Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

176 + 177 + 178

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo tôi biết, huyết quan đã bị người có chuyên môn lấy đi để nghiên cứu, mấy lão già bên khảo cổ thật là cái gì cũng dám làm, cũng không sợ đôi tay nhiễm âm khí, tổn hại đến dương thọ.

Quỷ vương Dạ Quân bên cạnh nói nói với tôi, Chủ nhân của huyết quan đã không còn trong huyết quan, vật này chỉ trong chốc lát có thể giết chết nhiều người như vậy là bởi vì nó cần hút sinh khí của người sống để bổ sung nguyên khí.

Những cái xác này nhìn thì máu thịt lẫn lộn, rất đầy đặn, nhưng trên thực tế ở trong đều trống rỗng. Bởi vì mấy cái xác đa phần là máu thịt lẫn lộn, , cho nền nhìn bề mặt, cảm thấy vẫn ổn, nhưng chỉ nhẹ chạm vào da, thì sẽ cảm thấy thịt từ trên người những cái xác ấy như nhũn ra.

Nói trắng ra, những cái xác này đã khô, nhưng đã được giả trang thành những người chết bình thường! Bọn họ đều là bị Chủ nhân của huyết quan hút cạn tinh khí mà chết.

Nhưng mà, hút cạn tinh khí, không phải đều là nữ quỷ sao? Tại sao chết những mười mấy cô gái trẻ? Lẽ nào quỷ nam cũng lấy âm bổ âm?

Tên chết tiệt cong cong môi ấn ấn vào đầu cô, mới giải thích với cô vài lí do trong đó.

Mười một cô gái này đều có chung một đặc điểm, bọn họ đều là xử nữ, đây chính là nguyên nhân mà chủ nhân huyết quan lại nhìn trúng bọn họ. Thể chất phụ nữ luôn luôn là âm, phụ nữ không còn trinh, âm khí sẽ càng nặng! Ngược lại, là xử nữ, dương khí sẽ giống như con trai. Mà muốn tiếp tục tồn tại, nhất định phải hút một lượn lớn dương khí, xử nữ chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Ngoài ra, máu của xử nữ với ác quỷ không giống nhau, có thể đi dưới ánh nắng lẫn vào trong người thường, người mắt thường không nhìn thấy được.

Người ở trong thành phố này rất đông, chúng ta không thể đi điều tra từng người từng người được, nhưng có một khuyết điểm, đó là rất dễ ra máu, cơ thể con người rất yếu đuối, da vừa mới có máu liền rất dễ tìm thấy. Cho nên chúng ta phải tìm ra nó trước khi nó hại người tiếp theo, tìm ra nó! Bằng không sẽ lại có thêm vài án mạng nữa thì tất cả lại coi như công cốc!

Ở chỗ này một lúc lâu, anh em Vô Thường mới chạy đến, không đợi bọn họ mở miệng đã bị tên chết tiệt giáo huấn cho một trận, anh em nhà này cũng đáng thương, cúi đầu, một câu cũng không dám hé, cực kì oan ức.

Thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, hai người bọn họ quả thật là bận tối mặt, có điều, lão đại tức giận, nói vài câu thì nói đi, còn hơn là bị phạt.

Sau khi giáo huấn xong một hồi, Quỷ vương Dạ Quân lưu lại Hắc Vô Thường, đem hồn phách của các cô gái giao cho Bạch Vô Thường đem về Quỷ giới, trừ Ninh Nghi ra, tất cả các cô gái khác trực tiếp đưa về vòng luân hồi, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt hơn, Ninh Nghi thì tạm thời đưa đến chỗ bờ biển chết.

Quỷ Vương Dạ Quân giữ lại hồn phách của Ninh Nghi, sắp xếp của anh rõ ràng vượt quá phạm vi hiểu được của Hắc Vô Thường. Nhưng, nhưng anh chỉ hơi sững sờ cũng không dám làm gì, không phải vẫn nói cái gì mà quan lớn một cấp đè chết người, hơn nữa tên chết tiệt này còn là vua của Quỷ giới, lớn hơn Hắc Vô Thường không biết bao nhiêu cấp đấy.

Sở dĩ nguyên nhân chúng tôi dựa sát vào giữa Thiên Bình không đi, vẫn bởi vì những hồn phách này không có ý thức tự chủ. Nếu không phải là Quỷ Vương Dạ Quân đè ép, bọn họ có thể sẽ tự mình chạy loạn đến Nhân giới rồi. Bây giờ nếu người đã đến, tất nhiên phải nhanh chóng đi tới bãi hỏa táng, tìm được một cô gái cuối cùng.

Xe vừa tới, tôi liền chui vào. Buồn cười là Quỷ Vương Dạ Quân và Hắc Vô Thường không vào trong, bọn họ chỉ đứng ở trên mui xe. Hình ảnh này thật đẹp nhưng tôi không dám nhìn, trong đầu tưởng tượng thôi đã thấy thật sự rất kỳ quái. Thật may là người bên ngoài không nhìn thấy được, nếu không chắc hẳn bọn họ không thể không bị hù chết.

Bất kể là thành phố lớn hay nhỏ, nơi hỏa táng thế này đều sẽ được xây dựng ở nơi tương đối xa, nơi đó ít người mà giao thông lại thật sự không thuận tiện, có xe đi vào, chưa chắc đã có xe đi ra được.

Tôi cảm giác được nơi hỏa táng vô cùng nóng, cố tìm người nhà của người đã chết kia. Bởi vì đối phương không chờ được nên đẩy thi thể của cô bé vào trong, bây giờ đã được đưa vào trong lò thiêu rồi.

Tôi vừa nghe thì lập tức giậm chân, muốn lớn tiếng mắng chửi những người này ngu muội không biết gì, đang yên đang lành làm hỏng cơ hội đầu thai chuyển thế của con mình, nhưng tôi suy nghĩ kỹ lại vẫn đành thôi. Vừa nhìn người nhà của nạn nhân cũng biết là người làm công tác văn hoá, nói giọng bản địa nên chắc là người sinh ra và lớn lên ở địa phương này, cũng sẽ không tin tưởng các loại cách nói quỷ thần gì đó.

Tôi chỉ không rõ, bọn họ chờ thêm nửa giây một phút thì thế nào chứ? Cho nên tôi thở hổn hển hỏi bọn họ vì sao không đợi tôi tới hãy hỏa táng, tôi còn nhấn mạnh vụ án vẫn đang được điều tra, còn cần kiểm tra xem xét lại thi thể, nói một lượt về lý do đã nói giống như trong điện thoại lúc trước. Nào ngờ người nhà của nạn nhân lại nói cái gì mà muốn hỏa táng sớm hay muộn thì có liên quan gì?

Tôi bó tay rồi. Bọn họ nói ra lời này mới vô trách nhiệm tới mức nào chứ!

Bởi vì người nhà của nạn nhân vẫn muốn trở về đi làm gì đó, hay bởi vì trước đó nhận được thông báo của cảnh sát là đã kết thúc điều tra thi thể, cho nên bọn họ căn bản không để ý với cuộc điện thoại tôi gọi tới, không chờ được đã đưa thi thể đi hỏa táng.

Thật đáng giận, sao những người này có thể không để ý như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là ba mẹ của cô bé, cho nên mới muốn xử lý qua loa như vậy.

Tôi giận đến run người, nhưng cũng không thể nói gì hơn.

Vào lúc tôi giậm chân chuẩn bị rời đi, Quỷ Vương Dạ Quân đứng ở bên cạnh chợt lắc người, chớp mắt đã biến mất ở trước mặt tôi.

Kỳ lạ thật, người này muốn làm gì vậy?

Tôi bỏ lại người nhà của người chết, tìm kiếm bóng dáng của tên chết tiệt ở trong nơi hỏa táng. Tôi phát hiện ra tung tích của anh ở trong một lối đi nhỏ. Anh nhanh chóng tiến vào trong một cánh cửa.

Tôi đi theo, lại thấy anh không bất chấp tất cả xông vào trong lò thiêu. Tôi kinh ngạc che miệng lại, không dám kêu lớn tiếng. Dù tôi đứng ở ngoài cửa cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cao của lò đang thiêu đốt, thỉnh thoảng từ bên cửa sắt trên lò sẽ phụt ra ngọn lửa cháy hừng hực, phát ra những tiếng tí tách trong gió.

Lúc này, tôi đã bị chấn động tới mức mất cảm giác, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa của lò lửa mà suy nghĩ miên man. Tôi biết tôi có rất nhiều thứ, nhưng nếu muốn nhớ lại thì tôi không nghĩ ra được gì cả.

Sau một lúc lâu, Quỷ Vương Dạ Quân che chở cho hồn phách của cô bé kia và đi từ trong lò thiêu ra. Tôi nhìn chằm chằm vào dáng vẻ cẩn thận của anh, sâu trong lòng hình như có thứ gì đó bị kích thích. Đó là thứ mà bản thân tôi cũng không rõ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy là thấy cảm giác chua xót quay trở lại, còn có nhiều thứ khác mà tôi không hiểu được!

Lúc tên chết tiệt bế hồn phách xông ra, tôi cảm thấy anh nhất định là một Quỷ Vương rất tốt!

Ừ, chính là cái dạng này!

"Hắc Vô Thường, thu lấy! Còn phải dựa vào nó để tìm được tung tích của Huyết Thi đấy."

Sau khi Quỷ Vương Dạ Quân để hồn phách xuống, Hắc Vô Thường lập tức lấy ra một cái bình, hút hồn phách của cô bé vào.

Hồn phách vừa rời khỏi bản thể, thấy ánh sáng thì sẽ chết. Bây giờ là ban ngày nên nhất định phải gửi nhờ vào vật trung gian khác. Cho nên tôi không hề cảm thấy bất ngờ với cách làm này của Hắc Vô Thường.

Trong lòng tôi căng thẳng nhìn tên chết tiệt từ trong lò lửa đi ra, phát hiện anh không có bất kỳ tổn thương nào. Đây đại khái là lò lửa bình thường không làm gì được anh đi! Chỉ có điều anh có thể trong nháy mắt phân tích ra tình thế nặng nhẹ, còn có thể lập tức căn cứ vào phán đoán để làm ra phản ứng, điểm ấy khiến tôi thật sự rất bội phục anh.

Bây giờ tôi khen anh, nhưng không phải vì loại quan hệ đó với anh, mà trước đây tôi không cảm thấy anh có gì tốt, chỉ là gần đây càng lúc tôi càng phát hiện ra anh làm Quỷ Vương vẫn thật sự không làm uổng công. Hơn nữa anh biết rõ mình muốn gì, phải làm gì, liều chết xông lên phía trước mới là nguyên nhân khiến cho những người đi theo anh không bỏ không rời!

Khi tên chết tiệt xông vào trong lò thiêu, Hắc Vô Thường cũng chấn động. Trong chúng tôi không ai nghĩ tới điểm này, nhưng tên chết tiệt lại xông vào như thế. Tôi thấy rõ ràng vẻ sùng bái và kính trọng, ngưỡng mộ trên mặt Hắc Vô Thường.

Nói thế nào đây? Vẻ mặt Hắc Vô Thường lúc đó làm cho tôi liên tưởng đến đám phụ nữ vẫn luôn chờ đợi anh! Thật ra tôi không quá chú ý tới những người này. Ngay từ lúc đầu tôi đã biết tôi không phải là người duy nhất của anh, chỉ là bản thân tôi cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, sự hiện hữu của anh đã trở thành thói quen với tôi, tôi rất khó tưởng tượng được sẽ có một ngày nào đó, nếu như không thấy anh thì tôi sẽ thế nào

Rời khỏi nơi hỏa táng, chúng tôi không có xe riêng nên không thể làm gì khác hơn là theo đường 11 để quay trở lại.

Tôi và Quỷ Vương Dạ Quân đi ở phía trước, Hắc Vô Thường đi theo sau lưng. Đoạt lại một phần hồn phách cuối cùng, tiếp theo phải làm sao đây? Tôi tin tưởng trong lòng tên chết tiệt hiểu rõ ràng hơn ai hết, tôi cũng sẽ không hỏi, chỉ cần tin tưởng anh có thể xử lý tốt tất cả là được rồi.

Trước kia, tôi không hiểu tin tưởng rốt cuộc là gì, điều này có liên quan đến khế ước giữa gia tộc của tôi và Vong Linh. Nhưng mà bây giờ tên chết tiệt đi ở bên cạnh tôi, tôi bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt một việc. Ai nấy đều nói tới tin tưởng, nhưng thật ra nó không phải là một đồ vật mà là một sự ràng buộc được hình thành và tích lũy theo ngày tháng.

Dọc đường đi. Quỷ Vương Dạ Quân không mở miệng nói chuyện nhiều, tôi không biết anh đang suy nghĩ gì. Ở đây, dưới ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, trên đường trở về ngoại trừ chúng tôi thì không có ai khác, cho dù bên cạnh tôi vĩnh viễn không thoát khỏi tai họa, nhưng vào giờ phút này, trong lòng tôi lại bình thản như mặt nước, bước trên con đường nhựa mà trong lòng thấy hoàn toàn yên tĩnh.

Tôi bẻ ngón tay, nghĩ đây cũng là lần đầu tiên mình đi sóng vai với anh!

Tôi len lén nhìn anh, tên chết tiệt thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng lại có vẻ nặng nề, có lẽ đang phiền não vì chuyện này!

"Ông già, cái đó, ơ không cần quá để ý làm gì. Chúng ta nhất định có thể tìm được Huyết Thi, trả lại công bằng cho những cô bé đã chết!" Tôi ngẩng đầu lên, cho tên chết tiệt một nụ cười mỉm.

Có người chết dù sao cũng không phải là một chuyện tốt, nhưng tên chết tiệt đã thả cho các cô ấy sống lại, kiếp sau có thể vào một gia đình tốt cũng xem như là một kết quả tốt! Trên cầu Nại Hà, một chén canh Mạnh bà giữ lại cực khổ của đời này, kiếp sau một lần nữa làm người.

Quỷ Vương Dạ Quân liếc nhìn tôi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tôi bước nhỏ theo anh, chăm chú nhìn cánh tay anh thả xuống hai bên, do dự một lát vẫn tiến tới nắm lấy bàn tay của anh.

Bàn tay to bọc lấy bàn tay nhỏ bé, cho dù tay anh hoàn toàn không có hơi ấm nhưng trái tim của tôi lại thấy ấm áp giống như mặt trời phía trên đỉnh đầu vậy, cảm giác thật ngọt ngào!

Hắc Vô Thường ở phía sau đi lên, nói cười không để ý: "Đại nhân Dạ Quân cùng Thất nương nương có tình cảm tốt như vậy, bảo đám quỷ độc thân chúng tôi phải tự xử như thế nào đây!"

Ha! Nếu như lời này từ trong miệng Bạch Vô Thường nói ra, tôi còn tức giận, nhưng từ trong miệng Hắc Vô Thường nói ra, vậy thật sự là khiến cho người ta phải ngã vỡ mắt kính đấy! Người này đúng là che giấu sâu, xem ra anh ta mới là máy bay chiến đấu trong hàng ngũ những kẻ thích thể hiện đấy.

Khóe miệng của Quỷ Vương Dạ Quân kéo xuống hỏi: "Trong thời gian qua bản tôn không có ở dưới đó, có chuyện gì xảy ra không?"

Hắc Vô Thường suy nghĩ một lát mới nói: "Chuyện nhỏ thì không ngừng nhưng chuyện lớn lại không có! Bây giờ Minh sứ giả Dương Mặc đã trở về vị trí cũ, Quỷ giới yên ổn hơn rất nhiều. Chỉ là..."

Hắc Vô Thường chuyển đề tài, Quỷ Vương Dạ Quân dừng lại hỏi tới: "Chuyện gì?"

Hắc Vô Thường nhìn tôi, ấp úng nói: "Chủ yếu là Vương phi nương nương muốn đến thăm Nhân giới, nói là đã lâu không gặp ngài nên rất nhớ! Ngoài việc đó ra, Nghiên phi nương nương cũng mang thai, ngóng trông ngài sớm ngày trở lại thăm nương nương."

Khi Hắc Vô Thường nói những lời này, vẫn tương đối để ý tới cảm nhận của tôi, sắp xếp từ ngữ còn rất thỏa đáng, không thể hiện quá rõ ràng.

Tôi phải thừa nhận, người này rất tàn sát phong cảnh! Cảm giác ngọt ngào vừa dâng lên, bây giờ đều hóa thành bọt nước, chỉ để lại một đống phiền não.

Tôi hất tay của Quỷ Vương Dạ Quân ra và đi về phía trước. Loại chuyện như vậy vẫn không ngừng nhỉ.

Sau khi chạy được một đoạn, tôi quay đầu nhìn về phía Quỷ Vương Dạ Quân nói: "Đã nói anh không quay về, những người phụ nữ kia của anh sẽ gây ầm ĩ tới tận trời mất! Ông già, anh vẫn nên quay về xem thử nữa. Một người là Vương phi, chính cung nương nương, tôi đắc tội không nổi. Một người khác thì không cần hỏi nhiều, cái gì phi nương nương này đã mang thai con của anh, anh không quay về là không được đâu!"

Chưa nói tới đây là lời trong lòng của tôi, trước đây tên chết tiệt sẽ vẫn canh giữ tôi như thế, hoàn toàn là xuất phát từ miếng thịt trong bụng tôi, bây giờ lại có phi tử mang thai con của anh, sự nuông chiều của anh dành riêng cho tôi chắc hẳn cũng nên chấm dứt rồi!

Tôi đột nhiên cảm giác được ánh sáng mặt trời trên cao lập tức biến thành mây đen. Tôi không hề để ý chuyện anh có những người phụ nữ khác, vì sao trong lòng lại có cảm giác chua xót như vậy? Tại sao tôi lại muốn bảo anh trở về. Có lẽ điểm này cũng giống tôi, tôi đang tìm một đáp án ẩn sâu trong lòng sao?

Thôi quên đi! Không cần suy nghĩ nữa. Người đàn ông kia không phải là người tôi có thể dao động được.

Tôi xoay người, nghênh ngang đi về phía trước.

"Phụ nữ mà đi như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!" Từ sau lưng tôi truyền đến giọng nói của Quỷ Vương Dạ Quân. Tôi bịt tai, càng chạy nhanh về phía trước.

Khốn kiếp, cái gì cũng muốn kiểm soát, bây giờ ngay cả dáng bà đây đi bộ cũng muốn kiểm soát nữa à, dựa vào đâu chứ!

Tôi chạy một hơi ra thật xa, cuối cùng đã tới trên một đoạn đường cái có chút hơi thở của con người. Ở đây có một trạm xe buýt.

Tôi đi ra phía trước, nhìn mấy chiếc xe bus và tìm được một chiếc xe còn chỗ ngồi, chờ ở trên đầu trạm.

Quỷ Vương Dạ Quân bình tĩnh đi tới bên cạnh tôi, anh cúi đầu hỏi tôi: "Em đi nhanh như vậy là vì tức giận sao?"

Tôi lắc đầu!

Tôi cho rằng mình không nói lời nào thì có thể tống cổ kẻ không thích nói nhiều này đi, nhưng rõ ràng tên chết tiệt không chịu buông tha, vẫn tiếp tục nói. "Em lừa ta! Trên mặt em viết bốn chữ lớn "tôi rất tức giận"."

Tôi vẫn không nói lời nào! Ban đầu thì tôi có một chút tức giận, chỉ có điều chạy suốt một đoạn đường nên tôi mệt mỏi rồi, cũng không có gì hay để tức giận nữa. Chỉ là tôi không nhịn được muốn khinh bỉ anh mà thôi. Anh có nhiều người phụ nữ như vậy, sẽ không sợ làm nhiều thận hư à!

Vẻ mặt Hắc Vô Thường buồn khổ đi theo sau, anh ta nhìn vào mắt tôi, cười gượng nói: "Thất nương nương, đều tại thuộc hạ không tốt, không nên nói ra những lời làm cho nương nương tức giận! Thuộc hạ nói thật, trong rất nhiều nương nương phi tần, người là được đại nhân Dạ Quân nuông chiều nhất. Đám thuộc hạ chúng tôi đều có thể thấy rõ ràng, thật đấy!"

Tôi thích nghe lời giải thích này, chỉ có điều vô dụng thôi!

Trước đây tên chết tiệt có bao nhiêu người phụ nữ, tôi đều không để ý, bởi vì tôi căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ ở cùng với anh cả đời. Cho dù ngày nào đó tôi chết đi, xuống tới Quỷ giới cũng không định phải ở nơi đó hầu hạ anh! Nhưng bây giờ lại khác. Trước kia là không thấy được thì xem như không có việc gì, bây giờ nhắc tới, không biết tại sao tôi lại có chút để ý.

Nói chung, tôi là một người phụ nữ chịu không nổi loại người ba vợ bốn nàng hầu, càng không muốn đấu tới đấu lui cùng một đám phụ nữ, cho nên...

Tôi không nói lời nào! Chơi im lặng tới cùng!

Chờ một lúc lâu, xe bus mới chậm rãi lên đường. Tôi bỏ bảy nghìn rồi đi tới phía sau xe, tìm một chỗ ngồi xuống.

Quỷ Vương Dạ Quân và Hắc Vô Thường cũng lên xe, bọn họ chỉ đi tới và đứng trước mặt tôi. Quỷ Vương Dạ Quân liếc nhìn chỗ trống bên cạnh tôi, do dự mấy giây nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đứng, chắc hẳn anh ghét bỏ chỗ phía dưới không đủ để cho đôi chân dài của anh duỗi ra.

Đáng thương cho Hắc Vô Thường vẫn luôn ủ rũ cúi đầu. Đại khái anh ta cho rằng lần này mình đáng phải chịu phạt, cho nên vẻ mặt ủ rũ nhìn tôi.

Tôi cố ý quay đầu sang chỗ khác, không muốn để ý tới hai người kia. Dù sao tôi đang tức giận, khó chịu với chính mình, bởi vì bản thân tôi cũng sắp không chịu nổi mình nữa rồi, đầu quay tới quay lui thật phiền muốn chết!

Xe chậm rãi rời đi, cơ thể tôi lắc lư theo chiếc xe. Lúc này Quỷ Vương Dạ Quân đột nhiên nói: "Nếu thượng đế phạt ta năm năm không được trở về, bản tôn tất nhiên không thể tùy ý trở lại được! Hắc Vô Thường, chờ chuyện này kết thúc, ngươi nhanh chóng trở lại nói cho các nàng ấy biết, bản tôn thân mang tội bị phạt ở Nhân giới rèn luyện. Lệnh của thượng đế không thể chống lại. Ta sẽ không trở lại, các nàng ấy cũng không cần tới thăm, đây là quy định!"

Hắc Vô Thường ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi. "Vâng, thuộc hạ trở về sẽ chuyển lời lại cho Vương phi và Nghiên phi."

Đây là cố ý nói cho tôi nghe sao? Hừ, tôi không lạ gì!

Cái gì mà thân mang tội, trong vòng năm năm không thể trở lại, cũng không cho người tới thăm hỏi, vậy thì thế nào? Đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ xem như không có việc gì. Tôi vẫn còn nhớ chuyện sau tôi có phi tử thứ mười hai đấy. Cô chủ đây mới không dễ lừa như vậy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top