Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tránh ra, tiểu hài tử giờ này nên đi ngủ đi, ở đây chạy loạn làm gì!" Kang Daniel thái độ ác liệt địa trực tiếp đi tới, đẩy cậu ra.

Park Jihoon thân thể lay động một cái, đột nhiên đưa tay bắt được tay hắn, lời nói ra khiến Kang Daniel giật nảy cả mình: "Tôi đang chờ anh."

Kang Daniel nhẹ nhàng hất tay một cái, đẩy cậu lùi ra xa, liếc mắt nhìn: "Chờ tôi? Bây giờ biết được tôi là nhân vật có quyền lực, nên liền không nhịn được vội chạy đến đây để nịnh bợ có đúng hay không? Tiểu tử, nói cho cậu biết, dẹp ngay cái ý tưởng ấy đi. Những người vểnh mông lên chờ lão tử tới, có xếp hàng tới sang năm cũng chưa đến lượt cậu."

"Tôi đã sớm biết, lần trước. . . . . ." Park Jihoon chuyển đường nhìn xuống chân, "Lần trước khi anh đưa tôi về phòng, lúc anh và Jeon Giám đốc nói chuyện. . . . . ."

"Cái đệt! Tôi rõ ràng đóng cửa!"

Park Jihoon ngại ngùng vò vò gấu áo: "Tôi áp tai lên cửa nghe lén."

"Cậu. . . . . ." Kang Daniel không tìm được từ ngữ, im lặng nửa ngày mới nói ra được, "Cậu giỏi lắm."

"Tôi?" Park Jihoon nở nụ cười mỉa mai, "Tôi làm gì có tài cán gì? Hôm nay không phải chỉ vì lời nói của một người mà suýt chút nữa không thể debut sao?. . . . . . Hôm nay tôi đã có suy nghĩ, hay là quay về chỗ anh mượn sức lực? Anh là Phó tổng của M.NET mà, một lời nói ra có thể tùy ý quyết định tương lai của một người. . . . . ."

Kang Daniel mắt liếc nhìn cậu: "Chủ động như thế sao? Vậy sao không thấy cậu chạy đến?"

Park Jihoon chậm rãi lắc đầu, con ngươi màu đen lại càng ảm đạm: "Tôi cho rằng. . . . . . Không có sự giúp đỡ của anh cũng chẳng sao. Tôi có thể dựa vào sức mạnh của mình, đường đường chính chính trở thành ngôi sao. Tôi đối với mình có lòng tin, tôi là tài giỏi nhất, mọi chuyện tôi đều có thể hoàn thành thật tốt, không có lý mà tôi không thể thành công. . . . . . Tôi thậm chí nghĩ. . . . . . Nghệ sĩ mà lại cùng nhân viên cấp cao của công ty có quan hệ ám muội là loại chuyện nhục nhã chừng nào. . . . . . Tôi không muốn thành công của mình, lại bị người khác nói là do anh ban cho. . . . . ."

"Ok." Tâm tình Kang Daniel vốn là đang rất kém, nghe đến càng nổi giận. Những lời Park Jihoon nói ra lại càng làm hắn cảm nhận rõ sự chán ghét của Ong Seongwu đối với mối quan hệ của hai người, cười lạnh một tiếng nói, "Tôi vốn là không quen biết cậu, cậu nghĩ mình cao quý lắm chắc? Nếu đã không có ý định gì thì mau tránh ra, khi không lại đến chặn đường lão tử!"

Park Jihoon tựa hồ không nghe ra ý tứ tức giận trong lời nói của hắn, chỉ là nhìn chằm chằm vào khuôn ngực phập phồng lên xuống trước mắt, âm thanh ép tới cực thấp: "Cho tới hôm nay. . . . . . Tôi mới hiểu được. . . . . ."

Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Kang Daniel, trong tròng mắt đen lóe lên yếu đuối cùng hoảng sợ: "Tôi chẳng là cái thá gì. . . . . . Không có thứ gì. . . . . . Cho dù có hát hay, nhảy đến thuộc lòng vũ đạo, vẻ ngoài đẹp đẽ thì sao. . . . . . Thậm chí ngay cả cơ hội debut đều. . . . . . Suýt chút nữa không còn. . . . . . Cứ như vậy trong nháy mắt. . . . . . Một. . . . . . Một câu nói. . . . . . Là có thể quyết định tương lai của tôi. . . . . ."

Cậu bỗng nhiên đưa tay ra, tóm chặt lấy ống tay áo Kang Daniel, ngón tay duyên dáng run rẩy nắm chặt, giống như thứ cậu đang nắm lấy không phải là vải vóc trên người mà là nhánh cỏ cứu mạng.

"Vậy thì như thế nào?" Kang Daniel ác liệt nói, "Tôi vốn dĩ chẳng phải là cứu cậu, mà chỉ là để giữ thể diện cho Ong Seongwu thôi!"

"Phải . . . . . Anh thích anh ta, vì lẽ đó anh mới chịu ra mặt vì ảnh. . . . . ." Park Jihoon cay đắng nở nụ cười, "Tôi chỉ là thứ hàng đính kèm. . . . . . Anh thích anh ta, tôi hiểu, nhưng ánh mắt của Ong Seongwu có vẻ không giống như anh. . . . . . Có phải là anh ta yêu cầu gì anh cũng đều sẽ đáp ứng?"

Kang Daniel ngả ngớn nở nụ cười, nâng cằm của cậu: "Đương nhiên, nhìn thấy mấy khu nhà trong Tinh Uyển chứ? Đây là tôi xây cho anh ấy, anh ấy nói không muốn cùng ta ở chung vì sợ mọi người đàm tiếu, hiện tại toàn bộ nghệ sĩ của M.NET đều ở chỗ này, như vậy sẽ chẳng còn ai có thể nói này nọ? Cậu có biết từ lúc anh ấy ra mắt tới nay đã đoạt được bao nhiêu giải thưởng, ra bao nhiêu album? Đều là tôi vì anh ấy chuẩn bị. Cậu có biết trong giới này có một quy luật: Đó là ai dám làm cho Ong Seongwu khó chịu, đều sẽ không thể thoải mái cả đời! Những chuyện tôi làm vì anh ấy, tin chắc rằng có nằm mơ cậu cũng không nghĩ ra, thế nào, động tâm chứ? Biết có chỗ dựa là chuyện rất tốt đi? Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một người Kim chủ không? Bảo đảm cũng có thể cậu bay lên cao đấy, tiểu tử!"

Park Jihoon bị ép ngước đầu nhìn hắn, gương mặt tuấn tú lúc này trắng nhợt đến đau lòng, ngay lúc Kang Daniel buông tay, cậu liền thấp giọng hỏi: "Tôi không được sao?"

"Cậu cái gì?" Kang Daniel không nghe rõ, theo bản năng mà hỏi ngược một câu.

Trong tròng mắt đen đột nhiên lóe ra ánh sáng không chịu khuất phục, Park Jihoon trở tay nắm chặt lấy tay hắn, khàn giọng hỏi: "Tôi không thể thay anh ta sao? Những gì anh ta có thể làm được, tôi cũng có thể làm được!"

"Thằng nhóc thối, cậu nghĩ muốn thành người nổi tiếng đến điên rồi? !" Kang Daniel gầm thét lên đẩy cậu ra, "Lông cánh còn chưa mọc được mà đã mơ tưởng làm Phượng Hoàng! Ha! Cậu nghĩ thay thế Ong Seongwu? Cậu ngay cả một ngón tay của anh ấy cũng không sánh bằng!"

Park Jihoon bị hắn đẩy một cái, suýt chút nữa ngã chổng vó, đợi cậu giữ vững được thân thể liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng! Tôi là muốn trở nên nổi tiếng! Tôi nhất định phải làm được! Tôi chịu đủ lắm rồi! Tôi muốn đứng trên đỉnh vinh quang nhất, khiến tất cả mọi người ngước nhìn! Tôi muốn trở thành nghệ sĩ đắt giá nhất của M.NET, vậy thì có gì sai?"

"Mẹ nhà nó cái gì cũng đúng hết! Cậu thích làm gì thì làm đi!" Kang Daniel nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, "Cậu không phải đối với mình rất có lòng tin sao? Đi làm đi!"

"Tôi không cam lòng!" Park Jihoon đột nhiên rống to, "Tại sao anh ta lại được như vậy? Nếu không phải là bởi vì có anh, anh ta căn bản chẳng là cái thá gì! Anh ta có được như bây giờ chẳng qua là vì có thế lực của anh! Không có anh, anh ta căn bản ——"

Lời còn chưa nói hết, Kang Daniel tiến lên một bước, một cái tát đầy uy lực hạ xuống. Khiến cho Park Jihoon đầu váng mắt hoa, thậm chí bên tai còn vang lên mấy tiếng ù ù không rõ. Máu từ khóe môi chậm rãi rỉ ra.

Giờ phút mà cậu đã có thể hoàn hồn lại, thứ đầu tiên nghe thấy chính là thanh âm âm u lãnh khốc của Kang Daniel: "Cậu nghĩ là cậu tốt đẹp lắm sao? Cậu chẳng qua chỉ là một tên thực tập sinh vô danh tiểu tốt, may mắn được tôi liếc mắt một chút. Cậu nghĩ là mình sẽ trở thành tiêu điểm của M.NET sao? Bớt nằm mơ đi. Ngoan ngoãn yên phận mà cuốn gói về chỗ của cậu, từ nay về sau đừng để tôi biết được cậu "miệng thối không mọc được ngà voi", nếu không coi chừng tôi cho cậu về quê chăn vịt, cả đời cũng đừng hòng ngóc dậy!"

"Tôi yêu anh. . . . . ." Môi mấp máy, lại càng khiến máu chảy ra nhiều hơn. . . . . .

"Cậu đừng nghĩ dùng chiêu này sẽ hữu dụng với tôi!" Kang Daniel tức giận mắng, trong lòng không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới một buổi tối của rất nhiều năm trước, Ong Seongwu nói cùng một câu "Tôi yêu cậu", này chưa đến hai giây, nhưng đó dường như là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hắn.

Kềm chế vui sướng lan tỏa trong lòng, hắn tiếp tục hung ác trừng mắt nhìn Park Jihoon, gương mặt tuấn tú bị mình tát đến nửa bên đều sưng lên, trông vừa buồn cười lại có chút đáng thương, "Tôi lại không nghĩ là cậu yêu tôi. Cậu chỉ là yêu Phó tổng của M.NET thôi, đổi lại là một tên hói đầu bụng bia 60 tuổi, cậu cũng sẽ nói ra những lời này đúng hay không? Hừ, đừng nghĩ rằng tỏ vẻ thì sẽ khiến tôi thương tâm! Tôi có thủ đoạn gì mà chưa từng thấy qua, trở về luyện thêm vài năm đi!"

"Người tôi thích là anh. . . . . ." Park Jihoon thấp giọng nói, máu tươi theo khóe miệng uốn lượn rơi xuống, "Tin hay không là tùy anh. . . . . . Thời điểm tôi vừa nhìn thấy anh. . . . . . Anh lúc đó chẳng phải là đại nhân vật gì. . . . . . Khi đó anh nói với tôi, muốn tôi hôn anh. . . . . . Tôi biết là anh chỉ là đang đùa giỡn mình, nhưng không hiểu sao tâm lại động đậy. . . . . . Sau đó, sau lần đó. . . . . . Anh có biết bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm vào tôi không? Bọn họ bên ngoài thì tỏ vẻ quan tâm, hỏi han, nhưng phút sau lại bỏ mảnh kính vào trong giày của tôi! Bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Tôi ai cũng không dám tin tưởng, đối với người nào cũng không thể lộ vẻ yếu đuối. . . . . . . . . Ngay cả lúc muốn khóc cũng không dám! Tôi sợ rằng, nếu để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, sẽ liền như sói xông lên ăn thịt tôi!"

Cậu nhắm mắt lại, âm thanh thả đến mức gần như nỉ non: "Sau đó. . . . . . Anh lại xuất hiện. . . . . ."

"Lão tử xuất hiện tại nơi đó là đang tìm Ong Seongwu, không phải là vì cậu, mẹ nó cậu đừng vội đắc ý thế." Kang Daniel hừ một tiếng, "Nghe này, tiểu tử, ban đầu là tôi cảm thấy trêu đùa cậu rất thú vị. Cậu không nghe lầm đâu, là chơi đùa đấy? M.NET là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm cái đó. Hiện tại lão tử không có hứng chơi với cậu nữa, cậu biết điều thì ngoan ngoãn đi, nếu cậu còn cứ gây chuyện ồn ào với tôi thế này, thì ngay cả người bình thường cũng đừng hòng làm được."

Park Jihoon bỗng nhiên mở mắt ra, hùng hổ đến mức doạ người trừng hắn: "Lúc anh dịu dàng ôm tôi, vỗ lưng cho tôi khóc, cũng là để vui đùa thôi sao?"

"Cái kia. . . . . ." Kang Daniel nhún nhún vai, "Nếu đã là chơi trò chôi, thì ít ra cũng phải đóng tròn vai chứ? Tôi cũng thích chơi game mà đóng vai Chủ nhân tốt bụng lắm."

"Giống như đêm nay, đúng không? Đúng, anh đã nói, anh không phải là vì cứu tôi, chỉ là vì giữ thể diện cho Ong Seongwu." Park Jihoon phẫn nộ đến âm thanh có chút run rẩy, "Ong Seongwu đáng giá sao? Đáng giá để anh yêu như vậy sao? Anh vì hắn làm bao nhiêu? Hắn có yêu anh sao? Hắn căn bản là thời thời khắc khắc đều muốn tránh anh! Như vậy anh cũng có thể tiếp tục yêu hắn sao?"

Kang Daniel tâm bị đâm một nhát mạnh mẽ, nổi giận vung tay, vừa muốn giáo huấn tên nhóc không biết lễ độ này một lần nữa, bỗng nhiên, trong đầu hiện ra hình ảnh Ong Seongwu ở trên sân khấu nở nụ cười, con ngươi đen lóe lên hào quang mê người, khiến hắn mê mẩn, nhưng là, hắn phải làm thế nào để Ong Seongwu cũng sẽ cười với hắn như thế dưới sân khấu đây? Nụ cười của Ong Seongwu, thân thể của Ong Seongwu, tất cả mọi thứ của Ong Seongwu chẳng phải là đã thuộc về hắn sao?

"Bớt lo chuyện của người khác, tiểu tử." Kang Daniel nắm chặt lấy cánh tay của Park Jihoon, "Kết cục khi dám chọc giận tôi, cậu không thể tưởng tượng ra được kinh khủng đến thế nào đâu."

"Tôi không muốn đắc tội với anh." Park Jihoon quật cường đứng tại chỗ bất động, theo bản năng giơ tay chạm lên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, cười khổ mà nói, "Chính là tôi không cam lòng. . . . . . Tôi rõ ràng có thể làm được tốt hơn hắn, anh tại sao ngay cả một chút cơ hội cũng không cho tôi?"

"Bởi vì tôi chán ghét nhất là những nam nhân không biết liêm sỉ, tự hiến mình lên tận cửa." Kang Daniel cười nhạo một tiếng, "Hiểu rồi chứ? Mau trở về chườm đá đi, nếu không ngày mai không ai dám nhìn mặt cậu đâu, ngôi sao lớn tương lai."

Hắn đã bình tĩnh lại, thậm chí còn muốn hút một điếu thuốc: không vấn đề gì, Ong Seongwu không thật sự tình nguyện ở bên cạnh hắn thì đã sao? Nhưng anh chẳng phải cũng không phản đối mà sống cùng hắn ba năm qua sao? Anh không phải đã quen cuộc sống như thế sao? Chỉ cần mình không buông tay, tức là còn có thể tiếp tục tiếp tục chờ đợi, tương lai xảy ra chuyện gì lại có ai có thể dự liệu trước? Hắn còn rất nhiều thời gian có thể cho Ong Seongwu, mười năm, hai mươi năm. . . . . . Cả đời cũng được, không tin không thể khiến cho Ong Seongwu tình nguyện không rời bỏ mình!

Nghĩ như thế, cảm thấy Park Jihoon trước mặt cũng không quá đáng ghét nữa, không hề có xung động muốn bóp chết như vừa nãy nữa. Không phải chỉ là một tên nhóc chưa rành sự đời sao? Lúc hắn mới bước chân vào hắc đạo cũng giống như thế thôi, đều là những tên nhóc rực lửa thanh xuân, tự cho mình nhất, là tất cả!

Park Jihoon. . . . . . Chẳng qua là chọn nhầm giải pháp.

"Được rồi, tên nhóc, không cùng cậu dây dưa nữa. Tôi phải trở về xem tim gan bảo bối của mình đã trở lại chưa. Nãy giờ lãng phí thời gian cho cậu cũng nhiều rồi." Kang Daniel vươn tay xoa xoa nửa gương mặt sưng đỏ của Park Jihoon, "Chuyện hôm nay coi như chưa từng phát sinh. Từ nay về sau cậu cứ chăm chỉ mà tập luyện đi. Nếu như là thật sự có tài năng thì ắt tự có cơ hội vươn mình. Nhưng mau chóng loại bỏ những ý nghĩ đố kị với Ong Seongwu đi. Chờ khi nào cậu cùng đẳng cấp với hắn thì tính, đừng tưởng rằng có gương mặt xinh đẹp thì sẽ có tất cả."

Nhìn thấy Park Jihoon còn muốn nói chuyện, hắn liền che miệng cậu lại, búng một cái lên trán: "Ngày hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nếu cậu còn muốn có thể sống trong giới giải trí này thì nhớ kĩ cho tôi!"

Park Jihoon đau đến nhắm mắt, rất không cam lòng gật đầu, Kang Daniel hài lòng buông hắn ra, vừa muốn rời đi, ống tay áo lại bị kéo lấy. Thiếu niên ngạo khí trong tròng mắt đen dĩ nhiên mơ hồ lóe lệ quang, nhưng ngữ khí lại cố gắng bình tĩnh: "Nếu như anh đã quyết định từ chối tôi, dù sao tôi cũng nên thực hiện lời hứa của hai chúng ta chứ?"

"Lời hứa? Tôi với cậu có hứa hẹn gì chứ?" Kang Daniel kỳ quái nhìn Park Jihoon.

Park Jihoon lộ ra một nụ cười thản nhiên, chỉ có ngón tay bấu chặt đến trắng bệch tiết lộ chủ nhân căng thẳng đến mức nào, chậm rãi nói: "Cậu hôn tôi một cái, không thì để tôi hôn cậu, nói chung hôn đến khi nào lão tử thỏa mãn là được. . . . ."

Một chữ cũng không kém, chính là yêu cầu mà lần đầu tiên Kang Daniel cùng cậu chạm mặt đã nói ra.

Kang Daniel nặng nề hừ một tiếng, thô lỗ kéo cậu ngã vào người: "Khiêu khích a? Vậy thì coi tôi hôn đến cậu ngất đi thì thôi!"

Bỗng nhiên bị lôi vào trong một cái ôm cường ngạnh khiến Park Jihoon không kịp phản ứng, cậu kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Kang Daniel, lại bị đôi mắt đen láy linh động tựa dã thú cuốn hút, đôi môi đỏ hồng run rẩy, mang theo vài phần sợ sệt cùng mong đợi nụ hôn sắp tới. Hai bờ môi ấm nóng chạm vào nhau. . . . . . Cùng dự đoán hoàn toàn khác nhau, đôi môi người kia chỉ là chạm nhẹ lên bờ môi đỏ hồng của cậu, hời hợt như chuồn chuồn chạm nước. Chỉ là một cảm giác như điện giật thoáng qua, còn chưa kịp cảm thấy gì thì đã muốn chấm dứt. Park Jihoon vội vàng níu cổ áo người đối diện lại, dùng toàn bộ sức lực cùng kĩ năng của mình đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Mong mỏi, khát khao cảm nhận rõ hơn hương vị của người đàn ông trước mặt. Kang Daniel không ngờ cậu lại dám làm tới như vậy, không kịp phản ứng lại thì đã nghe một tiếng tách cùng ánh đèn flash chợt lóe.

"Tên nhóc chết tiệt này!" Kang Daniel nhanh chóng đẩy Park Jihoon ra, nhanh chóng vươn tay ra đoạt lấy điện thoại trong tay của cậu.

Nhìn thấy bức ảnh mình cùng Park Jihoon đang hôn nhau say đắm rõ ràng đến đau cả mắt, hắn tức giận ném bể chiếc điện thoại trong tay. Đôi mắt hiện lên hàn quang, quay lại xách lấy cổ áo của Park Jihoon, khiến cậu chật vật hít thở.

"Tên tiểu tử thối không biết trời cao đất dày này, dám bày mưu với ông đây? Cậu chán sống rồi đúng không? Có tin tôi bóp chết cậu ngay tại đây không?"

"Anh... Anh nghĩ rằng tôi không có biện pháp đề phòng? Trước khi anh kịp đập vỡ điện thoại, thì tôi đã gửi tấm ảnh đó đến một nơi an toàn khác rồi. Nếu như... Nếu như tối nay tôi xảy ra chuyện, ngay sáng mai tấm ảnh này sẽ được gửi đi. Trước tiên là đến Ong Seongwu yêu quý của anh, anh tin hay không?"

Kang Daniel đỏ mắt, siết chặt lực đạo trên tay hơn nữa, giống như muốn ngay lập tức vặn gãy chiếc cổ thon nhỏ kia. Nhưng hắn lại tận lực đè lại, hắn không thể mạo hiểm để bất cứ chuyện gì xảy ra làm rạn nứt tình cảm giữa hắn và Ong Seongwu được. Không thể. Với lại, cái chỗ này của hắn tuy là nói có thể ngăn ngừa được tai mắt ở ngoài, nhưng còn bên trong thì vẫn còn có gián ngầm, nếu thật sự giết người ở đây thì sẽ có chút phiền phức. Hừ, khá lắm, một tên nhóc miệng còn hôi sữa lại dám tính kế với cả hắn. Suy nghĩ cẩn thận, Kang Daniel từ từ thả tay ra, nhưng không quên đấm một cái vào bụng Park Jihoon, khiến cậu đau đớn khụy xuống.

"Có vẻ như tôi đã xem nhẹ chứng bệnh đề cao bản thân của cậu rồi. Chút thủ đoạn nhỏ nhặt này mà cũng đòi làm khó tôi sao? Lúc tôi còn lăn lộn trong giang hồ thì thằng nhóc nhà cậu không biết còn đang tè dầm ở chỗ nào kìa." Kang Daniel thô bạo túm cậu đứng dậy, không thèm để tâm đáng dáng vẻ đáng thương động nhân, "Nhanh nói hình cậu gửi đi đâu. Đỡ làm tốn thời gian của tôi và kéo dài sự đau đớn của cậu."

Park Jihoon khẽ cười chua xót, lòng cậu hiện giờ vừa đau vừa lạnh. Người đầu tiên mà cậu thật sự muốn ở bên lại xem cậu chỉ như một tên nhóc tầm thường. Đối với Park Jihoon trước giờ luôn tự kiêu thì thật sự là đả kích to lớn. Cậu biết là mình vốn nên tránh xa người đàn ông nguy hiểm này ra. Nhưng cậu đã nói rồi, cậu không cam tâm. Tuyệt không cam tâm. Cậu không thể để người này cứ thế vụt qua khỏi đời cậu được. Hít một hơi cố gắng bình ổn tâm tình:

"Tuy tôi không biết rõ về anh, nhưng tôi biết Phó tổng M.NET không phải là người có thể dây vào. Nhưng anh cũng đừng nghĩ tôi như mấy tiểu tình nhân nhát gan, nhu nhược trước kia của anh. Anh dù là thần thông quảng đại, ba đầu sáu tay, thì cũng đừng mong chỉ trong một đêm tìm được chỗ giấu bí mật của tôi."

Kang Daniel thay đổi dáng vẻ, nhàn nhã đút tay vào túi quần mà dựa vào cột đèn gần đó. Ánh đèn vàng hắt xuống chỉ chiếu sáng một phần của gương mặt tuấn mỹ âm lãnh, "Được, nói vậy tức là cậu muốn bàn điều kiện chứ gì? Tưởng rằng thanh cao thế nào, hóa ra cũng chỉ là tiện nhân như thế thôi. Nói thử tôi nghe xem, nếu điều kiện của cậu làm tôi buồn cười thì không chừng còn cho cậu sống thêm ít lâu."

Park Jihoon bấu chặt móng tay, đè lại cảm xúc bi thương khi nhìn thấy vẻ khinh thường trên nét mặt người kia, run rẩy nói ra ý định điên rồ trong đầu, coi như là cậu đánh cược tất cả, "Tôi muốn anh ngủ với tôi một đêm."

***

Kang Daniel trời còn chưa sáng tỏ đã vội vàng trở về nhà. Gần như cả đêm không ngủ, nhưng ngay giây phút nhìn thấy Ong Seongwu cuộn chăn nằm trên giường, hắn liền cảm thấy cả người rã rời. Nhanh chóng đem quần áo trên người giục vào thùng rác, còn cẩn thận thay đồ mới chui vào chăn. Ôm lấy người đang say ngủ kia. Thỏa mãn nhắm mắt.

Ong Seongwu đang ngủ, cảm giác được có người bên cạnh, liền ngọ nguậy thân thể. Không ngoài dự đoán bị một vòng tay quen thuộc đè lại. Anh mơ màng tỉnh dậy, đã thấy chỗ trống bên cạnh mình tối qua được lắp đầy. Nhìn nhìn đồng hồ trên tường chỉ sáu giờ. Người kia có vẻ là sáng sớm mới trở về nhà. Thật sự là đã thoải mái thác loạn cả một đêm bên ngoài sao? Ong Seongwu không hiểu sao trong lòng một trận chua xót. Nhắm mắt xoay người đi hướng khác, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.

Ngày hôm nay sẽ rất bận rộn, là ngày đầu tiên sau khi album mới chính thức phát hành, lịch trình đã sớm được sắp xếp kín chỗ. Tối qua Hyungseob còn tựa hồ rất cao hứng mà nhảy nhót: "Ha ha, lần này đúng là oanh tạc truyền thông mà!" Anh hôm nay hình như phải di chuyển đến bảy, tám địa điểm khác nhau, không biết 12 giờ đã có thể về nhà hay chưa? Anh mệt mỏi đập đập vào cánh tay của Kang Daniel ra hiệu. Hắn ngủ không sâu, chỉ cần vậy đã có thể tỉnh. Hiểu được anh có việc, liền xốc chăn bước vào nhà tắm. Vừa đi vừa lột y phục trên người.

"Ngày hôm qua cậu khi nào thì trở về?" Kang Daniel trần trụi nửa người trên thì nghe thấy tiếng của anh. Ong Seongwu có điểm nghi hoặc, vốn trước giờ Kang Daniel luôn thích ngủ bán khỏa thân, sao hôm nay đột nhiên lại mặc đồ ngủ. Anh nhìn thân thể cường tráng trước mắt, tuy rằng đã nhìn đến quen thuộc, thế nhưng mỗi lần tầm mắt rơi vào làn da trắng mịn đó, nội tâm từ nơi sâu nhất vẫn cảm thấy một trận rung động, hoảng sợ cùng thuần phục, lại có một chút chờ mong nóng rực đến có thể thiêu cháy tâm can.

"Không để ý nữa, lúc tôi về thì anh đã ngủ rồi." Ong Seongwu từ trên giường ngồi dậy, Kang Daniel mặt dày hướng anh nháy mắt, "Thời gian còn sớm, có muốn hay không thử một chút uyên ương nghịch nước?"

Ong Seongwu lắc lắc đầu: "Ngày hôm nay tôi rất bận."

"Chà chà, " Kang Daniel mãn bất đi tới, lúc này trên người hắn chỉ có quần lót che phủ hung khí thô to lại rơi vào đúng tầm mắt của anh, Ong Seongwu ngượng ngùng quay đầu đi, bị Kang Daniel nắm lấy sau gáy, ép anh vào một cái hôn nồng cháy, Kang Daniel lăm lăm nhìn anh: "Tối qua thế nào? Rất vui vẻ sao?"

"Mọi người cùng nhau đi ăn đến khuya." Ong Seongwu đang nói dối, kỳ thực anh cự tuyệt hết tất cả lời mời, một mình lái xe lên núi cả mấy tiếng. Không nói được tại sao, có lẽ là trong lòng đột nhiên dâng lên một trận mệt mỏi, anh bây giờ đối với thế giới muôn màu vần vũ của giới giải trí chỉ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí ngay cả việc đi quảng bá cho album của mình cũng không có hứng thú. Anh có suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này, tìm một nơi yên tĩnh tiếp tục sống. Đương nhiên những câu nói này không thể nói với Kang Daniel, anh chỉ đành tìm một cớ nói đại.

Kang Daniel nhún nhún vai, buông anh ra, thấp giọng nói một câu: "Đánh răng xong lại quay lại hôn anh." Liền nghênh ngang đi vào buồng tắm, Ong Seongwu ôm chăn ngồi thừ ra một lúc, mới chậm rì rì rời giường.

Bữa sáng đã được cẩn thận chuẩn bị xong, món ăn phong phú, hoa mỹ, hơn nữa lại còn ít khi trùng lập. Thế nhưng có thể là do tối trước quá kịch liệt hoặc do phải xuất phát sớm, Ong Seongwu trước giờ chưa từng có tinh thần thưởng thức đúng nghĩa, chỉ là tập trung cúi đầu ăn. Anh chỉ quan tâm có thứ để lấp đầy bụng là tốt rồi.

"Không thích mấy món này à?" Kang Daniel thuận miệng hỏi một câu, "Ăn miễn cưỡng như vậy, ngày mai đổi điểm tâm sáng theo kiểu Nhật nhé? Này, tại sao mới sáng anh đã mặt mũi nhăn nhó thế? Có chuyện gì lo lắng à? Trời sập sao? Đừng lo, có tôi ở đây cũng sẽ giúp anh chống trời."

Ong Seongwu theo bản năng mà liếc mắt nhìn Kang Daniel, nhìn thấy hắn lộ ra hàm răng trắng đang cắn xé mẩu bánh mì, trên mặt tuy rằng rất trầm tĩnh, nhưng một luồng khí chất cuồng bạo dã tính không thể che giấu từ trên người hắn tản mát ra, áp bức tất cả mọi thứ bên cạnh.

"Tôi nghe nói. . . . . ." Lời đồn đại vô tình nghe được tối qua giờ phút này như kim châm đâm vào cổ họng anh, muốn nói nhưng không nói ra được, không nói lại không nhịn được, anh ho nhẹ một tiếng, lập lại một lần, "Tôi nghe nói. . . . . ."

"A, nghe nói cái gì?" Kang Daniel cầm lấy nước trái cây đem thức ăn trong miệng nuốt hết, cảm thấy rất hứng thú hỏi, trong trí nhớ Ong Seongwu xưa nay ít khi chủ động nói với hắn điều gì, ngày hôm nay. . . . . . Là điềm tốt.

"Tên nhóc trong nhóm nhạc mới ngày hôm qua, tôi không nhớ rõ tên." Ong Seongwu ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Chính là tên nhóc bị phá hư trang phục biểu diễn."

"Ừ, làm sao?" Kang Daniel nhíu mày, lẽ nào chuyện tối qua của hắn và Park Jihoon bị người nhìn thấy? Không thể nào a! Hắn trước giờ luôn cảnh giác cao, làm sao có thể không phát hiện ra? Hay là Park Jihoon lật lọng, không thể nào, bây giờ là mấy giờ? Chưa tới 7 giờ, Ong Seongwu làm sao là có thể biết chứ?

"Tôi nghe nói cậu và tên nhóc đó biết nhau." Ong Seongwu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt buông xuống, nhìn chằm chằm trái trứng lòng đỏ sánh mịn trong đĩa của mình, vốn là món ăn nóng hổi, ngon miệng, bây giờ lại như nguội lạnh, khiến anh chẳng có tâm tình mà bỏ vào bụng.

"Đừng đùa, tôi làm sao sẽ biết một tên nhóc như thế!" Kang Daniel lập tức bác bỏ tin đồn, "Chuyện ngày hôm qua là tôi muốn giúp anh thôi, không vì bất kì ai khác. Anh là người của tôi, tôi tất nhiên là chỉ vì anh thôi."

Hai câu sau cùng như giải thích dư thừa, trái lại khiến Ong Seongwu nổi lên lòng nghi ngờ, anh vô ý thức dùng nĩa chọt chọt lòng đỏ trứng, âm thanh cũng rất bình tĩnh: "Nhưng là có người nói, đứa bé kia từng bị thương trong lúc luyện tập, là cậu ——"

"A! Tôi biết rồi! Là cái kia. . . . . ." Kang Daniel trong nháy mắt cũng đã nghĩ được đối sách, đoạt lấy lời nói của Ong Seongwu, rất lưu loát nói, "Lần kia tôi là ngẫu nhiên đi ngang qua, nhìn thấy bọn họ hô to gọi nhỏ, một đám hài tử như ong vỡ tổ chạy khắp nơi, liền thuận tiện giúp một chút. Đem tên nhóc đó đến phòng y tế. Chỉ thế thôi, tôi ngay cả dung mạo của nó ra sao cũng quên."

Tuy là có chút khẩn trương, nhưng trong lòng Kang Daniel lại nổi lên một cảm giác vui sướng khác. Đây là lần đầu tiên Ong Seongwu để ý tới mấy lời đồn về hắn. Ba năm qua hai người ở chung, cũng không có ít những lời đồn đãi về cuộc sống tình cảm rối rắm của hắn ở bên ngoài, nhưng Ong Seongwu đều là nhắm mắt làm ngơ. Không ngờ, lần này anh lại chủ động nói ra với hắn. Thật sự là dấu hiệu tốt nha. Kang Daniel đột nhiên muốn "scandal" lần này của mình to hơn nữa.

"Làm sao thế?" Kang Daniel tâm tình rất tốt tiếp tục đem đồ ăn vào trong miệng, trêu chọc nói, "Cảm thấy có áp lực? Yên tâm, Thiên Vương của tôi, vị trí của anh không dễ dàng bị bất cứ ai thay thế đâu."

Ong Seongwu nắm chặt nĩa trong tay. Anh hiểu rõ hàm ý của Kang Daniel, đột nhiên nghĩ tới người này đang dương dương tự đắc trong lòng vì cho rằng anh đang ghen, không hiểu sao lại tức giận. Là đang cố tình tỏ vẻ cho anh thấy?

"Ong Seongwu?" Kang Daniel không hiểu sao sắc mặt người đối diện bỗng nhiên sa sầm, thẹn quá thành giận cũng không nên là vẻ mặt này mới đúng.

"Không có gì." Ong Seongwu cường lực đè xuống lửa giận trong lòng, anh thậm chí còn không rõ lý do mình tức giận, là do nhìn thấy gương mặt nghênh ngang lưu manh của Kang Daniel, hay là do tự mình có suy nghĩ ghen tuông? "Tôi chỉ là cảm thấy, cậu đến cả trẻ nhỏ cũng không tha. Đúng là lưu manh biến thái."

Kang Daniel ngây ngẩn mấy giây, sau đó hắn liền cười ầm ĩ: "Được, rất tốt, đã lâu không nghe thấy anh mắng tôi, thật là có điểm nhớ nhung. Năm đó anh luôn miệng mắng tôi 'lưu manh biến thái', tuy rằng sau đó đều đổi thành cái gì ' không muốn ' ' thích quá ', làm sao, Ong Seongwu, anh lại đột nhiên muốn thành đại hiệp, ra tay cứu giúp mầm non tương lai đất nước?"

". . . . . ." Ong Seongwu mặt trắng bệch, một chữ đều nói không ra, chỉ là gắt gao nhìn cái đĩa trước mặt. Kang Daniel! Tên ác ma! Hắn cứ phải luôn tàn nhẫn mà xé mở vết sẹo của anh, cười nhạo anh trước mặt hắn trở nên nhu nhược, triệt để không lưu lại chút tôn nghiêm nào cho anh sao? Hắn còn muốn hạ nhục anh đến mức độ nào mới thỏa mãn? Anh không phải đã đáp ứng trở thành món đồ chơi cho hắn tùy ý sai xử rồi sao? Hắn nhất định phải lại một lần nữa nhắc nhở anh về thời điểm khuất nhục sao?

Kang Daniel thở hổn hển hai cái, bàn tay đặt ở dưới bàn ăn đã tạo thành nắm đấm, vừa nãy nhất thời xúc động phẫn nộ, hắn suýt chút nữa nhấc bàn muốn đi qua năm lấy áo của Ong Seongwu mà ném hắn lên giường, xem thời điểm bị chính mình đâm vào Ong Seongwu còn có thể thể nói ra những lời kia khiêu khích hay không, đồ ngốc này! Còn tưởng rằng anh là vì mình mà ghen, nguyên lai là chỉ muốn tỏ ra nghĩa hiệp! Đã có một lần dạy dỗ, còn chê không đủ sao? Anh đến cùng có mắt hay không, có nhìn được chính mình vì anh mà làm tất cả không? Ba năm qua Kang Daniel hắn bên người chưa từng có bất luận người nào khác xuất hiện. Lấy điều kiện của hắn, muốn người nào mà không được? Ong Seongwu không phải chính anh cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống sao? Làm sao? Lại còn xem mình là một tên biến thái không chừa bất kì ai mà ra tay với Park Jihoon? Thời khắc này hắn thật muốn hô to: rõ ràng là Park Jihoon tự nguyện dính sát vào tôi! Tôi ngày hôm qua còn bị nó dùng mưu chèn ép! Mẹ nhà nó, Park Jihoon nói đúng, tại sao mình lại yêu anh ta? Chẳng lẽ con mắt mình cũng mù?

Phòng ăn lâm vào trầm mặc bức bối, không biết qua bao lâu, Ong Seongwu ngón tay run rẩy cứng ngắc, từ từ buông nĩa ra, đặt nhè nhẹ ở trên bàn, động tác này khiến Kang Daniel cũng vội ngước lên nhìn anh.

"Tôi đi đây." Ong Seongwu miễn cưỡng khống chế thanh âm khô khốc nói xong ba chữ, tay chống bàn đứng dậy.

"Ừ, trên đường cẩn thận." Kang Daniel không nhúc nhích, nói ra một câu máy móc.

Hết chương 14.

p/s: Trời ơi, tự tui cũng thấy quá lâu rồi mới ngoi lên ><. Vô cùng là xin lỗi mọi người, chắc mọi người quên mất truyện này luôn rồi T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top