Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

164 + 165 + 166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tay trái của Quỷ Vương Dạ Quân đập lên gáy Trần Tú Tài, hai sợi dây màu sắc không giống nhau nhanh chóng thoát ra khỏi ấn đường của anh ta, tà vật và âm khí không ngừng ở ngưng tụ trong lòng bàn tay anh, mãi đến khi ép ra tất cả tà khí trong cơ thể Trần Tú Tài ra, Quỷ Vương Dạ Quân mới thu tay lại, dùng sức một cái, tiếng gào khóc thảm thiết lập tức biến mất, hai sợi dây đỏ đen nổ tung thành ánh sáng đỏ biến mất trong không khí.

Thì ra, Quỷ Vương Dạ Quân cũng không phải muốn ép Trần Tú Tài vào chỗ chết, mà là đang cứu anh ta!

Đến lúc Trần Tú Tài từ từ mở mắt ra, tôi mới nhẹ nhàng thở ra!

"Trần Dương, bây giờ có thể ra tay rồi !"

Trái tim vừa thả lỏng bởi vì những lời này của Quỷ Vương Dạ Quân mà vọt lên tới cổ họng. Đây là dấu hiệu muốn đánh nhau à? Mỗi lần gặp mặt đều động thủ, vẫn chưa xong nữa hả?

Lúc nhìn về phía Trần Tú Tài, tôi phát hiện ánh mắt anh ta xuất hiện ánh sáng màu tím, khí thế cả người đều thay đổi, anh ta giống như thay đổi thành một người khác vậy.

"Ngươi đúng thật là một chính nhân quân tử, nhưng mà tính cách cũng có chút khó chịu đấy!" Trần Tú Tài đứng dậy từ trên mặt đất, vặn vẹo cổ và tay chân, tiếng khớp xương vang lên răng rắc, từ dáng vẻ đứng thẳng và cách nói chuyện của anh ta, tôi nghĩ, có lẽ người đứng trước mặt tôi lúc này là Trần Dương.

Quỷ Vương Dạ Quân chính là kiểu người không vừa mắt người còn kiêu ngạo hơn cả anh, anh không nói một câu trực tiếp chuyển người, tấn công Trần Dương vừa mới làm quen thân thể của mình một quyền.

Nắm đấm xé gió từng trận truyền đến trong phòng, không khí phát ra tiếng vang như bị xé rách, tôi sợ tới mức lui lại vài bước, tránh ở bên cạnh tủ, cẩn thận dè dặt không để nắm đấm của hai người kia đánh trúng mình.

Sau khi Trần Dương lại tránh thoát một nắm đấm của Quỷ Vương Dạ Quân, anh ta xoay người đứng ở trước cửa sổ, kiêu ngạo nói: "Cuộc chiến của ngươi và ta, đừng để người vô tội bị thương, phá hỏng đồ đạc của người ta cũng phải bồi thường đấy."

Nói xong, Trần Dương ' vèo ' một tiếng biến mất trước cửa sổ, Quỷ Vương Dạ Quân cũng đuổi theo bay ra ngoài, anh lại để tôi ở một mình trong phòng lần nữa.

Tôi vội vàng chạy tới, đứng ở ban công ngoài cửa sổ sát đất, phía dưới chính là bể bơi, cũng may bây giờ là nửa đêm, không có ai, nếu không nhìn thấy có hai người bay ra từ cửa sổ, chắc chắn sẽ bị dọa sợ!

Tốc độ của Trần Dương và Quỷ Vương Dạ Quân không kém nhau bao nhiêu, bọn họ giống như mọc cánh bay tới bay lui trong không trung, một tên không phải người thì chẳng có gì phải tò mò cả, nhưng Trần Dương là người còn sống sờ sờ mà, chẳng lẽ anh ta thoát khỏi sinh tử luân hồi, không phải là người đó chứ?

OMG!

Thế giới của quỷ thần, cũng không phải dễ hiểu như vậy!

Không quan tâm nữa !

Nếu cứ để bọn họ lăn lộn thế mãi, sớm muộn gì cũng sẽ động đến mọi người, trước khi bị người ngoài phát hiện phải ngăn cản bọn họ mới được.

Nghĩ như vậy, tôi lập tức xuống lầu đuổi theo, đến lúc tôi đuổi tới nơi bọn họ đánh nhau, còn chưa kịp thở gấp, bọn họ đã ' vèo ' một cái biến mất rồi.

Tôi không nhịn được mắng một câu, thẳng lưng tìm kiếm tung tích của bọn họ, phát hiện trên nóc nhà xuất hiện một đạo ánh sáng đỏ, Quỷ Vương Dạ Quân lại chạy xa hơn.

Ông nội anh, đừng có đùa giỡn người ta như vậy chứ!

Có đủ sức, tôi vội vã trở về. Cũng may lần này bọn họ không vèo cái biến mất, có điều bây giờ đã là nửa đêm nên tôi cũng không thể la lớn tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn trần nhà lo lắng suông.

Nếu nói đánh nhau mà không phát ra tiếng động thì đó là lừa quỷ, huống hồ người đánh nhau này còn là cao thủ trong cao thủ, một khi đã ra tay thì không kiêng dè một ai.

Rất nhanh vệ sĩ của nhà họ Từ đã phát hiện rồi nhanh chóng chạy về phía tôi. Sau khi nhìn thấy tôi bọn họ đều ngây ngẩn, đại khái đang nghĩ tại sao một cô gái tay trói gà không chặt như tôi lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Nhưng những vệ sĩ này cũng khá là khách sáo và cung kính đối với tôi, dù sao thì tôi cũng là được "ngài" Trần Tú Tài mời đến nên bọn họ không thể đắc tội!

Một người đàn ông nhìn có vẻ hơi lớn tuổi hơn trong số đó hỏi tôi: "Cô Mạc, muộn thế này rồi sao cô vẫn còn ở đây vậy? Cô có nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ không?"

A! Tôi hơi cười, hai tay nắm vào nhau nghiêm túc nói: "Không được hỏi gì cả, về hết đi! Cho dù nghe thấy tiếng gì cũng không được quay đầu lại, đóng chặt cửa sổ. Nhớ kĩ nhất định không được ra ngoài, nếu không hậu quả tự chịu."

Ban đầu những vệ sĩ này còn bán tin bán nghi nhưng đột nhiên lại thấy trên trần nhà bắn ra một tia sáng màu đỏ. Lập tức hắn bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, không nói hai lời dẫn người của mình trở về biệt thự.

Đuổi đám vệ sĩ đi xong, tôi nhàm chán nhìn hai tên già không già, nhỏ không nhỏ đang nhảy tới nhảy lui, dường như muốn nhảy hết mỗi tấc đất nhà họ Trần, đến cả hồ bơi trong suốt tĩnh lặng cũng không tha.

Tôi cũng không biêt bọn họ sẽ đánh đến khi nào, người mệt mỏi hao tổn sức lực chính là tôi.

Nghĩ đến bọn họ cũng không phải kiểu người không biết chừng mực nên tôi liền quay về phòng mình ngủ một giấc. Đến khi nào bọn họ đánh nhau đủ rồi tự khắc sẽ quay lại.

Có lẽ đã mệt mỏi cả ngày nên tôi cảm giấc mình ngủ như chết vậy!

Trong giấc mơ, một đôi bàn tay không ngừng vuốt ve bụng tôi. Từ đầu ngón tay ấy truyền đến cảm giác lạnh lẽo giống như dòng nước lạnh buốt ngấm vào da thịt tôi, buốt đến tận tim. Đây không phải tay của lão già chết tiệt kia, mặc dù đều lạnh lẽo như băng nhưng sự lạnh lẽo của tên chết tiệt không làm thương tổn đến tôi. Đây chắc chắn không phải tay tên chết tiệt!

Ai?

Tay của ai?

Tôi cố gắng từ trong giấc mơ tỉnh lại nhưng lại giống như bị thứ gì đó khống chế, đấu tranh thế nào cũng vẫn bị tiến vào từng tầng từng tầng mơ màng, hỗn tạp. Cho dù cố gắng mở được mí mắt nặng trĩu lên thì cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Bàn tay lạnh giá vẫn đang sờ soạng bụng tôi, đột nhiên bóng đen thu tay về, hắn đứng bên giường rồi cúi đầu hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bụng tôi, không biết đang nghĩ gì.

Khi hắn thu tay về dường như tôi lại có thể cử động rồi, sợ hãi nhìn hắn hỏi: "Anh, anh là ai?"

Lời vừa dứt, Quỷ vương Dạ Quân và Trần Dương một trước một sau từ ban công chạy vào.

Tôi thấy bóng đen đó chợt lóe rồi biến mất, tên chết tiệt lập tức đuổi theo sau.

Trần Dương chỉ nhìn về nơi bọn họ biến mất một chút rồi đi đến bên giường tôi hỏi: "Không sao chứ!"

Đối mặt với Trần Dương tôi không có dũng khí để đùa cợt. Hơi thở của anh ta và Trần Tú Tài quá khác nhau.

Ngồi dậy, trên chiếc giường đơn đều là mồ hôi của tôi, quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm cho ướt hết. Tôi theo bản năng sờ bụng mình, trên tay có thứ gì đó dính dính, sờ không giống mồ hôi, đưa lên mũi ngửi thử hóa ra là máu tươi.

Toàn thân tôi chấn động, sắc mặt tái xanh: "Có thể giúp tôi bật điện lên không? Hình như tôi bị chảy máu rồi, tôi muốn nhìn cho rõ một chút."

Máu!

Người kia làm bụng cô chảy máu, tôi muốn xem xem tình trạng vết thương thế nào.

Trần Dương vẫn đứng đó, cũng không bật điện lên chỉ lãnh đạm nói: "Đừng sợ, không sao đâu, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay chúng tôi."

Tôi nghiêng đầu nhìn, một lúc sau mới hiểu được lời anh ta nói.

Những việc anh ta và Quỷ vương Dạ Quân vừa làm đều là giả, chỉ để dụ kẻ địch mắc câu mà thôi.

Không sai!

Với tính cách của tên chết tiệt, sao anh ta có thể không biết tôi đang làm gì, cũng sẽ không dễ dàng để tôi và Trần Dương ở riêng với nhau.

Vụ án tôi tiếp nhận này nhìn có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại không hề như vậy. Còn nhớ ngay từ đầu Trần Dương đã nói với tôi, tôi chỉ cần làm những chuyện nên làm, những chuyện khác không được nhúng tay vào. Lẽ nào là chỉ điều này?

Bụng tôi không ngừng chảy máu, rất nhanh đã thấm ướt đẫm lòng bàn tay. Rõ ràng vết thương rất sâu mới chảy nhiều máu như vậy, vì sao Trần Dương phải lừa tôi rằng không sao?

Không được, tôi phải xem vết thương thế nào rồi mới có thể tin rằng mình thật sự không sao.

Ngọ nguậy trở mình bật đèn giường lên. Dưới ánh đèn mờ tối, tôi nhìn thấy bụng mình máu thịt lẫn lộn, ngay lập tức toàn thân bất lực nằm xuống đất, không thể động đậy.

Trần Dương tìm hòm thuốc mang tới, không một tiếng động giúp tôi xử lý vết thương. Mỗi khi tôi bị đau nhe răng nhếch miệng thì anh ta lại dừng một chút, đợi tôi dịu lại mới tiếp tục.

Xử lý vết thương không dùng đến bất kỳ loại thuốc gây tê nào, cũng không nhẹ hơn chút nào so với lúc vết thương tạo thành.

Tôi cảm thấy mình có thể chịu đựng được như vậy cũng được coi như nữ trung hào kiệt rồi.

Trần Dương bảo tôi đừng lo lắng quá, trở về giường nghỉ ngơi một chút.

Trên bụng bị người ta tạo ra một vết thương lớn như thế sao tôi có thể ngủ được, vừa nhắm mắt liền tưởng tượng ra hình ảnh bóng đen dùng đôi bàn tay lạnh buốt cắt trên da thịt. Nếu tôi có thể ngủ được thì thật sự là con lợn ngu ngốc rồi.

Trần Dương vẫn luôn ở lại trong phòng với tôi, đến tận khi trời sắp sáng Quỷ vương Dạ quân mới trở lại. Hai người bọn họ nhìn nhau, tên chết tiệt như có như không nói: "Quả thật là nó! Có điều nó rất giảo hoạt, ẩn núp rất tốt đã trốn vào trong đám người."

Bây giờ mới hơn sáu giờ, là lúc những cụ ông cụ bà ra ngoài tập thể dục. Nếu muốn bắt người từ trong đám người đó quả thật là không xuống tay được, cho nên tên chết tiệt mới bứt rứt, buồn bực tới vài giờ.

"Kết quả trong dự liệu của tôi, nếu như chút bản lĩnh này hắn cũng không có thì sao có thể leo lên từ dưới như vậy." Trần Dương lại không cảm thấy có gì đáng tiếc hết.

Quỷ vương Dạ quân đáp một tiếng rồi đi đến trước mặt tôi: "Tình hình thế nào rồi?"

"Nếu như không phải ngửi thấy mùi máu rồi kịp thời đến đây, có lẽ hắn đã làm xong việc rồi." Trần Dương thành thực nói: "Những năm gần đây, hắn ta đã hại vô số người, muốn bắt được hắn cũng không dễ. Nhưng nếu như đã bị bắt rồi thì đừng làm theo quy trình cũ nữa, trực tiếp tiêu diệt đi."

Nghe ý trong lời bọn họ thì người hại tôi chính là quỷ cấp thấp nhảy lên chứ không phải gốc thiện! Hắn đã tìm đến đây phỏng chừng đã ngắm trúng tôi từ lâu rồi, chỉ là tôi ngu ngốc không phát hiện ra điều gì mà thôi.

Lần này hai người bọn họ cùng nhau diễn kịch để dụ con quỷ này xuất hiện rồi nhân lúc hắn ra tay thì bắt lấy. Chỉ là con quỷ này quá mức giảo hoạt, ẩn đi hơi thở của mình mới có thể may mắn chạy thoát. Nhưng, con quỷ này vì sao lại ra tay ở bụng tôi chứ?

Vấn đề này tôi vẫn không thể nào hiểu được. Không có chuyện gì tự nhiên rạch bụng tôi làm gì, con quỷ này không phải có tật xấu gì đấy chứ!

Tôi nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, thì ra là đã bị Quỷ vương Dạ quân bế lên, chỉ nghe hắn nói với Trần Dương: "Bây giờ Bản tôn sẽ đưa cô ấy đi, ngươi hãy giải quyết nốt hậu quả! Còn nữa, đừng cho rằng lần này hợp tác là có thể giải quyết triệt để mọi ân oán. Lý giải xong việc này lại gặp mặt, Bản tôn nhất định phải lấy mạng ngươi."

Trần Dương vẫn trầm lắng như cái hũ nút, cũng không biết anh ta nghe lọt tai hay chưa.

Quỷ vương Dạ quân bế tôi lên vừa quay người đi, tôi đã chìm vào trong bóng đêm, dựa vào ngực anh, tôi an tâm trở lại, nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Không biết trôi qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại đã nằm trên giường của mình, trên người chỉ có độc một chiếc quần con, bụng đã được quấn một lớp băng gạc. Tên chết tiệt ngồi trên ghế băng bên cạnh bảo vệ tôi, tầm mắt chăm chú nhìn vào bụng tôi. Anh thấy tôi cử động mới dời mắt nhìn tôi: "Tỉnh rồi?"

Nghĩ đến bây giờ mình như một quả trái cây đã được gọt hết vỏ, tôi liền nhanh chóng kéo chăn lên đến ngực rồi mới trầm giọng hỏi: "Anh và Trần Dương sớm đã biết có người muốn rạch bụng tôi rồi đúng không? Tại sao không nói với tôi trước? Người đó là ai?"

Quỷ vương Dạ quân ngồi đó cảm xúc không có chút nào quá khích, anh chỉ hơi ngập ngừng một chút rồi nói: "Đó là lệ quỷ đã trốn ra khỏi biển chết từ năm năm trước, hắn nhắm trúng em đã vài ngày rồi. Không nói cho em biết không phải sợ em sẽ sợ hãi, nếu như để em biết trước chuyện này, em có phòng bị thì hắn sẽ không dễ dàng hiện thân như vậy."

Quả thật, nếu tôi biết chuyện này trước thì sẽ hốt hoảng lo sợ, như vậy sẽ rút dây động rừng. Nhưng

"Anh và Trần Dương đó không phải không có bàn tính trước sao? Sao đột nhiên lại bắt tay trừ quỷ rồi, các anh từ lúc nào lại có thỏa thuận vậy, đừng nói với tôi là các anh đã ký kết ngầm đấy nhé!"

Quỷ vương Dạ quân hừ một tiếng: "Người thông minh chỉ cần một ánh mắt đã biết phải làm gì, ta cần phải thương lượng với hắn sao?"

Được rồi! Được rồi!

Các người ai cũng thông minh, mẹ nó, chỉ có mỗi tôi ngu ngốc thôi có được không!

Sử dụng người ta xong liền ném người ta sang một bên sao? Phải có tôi thì hai người mới dụ được con quỷ đó, có được không?!

Nói cả nửa ngày, tên chết tiệt vẫn không nói cho tôi lệ quỷ kia vì sao lại làm vậy với bụng tôi, lẽ nào là vì đứa nhỏ trong bụng?

Mắt nhìn mắt!

Tôi cứ như vậy nhìn chằm chằm tên chết tiệt, anh bị tôi nhìn đến phát phiền, hỏi: "Nhìn ta làm gì?"

Tôi nghiêng đầu không hiểu nói: "Anh không biết tôi muốn làm gì sao? Không phải anh nói chỉ cần một ánh mắt cũng biết đối phương đang nghĩ gì sao?"

Têm chết tiệt đột nhiên rất nghiêm túc nhìn tôi một hồi rồi nói: "Em vẫn không đủ thông minh!"

Anh

Mạc Thất à Mạc Thất, không cần để bụng, đừng tức giận, không cần tính toán chi li với loại người này. Anh ta không phải người, anh ta chỉ là một con quỷ hẹp hòi sống quá lâu mà thôi, bình tĩnh, hít sâu!

"Con hàng đó ngắm trúng tôi là bởi vì đứa nhỏ trong bụng tôi sao?"

Tên chết tiệt ừ một tiếng, tầm mắt lại dừng trên bụng tôi: "Những thứ này của em ở đây, đối với bất kì người nào cũng đều là bảo vật!"

Tôi vừa nghe vậy lòng liền nguội lạnh. Quỷ cũng vậy, đạo sĩ cũng thế, chuyện mọi người đều có hứng thú với miếng thịt trong bụng tôi, tôi cũng biết. Nhưng đến hôm nay vẫn chưa có ai thật sự đến rạch bụng tôi cả, vậy mà tối qua lệ quỷ đó đã đến trước mặt tôi rồi rạch bụng tôi ra. Như vậy làm sao sau này tôi dám ở một mình cơ chứ?

"Tôi vẫn không hiểu, vì sao ai ai cũng có ý đồ với bụng tôi, con anh rất đáng giá sao?" Tôi chỉ muốn làm dịu đi sự lo lắng trong lòng mới muốn đùa với anh một chút.

Tên chết tiệt lại lạnh lùng ừ một tiếng coi như là cho tôi một câu trả lời. Sau đó dùng ánh mắt quỷ dị liếc nhìn tôi: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nghĩ nhiều quá."

"Bộ dạng này của tôi bây giờ không thể đi học được, anh đến trường xin nghỉ hộ tôi đi, nhưng đừng dùng chiêu báo mộng nữa nhé, không ai tin đâu!" Tôi nằm trên giường nghỉ ngơi, trên bụng vết thương lớn như vậy chắc chắn không thể đi học được, đúng thật là đen đủi. "Ông già, cho tôi một viên Quỷ Hồn đan đi, tôi đói rồi!"

Quỷ vương Dạ quân đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp gấm đưa đến trước mặt tôi. Hiếm khi nào anh lại dịu dàng như vậy, tôi có chút không dám tin vào mắt mình.

"Này, một viên thôi đấy!"

Khi tên chết tiệt mở hộp gấm ra cũng sửng sốt một chút nhưng anh vẫn cho tôi ăn.

Sau khi cảm giác người đã thoải mái hơn không ít, tôi mới nói với Quỷ vương Dạ quân: "Này, vẻ mặt này là như nào thế, không phải chỉ là ăn hết rồi thôi sao! Bây giờ anh lấy ra cho tôi ăn đi, tôi vì vinh quang đứa con anh nên mới bị thương, anh không được đối xử tệ bạc với tôi đâu đấy."

Tên chết tiệt đặt chiếc hộp không xuống nói: "Thời gian này, ta không thể rời khỏi em!"

Ừ ừ, câu nói này nghe rất lọt tai. Khi tôi vừa mới cảm thấy hơi cảm động một chút thì tên chết tiệt đã tiếp tục đâm xuống một nhát dao: "Đói chết cũng vẫn tốt bị rạch bụng."

Tôi đã biết tên thối tha này sẽ không tốt bụng như vậy, quả nhiên!

"Này chú, phạm nhân trước khi bị tử hình còn được ăn no, lẽ nào anh muốn tôi làm một con quỷ đói sao? Hơn nữa tôi ăn Huyền hồn đan còn không phải vì con anh sao? Sao bây giờ anh có thể nhẫn tâm mặc kệ nó sống chết ra sao như vậy?" Tôi nhân lúc anh đang còn dễ nói chuyện liền không chiều theo thì không bỏ qua, làm loạn: "Aiya, tôi không biết đâu, tôi đói rồi, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho tôi đi! Bây giờ là ban ngày, sẽ không có con quỷ nào ra đây giờ này đâu."

Ngón tay thon dài thưởng thức mặt nạ trong tay, Quỷ vương Dạ quân cụp mắt xuống thấp rồi nói: "Hắn không phải lệ quỷ bình thường mà hắn đã ở tầng địa ngục dưới cùng tôi luyện năm trăm năm, đã không còn cách nào làm dịu đi nỗi oán giận của hắn. Hắn đã hóa thành tinh, có thể tùy ý đi qua đi lại dù là ban ngày hay ban đêm. Nếu không phải leo từ dưới đất lên đã làm hắn hao mòn nguyên khí thì thế gian này sớm đã trở thành địa ngục rồi."

Quỷ vương Dạ quân ngẩng đầu, đôi mắt tà ma đảo vòng quanh mặt tôi: "Thiên đế không cho chúng ta về Quỷ giới, phải ở lại trần gian tu luyện năm năm, em thật sự cho rằng là vì quỷ nữ sau thôn Hạ sao? Mạc Thất, em hãy thay Bản tôn tiết kiệm đồ ăn đi! Chuyện trần gian quá vô vị đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top