" "

"Tôi đã cho cậu câu trả lời rồi." Kim Namhyung lười cùng cậu nói tiếp, "Là tự tất cả các người từ bỏ cơ hội. Đừng làm ồn, nếu như cậu dám phá hỏng buổi diễn này, tôi đảm bảo sau này cậu đừng hòng nhấc đầu lên ở bất kì đâu. Còn nếu biết điều ngoan ngoãn im lặng, sau này công ty sẽ tự động tìm cơ hội khác cho cậu. B.O.I vẫn còn chưa ra mắt mà, tôi nghĩ cậu sẽ được cân nhắc một vị trí."

Park Jihoon thân thể lay động, giống như muốn té xỉu, nhưng là cậu rất nhanh lại đứng vững, con ngươi đen láy không chịu khuất phục chặt chẽ nhìn Kim Namhyung đi về phía cửa, âm thanh run rẩy rẩy: "Tôi ngày hôm nay nhất định phải lên sân khấu! Tôi nhất định phải debut! Đây là cơ hội của tôi, không ai có thể lấy mất!"

"Rất đáng tiếc, cậu đã làm mất rồi, im miệng đi, tiểu quỷ." Kim Namhyung đưa tay đi kéo cửa phòng, lạnh như băng nói, "Cái này gọi là thí tốt giữ xe."

"Chờ một chút." Ong Seongwoo thanh âm trong trẻo bỗng nhiên vang lên, làm cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, anh từ trên ghế đứng lên, trang phục vương giả màu trắng trên người như tản ra ánh sáng, ngữ khí tuy rằng ôn hòa, nhưng khí thế của Thiên Vương lại ẩn hiện: "Nếu như chỉ cho cậu mấy phút thời gian luyện tập, cho cậu thuộc nằm lòng một đoạn nhảy, cậu có thể làm được tuyệt đối không sai một bước chứ?"

Kim Namhyung trừng mắt nhìn Park Jihoon, ánh lửa tóe ra bốn phía, nhưng thiếu niên dời ánh mắt, gật gật đầu: "Không thành vấn đề."

"Seongwoo." Kim Namhyung không vui nâng giọng nói, "Đây là kế hoạch công ty chuẩn bị kĩ lưỡng, xin đừng nên can thiệp vào."

Kang Daniel hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Nghe cho hết cũng không tốn bao nhiêu thời gian"

Ong Seongwoo căn bản không để ý đến bọn họ, đi tới trước mặt Park Jihoon, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Mấy ngày nay diễn tập, bước nhảy của tôi chắc là cậu đã nhìn thấy. Có thể ghi nhớ hết, nhảy không sai một bước nào chứ?"

"Không thành vấn đề." Park Jihoon ánh mắt tràn ngập tự tin, "Mỗi một bước em đều nhớ."

"Tốt." Ong Seongwoo cúi đầu nhìn một chút đống áo quần trên sàn, lấy ra một bộ màu đỏ đưa cho cậu.

"Đoạn lời hát thứ hai, tôi sẽ nhảy tiến ra từ phía bên trái sân khấu, vốn là vũ công sẽ nhảy ra từ bên phải. Hiện tại tôi muốn cậu nhảy ngay phía sau tôi, như vậy ánh đèn sẽ có một lúc chiếu vào cậu, sau đó sát nhập vào đội hình vũ công, được chứ? Có muốn hay không luyện tập thử?"

Park Jihoon trong đôi mắt lại hiện ra ngạo khí, vội vã gật gật đầu: "Đã hiểu rồi Ong tiền bối. Một lần là tốt rồi!"

Ong Seongwoo lộ ra cái mỉm cười một cổ vũ, đem quần áo đưa cho cậu: "Đi thay đi."

"Seongwoo, tôi không thể đồng ý cách làm này của cậu được."

Kim Namhyung đi vài bước đến cạnh, hùng hổ doạ người nói, "Chức trách của tôi hôm nay là giám sát và đảm bảo cho tất cả các tiết mục biểu diễn của M.NET đều không xảy ra sơ sót nào. Mà cậu mạo hiểm như vậy, tôi không thể cho phép."

"Kim quản lý, xin anh cho đứa nhỏ này một cơ hội." Ong Seongwoo ôn hòa nói, "Chuyện vũ đạo thay đổi trước khi lên sân khấu không phải chuyện chưa từng xảy ra. Tôi tin rằng cậu nhỏ này có thể làm được."

"Không được! Tôi không cho phép, để bảo đảm không có sơ suất nào, không thể chỉ dựa vào cảm giác được." Kim Namhyung không chút nào thoái nhượng, "Vẫn cứ là dựa theo ý của ta đi, ngày hôm nay "A. Star" ra mắt chỉ có 10 thành viên mà thôi!"

"Nhưng là Namhyung hyung, " Ahn Hyungseop không nhịn được, "Buổi tối ngày mai là B.O.I đã có tiết mục debut rồi, bọn họ có bảy người, thêm vào đứa nhỏ này, nhân số cũng nhiều, hơn nữa thời gian chuẩn bị rất ngắn, e sợ phối hợp. . . . . ."

Kim Namhyung thanh âm lạnh nhạt: "Ai nói hắn sẽ gia nhập B.O.I?"

Ong Seongwoo ngẩn ra, một luồng lạnh giá xông thẳng tới làm anh sởn cả tóc gáy, biết hành động vừa rồi của mình đã triệt để chọc giận Kim Namhyung, chỉ sợ hắn đối với Park Jihoon cũng là muốn đuổi cùng giết tận. Thậm chí đối với nghệ sị đã ra mắt, công ty vẫn nắm trong tay quyền sinh tử tuyệt đối, đừng nói là đối với những thực tập sinh nhỏ nhoi, đáng tiếc cho cậu nhóc kia. . . . . .

"Ngày hôm nay tôi là tổng phụ trách bộ phận kế hoạch của M.NET, bất kỳ quyết định cuối cùng nào đều là từ tôi đưa ra, không cần nhiều lời." Kim Namhyung mang theo giọng điệu cương quyết không cho phản bác, nói một cách lạnh lùng, rất hài lòng mà nhìn dáng vẻ cam chịu của tất cả.

Một thanh âm lười biếng vang lên, Kang Daniel trên mặt thậm chí còn mang theo nét cười: "Ngày hôm nay ta là Phó tổng M.NET, bất kỳ quyết định cuối cùng nào đều là từ ta đưa ra, tựa hồ cũng nên do ta phụ trách mới đúng."

Hắn từ Ong Seongwoo sau lưng vòng qua, mặt đối mặt với Kim Namhyung: "Ta tán thành cách làm của Ong Seongwoo."

"Phó tổng, ngài không có quyền can thiệp vào hoạt động của Bộ phận lập kế hoạch."

Kim Namhyung đứng tại chỗ bất động, bên ngoài vẫn bình tĩnh như không bị bá khí của Kang Daniel ảnh hưởng. Thế nhưng Kang Daniel lại không hề có ý định buông tha, tiếp tục dùng sức ép vô hình đè lên đối phương khiên Kim Namhyung nuốt nước bọt: "Thật sao? Ta còn tưởng rằng toàn bộ M.NET sớm muộn đều là của ta chứ."

". . . . . ."

Rốt cục, trong không khí im lặng áp lực, Kim Namhyung cúi đầu khuất phục, tận lực khống chế lại lửa giận của chính mình trả lời đúng một chữ: "Vâng."

Kang Daniel hài lòng nở nụ cười, quay đầu lại thét to: "Thời gian không nhiều, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đứng cả đây làm gì."

Thừa dịp mọi người bận rộn chung quanh, hắn lặng lẽ đưa tay bóp cái mông Ong Seongwoo một cái không mạnh không nhẹ, Ong Seongwoo cả kinh, quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn hắn, Kang Daniel quỷ quyệt nở nụ cười, cao giọng nói:

"Ta có việc phải ra ngoài trước rồi các Vương tử, cố lên nhé. Hôm nay dù sao cũng là ngày trọng đại của các cậu, lại có ảnh hưởng lớn đến hình ảnh của M.NET, cho nên coi như ta cảnh cáo trước, bất luận là kẻ nào có hành động ngấm ngầm phá hoại hay làm liên lụy đến Thiên Vương thì đừng trách ta trừng phạt thích đáng. Dù là kẻ nào, cũng sẽ để các ngươi tại M.NET làm công nhân vệ sinh 3 năm. Được rồi, mau gấp rút chuẩn bị đi!"

Thời điểm đi lướt qua Ong Seongwoo, hắn dùng thanh âm chỉ đủ để hai người nghe thấy thủ thỉ: "Coi như là khiến mặt mũi anh nở rộ đi. Buổi tối làm sao cảm ơn tôi đây?"

Ong Seongwoo ánh mắt phẫn nộ lập tức trở nên hoảng loạn, không biết làm sao mà cúi thấp đầu, Kang Daniel cười ha ha, tâm tình rất tốt đi ra ngoài.

Thừa dịp chương trình còn chưa tiếp tục, Kang Daniel sờ soạng trở lại chỗ ngồi, Jeon Somi đang nhịn xuống một cái ngáp tẻ nhạt, nhìn thấy hắn trở về, châm chọc mỉm cười:

"Tôi còn tưởng rằng cậu rốt cục không nhịn được, chính mình trốn về trước, sau đó lại nghĩ, không có khả năng, Ong Seongwoo vẫn còn chưa biểu diễn mà."

"Hắc, hắc, hắc." Kang Daniel nở nụ cười ba tiếng, rất thư thái nhãn nhã vắt chéo đôi chân dài, "Jeon Giám đốc, tháng ngày làm công tử ăn chơi của tôi đã qua rồi. Từ bây giờ, tôi sẽ chân chính, nghiêm túc, thành thật làm một Phó tổng đúng nghĩa, thỉnh chờ mong nha."

Hắn chờ đợi Jeon Somi châm biếm lại, nhưng khiến hắn lần này ngạc nhiên, Jeon Somi chỉ là nhìn hắn một chút, thậm chí không có mở miệng.

Nhạc dạo quen thuộc vang lên, trong lúc hai người còn đang im lặng, át chủ bài của M.NET – Thiên Vương Ong Seongwoo sử dụng ca khúc chủ đề trong album nặng kí tranh giải Album Vàng năm nay vang lên, lấy khí thế ác liệt đập mạnh vào trái tim của tất cả hán giả ở đây, chính thức kéo màn cho đêm nhạc hoành tráng ngày hôm nay.

Kang Daniel cơ hồ sưu tập tất cả video diễn xuất hay biểu diễn của Ong Seongwoo, cũng đã xem qua vô số lần, hai người lại có mối quan hệ kề cận lén lút không minh bạch như thế, lúc chỉ có hai người, hắn cũng có lúc có những yêu cầu role play biến thái. Thế nhưng tận mắt nhìn thấy ở hiện trường, đây là lần đầu tiên, cũng chỉ có ở đây, hắn mới minh bạch một điều, Ong Seongwoo tại sao có thể trở thành Thiên vương. . . . . .

Con ngươi đen láy tỏa ra ánh sáng lung linh, gương mặt tuấn tú tuyệt hảo như được Chúa trời điêu khắc. Mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều toát ra khí chất cao quý, bước nhảy trôi chảy, không chút nào khó khăn, căn bản không nhìn ra được người này trong lúc luyện tập đã từng phải dừng lại vô số lần vì dây chằng bị tổn thương. Giọng ca trong vắt đem từng chữ từng lời đánh vào trong lòng Kang Daniel, ánh mắt vững vàng mà dừng lại trên người Thiên Vương đang tỏa hào quang trên sân khấu.

Ong Seongwoo ở nơi đó, không chỉ thuộc về hắn, vào lúc này, Ong Seongwoo là Thiên vương nghệ sĩ, nụ cười quý giá của anh đều phân phát cho tất cả, vô số người vì anh mà say lòng si mê, vô số người hô gào tên của anh, giống như những vì sao tỏa sáng trên bầu trời đêm ngày mùa hạ trong vắt, vào đúng lúc này. . . . . . Anh chính là ánh sáng chói mắt nhất . . . . .

Áo đỏ xoay tròn, Park Jihoon thoát ly đội ngũ, theo Ong Seongwoo bước nhảy hướng về sân khấu bên trái xoay tròn, cứ cho là Kang Daniel đã biết trước cậu ta chỉ luyện vũ đạo này mới mười phút trước, thế nhưng nhìn không ra một điểm sai sót. Khi nào cần xoay người, góc độ cánh tay vung lên, động tác chân, cùng Ong Seongwoo hoàn toàn đồng nhất, đạp lên vết chân của Ong Seongwoo cũng không có bất kỳ sai lệch, nhưng là nhiều hơn mấy phần thanh xuân cuồng dã, giống như một đám lửa, vừa vặn cùng Ong Seongwoo một thân áo trắng tao nhã hàm súc tạo thành so sánh mãnh liệt.

"Chuyện gì thế này?" Jeon Somi kinh ngạc tự nói, "Tiết mục này lúc diễn tập đâu phải thế!"

Nàng đưa tay rút điện thoại di động, lại bị Kang Daniel ôn nhu đè lại, thấp giọng nói: "Ngồi thưởng thức là tốt rồi, Jeon Giám đốc, kỳ thực an bài thế này cũng đâu có gì tệ, có đúng hay không?"

Jeon Somi tức giận trừng mắt với hắn, thấp giọng nói: "Phó tổng, nếu để cho ta biết chuyện này cùng vừa rồi cậu lén lút giao dịch có quan hệ gì. . . . . ."

"Sao cô lại nghĩ tôi đồi bại như thế? Thực ra chuyện này cũng là bất ngờ với tôi thôi, không tin thì về hỏi người dưới trướng cô là rõ." Kang Daniel cố ý nói rất oan ức, "Bất quá coi như là cũng bị tôi hù dọa chút ít rồi."

Hắn buông tay ra, mỉm cười nói: "Rất đặc sắc, tiếp tục xem tiếp đi."

Kang Daniel sự chú ý trước sau dừng lại ở trên người Ong Seongwoo cùng Park Jihoon, mặt mỉm cười nhìn bài hát này hoàn hảo kết thúc, là người đầu tiên vỗ tay, bên cạnh Jeon Somi cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, bên môi xẹt qua vẻ đắc ý mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Có vẻ kì này tin tức về công ty lan nhanh còn hơi cháy rừng rồi."

"Cái gì?" Kang Daniel mất tập trung hỏi, con mắt vẫn là nhìn chằm chằm Ong Seongwoo trên sân khấu đang giới thiệu nhóm idol mới của M.NET gồm 11 thiếu niên kia.

"Tôi nói, thành công." Jeon Somi mắt tỏa ra ánh sáng.

Hết chương 12.

P/s time: Ngâm giấm cái này hơi hơi lâu hỉ =))))), cơ mà không phải tui muốn drop đâu, tại độ rày tui hơi bận nên không còn năng suất như xưa =_=, với lỡ tay đào hơi nhiều hố đó mà =))))). Anyway, hi vọng chư vị tiếp tục ủng hộ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top