Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7:

Đối với khán giả mà nói, một khi ánh đèn sân khấu tắt thì chính là kết thúc, nhưng đối với một số người, kết thúc này chỉ là một khởi đầu mới.

Kang Daniel từ chỗ ngồi lười biếng đứng lên, lịch sự hỏi Jeon Somi: "Tôi đưa cô về nhà nhé?" Trong lòng thì đang không ngừng kêu gào: 'Đừng đồng ý, đừng có mà đồng ý, tôi còn muốn đi đón Ong Seongwoo đây. Jeon tiểu thư, xin cô tự mình đi về đi, tôi đem xe Rolls-Royce cùng tài xế đều đưa cho cô!'

"Tôi không về nhà, về công ty." Jeon Somi kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, "Công việc nhiều như vậy, làm sao có thời giờ về nhà."

"Ai a. . . . . . Jeon Giám đốc, không nên quá yêu công việc như thế, cô cũng đã nói chương trình hôm nay rất thành công mà, muốn về công ty chúc mừng sao? Sớm nói tôi khiêng một hòm Champagne tới cho cô." Kang Daniel mắt thấy nguyện vọng thành thật, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng.

Jeon Somi lườm hắn một cái:

"Có thành công thì người được hưởng lợi là Thiên Vương của cậu, loại bộ phận sau cánh gà như chúng tôi thì chỉ có thể vì ngôi sao mà dâng mệnh thôi. . . . . . Tôi đã giao công việc cho cấp dưới, thông tin về album debut của A. Star ngày mai cần phải ra mắt trước tám giờ đến cánh truyền thông, còn có áp phích quảng cáo cực lớn cần lên kế hoạch cụ thể về thời điểm và địa điểm sẽ dán lên, tôi cần lập tức trở về cùng bàn bạc. Còn có, đối với nghệ sĩ chuẩn bị debut có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị chu đáo, tin tức trên internet cũng cần chú ý kĩ càng. . . . . . Ngoài ra, tối nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong hậu trường, tôi nghĩ cũng nên đi hỏi Kim Namhyung một chút."

Nàng gạt nhẹ lọn tóc nơi bả vai, lộ ra một nụ cười lười biếng mà ẩn ý: "Tôi ngược lại không cần Champagne, Phó tổng không ngại thì ta cần một vị thư kí mới nhanh nhẹn một chút."

"Không thành vấn đề! Ngày mai tôi sẽ dẫn đến trước mặt cô 10 người thư kí bảo đảm năng lự toàn diện." Kang Daniel cười ha hả nói, "Nếu tôi đã thực sự không có gì để giúp thì đành cổ vũ tinh thần cho cô vậy. Cố lên!"

Jeon Somi yêu kiều cười khẽ: "Yên tâm, nếu tôi có việc nhất định sẽ cầu người trợ giúp. Phó tổng, chỉ cần ngài không làm ra chuyện gì đâm lén sau lưng tôi là được."

Lơ đãng nghịch nghịch lọn tóc trong tay: "Hiện tại tôi biết là ngài đang muốn đi tìm Thiên Vương của mình, giải quyết một hòm Champane, như vậy có thể tạm thời đem xe cho tôi mượn để quay về công ty không?"

"Không thành vấn đề." Kang Daniel hùng hồn nói, "Xe hay là tài xế đều tùy ý cô sử dụng. Đúng rồi, cô hình như còn không có xe riêng đúng không? Đường đường là Giám đốc một công ty lớn sao lại có thể hằng ngày đi taxi được. Ngày mai tôi sẽ lập tức phân phó cho cô một chiếc, cô thích nhãn hiệu xe nào? Tài xế cũng sẽ tuyển lựa một anh đẹp trai, năng lực vượt trội."

Jeon Somi ngẩng đầu, kéo vạt vát thật dài đi ngang qua hắn, lạnh nhạt nói:

"Cảm tạ, bất quá từ nhà tôi đến M.NET chỉ mất có 10 phút đi xe, không cần Phó tổng phải nhọc công như thế. Hơn nữa, đa phần thời gian tôi đều sẽ ở lại công ty."

Nụ cười xinh đẹp không che được vẻ khinh thường nhìn Kang Daniel một chút: "Cũng mong ngài đừng dùng những chiêu trò lấy lòng kia mà dùng với tôi, vô dụng thôi."

Kang Daniel sờ sờ mũi, dở khóc dở cười mà nhìn thân ảnh kiều diễm của Jeon Somi biến mất trong đám người, thở dài lắc đầu: "Nữ nhân này đúng là không chọc nổi mà, nhanh đi tìm bảo bối của ta nào."

***

Hậu đài mới phút trước còn căng thẳng bận rộn, giờ phút này là một bầu không khí vui vẻ thoải mái. Bạn bè trong giới quen biết hiện đang cùng nhau chào hỏi, bàn tính xem đến chỗ nào để dùng bữa xả hơi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái. Ong Seongwoo hôm nay ở đây có thể tính là ngôi sao lớn nhất, anh đang bị một đám người vây xung quanh, ồn ào muốn anh mời khách, anh đều tươi cười, bình tĩnh đối đáp. Ngay cả Ahn Hyungseob và Kim Taemin cũng hùa vào khen ngợi anh, nói hôm nay anh đã giúp cho tiếng tăm của M.NET càng mở rộng hơn nữa. Trong mắt anh tỏa ra ánh hào quang mà Kang Daniel chưa bao giờ nhìn thấy.

Anh thật sự thật sự. . . . . . Rất thích những lúc thế này, ở đây anh là ngôi sao, là Thiên vương, là người mà tất cả đều muốn trở thành. Đứng trên đỉnh cao nhất của danh vọng mà tỏa ra ánh sáng chói mắt nhất. Sự tồn tại của anh là để mọi người hâm mộ.

Kang Daniel chần chờ một chút, lấy điện thoại di động ra ấn xuống số điện thoại của Ong Seongwoo. Hắn đứng trong bóng tối, nhìn thấy rõ Ong Seongwoo lấy ra điện thoại rồi chần chừ nhìn màn hình, ánh sáng trong mắt chợt vụt tắt, nét âm u lại thoáng hiện.

Trong lòng bỗng dưng thắt lại: 'Ong Seongwoo, anh là vẫn sợ tôi như thế sao? Đến tận bây giờ vẫn là miễn cưỡng chính mình?'

"Alo?" Giọng nói của Ong Seongwoo phát ra gần ngay bên, Kang Daniel chậm rãi đem điện thoại di động đến bên tai, mắt vẫn không rời thân ảnh màu trắng đằng xa kia, thấp giọng nói: "Ong Seongwoo? Tôi ở trong xe, anh mau đi ra đi, chúng ta cùng trở về nhà."

Ong Seongwoo xoay người, theo bản năng mà dùng tay che miệng lại, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói hơi do dự, "Ngay bây giờ sao?"

"Đúng, ngay bây giờ, anh đi ra, chúng ta cùng nhau về nhà."

Kang Daniel cật lực đè nén sự tức giận cùng ra lệnh trong giọng nói, có điều khẩu khí vẫn khiến cho Ong Seongwoo theo bản năng sinh lòng chống cự. Biết rõ chính mình không nên cũng không thể từ chối, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng xoay chuyển: "Có một phóng viên đang chờ tôi, được xếp lịch sẵn rồi. Tôi phải đến phỏng vấn vài câu rồi mới có thể đi được."

Kang Daniel suýt chút nữa cười lớn thành tiếng: phóng viên? Mấy chục người quần áo sáng lóa chung quanh anh đều là phóng viên sao? Từ khi nào phóng viên lại có thể ăn mặc như thế? Ong Seongwoo a Ong Seongwoo, anh liền vì không muốn đi cùng xe với tôi trên một con đường, mà bây giờ cũng học được cách nói dối?

"Được rồi. . . . . . Có điều tôi đi đưa Jeon Giám đốc về công ty, anh khi nào kết thúc lịch trình thì hãy trở về. Tôi đi trước."

"Ừ. . . . . ." Ong Seongwoo thanh âm đột nhiên nhanh nhẹn hơn, "Buổi tối gặp."

Âm thầm nghiến răng, Kang Daniel vẫn không thể lạnh lùng cúp máy: "Cũng không cần vội vã trở về, tôi có khả năng sẽ ở lại cùng nàng uống vài ly. Anh chắc phải đi tiệc xã giao sau khi kết thúc chương trình chứ? Tối nay anh là ngôi sao lớn, cũng nên lưu lại để cho hậu bối học hỏi kinh nghiệm. Cứ thoải mái đi. Có điều cũng nên cẩn thận một chút."

"Ừ." Ong Seongwoo có chút bất ngờ nghe Kang Daniel thẳng thắn như vậy, thậm chí còn giống như có chút cổ vũ. . . . . . Ý của hắn là gì? Hắn nói là muốn cùng vị Giám đốc mỹ nữ kia đi uống rượu? Chính mình không nghe lầm chứ? Ba năm, chưa từng nghe nói Kang Daniel cùng nữ nhân có quan hệ gì với nhau, tại sao hôm nay lại...? Lắc đầu một cái, anh cười thầm tâm tư kỳ quái của chính mình, thuận theo nói, "Tôi biết."

"Ừ, tối gặp lại." Kang Daniel cúp điện thoại, sắc mặt cực kì khó coi tiến về phía cửa, bỏ lại Ong Seongwoo vẻ mặt mờ mịt ở phía sau. Ong Seongwoo đột nhiên cảm thấy từ nơi sâu nhất của cõi lòng, tản mát ra một loại cảm giác mất mác. . . . . Vốn còn tưởng rằng sẽ nghe được câu nói cứng rắn quen thuộc "Tôi nhất định chờ anh", sau đó cùng hắn dây dưa một lúc trước khi bị người kia trực tiếp vác đi, nhưng là. . . . . . Hắn và vị Jeon Giám đốc cùng nhau đi uống rượu trò chuyện, còn nói mình "Cứ thoải mái"?

Kang Daniel đổi tính sao?

***

"Mẹ nhà nó! XXXXXXX!" Ở trong công viên nhỏ của kí túc xá M.NET, Kang Daniel trút giận đá vào thùng rác ven đường, chửi ầm lên. Ngọn lửa hừng hực trong lòng không có chỗ phát tiết, Kang Daniel lúc này chỉ muốn tìm một trái bom thật lớn, đem đến cho nổ tung cả khu Tinh Uyển này. Ong Seongwoo! Ong Seongwoo! Hắn trước giờ chưa từng đối xử kiên nhẫn như thế với bất kì ai, ba năm, dùng ba năm trời đổi lấy né tránh của anh sao? Phí hết tâm tư cũng chỉ để nghe được ngữ khí gượng gạo không muốn cùng hắn ngồi chung chiếc xe sao?

"AAAAA. . . . . ." Hắn không thể nhịn được nữa, ngửa đầu hướng về bầu trời đêm gào thét như dã thú, may mà bình thường hành động của nghệ nhân trong M.NET cũng không thiếu người kì quái, có rất nhiều người ban đêm cũng là đột ngột hét lên như thế để luyện giọng. Vì lẽ đó bảo an nhìn cũng quen mắt, không buồn đến ngăn cản hắn.

Gầm rú một trận, đến tận khi cảm giác bóp chặt ngột ngạt trong lòng giảm đi một chút, hắn mới ngửa đầu để gió đêm thổi loạn mái tóc đen. Lau nhẹ mồ hôi chảy ra, cười tự giễu: "Kang Daniel, mày thật vô dụng, muốn anh ấy thì tự mình đi tìm, muốn anh ấy không thể chạy thoát thì tìm dây trói lại bên cạnh. . . . . . Chạy đến nơi này gào loạn thì được tích sự gì!"

Không nỡ a. . . . . . Đến cùng vẫn không nỡ từ bỏ. . . . . . Trước đây hắn thích nhất nhìn dáng vẻ sợ sệt của anh, hứng thú áp chế thân thể run rẩy mà phản kháng hành động vô sỉ của mình. Rất có cảm giác chinh phục, so với những người dễ dãi chạy theo lấy lòng hắn ngoài kia thì càng khiến hắn thỏa mãn. Có thể hắn không phải muốn cùng nam nhân làm tình, mà là chỉ muốn nếm thử mùi vị chinh phục, làm chủ được một người đàn ông. . . . . .

Nhưng là, từ từ, liền thích nhìn thấy nụ cười bên ngoài của anh, muốn anh nhìn mình nở nụ cười. Nụ cười rạng ngời, xen lẫn nét tự tin kiêu ngạo, tựa như vầng sáng nhìn xuống thế gian, đây mới là Ong Seongwoo của hắn, mới là người hắn yêu thích.

Nhưng là, tại sao anh đối với hắn chỉ là e dè, cưỡng ép? Ngay cả nụ cười cũng mang theo một tia sợ hãi, không dám trái lời hắn. . . . . .

Không phải như thế! Không phải như vậy! Mình không phải là cái gì đều cho anh sao? Anh tại sao còn không vui sướng? !

Rầm! Hắn mạnh mẽ đá cột đèn ven đường một cước, không muốn! Phải nhanh chóng về nhà! Nếu như Ong Seongwoo hiểu chuyện sớm quay về, liền hung hăng yêu thương anh, để anh ngày mai không rời khỏi giường nổi. Còn nếu như anh không trở lại đây. . . . . .

Hắn thật lòng suy nghĩ một chút, sau đó thở dài: không trở lại thì không trở lại đi, chính mình có thể làm thế nào? Bắt nhốt anh? Từ bỏ anh?

Xoay người hướng về cổng vào, còn chưa đi được hai bước, một bóng tối ẩn núp tại cái cây ven đường vội lao ra cản đường hắn. Park Jihoon trên người là phục trang đơn giản, nhưng không che giấu được khí thế ưu tú, giờ phút này ngẩng cao đầu mà nhìn hắn: "Có thể tiếp tục gọi là đại thúc không?"

Hết chương 13.

P/s: Xin mạn phép nói một chút là cá nhân mình không bash bất cứ một thành viên nào của WannaOne hay TTS nào ở PD101, bà con đừng nghĩ mình bash họ tội nghiệp mình ><. Đánh chánh chút chớ không mai mốt bị bash sml =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top