Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

103 + 104 + 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Huyên là loại người thạo đời, tôi rất thích tính cách của anh ta, nói chung là một người rất thích nói, vừa vào đến nhà đã nói liên tục, khiến cho bầu không khí bớt gượng ngạo, giảm bớt cảm giác xa lạ giữa mọi người, nên khi ở chung với nhau cũng không còn ngại ngùng nữa.

Chương Tử Quyết cùng Vũ Huyên đã bàn bạc xong nên định lập tức đi luôn, tôi thấy bên ngoài trời đã tối nên tỏ ý ngày mai hẵng đi, thời gian gấp rút như vậy, hơn nữa trời cũng tối rồi, làm gì còn xe.

Ai ngờ, Vũ Huyên cười hì hì, ý muốn nói là anh ta lái xe đến cho nên tôi không cần phải lo lắng chuyện này.

Nhìn bộ dạng đó của anh tôi cuối cùng tôi cảm thấy anh ta không phải là người biết lên kế hoạch mà căn bản chỉ là loại người thích thám hiểm.

Không thể ngăn được sự cố chấp của hai người nên tôi lấy vài bộ đồ cho vào túi, lấy thêm vài đồ dùng cá nhân, gửi tin nhắn cho Đặng Văn Nhi để cô ấy không lo lắng khi về mà không thấy chúng tôi ở nhà.

Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi lái xe của Vũ Huyên ra khỏi thành phố.

Dọc theo đường đi, Vũ Huyên rất huyên náo, những bài hát trê xe cũng sôi động y chang tính cách của anh ta, khiến cho cơn buồn ngủ tiêu tan hết.

Chương Tử Quyết từ đầu đến cuối vẫn luôn cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt u ám, không biết anh ta đang nghĩ gì nữa. Anh ta tự gây cho mình áp lực quá lớn, nhưng đó là chuyện dễ hiểu, ai mà vui cho được khi gặp phải những chuyện như vậy.

Mất gần hơn hai tiếng đồng hồ mới lái ra khỏi thành phố, bên ngoài đã tối thui, đường đi thì xóc nảy, cảm thấy tình hình đường xá không tốt cho lắm.

"Gặp quỷ à, từ khi nào chỗ này sửa đường vậy?" Vũ Huyên nhai kẹo cao su, đột nhiên mở miệng mắng.

Tôi mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ!

Sửa đường là chuyện rất bình thường nên tôi cũng không để ý lắm, huống chi tôi cũng không quen đường nơi đây. Nhưng tôi cảm thấy Vũ Huyên đang lái vòng vo rồi rẽ theo một hướng khác để đi. Đèn xe chiếu xuống, con đường mới quả thật là rất bằng phẳng.

Sau khi xe chúng tôi chạy được một đoạn thì chiếc xe bị giật mạnh một cái rồi lập tức nghiêng sang một bên. Chúng tôi đều giật mình, chỉ nghe thấy tiếng hét của Vũ Huyên, tôi cuống quýt túm lấy tay cầm, giữ vững cơ thể, chờ xe dừng lại tôi mới dám mở mắt ra thì phát hiện chúng tôi đã rơi xuống một dốc núi. Nếu không có cái cây phía trước ngăn lại thì sợ la chúng tôi đã lăn xuống sông rồi.

"Mẹ nó chứ, cái quỷ gì vậy?" Vũ Huyên lắc cái đầu rồi chửi toáng lên. "Hai người đều OK chứ?"

Tôi xoa xoa cánh tay bị đau rồi đáp lại không sao, bởi vì đều thắt dây an toàn, cho nên Chương Tử Quyết trông vẫn ổn.

Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng là một con đường rộng rãi bẳng phẳng, tại sao lại rơi xuống vách núi chứ?

Ra khỏi xe, Chương Tử Quyết tức giận quá hét lên: "Cậu chủ Viên? Đừng chơi lớn như vậy có được không? Sẽ chết người đó."

"Trách tôi sao! Tôi là một tay lái xe lão luyện, nếu không nhìn thấy đường thì làm sao dám lái bừa, chẳng lẽ các người cũng không nhìn ra sao? Đúng thật là tà môn." Vũ Huyên nhún nhún vai, anh ta cũng không biết phải nói gì, không thể làm rõ được là chuyện gì xảy ra.

Tôi dùng di động rọi khắp nơi: "Chương Tử Quyết, chuyện này không thể trách Vũ Huyên, tôi cũng nhìn thấy con đường này. Chúng ta có lẽ là đã bị quỷ che mắt nên mới lái thẳng xuống vách núi như vậy."

Vũ Huyên không tin lời của tôi mà gằn giọng nói: "Quỷ che mắt? Ý của cô là chúng ta đụng phải quỷ rồi? Làm sao có thể? Nơi này chỉ có ba chúng ta làm gì có quỷ, cô gọi nó ra đây cho tôi xem thử, giọng điệu nói chuyện chẳng khác gì mẹ thiên hạ."

Tôi biết loại người này không thể tin vào những thứ mà tôi nói, mặc dù có nhìn thấy thật đi nữa cũng sẽ không tin, cho nên tôi không để ý tới việc anh ta đang hô hét mà chỉ quay sang nói với Chương Tử Quyết: "Lá bùa quỷ mà tôi đưa cho anh lúc trước, có mang theo không?"

Chương Tử Quyết gật gật đầu, vội vàng lấy ra khỏi túi, tôi lấy hai lá bùa trừ tà đưa cho Vũ Huyên, bình tĩnh nói: "Mặc kệ anh có tin hay không nhưng cũng phải đeo cái này bên người. Hãy nhớ lại những gì anh vừa nhìn thấy, rồi nhìn lại chỗ mà chúng ta đang đứng, nếu anh vẫn cứ khăng khăng thì tùy anh."

Vũ Huyên ngậm miệng, anh ta do dự một chút rồi cầm lấy lá bùa trừ tà quay đi đầu tiên.

Ba người chúng tôi quay lại ngã rẽ lúc trước thì phát hiện con đường rất bằng phẳng, cả con đường rất đẹp, căn bản là không có sửa đường, thay đổi tuyến đường gì hết, điều này khiến anh ta không biết nói gì, coi như tin thật.

Xe bị lật rồi nên chúng tôi chỉ có thể dựa vào hai chân của mình để đi đến nơi. Nhìn bốn phía tối đen như mực, mà cũng không thể ở nguyên tại chỗ đợi người ta đến, vì thế tôi là là người đầu tiên tiếp tục đi về phía trước, hai người bọn họ cũng do dự rồi đi theo.

Vừa rời khỏi nhà đã gặp phải chuyện này, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ rất sợ hãi, thấy bọn họ như vậy nhưng tôi không thể trách được."Đi theo tôi đi! Đừng nhìn quanh quất nữa."

Không còn tinh thần đề hưng phấn như vừa rồi nữa, suốt đoạn đường im lặng chỉ có tiếng giày ma sát với mặt đường vang lên mà thôi.

"Mạc Thất, cô nói xem có khi nào là Khả Quân không?" Chương Tử Quyết là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng nặng nề.

Tôi lắc đầu, chuyện này khó mà nói.

Vũ Huyên nghe nói vậy liền lại gần hỏi: "Tử Quyết, chẳng phải là cậu nói giỡn sao, cậu thật sư muốn quay lại tìm hiểu cái chết của Khả Quân à? Chuyện này đã qua được hai năm rồi, tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa."

Chương Tử Quyết nặng nề gật đầu. "Tôi không nói giỡn, suốt hai năm nay, tôi vẫn luôn bị những chuyện quái quỷ ám ảnh, tôi cảm thấy là Khả Quân, cho nên tôi muốn quay lại làm rõ mọi chuyện, phải giáp mặt hỏi cô ta, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

"Người anh em ơi, cái chết của Khả Quân không liên quan gì tới cậu hết, cậu hãy tự buông tha cho chính mình đi, cô ấy là bị chết đuối, chúng ta đều thấy mà, cậu cũng suýt chút nữa chết đuối vì đi tìm cô ấy. Thật ra, những chuyện mà chúng ta đã làm cũng đã thể hiện hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu thật sự giống những gì cậu nói, cô ấy không muốn buông tha cậu, có lẽ là vì..."

Tôi cùng với Chương Tử Quyết đều trợn mắt nhìn anh ta, hình như anh ta biết gì đó.

Vũ Huyên bỗng nhiên nhỏ giọng thì thầm: "Tất cả chúng tôi đều nhận ra Khả Quân thích cậu, nếu cô ta không buông tha cậu thì chắc là vì lý do này, thành quỷ cũng không muốn rời khỏi cậu, Tử Quyết, cậu nghĩ kỹ lại mà xem, nếu cô ta muốn hại cậu thì hà cớ gì phải đợi những hai năm chứ?"

Sắc mặt của Chương Tử Quyết càng ngày càng khó coi, anh ta quát lên với Vũ Huyên: "Không đúng, cậu nói lung tung, tôi và cô ta là bạn bè, chúng tôi không thể có gì với nhau được, cậu còn nói nữa thì sau này đừng làm anh em gì nữa hết."

"Được rồi! Chương Tử Quyết có thể sống đến bây giờ, không có nghĩa là Triệu Khả Quân không muốn giết anh ta, mà là không có khả năng giết anh ta! Cô ta tự trầm mình xuống nước mà chết cho nên không để lại oán khí đậm sâu, sở dĩ cô ta còn vất vưởng ở dương giới hoàn toàn là xuất phát từ sự không cam lòng của cô ta. Cứ ở đây mà đoán già đoán non thà tới đó đã rồi hẵng nói tiếp."

Nơi này là thôn quê hoang vu, ngay cả một bóng người cũng không thấy nên tôi vô cùng sợ hãi. Cơ thể tôi vốn dĩ thuần âm, rất dễ trêu chọc vào mấy thứ không sạch sẽ, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy thì không biết khi nào mới có thể đến nơi.

Ôi!

Vũ Huyên đang sải bước trên đường thì đột nhiên lộn cổ vấp té. Chương Tử Quyết nhào tới túm anh ta lại, trêu chọc: "Lái xe không được mà đi bộ cũng không xong!"

Vũ Huyên buồn bực phủi phủi bụi trên quần, nghi hoặc nói: "Biết rõ đường không dễ đi mà cậu còn nói tôi. Vừa rồi hình như tôi bị thứ gì đó vướng chân nên mới vấp té đó hiểu không?"

Tôi nhìn chỗ mà Vũ Huyên bị té, đường rất bằng phẳng, tuyệt đối không có bất cứ thứ gì có thể vướng chân người ta.

Đúng lúc tôi đang nghi ngờ thì từ phía xa xa có một ngọn đèn đang lại gần, một chiếc xe hàng chậm rãi đi đến.

Vũ Huyên thấy có xe đến liền lập tức đứng ra giữa đường, giơ hai tay lên không ngừng vẫy vẫy.

Xe bị rớt xuống sườn núi rồi, nếu đi bằng chân thì có đi đến rạng sáng cũng chưa chắc đến nơi, có thể gặp được một chiếc xe để đi nhờ là tốt lắm rồi.

Tôi nhìn thấy chiếc xe thì có cảm giác không ổn. Từ xa nhìn thấy nó như thể đang bị bao phủ bởi một làn sương mù, tôi không rõ là có phải do đèn xe khiến tôi nhìn thành ra như vậy hay không, nhưng cảm giác u ám phát ra từ thân xe khiến cho tôi đột nhiên nảy sinh nghi ngờ về nó.

Xe nhanh chóng chạy đến trước mặt chúng tôi, Vũ Huyên tiến lên đập vào cửa sổ xe, nhoài vào bên trong hỏi: "Bác tài, xe của chúng tôi gặp sự cố, có thể cho chúng tôi quá giang một đoạn được không? Chúng tôi đi tới thị trấn Bàn Khẩu ở phía trước, không xa đâu, bác cứ nói giá đi!"

Từ chỗ tôi nhìn ra thì không nhìn rõ được bộ dạng của người trong buồng lái, nhưng dựa theo giọng nói ồm ồm của ông ta thì chắc là đàn ông.

Đối phương im lặng một lát rồi mới nói: "Lên đi! Vừa hay tôi cũng đến đó nên sẽ chở các cậu một đoạn."

Vũ Huyên thấy đối phương đồng ý liền gọi chúng tôi lên xe nhưng khi anh ta chuẩn bị mở cửa xe, tôi liền gọi anh ta lại theo bản năng.

"Vũ Huyên, chờ một chút!"

Vũ Huyên cau mày nhìn tôi, nôn nóng hỏi: "Chuyện gì?"

Tôi không trực tiếp đi tìm người lái xe mà chỉ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Vũ Huyên hỏi: "Lá bùa, lá bùa của anh đâu?"

Vũ Huyên hơi sửng sốt, anh ta nhìn tay của mình rồi hình như nhớ ra gì đó liền nói: "A, vừa rồi vấp ngã có khi làm mất rồi! Sao vậy, chẳng phải chỉ là một lá bùa thôi sao, chẳng có gì to tát cả! Cô đừng có ở đó mà nghi thần nghi quỷ hù dọa người ta nửa được không, không dễ gì có xe đi qua, nhanh đi nhờ xe đi, chẳng lẽ các người muốn ở lại đây cho đến sáng sao!"

Nói xong, Vũ Huyên đã mở cửa xe leo lên, anh ta là loại người tương đối tự xem mình là trung tâm, có khuyên cũng không được cho nên tôi chỉ có thể căn răng ngồi vào ghế phụ, ngẫm nghĩ, mình dù gì cũng được xem là một nửa "nhà ngoại cảm", tuy chỉ biết vẽ bùa mà vẽ cũng chưa thạo nhưng có lá bùa của tên chết tiệt thì quỷ quái bình thường làm sao có thể đến gần được. Nếu người lái xe là quỷ thật, thì nó cũng không thể ảnh hưởng tới mình được.

Chương Tử Quyết thấy chúng tôi đều đã lên xe nên anh ta cũng leo lên ngồi.

Chiếc xe rất tồi tàn, đây là loại xe chở người lẫn hàng thường thấy. Dọc đường đi, lái xe lái rất nhanh, cũng không xuất hiện hiện tượng gì không ổn, tôi hy vọng là tôi đã suy nghĩ nhiều.

Bên trong xe rất tối nên tôi không nhìn rõ mặt của người lái xe, không hiểu tạu sao càng lặng lẽ như vậy lại càng khiến cho tôi cảm thấy không bình thường, trực giác của tôi rất chuẩn, trong xe tỏa ra làn hơi buốt giá, âm u nặng nề y chang âm khí tỏa ra từ người lũ ma quỷ.

Vũ Huyên vì được đi nhờ xe nên tâm trạng rất tốt, anh ta bắt đầu nói đùa: "Hiện tại xe khách cũng lên đời rồi, có cả điều hòa nữa."

Uhm!

Người lái xe ậm ừ một tiếng rôi yên lặng lái xe, đến một chỗ rẽ thì đột nhiên bẻ lái đi vào một con đường khác.

Vũ Huyên thấy thế lập tức nhắc nhở: "Đi nhầm rồi, đây không phải là đường đi đến trấn Bàn Khẩu."

Lái xe hình như không nghe thấy gì hết cứ thế mà tăng ga phóng về phía trước.

Vũ Huyên tựa hồ cũng cảm thấy lái xe có vấn đề nên anh ta nhoài người về phía ghế lái hét lên: "Đang nói chuyện với anh đó, có nghe thấy không?"

Chân ga bị lái xe dẫm hết cỡ, phía trước xe đã hết đường rồi nhưng anh ta vẫn liều lĩnh phóng về phía trước, tôi nắm chặt tay vịn, người lái xe này quả nhiên có vấn đề, gã ta muốn giết chúng tôi.

Vũ Huyên cùng Chương Tử Quyết ngồi ở ghế sau, phân công nhau túm cửa xe ý muốn nhảy khỏi xe nhưng cửa xe như bị hàn cứng, không cách nào mở ra được, hai người không hẹn mà cùng bắt đầu đập kính xe.

"Hai người đừng tốn sức nữa, vô dụng thôi, đây là một chiếc xe quỷ. Tôi đã khuyên các người rồi, tai sao lại không nghe chứ?" Tôi buồn bực thở dài, nghĩ phải làm thế nào để thoát.

Lái xe phá lên cười to, gã nhìn chằm chằm hai người trong kính chiếu hậu: "Là các người tự mình muốn lên, đừng trách ta! Một năm trước, ta lái xe rơi xuống sườn núi nên chết, xe phát nổ, ngay cả xương cốt ta cũng không còn, chết rất thảm! Một năm nay, rốt cuộc ta cũng đợi được các người, ha ha ha, rốt cuộc ta cũng có thể đầu thai chuyển kiếp được rồi!"

Tôi thừa dịp lái xe đắc ý vênh váo tôi liền nghiêng người sang một bên, lấy lá bùa quỷ dán lên ót gã, gã gào lên thảm thiết bằng tiếng quỷ, chiếc xe lắc trái lắc phải giống như một con rắn.

Một làn khói nhẹ nhàng bay ra khỏi cơ thể lái xe, lơ lửng giữa không trung.

Tôi thấy rõ ràng lái xe không phải là quỷ, gã chỉ là bị quỷ ám vào người, giờ phút này đã nghẹo đầu sang một bên, ngồi trên ghế lái không còn tức giận nữa mà cũng không còn sức mạnh để điều khiển phương hướng của chiếc xe.

Thấy chiếc xe cứ không ai ngăn lại cứ thế mào lao về phía vách núi còn cái thứ quỷ quái bay ra thì vẫn lơ lửng ở đó, dựa vào đèn xe để nhìn thì thấy toàn thân gã là máu, cả bộ mặt đã bị hủy, chỉ còn lại bộ xương khô, dưới ánh đèn gã trông lại càng dữ tợn đáng sợ.

Tôi nhìn vào cái thứ quỷ quái đó, trong đầu trống rỗng!

Ghế lái thì bị lái xe chiếm lấy rồi, mà tôi cũng không biết lái xe, Vũ Huyên cùng Chương Tử Quyết thì ngồi ở ghế sau, cũng không có cách nào để lái xe. Nếu không thể làm cho xe dừng lại hoặc thay đổi phương hướng thì chúng tôi sẽ lao xuống vách núi cùng với chiếc xe.

Làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top