Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

109 + 110 + 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua cơn nguy hiểm, Vũ Huyên lại bắt đầu khôi phục lại tính cách vui tươi của mình, cười đùa suốt đoạn đường, nhưng Chương Tử Quyết thì từ đầu tới cuối dều sa sầm nghiêm mặt, không nói gì, tâm sự của anh ta trùng trùng, mặc kệ Vũ Huyên chọc anh ta kiểu gì đi nữa thì anh ta cũng chỉ khẽ nhếch khóe miệng, không vui nổi.

Trần Tú Tài đi tới tìm Chương Tử Quyết hỏi chút chuyện, nhìn thấy bộ dạng cui đầu lắng nghe của anh ta, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Lúc trước, khi anh ta che giấu hơi thở của tôi tại cầu Phong Lâm là vì không muốn chạm mặt tên chết tiệt vậy lần này tại sao lại chủ động đến tận cửa? Thèm tiền đến mức hết muốn sống nữa rồi sao?

"Cô gái ngốc, tôi nói cô ngốc mà cô không chịu, bây giờ mới làm rõ! Tiền mà tôi kiếm là tiền bỏ mạng!"

A, quả nhiên, tên này đúng là ăn to nói lớn mà, đáp án không ngoài dự đoán của tôi, những chuyện không muốn nói thì câm như hết, cạy miệng cũng không khai.

Tôi quay lại nhìn chiếc xe khách đang mắc kẹt bên sươn núi, Trần Tú Tài nói anh ta đã dán bùa lên xe rồi nên đảm bảo là an toàn, chỉ cần người lái xe tự mình tỉnh lại, lái đi thì sẽ không sao nữa.

Trời rạng sáng chúng tôi mới đến được trấn Bàn Khẩu. Người trong trấn ngủ rất sớm, nên khắp nơi tối om.

Vũ Huyên dẫn chúng tôi đến trước một căn nhà, anh ta đập mạnh lên cánh cửa, đứng ngoài gọi: "Chú út, là cháu, mau ra đi."

Chỉ chốc lát, trong sân liên sáng đèn, một người đàn ông trung niên mặc quần cộc đi ra, ông ta dụi mắt nhìn chúng tôi rồi nói: "Làm gì mà muộn vậy? Không biết đường gọi điện thoại tới trước sao?"

"Xuất phát từ sớm, cứ tưởng sẽ đến đây sớm cho nên không gọi điện thoại thông báo! Cháu đâu ngờ giữa đường xe gặp chuyện nên chúng cháu đành phải đi bộ tới!" Vũ Huyên ôm chú út của anh ta đi vào trong rồi vẩy tay gọi chúng tôi đi cùng. "Ôi, chú đừng trách cháu nữa mà, trước tiên sắp xếp cho chúng cháu nghỉ một chút đã, có chuyện gì mai nói được không, cháu mệt sắp chết rồi đây này."

Chú út của Vũ Huyên tiếp đón chúng tôi, còn gọi cả vợ của chú ấy dậy chuẩn bị bữa khuya cho chúng tôi.

Nhân cơ hội này, tôi đánh giá căn nhà. Thiết kế theo kiểu biệt thự sân vườn hai tầng và một tầng áp mái, rộng rãi lại sạch sẽ, tiện nghi đầy đủ hết, điều quan trọng là trong phòng còn được thiết kế phòng tắm nữa, kiểu này rất ít gặp ở những căn nhà nông thôn. Người dân quê bình thường cũng sẽ không xây dựng phòng tắm và nhà vệ sinh trong phòng, vì theo quan niệm cũ như vậy sẽ cảm thấy xui xẻo, nên sẽ chỉ xây một cái nhà vệ sinh nho nhỏ cạnh chuồng heo mà thôi, những người theo quan điểm này sẽ xây một phòng tắm riêng, còn thiết kế hiện đại hóa giống như chú út của Vũ Huyên thì đại khái cũng là những gia đình thôn quê từng thấy cuộc sống có tiền nên mới sở hữu!

Tôi là người đầu tiên đi tắm rửa, khi lau khô tóc đi ra thì thim út của Vũ Huyên đã bưng thức ăn khuya đi ra, gọi tôi đến. Người phụ nữ này tuy đã là thiếu phụ, nhưng vẫn trẻ trung. Da trắng sáng, tóc nhuộm rất thời trang, mặc áo ngủ bằng tơ tằm, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo choàng, dùng thắt lưng thắt lại ngang eo. Nhìn từ phía sau lưng thì dáng người chẳng khác nào một cô gái trẻ mới hai mấy tuổi, chẳng có chút thay đổi nào theo tuổi tác.

Tôi nghĩ những người phụ nữ như vậy ở nơi này nhất định được xem là loại người nhìn rất đẹp mắt, ưa nhìn, xinh đẹp, lên được phòng khách xuống được nhà bếp.

Tôi thấy Chương Tử Quyết và Trần Tú Tài ngồi cùng nhau, vì vậy tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh Vũ Huyên.

Bàn ăn là một bàn sáu người hình chữ nhật, thế nhưng lại để bốn chiếc ghế, điều này đã làm cho tôi cảm thấy rất kỳ lạ.

Thím út của Vũ Huyên nhìn thấy tôi như vậy thì cười hỏi: "Huyên à, cháu dẫn bạn tới chơi, sao lại không giới thiệu bạn cháu cho thím biết vậy?"

Vũ Huyên hút một sợi mì, chỉ tay về phía chúng tôi nói: "Tử Quyết thì thím đã biết rồi, cô gái này tên là Mạc Thất, còn người kia..." Anh nhìn Trần Tú Tài sửng sốt một lát rồi nói: "Người anh em này, anh tự mình giới thiệu đi!"

Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy rất lúng túng, chỉ có điều Trần Tú Tài chỉ mỉm cười nói: "Cháu tên là Trần Tú Tài, cô có thể gọi cháu là Tiểu Tài."

Thím út của Vũ Huyên à một tiếng, bà ta gật đầu tò mò quan sát Trần Tú Tài, sau đó hỏi: "Chàng trai rất đẹp trai, tại sao lại mặc đồ giống như đạo sĩ vậy? Chẳng lẽ đây là kiểu thịnh hành trong năm nay sao?"

Trần Tú Tài đặt đũa xuống, nói với vẻ rất nghiêm túc: "À, người bình thường đều gọi cháu là "nhà ngoại cảm", còn nếu nói bình thường thì chính là đạo sĩ giống như cô nói."

"Đạo sĩ! Vậy cậu tới đây để làm gì?" Thím út của Vũ Huyên lập tức kinh hô, vẻ mặt bà ta cứng ngắc nhìn chằm chằm Trần Tú Tài, sau khi sửng sốt trong giây lát, có lẽ biết được mình hơi thất lễ cho nên đã nói dịu lại: "Thật ngại quá, tôi chỉ là quá kinh ngạc! Không nghĩ tới Huyên sẽ dẫn đạo sĩ tới đây. Bây giờ đã hơn nửa đêm, tôi nghĩ chắc các cậu không phải tới đây chơi có đúng không, vì vậy đừng nghĩ đến những cái không tốt, chàng trai à, cậu đừng để ý!"

Thím út của Vũ Huyên nói rất kín kẽ, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy bà ta có chút vấn đề. Bà ta rất chú ý đến thân phận của Trần Tú Tài. Mặc dù bản thân bà ta đã giải thích rằng, bà ta đã không nghĩ đến những điểm không tốt, thế nhưng phản ứng này có phần hơi quá lên rồi.

Trần Tú Tài nhếch miệng cười nói: "Chúng cháu không phải tới chơi. Năm trước có một cô gái đã chết ở đây, vong hồn của cô ấy vẫn còn ở dương giới, vì vậy chúng cháu đến đây là để giải quyết chuyện này."

Sắc mặt của thím út Vũ Huyên trở nên tái nhợt ngay lập tức, bà ta nở nụ cười không được tự nhiên rồi gật đầu, trông rất kỳ lạ.

Tôi cảm thấy đang làm khách trong nhà người khác, hơn nửa đêm mà nói những lời như thế này thì không được tốt cho lắm, mặc dù đây là sự thật, thế nhưng nếu đường đột nói ra như vậy sẽ dọa người khác sợ đến chết.

Trong lúc thất thần, khuỷu tay tôi đã va vào cạnh bàn, đũa rơi xuống đất.

Vũ Huyên giúp tôi nhặt lên, sau đó đi xuống nhà bếp: "Để tôi đi lấy, cô cứ ngồi ở đó là được rồi."

Đợi đến khi anh ta đi xa, thím út của Vũ Huyên mới đột nhiên hỏi tôi: "Cô Mạc này, cô đã quen Huyên được bao lâu rồi?"

Tôi vốn định nói là mới quen chưa tới mấy tiếng, nhưng như vậy thì sao có thể đi tới nhà người nhà chơi chứ, chắc chắn bà ta sẽ suy nghĩ nhiều, vì vậy tôi liền trả lời qua loa: "Vẫn chưa quen ạ!"

Thím út của Vũ Huyên à một tiếng, lại hỏi tiếp: "Vậy năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Một câu tiếp một câu, giống như đang bị điều tra, sau khi tôi cúi đầu nhẹ nhàng trả lời tuổi của mình, bà ta không hỏi tiếp nữa.

Sau khi ăn khuya xong, chúng tôi lên lầu đi ngủ.

Chương Tử Quyết và Trần Tú Tài ở cùng một phòng, còn tôi và Vũ Huyên thì mỗi người một phòng.

Nói thật, hơn nửa đêm đánh thức người ta, còn bảo người ta dọn dẹp phòng để sắp xếp cho chúng tôi, tôi thật sự rất xấu hổ, vì vậy ngày mai phải nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, như vậy có thể trở về trường học sớm hơn.

Tôi ngủ một giấc đến 8 giờ hơn, dụi mắt nhìn trần nhà, cả người vẫn còn hơi mơ màng chưa tỉnh ngủ. Sau khi bước xuống giường, tôi phát hiện hai người ở phòng bên cạnh đã thức dậy rồi.

Chương Tử Quyết và Trần Tú Tài đang đứng ở cửa, không biết hai người đang nói điều gì, tôi đang định đi qua đó chào bọn họ, đột nhiên thím út của Vũ Huyên từ trong phòng bếp đi tới, bà ta lịch sự chào tôi: "Cô Mạc thức dậy rồi à, bữa sáng cô muốn ăn gì?"

"Thím út không cần phiền phức như vậy, cháu không ăn sáng." Tôi vội vàng khoát tay từ chối, bát mì tối qua tôi không thể nào động đũa được, sau nửa đêm ép buộc chính mình ăn một chút đều ói ra hết."

Đương nhiên thím út của Vũ Huyên cũng chỉ khách sáo với tôi, không nói gì thêm mà đi lên lầu.

Sau khi tôi rửa mặt xong đi ra ngoài cửa, đang định mở miệng hỏi, Trần Tú Tài đã nói với tôi: "Tôi muốn đi tới bờ sông, cô đi gọi Vũ Huyên thức dậy đi!"

Tôi chỉ vào mình, muốn để một cô gái như tôi đi vào phòng con trai, điều này không được thích hợp cho lắm! Hơn nữa tôi và Vũ Huyên cũng không thân.

"Chương Tử Quyết, anh đi gọi đi, tôi đi không được tiện cho lắm."

Chương Tử Quyết gật đầu, đang chuẩn bị bước vào phòng thì Trần Tú Tài kéo anh ta lại, quay về phía tôi mắng: "Sao lại lề mề như vậy, bảo cô đi thì đi đi, tôi có lời muốn nói riêng với anh ta."

Chậc chậc, đúng là ngạo mạn mà!

Tôi hừ một tiếng với Trần Tú Tài, sau đó đi lên lầu hai.Đang định gõ cửa phòng Vũ Huyên thì nghe thấy tiếng thím út của Vũ Huyên ở bên trong.

"Huyên à, dậy ăn sáng đi cháu! Mau thức dậy nào, mặt trời đã chiếu tới mông rồi, dậy ăn sáng xong rồi đi ngủ tiếp có được không?"

Tôi nghĩ nếu đã có người tới gọi Vũ Huyên thức dậy rồi, bây giờ cũng không cần làm điều đó nữa, lúc tôi chuẩn bị rời đi tìm Trần Tú Tài, bên trong lại truyền đến giọng nói ngọt ngào của thím út anh ta.

Mặc dù là người một nhà, thế nhưng thím út của Vũ Huyên đối xử với anh ta quá tốt, giống như chăm sóc con trai của mình, vận may của tên Vũ Huyên này thật sự không tệ!

Chỉ có điều nghĩ đến thím út của Vũ Huyên cũng chỉ hơn 30 tuổi, không thể sinh ra một đứa con lớn như Vũ Huyên được, tôi cảm thấy suy nghĩ này của tôi hơi buồn cười. Quả thật tối hôm qua, Vũ Huyên có vẻ khá thân thiết với chú út của mình!

"Thím út, đừng làm phiền cháu! Lát nữa cháu sẽ thức dậy, thím đi ra ngoài trước đi có được không, cháu còn muốn ngủ."

Tôi nghe thấy tiếng Vũ Huyên lẩm bẩm, xem ra anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng vỗ "bép bép", giống như tiếng vỗ mông, theo sau đó là tiếng cười mắng đầy cưng chiều của thím út, tôi xoay người đi xuống lầu.

"Thím út của anh ta đã ở trong phòng gọi anh ta dậy rồi! Tôi thấy trong khoảng thời gian ngắn, anh ta chưa thức dậy được đâu, nếu không thì chúng ta đi tới bên bờ sông trước đi!" Tôi không vui nói với Trần Tú Tài, dù sao thì chúng tôi đến là vì Triệu Khả Quân, không có liên quan nhiều đến Vũ Huyên, không đáng để miễn cưỡng kéo người ta theo.

Trần Tú Tài thay đổi dáng vẻ cợt nhả ngày thường của mình, anh ta lạnh mặt nói: "Anh ta phải đi! Cô mau đi gọi anh ta dậy!"

Làm gì có ai như vậy chứ!

Tôi nhíu mày, chỉ có điều vẫn làm theo lời của Trần Tú Tài, ai bảo anh ta nghiêm túc như vậy, làm hại tôi có muốn từ chối cũng không được.

Tôi đi lên lầu, đứng trước phòng của Vũ Huyên đợi một lát, sau khi không nghe thấy tiếng của thím út anh ta mới bắt đầu gõ cửa: "Vũ Huyên, chúng ta phải đi rồi!"

Một lát sau, trong phòng truyền đên tiếng bước chân.Vũ Huyên vừa mở cửa vừa ngáp. Cùng lúc đó, cửa bên cạnh cũng được mở ra, thím út của Vũ Huyên thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh.

"Bây giờ mới 9 giờ, dậy sớm như vậy để làm gì chứ!" Vũ Huyên mở cửa để cho tôi đi vào, còn anh ta thì ngã xuống giường, lấy chăn che mặt rầu rĩ nói.

Khi tôi bước vào phòng mới nhận ra rằng, người này chỉ mặc một chiếc quần trong, tôi hóa đá ngay lập tức, nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn hướng khác!

Cái tên này sao lại không hề chú ý đến hình tượng như vậy, chẳng lẽ lúc nãy anh ta cũng có bộ dạng như thế này, lúc thím út anh ta đánh vào mông, trời ạ không phải chứ, một thanh niên tràn đầy tinh lực, một người phụ nữ đã có chồng chỉ mới hơn 30 tuổi, hình ảnh này quả thật quá ướt át rồi!

"9 giờ đã không còn sớm nữa rồi, anh nhanh lên đi! Bây giờ bọn họ sắp đi tới bờ sông nhỏ rồi, anh đừng lề mề nữa, mau thức dậy đi!"

Vũ Huyên bị tôi thúc giục đến mức bó tay toàn tập, không còn cách nào khác chỉ có thể mặc quần áo vào.

"Được rồi, được rồi! Chị hai à, đừng giục như quỷ đòi mạng vậy, tôi sẽ xuống ngay đây."

Tôi đáp lại một tiếng, trước khi anh ta xoay người, tôi đã quay lưng đi về phía cửa: "Tôi đợi anh ở dưới lầu."

Vừa đi ra ngoài, tôi đã nhìn thấy thím út của Vũ Huyên đứng ngoài cửa, bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, sau đó đóng sầm cửa lại.

Đây là bị bệnh gì vậy? Hình như tôi không đắc tội với người phụ nữ này, tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên thay đổi sắc mặt với tôi chứ?

Tôi ngồi trên ghế sô pha, đợi sau khi Vũ Huyên rửa mặt xong sẽ lập tức chuẩn bị đi tới bờ sông. Lúc này, thím út của Vũ Huyên đang đứng trên cầu thang, nói với anh ta: "Huyên, ăn sáng rồi đi cháu, đồ ở trong nồi thím đã hâm nóng cho cháu rồi."

Vũ Huyên không hề quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay về phía sau rồi cùng tôi đi ra sân, anh ta trầm mặt, tâm trạng cũng không hăng hái, có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top