Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

167 + 168 + 169

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi luyện năm trăm năm đã không còn cách nào có thể tiêu diệt nỗi oán hận của quỷ, cho dù có lợi hại hơn nữa, tôi thật sự cũng khó mà tưởng tượng. Nhưng nghe tên chết tiệt oán trách chuyện nhân gian như này, tôi lại cảm thấy anh có ý muốn trốn tránh.

Dương Mặc biến mất khỏi Quỷ giới mười năm, anh cũng vừa mới tìm thấy đưa lại xuống dưới đó! Lệ quỷ trốn thoát từ dưới năm năm, anh cũng vừa mới tìm thấy và chuẩn bị lùng bắt. Tôi rất muốn hỏi một câu, vậy trước kia anh làm cái gì vậy? Tôi thấy anh ta căn bản đã đặt hết thời gian của mình vào việc sống phóng túng, tận hưởng, ôm ấp mỹ nữ rồi.

Tôi cảm thấy tôi có cơ hội phản bác đúng tình hợp lý nhưng tôi lại không có dũng khí ở trước mặt anh lên tiếng chất vấn anh thất trách. Nếu như tôi hỏi ra chẳng phải đang nói anh đường đường là Quỷ vương của Quỷ giới vậy mà lại cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, ăn chơi đàn đúm. Nếu như ở chỗ chúng tôi đó gọi là không làm tròn nhiệm vụ, sẽ bị điều tra, khảo sát. Nếu như làm không tốt thì coi như đi đời.

Nhanh chóng chuyển chủ đề, tôi sờ bụng mình, đôi mắt mong chờ hỏi anh: "Huyền Hồn đan đã hết rồi, anh còn không mau đi kiếm đồ ăn cho tôi. Không phải anh muốn nhìn thấy tôi chết đói từ từ đấy chứ?"

Ngón tay thon dài của anh đưa đến trước mặt tôi, tôi vội vã dùng hai tay che mặt rất sợ anh lại đánh tôi. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng đỡ tôi dậy rồi nói: "Yên tâm đi, sẽ có người chủ động dâng đồ ăn lên cho em, không để em đói chết đâu."

Ai? Sao lại tốt như vậy, chủ động dâng đồ ăn lên cho tôi sao? Sao tôi lại không biết mình có người "bạn" tốt như này chứ?

"Tùy anh! Nếu như tôi thành quỷ đói nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Lấy túi của tôi qua đây!"

Tôi hờn dỗi sai bảo tên chết tiệt, bây giờ tôi là bệnh nhân, phải nhân lúc anh không dám tùy tiện nổi nóng với tôi mà gắng sức sai anh làm việc, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội như này nữa.

Mở điện thoại lên thấy có tin nhắn của Trần Tú Tài, nói tiền đã chuyển vào tài khoản rồi, có lẽ đó là khoản tiền của nhà họ Từ. Anh ta không nói bao nhiêu, tôi cũng không hỏi, dù sao chuyện này trước nay tôi cũng không quan tâm, có thể giữ được mạng nhỏ này tôi đã vui lắm rồi.

Bất tri bất giác, không khí trong phòng đã rơi xuống cực hạn, yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Tôi nằm thẳng đơ trên giường nhìn trần nhà còn tên chết tiệt thì vắt chân ngồi trên ghế nghịch mặt nạ!

Hai người chúng tôi không ai nói gì, không, là không ai mở miệng nói trước thì đúng hơn, cứ vậy chơi trò im lặng.

Tên chết tiệt vẫn luôn rũ mắt xuống thấp không biết đang nghĩ cái gì, nói chung lần này anh rất kỳ lạ. Nhưng tôi cũng là một người cáu kỉnh, không muốn dùng mặt nóng đi áp mông lạnh người ta. Nếu anh muốn chơi trò im lặng thì tôi sẽ hầu anh đến cùng.

Cứ vậy đến tận trưa, có người ấn chuông cửa mới phá vỡ cục diện bế tắc này.

Quỷ vương Dạ quân chợt lóe rồi không thấy bóng dáng đâu, tôi mới chỉ thấy cửa phòng mở ra một nửa thì anh đã về lại vị trí ban đầu trên ghế rồi.

Đùa giỡn thì cũng cần có mức độ thôi nha!

"Mạc Thất, là cậu sao?"

Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền tới sau đó có người mở cửa phòng tôi ra, tôi có hơi ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Trương Hào đang đi vào: "Sao lại là cậu?"

Trương Hào vừa đi vào vừa nghi hoặc nhìn ra ngoài, có lẽ đang không hiểu tại sao tôi lại có thể mở cửa cho anh ta xong rồi về giường nhanh như vậy.

Tôi nghĩ anh ta có lẽ không nhìn thấy tên chết tiệt cho nên mới nghi ngờ tốc độ tôi mở cửa cho anh ta.

Quả nhiên, khi Trương Hào vào phòng, đi qua tên chết tiệt đến trước giường tôi, đặt cặp sách xuống: "Sư phụ nói cậu ốm rồi, bảo tôi qua đưa cho cậu ít đồ. Từ lâu tôi đã biết cậu sẽ đến học ở thành phố này, chỉ là vẫn không biết địa chỉ cụ thể của cậu mà thôi, nếu không tôi đã sớm đến tìm cậu rồi."

"Sư phụ cậu là ai?"

Trương Hào híp mắt cười: "Trần Tú Tài, thầy giáo Trần đó! Cậu quên thầy ấy rồi sao! Người trước đó đã từng làm thầy giáo Ngữ văn chúng ta ấy! Cậu đừng nói rằng, tôi và thầy ấy đúng thật là có duyên, trước kia là thầy giáo, bây giờ lại là sư phụ. Cậu nói xem có trùng hợp hay không?"

Trực giác của tôi quả nhiên là đúng, vừa nãy khi hỏi cậu ta tôi đã đoán là tên khốn nạn kia rồi. Bây giờ từ miệng cậu ta nghe được tên Trần Tú Tài, tôi nhất thời xúc động muốn hộc máu: "Trương Hào, có phải đầu cậu có vấn đề không, cậu đi theo hắn ta học cái này làm gì? Ông nội cậu cũng làm cái này mà, học từ người trong nhà là được rồi không phải sao?"

Vừa nhắc đến ông nội Trương Hào, mặt cậu ta lập tức trầm xuống, nhẹ giọng nói: "Ông nội đã qua đời rồi."

"A, thật ngại quá, tôi không biết ông cậu đã qua đời, cậu cũng đừng buồn quá nhé."

"Nói cái gì vậy! Sư phụ bảo tôi mang đồ qua đây, nói là cậu sẽ cần dùng đến!"

Nói xong, Trương Hào lấy từ trong túi ra một cái hộp bát quái, nhìn không tinh xảo bằng hộp tên chết tiệt cho nhưng cũng được coi là cổ vật có giá trị liên không nhỏ!

Tôi không nghĩ gì lập tức đưa tay ra nhận, kết quả vừa mới nhổm người lên liền động vào vết thương, oa lên một tiếng rồi người lập tức dừng ở đó, vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn Trương Hào.

"Cậu không sao chứ!" Trương Hào có vẻ như bị tôi dọa sợ, giọng nói cũng run run.

Quỷ vương Dạ quân bất mãn nguýt tôi một cái rồi nhận lấy chiếc hộp trong tay Trương Hào đặt lên giường. Sau đó đi đến đỡ tôi nằm xuống, còn không quên nói móc một câu: "Em không có não à? Có ai lại làm xằng làm bậy như em không?"

Tôi không mong tên chết tiệt này có thể nói ra những lời dễ nghe, dù sao tôi cũng quen rồi, chỉ cần giả điếc, không quá để ý, lời gì cũng đều dễ nghe.

Biểu cảm của Trương Hào vô cùng đặc sắc, anh ta đại khái đoán được trong phòng còn người khác, nếu không chiếc hộp tại sao có thể biến mắt khỏi tay anh ta, đặt trên giường tôi, anh ta không có ngốc.

Tôi tò mò muốn biết trong hộp đựng thứ gì, nhưng tên chết tiệt một tay chặn hộp không có ý mở ra, tôi chỉ đành từ bỏ.

"Mạc Thất, sắc mặt cậu nhìn rất kém, vừa rồi có phải cảm thấy không thoải mái."

"Không có a! Vừa rồi chỉ là đứng lên quá đột ngột bị chuột rút, không sao!" Tôi không dám nói thật với anh ta, anh ta mà biết sự thật nhất định sẽ sợ nhảy cẫng lên.

Trương Hào thấy tôi nói như vậy, ngược lại cũng yên tâm không ít, có thể thấy Trần Tú Tài không nói thật với anh ta, như vậy cũng tốt, có những thứ vẫn là không biết tốt hơn.

Bạn học cũ gặp mặt cũng không nói nhiều, một là vì Quỷ Vương Dạ Quân ở bên cạnh, tôi sợ anh ta vì tôi nói chuyện với người con trai khác quá nhiều sẽ nổi nóng, hai là, cũng bởi vì Trương Hào còn có chuyện không thể ở lại lâu, nói là lát nữa còn phải cùng sư phụ đến một chỗ, thế nên anh ta ngồi một lúc rồi đi.

Tôi thì cảm thấy giữa người với người, cũng thật là kì lạ. Đổi sang một thành phố khác vậy mà vẫn có thể gặp được người quen, Trương Hào còn trở thành đệ tử của Trần Tú Tài, đây là chuyện không ngờ đến. Có điều, trước khi tốt nghiệp, anh ta từng tỏ tình với tôi, bây giờ lại gặp mặt, cũng cảm thấy ngại ngùng.

Bị thương chỉ có thể nằm im bất động, nói thật là thực sự rất khó chịu. Cho dù có tên chết tiệt ở bên cạnh tôi, nhưng có vài chuyện vẫn rất bất tiện, ví dụ như việc đi vệ sinh a, tôi lại ngại mở miệng.

Thực ra, trước khi Trương Hào đến, tôi có chút muốn đi vệ sinh, nhưng lại ngại tên chết tiệt kia, tôi luôn cảm thấy nói ra có chút ngại, thế nên vẫn luôn nhịn.

Nhưng mà, tôi không cần ăn cơm, nhưng tôi cần uống nước a, uống nhiều tự nhiên sẽ muốn đi vệ sinh nhiều! Ị thì có thể nhịn, nhưng tè thì nhịn không nổi. Hiện tại tôi nằm ở đó không thể vận động, trong lòng muốn đi vệ sinh, vừa động đậy cái liền ảnh hưởng đến vết thương, sau đó tôi liền đau, sau đó vô thức nhìn về phía tên chết tiệt, anh ta sẽ nhìn lại tôi một cái, sau đó lạnh lùng hỏi: Sao thế?

Sao thế, anh ta hỏi tôi làm sao? Tôi đã thế này rồi, còn nhìn không ra, mắt anh ta thực sự có tật !

Tôi lườm anh ta, sau đó cẩn thận hỏi: "Lần này biểu hiện của tôi có thông minh không, có nhìn ra tôi đang nghĩ gì không?"

"Không có!" Quỷ Vương Dạ Quân một câu giết chết hi vọng của tôi, tôi phát ra tiếng ai oán, tiếp đó anh ta lại hỏi: "Em uống nhiều như vậy, không cần đi vệ sinh sao?"

Cmn!

Thế này làm sao tôi trả lời? Còn phải hỏi sao, đương nhiên là muốn đi rồi a! Cái tên ngốc này, cố ý làm khó tôi sao?

Tôi ai oán lườm anh ta một cái, nằm về giường, trong lòng nghĩ cứ như vậy cũng không phải cách a, sau này phải để Ninh Nghi đến ở với tôi vài hôm, có phụ nữ bên cạnh vẫn tốt hơn để một tên đàn ông lớn xác. Nhìn điệu bộ của anh ta cũng biết là chủ được chăm sóc từ bé, nào biết chăm sóc người khác a!

Quỷ Vương Dạ Quân thấy tôi không nói, lại hỏi: "Thật sự không cần đi vệ sinh? Nếu muốn đi, là người thì đều cần phải đi vệ sinh, có cái gì phải ngại."

Miệng tôi co quắp, cái tên này quả thật thiếu dây thần kinh! Nhếch mép cười nhìn cái tên chết tiệt cứ phải hỏi đến cùng, sau đó nghiêm mặt nói: "Vâng! Tôi, muốn, đi, vệ sinh!"

Quỷ Vương Dạ Quân bỏ mặt nạ xuống, bế tôi vào phòng tắm! Anh ta đặt tôi lên bồn cầu, sau đó bế tôi ngồi xuống, tiếp đó, anh ta liền đứng ở đó, dường như không có ý rời đi.

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi!

Ánh mắt giao nhau, tôi thua, anh ta không có ý định đi, tôi đành phải ở trước mặt anh ta cởi quần lót, sau đó xi xi.

Tôi dám cá, anh ta chính là muốn xem cái này.

Đáng ghét, đùa gì chứ, tôi sao có thể ở trước mặt anh ta, làm ra chuyện mất mặt như vậy!

Hai chân dùng lực ép chặt, có chút kích động, tôi đẩy tên chết tiệt nói: "Ra ngoài, còn lại tôi tự làm là được rồi!"

Tên chết tiệt này nhìn tôi một cái, sau đó ôm lấy tôi. Lúc mới đầu tôi còn hiểu nhầm ý, sau đó tôi phát hiện mông lạnh, anh ta ôm lấy tôi chỉ là để cởi quần lót của tôi, sau đó đá hai chân tôi tách ra, dùng lực ấn tôi xuống bồn cầu.

Tôi có thể cảm nhận được mặt của mình nóng bừng, vừa rồi bởi vì sự thô bạo của anh ta, vết thương bị rách mà đau, sau đó căn bản không có sức đứng lên.

Vốn dĩ là kẹp chặt chân nhịn tiểu, hiện tại bị anh ta hành cho, trong chốc lát liền kích động muốn tè.

Tôi nhịn, tôi lại nhịn!

Nhà tắm vốn dĩ nhỏ hẹp, tên chết tiệt đứng trước mặt tôi, tôi ngồi trên cao vừa hay đến phần bụng của anh ta, đầu hơi động một cái liền có thể chạm vào bộ phận hơi nhô lên kia. Sau đó tôi xấu hổ ngẩng đầu, phát hiện mắt anh ta không dời nhìn tôi, hình ảnh này

Vài phút sau, tên chết tiệt dùng ngón tay chọc xuống đầu tôi, cổ quái hỏi: "Còn chưa xong?"

Tôi muốn cười, nhưng tôi lại muốn khóc!

Ông trời ơi, ngài rốt cuộc để con gả cho người gì thế này! "Còn! Anh còn đứng ở đây, tôi có lẽ vẫn còn phải đợi một lúc! Nếu anh đợi không được thì ra ngoài trước, tôi rất nhanh sẽ xong!"

Tên chết tiệt dường như hiểu ra cái gì đó, anh ta ác ý nhếch khóe môi, nắm chặt mặt tôi giương lên: "Nhanh lên! Em có chỗ nào ta chưa nhìn qua, còn không đi nhanh một chút, ta sẽ ôm em cùng tiểu!"

Anh ta nói không có sai, trên người tôi từ trên xuống dưới, bao gồm cả chỗ đó, anh ta đều từng nhìn qua, chả có gì đáng nói cả, nhưng anh ta chưa từng nhìn tôi đi vệ sinh!

Coi như anh lợi hại! Đến đi vệ sinh cũng có thể nói ra, tôi còn có thể nói gì!

Nhưng mà, bị anh ta đe dọa như thế, vốn dĩ rất vội giờ lại một chút cảm giác muốn cũng không có nữa!

Tôi cảm thấy tôi nhất định bị anh ta dọa sợ đến mức trong lòng có trướng ngại!

Ngồi trên bồn cầu, hai tay tôi nắm chặt, đỉnh đầu chạm vào phần bụng anh ta, lại bắt đầu suy nghĩ, không lâu sau, tôi liền nghe thấy tiếng nước xè xè, mạnh mẽ chảy xuống bồn cầu.

Ha! Tôi không sống nữa. Cái mặt này mất hẳn rồi!

Đợi một lúc, tôi nghĩ có nên dùng giấy chùi một cái, nhưng ở trước mặt tên chết tiệt này, tôi không làm được chuyện này.

Trong lúc tôi đang khổ não nghìn lần, tên chết tiệt nhấc tôi lên, sau đó giúp tôi mặc quần lót, dưới tình huống tôi hết sức kinh ngạc, tôi phát hiện áo bào của anh ta phồng lên. Đó là cái tay vốn dĩ muốn lấy giấy, ma sui quỷ khiến thế nào lại nắm lấy chỗ phồng lên, tiếp sau đó, tôi liền cái gì cũng hiểu, vội vàng buông ra, cũng không suy nghĩ có nên lau tay không, chỉ muốn tìm cái hố chôn mình cho xong!

Mặt lão thối hoắc ôm lấy tôi về phòng, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường gần cửa sổ, sau đó khó chịu trở về ghế ngồi.

Tôi trốn trong chăn hít thật sau mấy hơi, mới ló đầu ra ngại ngùng noi: "Cái đó, tôi thực sự không biết đó là cái đó của anh, tôi không nghĩ đến sẽ có người dưới hoàn cảnh đó, còn có phản ứng, thế nên, anh đừng đen mặt với tôi!"

"Im miệng!"

Tôi vội vàng ngậm miệng, không dám khinh suất!

Nhìn người ta đi vệ sinh cũng có phản ứng, là lỗi của tôi sao! Rõ ràng bản thân có suy nghĩ đen tối, còn dám hung dữ với tôi! Xí, tôi hiện giờ đang là người bệnh, anh ta cũng không dám làm gì tôi! Có điều nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, mặt tôi lại đỏ lên!

Nằm cả một ngày, tôi cũng không cảm thấy dấu hiệu vết thương tốt lên, ngược lại người càng ngày càng mất sức, nằm ở đó cũng không dễ lật mình, sợ rách miệng vết thương, thế nên chỉ dành như xác chết nằm yên không động đậy.

Chỉ cần tôi không có yêu cầu gì, tên chết tiệt ngồi ở đó, cũng không biết chủ động qua lật người giúp tôi, haiz, bỏ đi, gặp người như vậy, tôi chỉ đành chấp nhận số mệnh.

Trong hộp Trương Hào tặng quả thực là Huyền hồn đan, khó trách anh ta nói cái gì mà có người không muốn tôi chết, sẽ tặng đồ ăn.

Đến buổi tối, sau khi tôi ăn Hồn huyền đơn, để tên kia rót nước cho tôi, anh ta cũng không nói gì, ngoan ngoãn cầm cốc ra phòng khách.

Nghe tiếng nước máy kêu, tôi phát hiện anh ta đối với sự việc của thế giới này cũng không phải hoàn toàn không biết.

Lúc nhìn thấy tên chết tiệt cầm cốc vào, không biết tại sao tôi đột nhiên thấy ngón tay anh ta rất đẹp. Khớp ngón tay rất dài, da mềm mại, mỗi ngón tay tỉ lệ vừa vặn đẹp,có thể nói là hoàn mĩ giống như cơ bắp trên người anh ta.

"Đừng động!"

Lúc tôi đang chống dậy uống nước, tên chết tiệt ấn tôi xuống, lại lớn tiếng dọa tôi! Tôi đều bị anh ta làm cho tinh thần suy yếu rồi, không động, tôi làm sao uống nước a!

Tôi giữ nguyên một động tác, miệng khô khốc nhìn anh!

Tên chết tiệt mặt lạnh, anh ngồi xuống bên giường, đồng thời để tôi dựa vào anh ta, tay trái còn đỡ lấy ót tôi, để tôi ngẩng đút nước cho tôi uống.

Trong chốc lát, tôi thực sự cmn cảm động muốn khóc to một trận! Ngài Quỷ Vương chưa từng hầu hạ ai, vậy mà tự mình đút nước cho tôi uống, loại đãi ngộ này, cho dù giây chết tiếp theo có nghẹn chết, tôi cũng cam lòng!

Khụ khụ, khụ khụ khu!

Sự thật chứng minh không thể thề thốt bừa bãi, tôi thực sự bị anh ta làm sặc rồi!

Anh ta có phải đút nước cho tôi đâu a, căn bản là đổ thẳng được không? Có ai ục ục trực tiếp đổ nước vào miệng, tôi không bị nghẹn chết cũng sẽ bị sặc chết!

Nước trong cốc toàn bộ thấm ướt lên người, theo đó là tiếng ho không ngừng, vết thương giống như bị cưa rách, đau đến mức lưng tôi không thẳng được, chỉ đành dựa vào đùi anh ta thở to! Khí lạnh tràn vào trong phổi, lần nữa không ngừng ho, lặp lại không ngừng, tôi nước mắt nước mũi tèm lem, vết thương lại rách ra, nhiễm đỏ lớp vải, cũng nhiễm đỏ lên áo anh ta.

Còn may vết thương rách không sâu, cũng không chảy máu nhiều. Tên chết tiệt giúp tôi băng bó lại vết thương lần nữa, sau đó uống hớp nước trong cốc, sáp đến mặt tôi, hôn lên miệng tôi, đem nước trong miệng đút vào miệng tôi.

Hình ảnh này tôi đã từng xem trên phim, cảm thấy như vậy rất mất vệ sinh, cũng rất buồn nôn! Nhưng khi xảy ra trên người mình, tôi lại không có một chút cảm giác buồn nôn, giống như đây là chuyện bình thường, đem hết nước trong miệng anh ta hút vào bụng.

Bị người khác mớm nước loại chuyện này, tôi cảm thấy anh ta sẽ không thường xuyên làm, nhưng khi làm thì khá thích ứng, hơn nữa còn chưa hết hứng.

Sau mỗi lần mớm nước, sẽ liếm đầu lưỡi tôi một cái, đối với động tác nhỏ này của anh ta, tôi giả vờ không biết, trong lúc suy nghĩ có nên nói vài lời cảm kích với anh ta không, trong phòng có thêm trận gió lạnh, có thêm hai người.

Thanh Minh mang theo vợ anh ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi suýt nữa mắt ướt nhòa mi xông qua đó, cho cô hai một cái ôm lớn!

Cô hai hiện giờ vẫn duy trì dáng vẻ ở tuổi 14, nhìn có vẻ nhỏ bé, mà tôi đã 18 tuổi rồi, phổng phao trưởng thành, so với cô còn lớn tuổi hơn chút.

Quỷ Vương Dạ Quân lấy chăn đắp lên người tôi, đối với cảnh xuân không thể lộ*, anh ta thật sự làm rất cẩn thận. Có điều, tôi cảm thấy anh là biết bọn họ quay lại, mà trên người tôi cũng chỉ mặc một chiếc quần lót, thế nên anh ta mới tay nhanh như vậy.

*Những chỗ tư mật của con gái không thể để người khác nhìn

Tôi nhìn anh ta giơ tay không về chiếc mặt nạ trên tủ, huýt một cái, chiếc mặt nạ liền đến chỗ anh ta, anh nghiêng người với thuộc hạ của mình, đeo mặt nạ. Cô hai mới ý thức đứng trước mặt cô là Quỷ Vương Dạ Quân, cô lập tức quỳ nửa người thỉnh an lão già này. Mà Thanh Minh đứng bên cạnh cô hai, mặt nghiêm trang cúi thấp.

Quỷ Vương Dạ Quân ở trước mặt người khác là người chú trọng hình thức, anh hơi nhấc tay, để cô hai đứng dậy nói: "Chỗ này không phải là Minh điện, không cần đa lễ, tất cả lễ nghi đều miễn! Mạc Linh Lung, cô ở lại chăm sóc Mạc Thất, ta và Thanh Minh còn có việc cần bàn."

Cô hai cúi đầu đáp một tiếng, nhìn ra cô đối với tên chết tiệt này không phải là chỉ một chút tôn kính, rõ ràng coi anh ta là thần sợ hãi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top