Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ra khỏi phòng y tế, trong lúc chờ thang máy, Kang Daniel thấp giọng hỏi:

"Nên ăn cơm trưa thôi, cậu buổi chiều có lớp huấn luyện không? Tôi đưa cậu trở lại, cùng lão sư xin nghỉ một ngày liền về nhà nghỉ ngơi đi"

Mái đầu đen từ đầu đến cuối chôn ở hõm vai hắn lắc lắc, thủy chung không có lên tiếng, Kang Daniel nhún nhún vai:

"Không muốn thấy bọn họ? Ok, không thành vấn đề, tôi mang cậu về phòng nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng cậu cần nghĩ cho rõ, trừ phi cậu bây giờ liền quyết định rút lui, đi về nhà làm một bảo bảo ngoan ngoãn, sau đó không tiếp tục đặt chân đến nơi này nữa. Hay là cậu muốn trở lại đối mặt với chúng, những trò tiểu nhân gian trá cùng thử thách sắp tới?"

Hắn tàn nhẫn mà lấy cùi chỏ ấn xuống nút bấm thang máy, cảm giác được thân thể trong lồng ngực run đến so với vừa nãy càng thêm lợi hại, nước mắt cũng lần thứ hai ở bả vai chính mình lan ra, không khỏi thở dài:

"Được rồi được rồi, thật như vậy sợ, trước mắt cứ tạm nghỉ ngơi đã, có điều sau đó làm sao bây giờ? Các ngươi còn muốn cùng nhau huấn luyện, đi học chung, cùng tham gia chương trình. . . . . . Cậu đã đi nhầm bước thứ nhất, cây lớn thì đón gió to, không thể đi sai bước thứ hai. Nếu như dùng một ý định như con nhím xù lông cho rằng tất cả đều là chống đối cậu, nơi nơi đều thể hiện địch ý, vậy thì cậu xong rồi, đừng nói chỉ là chút chuyện như hôm nay, lời đồn đãi này nọ đều có thể đem cậu ép tới vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Làng giải trí chính là như vậy, chậm rãi học đi, tiểu quỷ."

Hắn trực tiếp đem thiếu niên bị thương ôm vào phòng khách trong văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất, cúi người xuống cẩn thận đặt trên ghế salông, vỗ vỗ lưng của cậu:

"Được rồi, nơi này không có ai, cậu buông tay, muốn uống nước không? Hay là muốn ăn chút gì đồ vật."

Park Jihoon đầu nhúc nhích một chút, hai tay chậm rãi buông ra, bất đắc dĩ từ trong lồng ngực của hắn rời đi, thân thể cấp tốc co lại thành một khối, trốn ở một góc ghế sô pha, trầm mặc nhìn chân bị thương, bình thường con mắt ngạo khí phi phàm hiện tại mất đi thần thái, ngơ ngác không có bất kỳ tâm tình gì, khóc đến vừa hồng vừa sưng, một tia tinh tế tơ máu dọc theo khóe miệng uốn lượn xuống, lộ ra sắc mặt tái nhợt, càng thêm nhìn thấy mà giật mình.

"Được rồi, đều qua rồi." Kang Daniel đưa tay vò vò tóc của cậu, hướng buồng tắm cầm cái khăn lông trở về thảy lên đầu cậu

"Đem mặt cậu lau sạch một chút, không dễ nhìn nha, ngôi sao lớn tương lai. . . . . . Muốn ăn cái gì? Hambuger? Pizza? Sushi? Mì bò lớn? Hay cơm?"

Park Jihoon kinh ngạc cầm khăn mặt, phảng phất không nghe thấy lời nói của hắn, không động chút nào, Kang Daniel không nhịn được lắc đầu một cái, trực tiếp gọi điện thoại đặt hai phần ăn, chính mình lại đi về sô pha, thô lỗ kéo qua khăn mặt không đầu không đuôi giúp cậu lau mặt, khẩu khí cũng rất hòa khí:

"Sợ rồi? Bị dọa sợ? Chuyện nhỏ này liền đem nhuệ khí triệt để xoá sạch rồi? Này không liên quan, mau nhanh gọi điện thoại cho ba ba mẹ tới đón cậu về nhà a, nếu không lại mở cái buổi họp báo, tố giác nội bộ công ty không đàng hoàng, không chừng có thể nhân đó nổi danh, thật tốt!"

"Bọn họ. . . . . . Bọn họ làm sao có thể như thế đối với tôi. . . . . ."

Park Jihoon cũng không nhìn hắn, thẫn thờ mà nhìn chằm chằm chân mình, khàn khàn mở miệng, trong thanh âm tràn đầy cảm giác bị phản bội khó có thể tin cùng thống khổ

"Tôi tận lực làm tốt. . . . . . Chuyện gì cũng đều nghĩ đến mọi người. . . . . . Có sai lầm tôi cũng một người thừa nhận. . . . . . Tôi chưa từng phải xin lỗi bất luận người nào. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao còn có thể. . . . . ."

"Nói cậu ngốc còn không thừa nhận!" Kang Daniel nhẹ nhàng đập trán của cậu

"Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét! Cậu đối với bọn họ cho dù tốt có ích lợi gì? Các ngươi tụ tập cùng một chỗ vì cái gì? Vì muốn nổi bật hơn mọi người, vì muốn đem người khác đạp xuống cho chính mình leo lên, ai rảnh khách khí với cậu? Cậu cho rằng đối với bọn họ tốt, mọi việc đều ra mặt là có thể để mọi người phục rồi nhận thức cậu làm lão đại? Bọn họ bất quá coi cậu là một nấc thang trên con đường leo lên làm ngôi sao mà thôi!"

Park Jihoon giơ lên con ngươi đen ướt nước mắt nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt quả thực không giống như thiếu niên tuấn tú ngạo khí lúc trước, làm cho người đau lòng, Kang Daniel thậm chí có một giây đồng hồ động tâm, hắn cười khan một tiếng, vò vò tóc thiếu niên: "Nghĩ thông suốt?"

"Dạy tôi. . . . . . Nên làm như thế nào?" Park Jihoon thanh âm rất thấp, nhưng tràn đầy kiên định, con mắt cũng từ từ sáng lên, khí thế sắc bén một lần nữa trở lại trên người

"Tôi sẽ không đi. . . . . . Tôi nhất định phải thành công! Tôi muốn để tất cả mọi người công nhận mình!"

"Có quyết tâm này là tốt, thế nhưng sự tình phát triển sẽ không bao giờ giống như cậu mong muốn, càng không thể ngờ tới, bằng không M.NET trên dưới mấy trăm nghệ nhân, mỗi người ai cũng đều đã thành sao lớn."

Kang Daniel không nghĩ tới cậu khôi phục nhanh như vậy, mang theo điểm thưởng thức vỗ vỗ bờ vai của cậu

"Đầu tiên, cậu cẩn thận ăn cơm, sau đó, trở lại hảo hảo dưỡng thương, đừng oán giận ai cả, lại càng không được thể hiện sắc mặt cho người xem, coi như hoài nghi ai, không, coi như cậu có bằng cớ cụ thể, cũng không cần đi truy cứu chuyện này, vô vị, đem chuyện thế này xé ra to thì được gì? Cho dù là thật sự tìm được thủ phạm, sau đó thì sao? M.NET không lẽ vì mình cậu mà bỏ phí đi một nguồn thu nhập tiềm năng? Ánh mắt thả xa một chút, cái cậu muốn không phải công bằng, trong cái giới giải trí này có cái gì gọi là công bằng? Cái cậu nhắm đến cuối cùng là thắng lợi cùng thành công, hiểu chưa?"

Park Jihoon gật gật đầu, lông mày hơi nhướng, con ngươi đen ánh lên vẻ tin cậy mà nhìn hắn: "Cám ơn anh, đại ca."

"Miệng thật ngọt, không phải đại thúc nữa sao?" Kang Daniel cười mắng một câu

"Tiểu quỷ dẻo mồm, cậu cũng dùng giọng điệu ngọt ngào này đối với những thực tập sinh khác là được rồi. Nhớ kỹ, hiện tại cậu không có thế lực, đem uất ức nghẹn xuống một chút, ở bề ngoài vẫn cứ tiếp tục đối với người khác thật lòng, có điều đừng có thật lòng quá là được. Còn có, trong lòng nhất định phải duy trì cảnh giác, nên có tâm phòng bị người, biết không? Vừa nãy bác sĩ nói có nghe được hay không? Ăn một lần thiệt thòi là sơ ý, nếu như có lần thứ hai, lần thứ ba, vậy tôi mắng cậu là thằng ngốc cũng là không sai."

"Ừ, tôi sẽ cẩn thận." Park Jihoon nhẹ nhàng nở nụ cười, thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, đem đầu tựa ở trên lồng ngực của hắn

"Nhưng là nếu như vạn nhất. . . . . . Anh còn có thể như ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện bảo vệ tôi không?"

"Đừng có mơ, tôi cũng không phải cận vệ của cậu." Kang Daniel bị khí tức nam tử thanh xuân tươi mát trên người thiếu niên nhàn nhạt truyền tới làm cho trong lòng có chút lay động, chỉ cười ha hả

"Chờ cậu thành ngôi sao lớn, công ty tự khắc sẽ bố trí quản lý cùng bảo vệ cho cậu."

Giây phút im lặng trong phòng đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh vỡ, Kang Daniel nhẹ nhàng đem Park Jihoon đẩy ra, để hắn tựa ở trên ghế salông: "Cơm đến rồi, tôi đi xem."

Hắn mở cửa, vừa nhìn người đến, sợ hết hồn, vội vàng bước ra một bước, lập tức đem cửa ở sau lưng đóng kỹ, lấy lòng gật đầu mỉm cười: "Jeon Giám đốc, đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?"

Jeon Somi hai tay ôm ở trước ngực, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc:

"Không dám chỉ giáo, vốn là không nên tới quấy rầy Phó tổng làm việc, nhưng là tôi nghe nhân viên báo lại, Phó tổng có lời gọi: 'Gọi Jeon Somi tới hỏi ta '. Vì lẽ đó, tôi không thể không tiếp nhận mà chạy đến, kính xin Phó tổng chỉ giáo."

"Ai nha. . . . . . Cái kia. . . . . . Tôi. . . . . ."

Kang Daniel không phải lần đầu tiên ở Jeon Somi trước mặt cảm thấy đuối lý, thế nhưng lần này đặc biệt quẫn bách, ngoác mồm lè lưỡi nửa ngày, vẫn là khiêm tốn, ôn tồn nói:

"Tôi đó là trong lúc thiếu suy nghĩ mà nói ra, Jeon Giám đốc làm việc khổ cực như vậy, tôi làm sao dám kinh động đây. Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi, không cần để trong lòng làm gì."

Jeon Somi bĩu môi:

"Dù sao tôi cũng đã cất công đến đây rồi, Phó tổng hẳn cũng là nên nói cho tôi biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu không phải chuyện đến mức gà bay chó sủa thì làm sao Kang Phó tổng có thể nghĩ đến tôi được."

"Jeon Somi —— Jeon Giám đốc! Jeon đại tiểu thư! Là tôi không đúng là, cô tha thứ cho Phó tổng vô dụng là tôi đi, thực sự không có chuyện gì phiền phức đáng để đại nhân như cô quan tâm đâu. . . . . . Hay để tôi tự mình đưa cô về phòng làm việc, xem như là bồi tội?"

Kang Daniel không đứng đắn nở nụ cười, Jeon Somi sắc mặt nhưng phút chốc biến đổi: "Lúc bàn bạc công việc xin mời nghiêm túc một chút, Kang Phó tổng, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Kang Daniel đành đem sự tình nói ra, tất nhiên chuyện là do hắn kể nên muốn thêm thắt hay không là quyền của hắn, Jeon Somi khó tin trợn mắt lên:

"Chỉ có chuyện vặt vãnh đó? Phó tổng, tôi luôn biết cậu là người thích gây chuyện náo nhiệt, nhưng không nghĩ lại rỗi rãnh đến nước này."

"Tôi. . . . . . A, đều là trong công ty có Jeon Giám đốc năng lực xuất chúng, cẩn thận chăm chỉ làm việc, tôi mới có thể yên lòng đi náo loạn khắp nơi, đa tạ đa tạ." Kang Daniel một lòng chỉ muốn đem Jeon Somi mau nhanh đuổi đi, ngay cả mặt mũi gì đó không muốn.

Jeon Somi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn:

"Vậy ít ra ngài cũng nên làm chút chuyện hữu dụng đi, Phó tổng. Đài Truyền hình KBS luôn là địa bàn chúng ta chen chân vào khó khăn, lần này vì tuyên truyền hoạt động, nhân viên ở khắp các phòng ban đều mấy ngày không ngủ, nhưng vẫn là không thể thỏa thuận. Ngươi nếu như thật quan tâm những hài tử này, liền vì bọn họ mở ra con đường này đi, Đài Truyền hình đó độ bao phủ rộng lớn, tỉ lệ người xem cao, đối với tương lai tuyên truyền công ty rất có chỗ tốt."

Kang Daniel vô tội giơ hai tay lên: "Muốn tôi đi tiếp rượu sao? Không thành vấn đề, nhảy thoát y cũng có thể."

"Thối!" Jeon Somi cười lạnh một tiếng

"Cậu đừng nghĩ rằng ai cũng có mấy cái suy nghĩ hạ lưu như cậu. . . . . . Chẳng qua là điều kiện bên đó đưa ra có hơi cao, hơn nữa là chúng ta sợ họ sau đó cũng sẽ đối với mấy đứa nhỏ sau lưng gây khó dễ, vì lẽ đó còn đang giằng co. Cậu từ trước không phải thuộc hắc đạo sao? Hiện tại chúng ta gặp phải lưu manh, cậu cũng nên lấy ra chút bản lãnh đến, lão đại."

"Tiểu thư dặn dò, không ai dám không theo." Kang Daniel đùa giỡn một bên ôm eo, một bên hôn nhẹ lên tay

"Nhất định cúi mình, nghiêng mình tận lực, đánh đổ lưu manh! "

Vừa lúc đó, một người xuất hiện tại chỗ ngoặt hành lang, hướng bên này đi tới, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này.

Ong Seongwoo ngây dại, kinh ngạc nhìn Kang Daniel khom lưng ở hôn tay một người phụ nữ, càng kì quái hơn nữa, người phụ nữ kia không phải là Giám đốc Kế hoạch Jeon Somi sao! Hai người đó tại sao lại đồng thời ở đây? Đây là cái tổ hợp kỳ quái gì a?

Không thể phủ nhận, khi anh nhìn thấy Kang Daniel vẻ mặt tươi cười, hôn một người phụ nữ, tim của anh có bỗng nhiên một loại cảm giác khó chịu, như là bị nắm chặt, không thể thở nổi, không cách nào phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác mà đứng ở đó.

"Ong Seongwoo?" Kang Daniel vội vàng buông ra Jeon Somi, trong vui mừng mang theo một tia bối rối chào đón, "Sao anh lại tới đây?"

"A, tôi còn có việc, đi trước." Jeon Somi tuy rằng đã biết quan hệ mập mờ giữa hai người, thế nhưng tận mắt thấy bọn họ cùng nhau, lại là một chuyện khác, không muốn đem sự tình làm cho khó dàn xếp hơn, nàng vội vã nói một câu, đạp giày cao gót rời đi.

Lúc đi ngang qua Ong Seongwoo, Jeon Somi nhanh nhạy cảm giác được thân thể anh cứng đờ, trong lòng âm thầm ảo não, vừa nãy tình cảnh đó tại sao lại bị anh nhìn thấy? ! Sớm biết chính mình nên cẩn thận đề phòng, Kang Daniel nếu có ý định tiếp xúc nên đá cho hắn một cái.

Kang Daniel xác định Jeon Somi đã đi xa, bước nhanh tiến lên, ôm lấy Ong Seongwoo, dùng mũi cọ cọ gương mặt tuấn tú:

"Huấn luyện kết thúc? Buổi chiều không có chuyện gì sao?"

"Ừ. . . . . . Buổi chiều không có lịch. . . . . ."

Ong Seongwoo máy móc trả lời, trong đầu vẫn còn lưu luyến hình ảnh vừa nãy, Kang Daniel không thể phủ nhận là nam nhân anh tuấn, Jeon Somi tuy rằng bình thường đều là một bộ nữ cường nhân dáng vẻ, thế nhưng, thật tế nàng vốn dĩ là mỹ nữ thượng hạng.

Bọn họ xem ra. . . . . . Thật xứng đôi. . . . . . Càng nghĩ càng cảm thấy như vậy. . . . . .

"Ăn cơm chưa?" Kang Daniel vừa nghĩ tới trong phòng có Park Jihoon đang bị thương, thì càng thêm bối rối, muốn giải thích sao? Cho dù hắn chắc chắn có thể giải thích rõ ràng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, việc mà hắn làm cũng không quang minh chính đại, hơn nữa hắn tự biết bản thân hình như cũng có chút rung động với tên nhóc kia, tốt nhất hiện tại vẫn là không nên để Ong Seongwoo biết, tránh phiền phức sau này.

"Chưa có. . . . . . Cậu ăn rồi sao?" Ong Seongwoo mờ mịt nhìn áo sơ mi của hắn, trên bả vai ướt một tảng lớn, còn có dấu vết giống như bị ai lôi kéo, kiểu nhăn nhúm này anh rất quen thuộc, bởi vì Kang Daniel không biết có bao nhiêu bộ quần áo đều đã từng bị anh nắm thành như vậy. . . . . . Trong lúc kích tình. . . . . . Lúc làm loại chuyện kia.

"A, tôi, tôi ăn rồi." Kang Daniel đem anh ôm vào trong lồng ngực, trên dưới dỗ dành lấy thân thể căng thẳng, "Luyện đến tận trưa, mệt không?"

"Ừ." Ong Seongwoo trầm thấp nói, nghĩ đến hắn câu tiếp theo phải là 'Ta đưa ngươi về nhà' hoặc là 'Đến bên trong đến nghỉ ngơi một chút'. Tâm lại bắt đầu nhảy đến nhanh hơn, kết cục của hai câu nói này chỉ có một, chính là một hồi kịch liệt tình ái, chính mình thân thể đau nhức mệt mỏi, không biết có thể hay không chịu đựng để ngày mai tiếp tục huấn luyện. . . . . .

"Vậy thì về sớm một chút nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc, không thể đưa anh về."

Kang Daniel khiến anh kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi lại:

"Cậu buổi chiều còn có chuyện?"

Kang Daniel đối mặt con ngươi đen trong suốt của anh, hiếm thấy đỏ mặt:

"Đúng vậy a, tình cờ phải vì công ty làm chút chuyện , xin lỗi, đợi tối về nhà hảo hảo bồi thường cho anh."

Ong Seongwoo mặc hắn cúi đầu ở chính mình trên môi hôn một cái, mệt mỏi nói:

"Tôi mệt muốn chết rồi, không muốn lái xe, ở chỗ này chờ cậu tan làm đi."

"Không được không được." Kang Daniel vội vàng lắc đầu, đã lỡ nói dồi rồi thì phải làm cho trót, nếu không Ong Seongwoo nhất định sẽ sinh nghi ngờ.

"Tại sao?" Ong Seongwoo trong mắt ánh lên nghi vấn, trước đây rõ ràng đều là chính mình phải đi, Kang Daniel kiếm cớ kiên quyết tìm cớ khiến anh ở lại trong phòng nghỉ ngơi, ngày hôm nay sao đột nhiên lại cự tuyệt như thế?

"Buổi chiều nơi này sẽ có khách đến, quấy rầy anh nghỉ ngơi sẽ không tốt. Anh không muốn lái xe cũng không sao, để tôi gọi Jisung đến đưa anh về, dù sao cái người anh kia chỉ biết suốt ngày chơi bời." Kang Daniel đưa tay mò điện thoại di động, bị Ong Seongwoo ngăn lại

"Không cần, tôi gọi Hyungseob tới cũng được."

"Vậy cũng tốt, trở lại hảo hảo tắm một cái, hoặc đi spa massage thoải mái một chút, tôi buổi tối trở về cùng anh."

Kang Daniel dịu dàng ôm anh, nhẹ nhàng lại hạ xuống một cái hôn, "Mệt muốn chết rồi đúng không? Khổ cực rồi, chờ anh kết thúc hoạt động lần này, sẽ dẫn anh đi du lịch nghỉ ngơi."

Ong Seongwoo im lặng, không nói gì, nhẹ nhàng tránh ra vòng tay của hắn: "Tôi đi đây."

"Ừ, trên đường cẩn thận một chút." Kang Daniel lưu luyến lại hôn anh một lần nữa, thầm mắng ngày hôm nay không có việc gì thuận lợi, hiếm thấy Ong Seongwoo chủ động tới tìm chính mình. . . . . . Đúng là ông trời giỏi trêu người mà.

Ong Seongwoo đi một mình đến cửa thang máy, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Ahn Hyungseob, anh hiện tại mệt đến hai chân cũng bắt đầu như nhũn ra, cơ nhục, bắp thịt mơ hồ co giật, thực sự không thể mạo hiểm tự mình lái xe, hết cách rồi, phiền phức thời gian với Park Woojin của vị quản lý nhỏ chút vậy. Cửa thang máy mở ra, anh vừa muốn tiến vào, nhưng nhìn thấy nhân viên giao đồ ăn đi ra, tay mang hai hộp đồ ăn, nhìn thấy anh còn hỏi:

"Tiên sinh, ngài là người đặt hai phần đồ ăn ạ?"

"Không, không phải."

Người kia "Nha" một tiếng, nhìn đơn đặt hàng trên tay, tiếp tục đi vào bên trong, Ong Seongwoo nhìn hắn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: hai phần ăn? Là ai gọi?

Văn phòng trên tầng này tuy trên danh nghĩa là nơi làm việc của Tổng Giám đốc và Phó tổng, nhưng Kang Dongho cơ hồ rất ít sử dụng đến, Kang Daniel lại thừa cơ hội điều đi tất cả nhân viên gần đó, một mình độc chiếm, vì lẽ đó mới luôn đem mình nhốt ở trong phòng thoả thích dâm loạn, như vậy hiện tại, vì sao lại có người gọi đồ ăn, lại là hai phần? Hắn không phải nói, hắn đã ăn rồi sao?

Ong Seongwoo bước vào thang máy, ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính của chính mình, bỗng nhiên nở nụ cười khổ: "Mình đây là đang làm gì? Thật quá khó coi rồi. . . . . . Ong Seongwoo, mày không phải đã sớm biết hắn là người ra sao ư?"

Đúng, tôi vốn luôn hiểu rõ, sớm muộn, sẽ có lúc cậu trực tiếp đem tôi ném đi, cũng giống như cậu thẳng thắn dùng thủ đoạn để chiếm đoạt tôi vậy. Đây chẳng phải là chuyện một ác ma như cậu thường làm sao, Kang Daniel!

Chỉ là, ba năm , sự lựa chọn của tôi, tâm tình của tôi, ở trong mắt cậu, lại xem như cái gì đây?

Hết chương 9.

Hố hố =))), có mùi ngược tâm nhè nhẹ kìa, vui không các thím?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top