Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, gương mặt xinh đẹp của Jeon Somi trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày: "Cưới tôi? Thế còn Thiên Vương của anh thì sao?"

"Ong Seongwu là Ong Seongwu, cô là cô, hai người không giống nhau."

"Nói vậy, tôi là phu nhân ngoài sáng, còn anh ta là tình nhân trong tối sao?"

"Đúng vậy." Kang Daniel lịch lãm nhấc lên ly rượu trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm.

"Cô muốn coi thế nào cũng được, dù sao chỉ là tạm thời. Sao nào? Đề nghị cũng được đấy chứ, cô thử suy nghĩ một chút xem."

"Không cần cân nhắc." Gương mặt xinh đẹp của Jeon Somi vẽ ra một nụ cười rạng ngời. Giây tiếp theo, cô đứng phắt dậy, cầm lấy chai Whisky trên bàn, toàn bộ dốc hết xuống đầu Kang Daniel. Thứ chất lỏng màu hổ phách thấm hết lên bộ vest đen đắt tiền. Ngay cả người ngồi cách đó hai chiếc ghế cũng bị giật mình, vội vàng rời đi.

Kang Daniel nhảy dựng lên: "Này! Cô đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ nhé!"

"Cậu cũng đừng tưởng tôi không dám nhét đầu cậu vào tủ đông nhé!" Jeon Somi nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu nghĩ tôi là hạng con gái nào? Ham mê tiền bạc đến mức bất chấp để được gả vào nhà họ Kang à? Tôi không đổ đốn đến mức phải lạy lục một tên gay như cậu lấy mình."

Cô thẳng thắn ngẩng cao đầu, nhìn vào Kang Daniel: "Đánh cậu lại tốn hơi sức tôi. Cậu nên tự thấy may mắn vì câu nói ban nãy không bị Ong Seongwu nghe thấy. Nếu không, cậu chết vẫn còn là nhẹ."

Kang Daniel dùng khăn tay lau đi rượu trên mặt, phẫn nộ đáp lại, "Chỉ là đề xuất ý kiến mà thôi, cô làm gì mà nóng nảy như thế?. . . . . . Ong Seongwu anh ấy sẽ không giết tôi đâu, mà anh ấy sẽ lại càng sợ tôi hơn, sẽ chạy đến một góc nào đấy rồi trốn. . . . . . Đúng rồi, là cô nhắc nhở tôi. Cái kế hoạch này thật sự là không ổn. Nếu Seongwu có thể hiểu rõ được nguyên do thì không nói, nhưng anh ấy là loại người thường hay hiểu sai vấn đề, lại còn tự nghiêm trọng hóa. Ok, cô nghe rõ đây, đề nghị ban nãy cô biết, tôi biết, Chúa biết, tuyệt đối không để thêm người thứ 4 biết."

Jeon Somi nhìn dáng vẻ của hắn, thật sự muốn xông lên đá một cước, nhưng là vẫn nhịn xuống kịp thời, chỉ nở nụ cười khổ: "Yêu người họ Kang nhà các người thật là khổ mà. . . . . ."

Kang Daniel rũ rũ mái tóc ướt đẫm mùi rượu: "Tôi đưa cô về nhé?"

"Không cần, tôi. . . . . ." Jeon Somi đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm về sau Kang Daniel. Nhận thấy sự kì lạ trong biểu hiện của cô, Kang Daniel vội vàng quay lưng, đứng chắn trước mặt cô. Chuẩn bị đối phó bất kì tình huống xấu nào xảy ra.

Nhưng mà điềm xấu đâu không thấy. Trước mặt hắn bây giờ chỉ có một người. Là Kang Dongho. Người cuối cùng mà cả Kang Daniel và Jeon Somi nghĩ có thể gặp được ở đây, lúc này đã xuất hiện ngay trước mặt hai người.

Kang Dongho cũng có chút lúng túng, nhìn ánh đèn nhập nhòe chung quanh, tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng ngân vang, sau quầy bar lại có một loạt những bình rượu lớn nhỏ đắt tiền đẹp mắt, cười nói: "Khung cảnh bài trí cũng không tệ lắm. Hai người có vẻ là khách quen nhỉ? Vậy mà trước giờ anh lại chưa từng đến chỗ này, có chút đáng tiếc đấy."

Hắn vừa mở miệng, Jeon Somi lập tức khôi phục thần trí, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo quét qua hai người đàn ông cao ráo trước mặt: "Cậu ở đây nói nhăng, nói cuội, là để làm việc này sao?"

"Không có! Somi! Không phải tôi gọi anh ấy tới đâu. Oan cho tôi lắm!" Cái mũi thính của Kang Daniel ngửi được mùi căng thẳng trong không khí liền vội vàng phân trần.

Mấy lời giải thích đó căn bản là không thể lọt vào đầu của Jeon Somi. Cô lặng lẽ cầm lấy chai rượu Whisky rỗng không, hướng về phía bàn, giơ tay đập thật mạnh. Những mảnh thủy tinh vỡ rơi khắp nơi trong không khí. Anh em họ Kang đều sững sờ trước hành động đó của cô. Nhưng nếu so với sự kinh hãi tiếp theo thì chẳng là gì cả.

Jeon Somi lúc này như một nữ thần chết chóc, dí những mảnh thủy tinh sắc nhọn lên cổ của Kang Daniel: "Cậu có tin là tôi sẽ giết cậu ngay tại đây?"

"Jeon Somi!" Kang Daniel không thể tưởng tượng ra được nữ Giám đốc thường ngày đoan trang của M.NET lại có thể làm ra được những động tác nhanh gọn và thuần thục như thế. Hắn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của thủy tinh trên cổ, "Thật sự chuyện này không có liên quan đến tôi mà. Là anh ấy tự tìm đến chứ tuyệt đối không phải do tôi gọi đâu. Ông anh già! Còn không mau giữ người phụ nữ của mình lại. Anh định chờ đến khi có án mạng xảy ra thật mới động đậy à?"

"Các người nhớ kỹ cho tôi! Tôi là con người! Không phải món đồ chơi của hai người!" Jeon Somi thật sự nổi giận, âm thanh đều run rẩy, "Cuộc sống của tôi do chính tôi làm chủ, ai cũng không có quyền can thiệp!"

"Vâng vâng vâng, đại tiểu thư. Cô nói cái gì cũng đúng hết, làm ơn đem cái thứ kia cách xa tôi một chút." Kang Daniel ảo nảo cố gắng khuyên nhủ Jeon Somi. Hắn không phải là không thể xử lý được tình huống này. Chỉ cần đạp cho Jeon Somi một cái và tước vũ khí trên tay cô là được. Nhưng sau đó thì sao? Hắn không thể lo liệu được.

"Mọi người bình tĩnh, không có gì đâu. Chuyện vợ chồng cãi nhau thôi. Không có án mạng gì xảy ra thật đâu. Tiếp tục uống rượu, uống rượu đi. Tôi bao tất." Kang Daniel quét mắt nhìn mọi người trong quán bị ba người thu hút sự chú ý, có người trông có vẻ còn đang muốn gọi báo cảnh sát. Đành phải mở hầu bao dọn dẹp mọi chuyện thôi.

"Cái kia. . . . . . Jeon Somi, em nghe anh nói. . . . . ." Kang Dongho cười khổ nói, đưa tay vào trong túi áo.

"Tôi không nghe! Tôi chịu đủ lắm rồi!" Jeon Somi cơ hồ là điên cuồng mà gào thét, "Anh câm miệng cho tôi. Yêu anh coi như là chuyện ngu ngốc nhất đời này của tôi. Tôi. . . . . ."

Thanh âm nàng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt bỗng chốc lắng xuống, nhìn thứ đồ vật trong tay Kang Dongho.

Một chiếc hộp nhung đỏ với lớp lụa đen lót bên trong được mở ra. Để người ngoài có thể chiêm ngưỡng được thứ đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh đầy kiêu ngạo ở bên trong. Một chiếc nhẫn kim cương được chạm khắc hình hoa hồng.

Kang Daniel huýt sáo một tiếng, chớp thời cơ Jeon Somi đang ngây người, vội vàng đoạt lấy mảnh chai rượu trong tay cô, lui về sau.

"Cái kia, Somi, anh đã suy nghĩ rất kĩ." Kang Dongho liếm khóe môi khô khốc, "Anh tuổi không còn trẻ. . . . . . Còn lười biếng, tẻ nhạt, không thích hợp cùng em đến những nơi nhộn nhịp để vui chơi. Có mỗi cái công ty có thể xem là ưu điểm thì cũng phải dựa vào em để chống đỡ nó. Nếu em lấy tôi, về sau sẽ phải hứng chịu rất nhiều dư luận cũng như đàm tiếu. Đối với một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, tài giỏi như em, tôi không phải là đối tượng kết hôn lý tưởng."

Jeon Somi theo bản năng dùng tay che miệng lại, đôi mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào ánh sáng lấp lánh kia, thẳm sâu trong đôi mắt của cô, dường như cũng có ánh sáng vừa lóe lên mạnh mẽ.

Kang Dongho hít sâu một hơi, cầm theo hộp, quỳ xuống trước mặt cô: "Thế nhưng, nếu em thật sự cho anh một cơ hội. Anh sẽ hết lòng trân trọng nó. Sẽ không lười biếng nữa, sẽ thay đổi bản thân, sẽ không chạy trốn nữa. Anh sẽ chăm sóc cho em, sẽ biến em thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này, như em đã khiến anh trở thành người đàn ông may mắn nhất.."

Jeon Somi không tin nổi, mở lớn hai mắt, cuối cùng đem ánh mắt từ chiếc nhẫn, dời đến gương mặt mà cô đêm nào cũng mơ thấy.

"Vì lẽ đó, xin em, gả cho anh đi."

Câu nói giống như có ma thuật vậy, khiến cho Jeon Somi từ bất động trở thành lệ rơi đầy mặt. Ban đầu chỉ có nước mắt chảy xuống, lúc sau là cả tiếng khóc lóc thút thít và bờ vai run rẩy.

"Hóa ra là cô nàng này cũng có nước mắt đấy !" Kang Daniel kinh ngạc nói.

Kang Dongho dùng ánh mắt cảnh cáo em trai nhìn hắn, người kia giơ hai tay lên lùi về sau: "Ok, em không được hoan nghênh. Em đi, em không nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ chuyện gì cả."

Hắn nhanh chân đi ra khỏi cửa lớn quán bar, suýt chút nữa thì ngửa mặt lên trời cười lớn: "Cuối cũng cũng được nhẹ gánh. Cuối cũng thì Hoàng tử cũng thu phục được Nữ ác ma rồi, chỉ bằng một chiếc nhẫn."

Ngồi vào trong xe, theo thói quen vươn tay bật lên hệ thống âm thanh. Ca khúc mới của Ong Seongwu lập tức đổ đầy không gian, Kang Daniel nhắm mắt tận hưởng. Mỗi khi nghe bài hát của người đó, Kang Daniel đều có thể nhìn thấy từng đường nét gương mặt của Ong Seongwu trong tâm trí. 

Nhớ đến hình bóng anh, lại nhớ đến vẻ mặt khóc lóc đẫm lệ đẹp đến nao lòng, kích thích ham muốn chinh phục mạnh mẽ trong hắn. . . . . . Nhưng là, hắn cũng rất thích nhìn thấy anh cười. Không phải là nụ cười vô thần khi ở bên cạnh hắn, mà là nụ cười khi anh đứng trên sân khấu, giữa hàng vạn tiếng tung hô. . . . . . Nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. . . . . .

"Ôi, nếu như anh cũng có thể dùng nhẫn để giải quyết là tốt rồi." Kang Daniel thở dài. Chợt nhớ đến những hành động kì lạ của anh từ sau buổi tối ghi hinh nọ. Bình thường anh sẽ không đột nhiên gây chuyện như thế. Hắn mở điện thoại, quen thuộc lướt qua những cái tên liên hệ cho đến khi nhìn thấy người mình đang tìm kiếm.

Tiếng chuông vừa đổ chưa đầy 1 giây, đầu bên kia đã bắt máy, "Lập tức tìm hiểu cho tôi, toàn bộ những việc mà Ong Seongwu làm, những nơi mà anh ấy đến, những người mà anh ấy tiếp xúc trong vòng 2 ngày trước."

Không chờ đợi người bên kia trả lời, Kang Daniel đã cúp máy. Nhìn tấm hình chụp trộm người kia trên màn hình điện thoại, Kang Daniel thở dài, "Ong Seongwu, anh là đang nghĩ gì trong đầu vậy. . . . . ."

Bước ra khỏi xe, hắn dựa vào cửa xe mà đốt một điếu thuốc. Nhìn làn khói màu trắng mỏng manh, từ từ bay lượn lên tận trời cao. Cứ như nó khao khát được với đến những vì sao đẹp đẽ phía xa kia. Kang Daniel nhìn theo làn thuốc, hắn cũng luôn khát khao một vì sao.

Một điếu thuốc vừa tàn hết, tiếng điện thoại của hắn cũng vừa khéo vang lên. Một bản word mô tả chi tiết được gửi đến điện thoại của hắn. Kang Daniel giục đi điếu thuốc trên tay, chăm chú đọc kĩ, nét mặt vẫn bình thường cho đến khi ánh mắt hắn chạm vào một cái tên.

Chiếc giày da bóng lộn vô thức đè mạnh lên điếu thuốc tàn dưới chân. Hắn lạnh lùng bỏ chiếc điện thoại vào túi áo vest, mở cửa xe và thắt dây an toàn. Chiếc xe Alfa Romeo màu đỏ lao vút đi trong đêm đen.

Trước khi về nhà, có một người hắn nhất định phải ghé thăm ngay bây giờ.

Nhưng là hắn đã bỏ qua một bóng đen. Một bóng đen với chiếc điện thoại cũng chứa đựng thật nhiều bí mật.

End chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top