Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

112 + 113 + 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người chúng tôi tập hợp, cùng nhau đi tới bờ sông nhỏ.

Không nghĩ chết Triệu Khả Quân lại chết ở một nơi có phong cảnh rất đẹp, nước sông trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, bên bờ sông có cây liễu rủ xuống, cơn gió khẽ lướt qua làm cho cành liễu hơi đong đưa, trông giống như một bức tranh tuyệt đẹp, làm cho người xem cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Nói thật, tôi đứng bên bờ sông không hề cảm thấy ở đây sẽ xảy ra tai họa gì, một nơi trong lành như thế này, làm sao có thể có vấn đề gì chứ?

Lúc chúng tôi đi đến bên bờ sông, đã thấy mấy người trong thành phố ăn mặc bảnh bao ngồi trên bờ, bọn họ nhàn nhã vừa câu cá vừa trò chuyện vui vẻ.

Chương Tử Quyết dẫn chúng tôi đi đến nơi mà Triệu Khả Quân xảy ra chuyện, anh ta vẫn luôn im lặng không nói gì về con sông, Vũ Huyên thì ngồi xổm trên mặt đất thở dài: "Lần thứ hai đến đây, thật sự vẫn không thể nào tiêu tan được, lúc đó, ai trong chúng tôi cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Trần Tú Tài nắm một nắm đất đưa lên mũi ngửi, dòng sông lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, tôi thật sự không nhìn ra có điều gì bất thường.

"Mấy người đứng trên đây, tôi đi xuống dưới đó xem thử."

Chương Tử Quyết vội vàng kéo Trần Tú Tài lại nói: "Đừng, đừng xuống."

Tôi vỗ vỗ Chương Tử Quyết an ủi: "Không sao! Anh ta chỉ xuống điều tra một lát, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

Tôi nghĩ chắc chắn là như vậy, tôi cảm thấy Trần Tú Tài sẽ không quá xui xẻo, cho dù anh ta có gặp chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.

Trần Tú Tài bắt đầu cởi quần áo, ngày hôm nay khi đi ra ngoài, anh ta ăn mặc khá bình thường, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tôi cảm thấy anh ta sẽ không cởi sạch hết đâu, vì vậy tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều. Ở nông thôn, có rất nhiều người lớn dẫn con của mình đến bờ sông tắm rửa, sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc đối với cảnh tượng này.

"Nếu em còn nhìn nữa, ông đây sẽ móc mắt em."

Có người nào đó lòng dạ hẹp hòi không vui, tôi bĩu môi nghĩ thầm, anh còn đố kị với người khác! Lúc sáng tôi còn ở chung một phòng với một người đàn ông, còn nhìn thấy anh ta mặc quần trong đó, sao lúc đó không thấy anh hung dữ với tôi, tại sao cứ gặp Trần Tú Tài thì tiêu chuẩn này lại thay đổi vậy?

Tủm!

Trần Tú Tài nhảy xuống dưới nước.

Tôi và Chương Tử Quyết đều căng dây thần kinh nhìn chằm chằm bờ sông, thời gian cứ trôi qua từng phút, nhưng chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy Trần Tú Tài, đã sắp trôi qua mấy phút rồi, sớm đã vượt qua cực hạn của cơ quan hô hấp rồi. Vũ Huyên dậm chân sốt ruột nói: "Không được, tôi phải đi xuống đó nhìn xem, nếu cứ để như vậy, xảy ra mạng người nữa thì rắc rối, hai người cứ ở trên bờ đợi tôi."

"Không được!" Tôi theo bản năng ngăn cản Vũ Huyên.

"Đợi thêm một lát nữa! Chúng ta không nên hành động tùy tiện."

Nếu như ở bên dưới Trần Tú Tài xáy ra chuyện, cho dù Vũ Huyên có đi xuống cũng không làm gi được, chỉ có thể gây thêm phiền phức.

Một phút nữa lại trôi qua, mặt nước đã có động tĩnh, Trần Tú Tài từ dưới đáy sông nhô lên, đầu anh ta nhô lên khỏi mặt nước, hướng lên trời xanh hít từng ngụm không khí trong lành.

Đợi đến khi anh ta bơi lên bờ, tôi mới lo lắng hỏi: "Anh làm gì ở dưới đó mà lâu như vậy?"

Trần Tú Tài nằm nhoài lên bờ thở hổn hển, trong tay còn nắm một chiếc kẹp tóc đã bị nước bùn làm bẩn: "Bé ngốc, là vì món đồ chơi này mà suýt chút nữa tôi đã không còn mạng, có thể kéo tôi lên một chút không?"

"Đây là đồ của Khả Quân, tôi nhớ đó là một chiếc kẹp tóc." Chương Tử Quyết nhìn chằm chằm vào nó rồi hét toáng lên.

"À! Nếu là đồ của cô ấy thì không sai rồi! Tôi lấy từ trên người quỷ nước, suýt chút nữa đã bị nó cuốn lấy không bơi lên bờ được!"

Tôi đảo mắt một vòng rồi hỏi: "Nói như vậy thì hai năm trước, Triệu Khả Quân cũng bị quỷ nước kéo xuống sao?"

Trần Tú Tài khoát tay: "Không đơn giản như vậy. Không phải ông ba cô đã từng nói với cô rồi sao, bình thường quỷ tự sát đều không thể đầu thai chuyển thế, bọn họ chỉ có thể tìm người chết thay để giải thoát tình cảnh của bọn họ. Mà con quỷ nước ở bên dưới này, rõ ràng không phải lần đầu tiên gây án, nó chẳng những không được giải thoát, mà vẫn còn ở dưới đáy nước, có lẽ là được người khác nuôi dưỡng."

Tôi nhớ hình như ông ba đã từng nói điều đó, nhưng không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh này, nghe giọng điệu của anh ta, chuyện này không phức tạp đơn giản như vậy, mà nó rất khó để giải quyết.

"Việc nuôi quỷ không chỉ làm giảm tuổi thọ, mà còn giảm âm đức của người đó, ai sẽ làm ra chuyện như vậy chứ?"Tôi nhíu mày, những người nuôi quỷ hại người này thật sự rất đáng ghét, thế nhưng tôi không nghĩ ra người nào đã làm ra chuyện này, rốt cuộc anh ta đang có âm mưu gì?

"Bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?"

Trần Tú Tài nhảy ra khỏi mặt nước, bọt nước bắn lên người tôi.

Nghĩ đến lời uy hiếp của tên chết tiệt, tôi lập tức xoay người, quay lưng lau những giọt nước trên quần áo anh ta: "Chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy, nếu không thì quỷ nước kia sẽ hại chết thêm nhiều người nữa."

"Đừng gấp, trong lòng tôi đã có dự tính rồi! Buổi chiều chúng ta sẽ đi tới đây lần nữa." Trần Tú Tài mặc quần áo vào, nói một cách rất chắc chắn.

Cái gì?

Chuyện đã làm được một nửa lại cứ trở về như vậy? Tôi thật sự không hiểu nổi cách thức thực hiện của Trần Tú Tài nữa, nếu đã biết cách làm rồi, tại sao không làm luôn một lần cho xong đi, nhất định phải đợi buổi chiều để làm gì? Không phải người này lại cố ý làm ra vẻ bí ẩn, giả vờ như mình uyên thâm chứ!

Trên đường trở về, Trần Tú Tài cố ý kéo tôi đi chậm lại.

Mặc dù tôi không ưa người này, thế nhưng qua mấy lần hợp tác, tôi cũng có chút hiểu rõ anh ta, vì vậy tôi cũng thả chậm bước chân đi bên cạnh anh ta.

"Bé ngốc, một lát nữa khi trở về, cô nhất định phải nghe theo tôi! Thím út của Vũ Huyên rất có vấn đề."

Về điểm này thì tình cờ anh ta lại trùng suy nghĩ với tôi: "Ừ, vậy anh muốn tôi làm gì?"

Sau khi Trần Tú Tài im lặng một lúc rồi nói: "Tiếp cận Vũ Huyên, dụ anh ta nói ra."

"Anh muốn tôi hỏi thăm thím út của anh ta từ Vũ Huyên, không phải chứ?"

Tôi vừa mới tỏ ý không hài lòng, đang suy nghĩ chắc chắn tên chết tiệt kia cũng sẽ không đồng ý, quả nhiên, không đợi Trần Tú Tài giải thích, giọng nói lạnh lẽo phát ra từ trong ngọc bội màu trắng: "Trần Dương, tôi thấy cậu chính là chán sống rồi!"

Thế nhưng Trần Tú Tài lại không sợ sự uy hiếp của Quỷ Vương Dạ Quân, anh ta xoa xoa mũi trêu chọc: "Ngài là Quỷ Vương Thượng tôn, tùy tiện bấm tay cũng biết đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi chỉ là những người tầm thường, không có bản lĩnh giống như ngài, đương nhiên phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, đây được gọi là nhận tiền người giúp người diệt trừ tai họa, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như ngài không tới giúp đỡ, vậy thì cứ khoanh tay đứng nhìn, đừng tới cản trở là được rồi."

Quỷ Vương Dạ Quân không phục, từ trong ngọc bội màu trắng bước ra, tóm chặt cổ áo của Trần Dương gầm lên: "Ta thấy ngươi chính là chán sống rồi."

Chương Tử Quyết và Vũ Huyên đi phía trước quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía bên này một lúc lâu.

Ánh mắt của Chương Tử Quyết sửng sốt, tôi đoán có lẽ anh ta đã nhìn thấy Quỷ Vương Dạ Quân, cho nên anh ta mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy. Anh ta bị quỷ hồn của Triệu Quân dây dưa không rõ, vì vậy có thể nhìn thấy Quỷ Vương cũng là điều bình thường, chỉ có điều Vũ Huyên đã được nghỉ ngơi cả một đêm, cơ thể sớm đã khôi phục lại, vì vậy rất ngơ ngác hỏi: "Hai người không sao chứ!"

"Không sao! Các anh cứ trở về trước đi, tôi và anh ấy còn phải bàn bạc xem làm thế nào để giải quyết chuyện này." Tôi khoát tay thúc giục bọn họ trở về trước, không thể để cho bọn họ nhìn thấy cảnh tượng hai người đàn ông này đánh nhau, đây chính là chuyện kinh thiên động địa!

Chương Tử Quyết gật đầu với tôi, tỏ ý mình đã hiểu, sau đó kéo Vũ Huyên trở về.

"Hai anh đều không còn nhỏ nữa, có thể đừng gặp mặt là đánh nhau có được không, không thể bình tĩnh nói chuyện nhẹ nhàng với nhau được sao?" Tôi đi lên phía trước kéo ống tay áo của Quỷ Vương Dạ Quân, nghĩ thầm không thể để cho anh ra tay trước, với dáng vẻ này của anh, nói không chừng lại đánh đến nửa ngày.

Quỷ Vương Dạ Quân liếc nhìn tôi, hừ một tiếng, trợn mắt khinh thường.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thả tay ống tay áo của anh ra, anh đã bình tĩnh lại thì tốt rồi.

"Có phải Thượng tôn đại nhân đã nhìn ra được vấn đề? Tôi vẫn còn nghi ngờ mấy chỗ, nếu như ngài chịu giúp đỡ thì rõ ràng rồi! Như vậy chúng tôi giải quyết công việc cũng dễ dàng hơn một chút, cũng ít gặp nguy hiểm hơn, có đúng không?" Trần Tú Tài nở nụ cười cợt nhả, anh ta thật sự không chê nhiều việc, còn muốn nhổ râu trên miệng cọp mà.

"Tôi nói rõ trước nha, tôi thật sự không hề có ý định bảo vợ của anh đi bán thân, tôi chỉ bảo cô ấy đi hỏi thăm chuyện của người phụ nữ kia thôi, anh đừng kích động, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh nha!"

Mặc dù Quỷ Vương Dạ Quân không có ý định tiếp tục truy cứu, thế nhưng ánh mắt của anh còn lạnh hơn băng tuyết, giống như chỉ cần tầm mắt của anh quét tới đâu thì nơi đó đóng băng ngay lập tức.

Tôi thấy tên chết tiệt không có ý định lên tiếng, vì vậy sốt ruột lắc lắc cánh tay anh hỏi: "Ây ya, chú à, anh nói cho chúng tôi biết đi! Tôi muốn nghĩ cách giải quyết cho xong chuyện này rồi trở về, đã sắp khai giảng rồi, tôi không muốn ở đây quá lâu đâu!"

Quỷ Vương Dạ Quân hạ thấp lông mày, tôi cũng không biết anh có đang nhìn tôi hay không, một lát sau anh mới nói: "Trần Dương, cậu biết quy tắc rồi, muốn để tôi nói đáp án cho hai người biết, vật thì hãy làm theo quy tắc cũ."

Trần Tú Tài nở một nụ cười tươi như hoa: "Chuyện này có gì khó chứ? Từ trước đến nay, mỗi lần đi ra ngoài làm việc, ông đây đều mang theo đồ nghề, tôi sẽ mời Thượng tôn đại nhân hiện thân!"

Hai người nói qua nói lại đến nửa ngày, tôi cũng không hiểu hai người đang nói điều gì, chỉ là sau khi tên chết tiệt nói xong thì chui vào trong ngọc bội màu trắng, còn Trần Tú Tài thì nhanh chân trở về nhà chú út Vũ Huyên, tiện tay bày ra thứ mà anh ta gọi là đồ nghề, sau đó khiêng một chiếc bàn đặt bên ngoài sân, sau khi sắp xếp mọi thứ xong, anh ta bắt đầu làm phép.

Lúc trước tôi đã từng nhìn thấy ông ba làm phép mời thần, bây giờ nhìn dáng vẻ của Trần Tú Tài cũng không khác gì ông ba lúc đó, hóa ra quy tắc cũ chính là điều này!

Lúc Trần Tú Tài mời thần, anh ta rất yên tĩnh nghiêm túc, trong lúc phất tay rõ ràng rất lão luyện. Một tay nắm lá bùa, sau đó nhen lửa đốt sạch, lá bùa biến thành hình người ở giữa không trung, rõ ràng đó chính là dáng vẻ của tên chết tiệt.

Chương Tử Quyết và Vũ Huyên đứng bên cạnh nhìn muốn rớt con mắt, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, hai người không khỏi ngơ ngác đứng im như tượng, không thể nào di chuyển được.

Tôi phát hiện chú út của Vũ Huyên không ở trong phòng, cũng không biết mới sáng sớm đã chạy đi đâu rồi. Sau khi tôi quan sát xung quanh, dưới cửa sổ ở tầng hai, tôi để ý thấy thím út của Vũ Huyên đang lén lút trốn phía sau rèm cửa sổ nhìn trộm.

Sau khi người phụ nữ này phát hiện ra tôi, lập tức kéo rèm cửa sổ lại, trốn đi.

Tôi thu hồi tầm mắt, nghĩ thế nào cũng không thấy người phụ nữ này có liên quan đến chuyện nuôi quỷ kia, thế nhưng bà ta lại mang tới cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ.

Trần Tú Tài cung kính nói với chiếc bóng mờ ảo của tên chết tiệt: "Dạ Quân tại thượng, xin mời ngài xuất hiện, tại hạ có việc muốn hỏi."

Tên chết tiệt im lặng trong chốc lát thì ừ một tiếng: "Bên dưới là người ở phương nào, muốn hỏi chuyện gì, nói đi!"

Kiêu ngạo như vậy, tôi thấy dáng vẻ tên chết tiệt, thật sự đúng là cũng có tí oai phong.

Trần Tú Tài vội ho một tiếng rồi nói: "Tại hạ muốn hỏi Dạ Quân đại nhân, quỷ nước dưới sông là người phương nào nuôi?"

"Không thể trả lời!"

Trần Tú Tài không hỏi tiếp vấn đề đó nữa, mà trực tiếp đặt một câu hỏi khác: "Cái chết của Triệu Khả Quân là bị giết hay ngoài ý muốn?"

"Bị giết!"

"Vì sao Triệu Khả Quân lại dây dưa với Chương Tử Quyết?"

Triệu Khả Quân đã chết hai năm rồi, bao nhiêu nỗi oán hận sớm đã tan biến hết rồi, tại sao lại chậm trễ không ra tay, mà chỉ dây dưa không rõ, vấn đề này ai cũng muốn biết, thế nhưng Quỷ Vương Dạ Quân không đưa ra câu trả lời chính xác, mà lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Dưới đáy con sông này chỉ có bùn cát, không có rong rêu."

Chiếc bóng mờ ảo hóa thành một làn khói xanh, Quỷ Vương Dạ Quân biến mất trước mặt mọi người.

Câu nói cuối cùng của tên chết tiệt đã làm cho tôi phải thấp thỏm, Chương Tử Quyết thì rơi vào trầm tư, dường như anh ta đang xoắn xuýt điều gì đó, còn Trần Tú Tài thì sáng mắt lên, có manh mối mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top