Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2:

Kí túc xá dành cho nghệ sĩ của M.NET, tọa lạc tại vùng ngoại thành Tây Nam, vị trí đắc địa, cảnh sắc thanh nhã, giao thông thuận tiện. Ong Seongwoo ngồi trên xe quan sát một hồi, đến lúc cơ hồ không nhìn thấy dòng xe cộ đông đúc nữa, xe ở trước đại môn dừng lại, trong bóng đêm một mảnh kiến trúc hắc ám khiến anh đột nhiên lòng sinh hoảng sợ, theo bản năng mà hướng về Kang Daniel bên người nhích lại gần. Không hiểu sau khi ăn xong cơm tối Kang Daniel tại sao đem anh mang tới nơi như thế này? Không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?

"Làm sao vậy?" Kang Daniel móc ra một tấm thẻ từ ở bảng điện tử trên cửa quẹt một cái, thuận lợi cầm một tấm thẻ khác đưa cho anh.

"Ầy, đây là của anh, cẩn thận đừng để mất, không có cái này, anh liền cửa lớn cũng không vào được, tôi cũng không muốn lúc anh đang bị đám phóng viên vây đuổi thì bị ngăn lại ngoài này, đám người kia, cái gì cũng làm ra tới."

Ong Seongwoo tiếp nhận thẻ từ, ở bề ngoài bóng mượt thiếp vàng hai chữ "M.NET Ent", sau lưng là một chuỗi dãy số, còn có lưu lại khoảng trống kí tên, anh không hiểu nhìn Kang Daniel:

"Đây là chìa khóa?"

"Chìa khóa, thẻ phân biệt thân phận, thẻ tín dụng. . . . . . Anh muốn gọi là cái gì cũng được." Kang Daniel nhàn nhã một tay khoát lên chỗ tựa lưng trên ghế, chậm rãi lái xe đi vào trong bãi đỗ rộng rãi.

"Mỗi người thẻ từ quyền hạn cũng không giống nhau, dựa vào tấm thẻ này, anh chỉ có thể tiến vào tầng mà mình ở. Thang máy tự động phân biệt thông tin, trước tiên đưa anh đến phòng chung của tầng mình ở, sau đó tất nhiên, anh cũng chỉ có thể dùng thẻ này tiến vào gian phòng của mình. Vì lẽ đó, anh hoàn toàn không cần phải lo lắng khách không mời mà đến. . . . . . Trong tiểu khu phía dưới có siêu thị, trung tâm thể hình, thể dục thẩm mỹ, nhà hàng. . . . . . Hết thảy đều không cần tiền mặt, chỉ cần quẹt thẻ, cuối tháng sẽ tự động khấu trừ vào tài khoản."

Hắn dừng xe lại, ở trên mặt Ong Seongwoo hôn một cái, nói thầm vào tai của anh: "Chi phí sinh hoạt của anh, đều tính cho tôi. . . . . . Cũng không nên biến tôi thành kẻ khánh kiệt, quẹt mạnh mẽ nha!"

Ong Seongwoo cười cười né tránh hắn: "Biết rồi, Daniel hyung."

"Ai, không đúng." Kang Daniel lắc ngón tay.

"Ngày hôm nay tôi đã thoát ly hắc đạo, sau này không phải ' Daniel hyung ' nữa. Tôi muốn cẩn thận mà kế thừa chuyện làm ăn của ông anh già, đem M.NET thu về trong tay, đỡ ổng mỗi ngày lải nhải, thuận tiện. . . . . . Cũng đem anh nâng đến vị trí càng ngày càng cao, Thiên Vương của tôi."

Ong Seongwoo khẽ lấy làm kinh hãi, mặc cho hắn giơ tay nắm lấy gáy mình kéo qua, phủ lên một cái hôn nóng bỏng, ở môi lưỡi quấn quýt nhiệt tình bên trong, anh còn mơ hồ nghĩ: Kang Daniel rời đi hắc đạo? Làm sao có khả năng? ! Này ba năm ở chung, anh đã triệt để rõ ràng, Kang Daniel người này, thực sự không thích hợp với cuộc sống bình thường, có thể hắc đạo một màn máu me điên loạn mới thích hợp hắn nhất. Làm sao, hắn thật sự thoát ly hắc đạo, muốn về làm M.NET tổng tài? Hay chỉ là đang giả vờ để sử dụng thế lực giang hồ thâu tóm luôn M.NET?

Ngay lúc tay Kang Daniel tiến vào trong áo sơ mi của anh, điện thoại di động vang lên, Ong Seongwoo hai mắt nhắm đột nhiên mở, ở Kang Daniel bên tai thở hổn hển nói: "Điện thoại."

"Đệt!" Kang Daniel mắng một tiếng, vươn tay tìm điện thoại di động, liếc mắt nhìn dãy số, lông mày giãn ra, vui vẻ tiếp đón:

"Thế nào, là tôi. . . . . . Nha nha, Kim đại gia, đã lâu không gặp. . . . . . Ai nha, Kim hyung tin tức quả nhiên linh thông, không biết có gì có thể giúp đỡ ? . . . . . . Nha nha, nhà a, dễ bàn thôi. . . . . . Đều có đều có. . . . . . Kim hyung mở miệng, tôi đương nhiên không có hai lời, muốn tòa nhà nào chỉ cần một câu nói. . . . . .Vậy chúng ta bàn về vấn đề giá cả. . . . . . Nếu anh đã kiên trì như vậy, tôi cũng không nói nhiều, quyết định một giá, bán cho người khác đều là hai trăm triệu, Kim hyung là người mình, giảm giá một chút, 18 triệu đi. . . . . . Ha ha, thật biết nói đùa. . . . . . Thế à? Nếu đã là dùng vào việc đó. . . . . . Được rồi, tôi liền nhịn đau lấy máu, xuống chút nữa, 16 triệu. . . . . . Kim ca thoải mái! Bất quá tôi còn muốn nói rõ ràng, đây là quyền cư ngụ, không phải quyền sở hữu. . . . . . Nói cho đúng là, Kim ca có thể quyết định ai ở tại bên trong, thế nhưng phòng ốc quyền sở hữu, vẫn là thuộc về M.NET, trừ phi. . . . . . Trừ phi anh sau khi sống tới trăm tuổi, vẫn còn đam mê này. . . . . . Ha ha ha, dễ bàn dễ bàn. . . . . . Cứ như vậy định. Ngày mai mời luật sư lại đây đưa chi phiếu cùng kí thỏa thuận đi, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở."

Ong Seongwoo có chút bất đắc dĩ nhìn hắn mặt mày hớn hở, trong tròng mắt đen lóe ánh sáng, tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng có thể khẳng định, Kang Daniel nhất định lại làm chuyện xấu gì, không phải vậy hắn sẽ không như thế cao hứng, quả nhiên, người này trong xương chính là một ác ma.

"Ha ha ha!" Cúp điện thoại, Kang Daniel lại cười to ba tiếng, đột nhiên đem Ong Seongwoo ôm vào lòng, xoa xoa nắn nắn, "Lợn béo đưa đến trước miệng, không làm thịt có tội a! Cái tên ăn chơi kia, ỷ vào quyền lực của cha mình, mấy năm qua cũng không biết vơ vét bao nhiêu, không thừa dịp vào lúc này mạnh mẽ cắt hắn một đao, làm sao xứng đáng với cơ hội trời cho. . . . . . Ai, đáng tiếc, chậm nửa ngày, sớm biết có khoảng thu nhập thêm này, tôi đã không cần lấy tấm chi phiếu kia từ chỗ Jinwoo rồi."

Ong Seongwoo bị hắn ôm đến không thở nổi, không thể không dùng sức đẩy hắn ra, Kang Daniel cũng không có tức giận, hé mắt, hào hứng kéo tay anh: "Đi! Chúng ta đi tầng cao nhất! Tầng cao nhất ngắm phong cảnh được lắm!"

Trong đêm tối, Ong Seongwoo chỉ nhìn đến cả một khu vực rộng lớn có đến hai ba tòa nhà ở, bên trong đại khái đều chưa có nhiều người ở, chỉ le lói vào ánh đèn, Kang Daniel lôi kéo hắn hướng đi tòa nhà bên trái, bước chân sải rộng, Ong Seongwoo không thể không tăng nhanh bước chân đuổi theo.

Trước cửa cao ốc có bảo an, nhìn thấy hai người bọn họ mở cửa đi vào, rõ ràng sững sờ, nhưng lập tức đưa ánh mắt dời đi, làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, Kang Daniel tựa hồ đối với điều này rất hài lòng, nhỏ giọng ở Ong Seongwoo bên tai nói:

"Bọn họ đã tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc, tuyệt đối miệng kín như bưng, chính là tôi hôn anh ở đây, bọn họ cũng sẽ làm bộ không nhìn thấy, có muốn thử một chút hay không?"

"Không được!" Ong Seongwoo thốt lên, chấn kinh hơi co lại thân thể, nhìn nụ cười ác ma của Kang Daniel, biết mình lại bị đùa bỡn, không phục quay đầu, thì thào nói: "Tôi mới không tin. . . . . . Cậu cũng nói bây giờ phóng viên đều rất lợi hại."

"Ừ, không sai, kỳ thực, tôi bắt người nhà của bọn họ, nếu như bọn họ dám tiết lộ bất kì điều nhỏ nhặt nào, ngay lập tức sẽ. . . . . . Răng rắc." Kang Daniel dùng tay ở cái cổ thủ thế, cười híp mắt nói: "Không tin bọn họ không sợ."

Giờ khắc này bọn họ đang băng qua hành lang ngoằn nghèo tiến vào thang máy, Ong Seongwoo nghe thấy lời nói uy hiếp trong miệng Kang Daniel, không biết làm sao , tâm bỗng nhiên tầng tầng nhảy loạn, ánh đèn nhu hòa ở hành lang trong mắt anh bỗng nhiên trở nên âm u, ngay cả Kang Daniel ở bên cạnh, tựa hồ cũng biến thành xa xôi.

"Đừng. . . . . . Đừng đùa. . . . . ." Anh nghe thấy thanh âm của mình khó khăn phát ra.

"Đương nhiên là nói đùa rồi, nơi này là ký túc xá cho nghệ nhân M.NET, anh cho rằng là địa bàn xã hội đen a?" Kang Daniel không để ý lắm nói, ấn xuống thang máy: "Đi thôi, Ong Seongwoo!"

"Nha tốt." Ong Seongwoo thuận theo đáp ứng, nơi nào đó sâu trong lòng, vết thương đã sớm đóng vảy lại ẩn ẩn đau, đúng, bất luận trải qua bao nhiêu năm, chính mình cũng sẽ không quên trước kia Kang Daniel dùng thủ đoạn gì để uy hiếp chính mình. . . . . . Vĩnh viễn nhắc nhở chính mình, hôm nay thành công dùng cái gì đổi lấy.

Thang máy trực tiếp đến tầng 22, Kang Daniel bước ra cửa thang máy mới nói: "Phòng của anh ở ngay phòng bên cạnh. . . . . . Có một đường mật có thể trực tiếp đến phòng tôi, có muốn hay không tìm xem xem? Tìm được có thưởng."

Điều này cũng đầy hàm ý, hắn có thể bất cứ lúc nào cũng có thể gọi mình qua đêm. Ong Seongwoo bất đắc dĩ nghĩ, có thể đây mới là mục đích thật sự của Kang Daniel.

"Tại sao không nói chuyện? Có phần thưởng cũng không thích sao?" Kang Daniel đùa giỡn nâng lên cằm của anh, khiến cho anh đối mặt chính mình, "Nếu như trong vòng ba ngày anh không tìm ra được, ngày cuối cùng buổi tối tôi sẽ xuất hiện tại trong phòng của anh, đem anh làm đến không thể xuống giường!"

"Này phần thưởng có phải là một khối chocolate không?" Ong Seongwoo phối hợp đùa giỡn, con mắt tối tăm trầm tĩnh mà nhìn hắn.

Kang Daniel cười ha hả, cánh tay vòng lấy eo của anh, vững vàng mà đem anh siết tiến vào trong lồng ngực: "Đương nhiên không phải! Tôi mua cho anh chiếc xe mới, Alfa Romeo, màu đỏ , có thích hay không? Tìm được cơ quan bí mật liền lập tức thuộc về anh, nhưng nếu không tìm được thì. . . . . ."

Hắn có ý định kéo dài âm thanh, ở Ong Seongwoo bên tai nói, "Hay dùng thân thể để đổi đi."

Hắn cười kéo Ong Seongwoo hướng về trong phòng mình đi, bài trí bên trong vừa có style lại gọn gàng, không có dư thừa trang trí, xem ra như một căn phòng bình thường của đàn ông độc thân thành đạt, thế nhưng Ong Seongwoo biết, phía sau cánh cửa đóng chặt kia, không biết cất giấu bao nhiêu công cụ hạ lưu không muốn người biết, Kang Daniel xác thực có thể ở trước mặt người nguỵ trang đến mức nho nhã lễ độ, nhưng một khi lên giường. . . . . . Thân thể của anh bỗng nhiên khô nóng, vội vàng lắc đầu một cái, ngăn mình nghĩ tiếp.

"Rào!" Kéo mở cánh cửa sổ thủy tinh lớn, Kang Daniel đắc ý quay đầu với anh nở nụ cười: "Nơi này là tầng cao nhất trong khu vực này rồi! Xem đi, đây chính là đế quốc tương lai của tôi."

Mát mẻ gió đêm thổi tan đi tâm tư trong lòng, Ong Seongwoo ánh mắt đen láy đột nhiên sáng ngời, kìm lòng không đặng đi ra phía ngoài hai bước, đỉnh đầu chính là bầu trời đêm đầy sao, lan can màu trắng chạm trổ tinh tế mang theo vài phần lãng mạn, ban công rộng lớn gần như một cái sân thượng, thậm chí ở một góc còn có đặt lư hương nhỏ, hương thơm dịu nhẹ theo từng trận gió bay đến, ở một bên khác, thậm chí còn có một cái xích đu trắng tinh xảo hơi đung đưa, bao bọc xung quanh là những dây leo màu xanh.

Kang Daniel ánh mắt theo hắn cũng rơi xuống trên cái xích đu kia, nhất thời lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: "Khốn nạn! Làm sao xếp vào thứ như thế? !"

"Rất tốt a. . . . . . Không phải rất lãng mạn sao?" Ong Seongwoo ánh mắt từng cái nhìn quanh ban công, không nghi ngờ chút nào nơi này tỉ mỉ thiết kế ít nhất có một nửa là vì tâm lý nữ nhi mà suy tính, chậu hoa hồng lớn, tinh mỹ xích đu màu trắng, một đơn giản tiểu chòi nghỉ mát bác giác, còn có ghế dựa hình tròn, anh cơ hồ có thể tưởng tượng tiếng cười trong veo như chuông ngân của một cô gái xinh đẹp vang lên, hai chân để trần thoải mái, lộ ra nụ cười hạnh phúc chạy chung quanh.

"Anh yêu thích?" Kang Daniel khó mà tin nổi hỏi một câu, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ai oán nói, "Thời điểm thiết kế chỗ này tôi khá bận, không chú tâm lắm xem qua bản vẽ. . . . . . Chỉ nói với mấy tên thiết kế làm lãng mạn một chút, không nghĩ tới tên kia. . . . . . Vậy mà tự xưng là thiết kế sư hàng đầu! Tôi muốn đòi lại tiền công! Anh yêu thích loại phong cách này?"

Ong Seongwoo cười nhạt: "Nữ hài tử sẽ rất yêu thích."

Năm nay, anh 26 tuổi, ở bên người Kang Daniel, cũng đã ba năm, sớm muộn, thân thể này sẽ làm hắn mất hứng, sẽ có một ngày chơi chán, dù sao anh đã không phải là vóc người thanh niên dẻo dai, đã dần dần cảm thấy, ở một số thời điểm, anh không cách nào phối hợp với Kang Daniel , tin tưởng người đàn ông này cũng phát hiện, nếu hắn chỉ là lưu luyến thân thể của chính mình có thể làm hắn vui vẻ, như vậy, chờ thời điểm vui vẻ biến mất, tự nhiên, hắn sẽ buông tay. . . . . . Ở nơi đế quốc này bên trong, còn có vô số mỹ nữ, mỹ thiếu niên, có thể trở thành hắn mục tiêu kế tiếp. . . . . . Lại như chính mình, sớm muộn sẽ có Thiên vương mới xuất hiện, mà anh Ong Seongwoo, cuối cùng cũng chỉ là một cái tên trưng bày trong phòng của M.NET, một cái tên mà thôi. . . . . .

"Nghĩ gì thế?" Kang Daniel nhìn anh bỗng nhiên trở nên trầm mặc, kỳ quái cúi đầu hỏi, cánh tay mạnh mẽ dùng sức kéo, đem Ong Seongwoo ôm vào trong lồng ngực, bỗng nhiên cười nhạo lên: "Đang ghen?"

"A? Cái gì? Không có!" Ong Seongwoo mặt bởi vì thẹn mà đỏ lên, vội vàng lắc đầu, "Tôi không có!"

"A, còn không thừa nhận." Kang Daniel đem bàn tay vỗ vỗ cái mông của anh

"Nữ hài tử yêu thích có tác dụng quái gì, nơi này sẽ không có nữ đến, tôi là vì anh. . . . . . Thật ra chỉ muốn đem bầu không khí làm tốt một chút, đỡ phải thời điểm mỗi lần ở bên ngoài làm, anh đều liều mạng phản kháng, giống nhự tôi đang cường bạo anh." Hắn đem miệng tiến đến Ong Seongwoo bên tai, xấu xa cười: "Ngoại trừ dùng máy bay lên thẳng, bằng không ở đây làm thế nào, làm đến mức độ nào, cũng sẽ không có người nhìn thấy. . . . . . Lần này anh yên tâm chứ?"

Ong Seongwoo tâm đột nhiên nhảy nhanh hơn mấy nhịp, không muốn thấy ánh sáng ác liệt trong đôi mắt Kang Daniel, hàm hồ nói: "Thật sự? . . . . . . Tôi đến bên kia nhìn. . . . . ."

Nói qua rời đi Kang Daniel trong ngực, xoay người hướng về phía bên kia của ban công, vẫn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên sau lưng một cổ cường đại sức mạnh đem mình ôm lấy, anh còn chưa kịp la lên, trời đất quay cuồng , đã bị Kang Daniel khiêng lên, lúc ý thức lại được, phát hiện mình bị đặt ngồi ở trên lan can, quay lưng với bóng tối vô tận, trước mặt là gương mặt của Kang Daniel, hai cánh tay vững vàng mà giữ lấy hai bên hông, gió đêm từ Ong Seongwoo sau lưng thổi tới, nhắc nhở hắn phía dưới chính là độ cao 22 tầng, vạn nhất. . . . . . Vạn nhất Kang Daniel đẩy một cái, hoặc là chỉ là buông lỏng tay. . . . . .

Mồ hôi lạnh từ sau lưng rỉ ra, gió đêm đem áo sơ mi đều thổi đến mức dính sát ở trên người, Ong Seongwoo không dám ngẩng đầu nhìn Kang Daniel, chỉ là chăm chú nhìn xuống trước ngực hắn khuy áo, âm thanh run rẩy nói: "Đừng. . . . . . Quá nguy hiểm. . . . . ."

"Nguy hiểm?" Kang Daniel nở nụ cười một tiếng, nghe không ra cái gì tâm tình, ung dung thong thả nói, "Ong Seongwoo, anh phải biết, chỉ cần anh còn đang ở trong vòng tay của tôi, thì sẽ không có cái gì nguy hiểm."

Câu nói của hắn còn hàm ý gì khác . . . . . Ong Seongwoo không dám nghĩ tới, nuốt ngụm nước bọt nói: "Ừ, tôi biết."

"Như vậy, coi như sau lưng là độ cao22 tầng, té xuống liền tan xương nát thịt, anh cũng không chủ động nắm lấy tôi, mà chỉ là đem hi vọng ký thác vào hai tay tôi? Tôi nên nói là anh đối với tôi quá có lòng tin, hay là nói anh tình nguyện muốn tôi buông tay đây?"

Kang Daniel thanh âm của bên trong như chất chứa sự phẫn nộ, Ong Seongwoo lúc này mới cảm thấy được hai tay của chính mình mềm mại khoát lên trên tay Kang Daniel, không chút nào gắng sức, vội vàng hoảng sợ, hai tay của anh lập tức không tự chủ đặt lên bờ vai rộng của Kang Daniel, tóm đến gắt gao, hai người thân thể dán sát, có thể rõ ràng mà nghe thấy tiếng hô hấp lẫn tiếng tim đập.

"Thế mới biết sợ sao?" Kang Daniel lạnh lùng nở nụ cười, âm thanh nhưng dịu lại, "Anh cho rằng tôi sẽ không buông tay, đúng không?"

Ong Seongwoo không nói lời nào, chỉ là đem mặt vùi vào bờ vai của hắn, chặt chẽ cắn răng.

"Đúng vậy, tôi sẽ không buông tay." Kang Daniel nhún nhún vai, dùng cằm chà xát Ong Seongwoo đỉnh đầu, trong tròng mắt đen dĩ nhiên lóe lên một tia thống khổ, "Nhưng anh cũng phải tự mình nắm chặt mới được. . . . . . Ong Seongwoo, anh cái gì cũng đừng nghĩ, an phận ở bên cạnh tôi, bằng không. . . . . . Tôi một khi buông tay, chỉ sợ anh kết cục chính là tan xương nát thịt."

Ong Seongwoo tâm bị mạnh mẽ đâm một hồi, đau đớn để anh suýt chút nữa nghẹt thở, 'Kang Daniel, cậu cái này ác ma, tôi đã sớm nhận mệnh a, cậu còn muốn lần nữa nhắc nhở tôi sao? Tôi đã không nghĩ đến việc từ bên cạnh cậu chạy đi! Tôi có tia hi vọng cuối cùng, cũng chỉ là khi cậu tìm được con mồi mới, sẽ không quá lạnh lùng mà rời đi! Cậu không buông ra tôi, chỉ là vì chưa tìm được người thay thế đi. . . . . . Nếu như, có con mồi mới, cậu còn có thể quan tâm tôi sao? Khi đó, đôi tay này sẽ không chút do dự mà đem tôi đẩy ra, như thời điểm nắm lấy tôi quuyết đoán thẳng thắn. . . . . .'

"Tôi sẽ không ." Tiếng nói của anh run rẩy, hai tay nhưng càng giữ chặt lấy Kang Daniel, lầm bầm lặp lại, "Tôi sẽ không đào tẩu. . . . . . Tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu. . . . . ."

Còn có một câu nói anh không có nói ra: cho đến khi cậu từ bỏ tôi trước.

"Được rồi." Kang Daniel hai tay hơi dùng sức, đem anh từ trên lan can kéo trở về, cúi đầu hôn trán của anh, "Đừng chỉ nói chuyện không vui, có muốn đi bơi hay không?"

Hai chân một lần nữa đứng trên mặt đất, Ong Seongwoo sợ hãi không thôi, tâm từ từ chậm rãi bình tĩnh lại, chân còn có chút như nhũn ra, không thể không dựa vào Kang Daniel, chợt nghe hắn nói bơi lội, không rõ vì sao ngẩng lên đầu, hỏi dò mà nhìn hắn. Kang Daniel nhìn anh sắc mặt tái nhợt, con mắt vẫn có chứa vẻ kinh hoàng, phảng phất có chút đau lòng, dùng mũi cạ cạ hai gò má của anh, lần thứ hai hỏi: "Bơi lội a. . . . . . Ban đêm bơi lội rất thú vị đấy."

Nói qua hắn thả Ong Seongwoo ra, nhanh chân đi đến một bên cạnh cửa, đưa tay ấn xuống nút lệnh, nhất thời sàn nhà biến động, tách ra làm hai để lộ hồ bơi xanh lam ở phía dưới, Kang Daniel chống nạnh đứng bên cạnh, đắc ý nở nụ cười: "Cái này thiết kế không sai chứ? Đáng tiếc không có bệ nhảy, sau đó để cho bọn họ lắp một cái. Đến, Ong Seongwoo, đến bơi vài vòng nào."

Nói qua hắn đã bắt đầu cởi quần áo, đem giày đá ra thật xa, Ong Seongwoo chần chờ đi về phía trước hai bước, thì thào nói: "Có quần bơi không?"

"Ha ha ha." Kang Daniel quay đầu hướng hắn làm cái mặt quỷ, "Anh thật đúng là đủ cứng nhắc, nhất định phải quần bơi? Anh sợ tôi xem? Hay là anh sợ nhìn thấy tôi?"

Lúc nói chuyện, hắn đã nhanh tay nhanh chân bỏ đi trên người hết thảy y vật, chỉ chừa lại quần lót, cả người thân thể gần như trần truồng bại lộ ở không khí, sử dụng một tư thế đẹp mắt, rầm một tiếng nhảy xuống bể bơi, ánh đèn dưới hồ chiếu đến dáng người kiện mỹ, Kang Daniel thích thú bơi lội vài vòng, "Ha" thoải mái thở ra một cái, vung tay vuốt mái tóc nâu ướt nhẹp, cười đối với Ong Seongwoo vẫy tay: "Mau xuống đây! Nhanh xuống a!"

Ong Seongwoo có chút do dự nhìn nước hồ, bất cứ chuyện gì, cùng Kang Daniel cùng nhau làm, cuối cùng cũng không khỏi đi tới bước kia. . . . . . Có điều, hắn cũng không có dũng khí từ chối.

"Tốt." Một mặt âm thầm mắng chính mình nhu nhược, một mặt giương giọng đáp ứng, Ong Seongwoo bắt đầu chậm rì rì cởi áo sơ mi, Kang Daniel ở trong nước nhàn nhã, hừng hực ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Ong Seongwoo, phảng phất đang thưởng thức show diễn mỹ nam thoát y.

Ngón tay thon dài ở khuy áo chần chờ, giải khai nút thứ nhất, sau đó là nút thứ hai, lập tức dừng lại, Ong Seongwoo rốt cục nhẫn nhịn không được Kang Daniel ánh mắt nóng hừng hực, đỏ mặt nói: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Thưởng thức anh a!" Kang Daniel thẳng thắn nói, "Anh mỗi ngày ở trên màn ảnh bị mọi người xem, để tôi xem một chút liền không được sao?"

Ong Seongwoo không đáp, đơn giản xoay người, vừa cởi áo sơ mi, lúc lấy tay phóng tới thắt lưng, liền nghe thấy Kang Daniel thổi một tiếng huýt sáo thật dài: "Mặt sau phong cảnh rất tốt! Tôi biết cái mông của anh rất vểnh! Chân cũng vừa dài lại thẳng, chậm rãi cởi để tôi xem cẩn thận một chút."

"Cậu!" Ong Seongwoo xấu hổ đan xen quay đầu lại trừng mắt hắn, Kang Daniel cười đến càng thêm vô lại, tự tại dùng hai tay rẽ nước di động: "Anh cũng thật là quá câu nhân đi. Tôi dám chắc anh cố tình để tôi thấy phía sau mà quyến rũ tôi đúng không!"

Mang theo tâm tình tức giận, Ong Seongwoo xoay người lại, động tác gọn gàng rút ra dây đeo, liền đem quần dài cởi, ở trong lòng âm thầm mắng: 'Biến thái! Cậu không phải muốn nhìn? ! Cho cậu xem chán luôn! Nam nhân ai chẳng như nhau!' Tuy vẫn còn quần trong trên người, nhưng tiếp xúc với không khí, vẫn khiến da đùi anh nổi da gà, theo bản năng mà đưa tay đi che chắn, lập tức lại tức giận, tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn Kang Daniel, nhẹ nhàng nhảy lên, thon dài cân xứng thân thể linh xảo nhảy vào mặt nước màu xanh, động tác mười phân vẹn mười.

Hết chương 3.

À quên, xin được cảnh báo với các nàng rằng: Chương sau CÓ H, CÓ H, CÓ H. (chuyện quan trọng cần nhắc lại 3 lần)

Đây, cho các nàng chút hình ảnh cho dễ mường tượng xem cái xe được hứa mua nó là cái gì? Alfa Romeo là một hãng sản xuất xe thể thao đắt tiền nổi tiếng của Ý, giá cỡ vài chục ngàn đô thôi =))). Có nàng nào muốn không?

Không cầu gì ngoài những lời ủng hộ vàng ngọc :3 :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top