Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

206 + 207 + 208

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vội vàng buông rau trong tay xuống kéo lấy tay mẹ nhưng bà ấy lại đẩy tôi ra khiến tôi nhạc nhiên nhìn bà ấy. Bà ấy lại như không bị sao cả tiếp tục cầm dao lên, còn cười chớp chớp mắt với tôi.

"Mẹ, mẹ cắt vào tay rồi, không cần băng bó lại sao?" Miệng vết thương của mẹ cũng không sâu, nhưng lại rất khó để tôi không nhìn thấy, từ miệng vết thương chảy ra một dòng máu đen. Máu người màu đỏ, nhưng tôi tuyệt đối không nhìn lầm, máu chảy ra từ tay mẹ là màu đen.

Mẹ "a" lên một tiếng rồi mới đi rửa miệng vết thương.

Khi nước và máu dung hòa làm một, một mùi hôi thối khó diễn tả bốc lên. Tôi nhíu mày, mùi này sao tôi lại cảm thấy có hơi quen thuộc, sự bất an trong lòng tôi lập tức ngày càng nhiều hơn.

Ngón tay con người có khá nhiều thần kinh mạch máu phức tạp, bị thương sẽ đổ máu, trước kia khi tôi cắn tay cũng chảy rất nhiều máu, huống chi là một con dao thái thịt, sao có thể chỉ chảy một chút máu như vậy chứ.

Tôi không dám nghi ngờ trước mặt mẹ, đành phải làm bộ không sao cả tiếp tục giúp đỡ, từ đó có thể âm thầm quan sát bà, nhưng trừ một vài chi tiết có chút kỳ lạ ngoài ý muốn thì biểu hiện của mẹ đều cực kỳ bình thường, chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều sao?

Thừa dịp mẹ nấu cơm, tôi lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong túi bà ấy ra, muốn xem một chút vừa rồi là ai gọi tới, ai ngờ, mẹ lại nhìn thấu ý niệm trong đầu tôi, đứng ở cửa phòng bếp nói với tôi: "Mạc Thất, mẹ đã nói với con như thế nào? Có phải bây giờ con không cần quan tâm lời mẹ nói nữa không?"

Má ơi! Từ bao giờ mà mẹ lại trở thành thầy bói như vậy, sao tôi làm gì bà cũng biết hết! Đã bị phát hiện nên tôi đành phải ngoan ngoãn trả điện thoại lại, làm mặt quỷ về phía mẹ, thấy ngón tay bà đã ra dấu OK, tốc độ này đúng là không ai bằng.

Aiya! Cuộc sống không có điện thoại đúng là không toàn vẹn mà, không có gì thú vị hết!

Nằm trên giường không có việc gì để làm, nếu biết trước mẹ sẽ để ý kỹ như vậy, nên mua một cái máy tính, ít ra còn tốt hơn là bây giờ ngồi ngẩn người nhìn trần nhà.

Quỷ Vương Dạ Quân nhô ra khỏi bạch ngọc, ôm tôi vào lòng, tôi còn đang nghĩ người này đúng là rất có mắt nhìn, biết tôi không có việc gì đi làm, đi ra chơi với tôi, ai ngờ anh lại hỏi tôi: "Liên quan đến sinh tử luân hồi, em hiểu thế nào?"

Tôi nghĩ rồi nói: "Người đã chết rồi thì nên đi đến nơi cần đến, chờ đến lúc luân hồi của kiếp sau. Nếu như chỉ vì chấp niệm một đời mà ở lại nhân giới làm một kẻ cô hồn dã quỷ thì đáng thương quá. Thế nên nếu là tôi, tôi sẽ tìm uống một chén canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà hướng tới cuộc đời mới.

Quỷ Vương Dạ Quân vén một sợi tóc quấn ở đầu ngón tay chơi đùa, anh rũ mắt nói: "Chấp niệm cũng là bởi vì lúc còn sống nhớ nhung, trong lòng không an tâm, nếu như có một ngày như vậy."

Tên chết tiệt còn chưa nói xong, mẹ liền xông vào phòng tôi, bà bất an nhìn tôi chằm chằm nói: "Bảo bối ngoan, hình như hết xì dầu rồi, mẹ đã nói mẹ quên mua gia vị gì đó, con có thể đi mua một chút không?"

Mẹ không gõ cửa đã đi vào, nói thật thì, chuyện này làm tôi không thích. Tôi lớn rồi, cũng có việc riêng tư rồi, cũng may bà không thấy được tên chết tiệt, thế nên cũng không thấy được dáng vẻ đang vùi trong ngực anh của tôi, nếu không thì đúng là to chuyện rồi: "Dạ, con biết rồi, vậy con đi mua đây."

Quỷ Vương Dạ Quân nằm trên giường, anh nhìn tôi mặc quần áo, đi giày vào, cũng không nói gì nhiều. Chờ đến lúc tôi xuống lầu đi siêu thị, anh đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, tôi chỉ cho rằng anh lo cho tôi, sợ cái tên Sở Hiền tới tìm tôi nên mới có thể đi theo như vậy.

Mua đồ xong, tôi liền chuẩn bị đi về. Vừa đi vào chung cư thì nghe thấy người gọi tên tôi, quay đầu nhìn lại, ông Ba đứng ở đường quốc lộ vẫy tay với tôi. Người này đúng là vị khách hiếm có rồi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ông sẽ trở lại nội thành tìm tôi. Thấy ông Ba, tất nhiên là tôi vui sướng cực kỳ, thế nên đứng ở cửa chung cư chờ ông tới.

Ông Ba vẫn như vậy, áo sơ mi cổ đứng dày, quần hình dạng củ cà rốt, chân đi một đôi giày vải màu đen, luôn luôn ăn mặc theo phong thái hào hiệp, rất xa cũng có thể ngửi được mùi vị cổ lỗ sĩ trên người ông, cực kì có tinh thần.

"Ông Ba, sao ông tới đây rồi? Mẹ nói với ông là cháu ở đây sao? Ông muốn đến, cứ gọi điện thoại cho cháu, cháu đi đón ông!"

Ông Ba thấy tôi cũng không thoải mái như vậy, ông nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Ông Ba của cháu là người nào chứ, có thứ này trong tay, dù đi đến bên kia thì ông Ba cũng tìm được cháu."

Vừa nói, tôi thấy trong tay ông Ba có một cái la bàn, nhất thời cười to, có thứ này mà tìm được tôi, đùa đấy sao: "Ông Ba trâu bò nhất, cùng cháu đi lên nào."

Tôi kéo tay ông Ba đi lên nhà, ai ngờ ông lại hất ra nói: "Không gấp gáp, mẹ cháu đâu?"

Ơ? Ông Ba không biết mẹ đến chỗ tôi sao? Vậy ông nói thật đấy à? Ông tới được đây, thật sự là nhờ chiếc la bàn kia? "Mẹ tới chỗ cháu đã mấy ngày rồi, ba không nói với ông sao?"

Ông Ba không nói, mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, tôi bị ông nhìn đến mức trong lòng hơi sợ sệt, ánh mắt của ông quá cổ quái rồi!

"Ông Ba, sao ông lại nhìn cháu như vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"

Lúc này Quỷ Vương Dạ Quân bỗng đi lên trước, anh nhẹ nhàng ngăn lại bả vai tôi, xiết chặt tay tôi. Tôi không biết đây có phải là một loại ám chỉ hay không, chỉ là cảm giác anh và ông Ba có chuyện quan trọng lừa tôi, mà chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng.

Ông Ba hít một hơi thật sâu: "Bảo bối ngoan! Ba mẹ cháu vì ngửi phải hơi ga nên trúng độc mà chết. Lúc phát hiện, thi thể đã bốc mùi thối rữa. Ba cháu đã xuống địa phủ, mẹ cháu chạy mất, ông tìm khắp cũng không thấy. Đoán rằng bà không bỏ được cháu, nên mới đi tới tìm cháu."

Không thể nào! Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là ông Ba đang nói đùa, ba mẹ tôi sao lại chết được? Đây là chuyện không thể nào!

"Ông Ba, cháu không muốn đùa! Mẹ đang ở trên lầu nấu cơm cho cháu, sao bà ấy có thể đã chết được? Bà nói ba đổi việc rồi, cuộc sống của hai người khá tốt, sao lại chết được chứ? Ông đừng lừa cháu, cháu đều gọi điện thoại cho người nhà, ông đừng nói bừa!" Tôi cố gắng chịu đựng đôi chân như sắp nhũn ra, tuyệt không thể tin lời của ông Ba! "Chúng ta mau đi lên đi, mẹ còn chờ xì dầu cháu mua để nấu ăn đây. Bà ấy mà biết ông tới, nhất định sẽ rất vui."

Ngoài miệng nói như vậy, tôi đã sớm chạy như bay về khu chung cư có nhà mình, mẹ sẽ không chết, sẽ không!

Chẳng biết tại sao, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, tôi không thể khống chế sự khổ sở trong lòng. Tôi nắm chặt chai xì dầu, nhanh chóng vọt vào hành lang, một hơi chạy lên lầu, mẹ đã đứng trước cửa chờ tôi: "Sao lại đi lâu thế con?"

"Ông Ba tới!" Tôi đưa chai xì dầu cho mẹ, mẹ nhìn ông Ba đi theo sau tôi, sắc mặt nhất thời khó nhìn, tôi chưa từng thấy mẹ dữ tợn đến thế, dáng vẻ giống như muốn ăn thịt người vậy. "Mẹ?"

Ông Ba đi lên trước rồi than thở nói: "Hải Quỳnh, đi địa phủ với chú!"

Cả người mẹ chấn động một cái, thê lương nói: "Lão già nói bậy gì đấy, sao tôi phải đi địa phủ với chú? Tôi đang sống rất tốt, sao chú lại nguyền rủa tôi? Tôi biết rồi, là chú và bà già kia muốn chia rẽ tôi và Bảo bối ngoan, không muốn tôi và nó ở chung chứ gì! Sao các người lại làm vậy chứ? Sao lại hại con tôi?"

Ông Ba ép sát hai bước, mẹ run rẩy đi vào phòng. Quỷ Vương Dạ Quân cũng đi theo vào cửa, tiện tay đóng lại nói: "Trần Hải Quỳnh, đây là số mệnh của bà, mau tới địa phủ báo cáo. Kiếp này bà khốn khổ nửa đời, kiếp sau ắt sẽ có một khởi đầu tốt, yên tâm đi, đừng lưu luyến trần thế nữa."

Mẹ thấy Quỷ Vương Dạ Quân thì hoảng sợ không ngừng lui về sau, bà chỉ hai người trước mặt, khàn giọng kiệt sức quát lên: "Tôi chưa chết! Sao hai người lại ép tôi đi? Các người muốn gì chứ? Tại sao lại chia sẽ tôi và con gái tôi? Tôi không chết, tôi còn sống rất tốt! Sao tôi phải đi đầu thai chứ? Tôi không muốn!"

Mẹ khuỵu xuống thống khổ kêu rên, trừ bà ra thì những người còn lại đều rất yên tĩnh. Trông bà giống như biết mình đã chết, thế sao lại nói mình chưa chết, rốt cuộc là bà đã biết hay là chưa biết?

Ông Ba thở dài rồi dậm chân nói: "Hải Quỳnh, nghe lời nào. Dạ Quân đại nhân cũng nói rồi, kiếp sau của cháu sẽ tốt hơn bây giờ, cháu hãy ngoan ngoãn về địa phủ đi! Chú sẽ siêu độ đẫn đường cho cháu, cháu cứ an tâm đi đi, bảo bối ngoan có mấy người bọn chú chăm sóc rồi. Không sao đâu, cháu cứ yên tâm lên đường đi!"

Việc đã đến nước này, tôi hoàn toàn tin lời của ông Ba rồi! Mấy ngày tới đây, mẹ có nhiều chỗ lạ lắm, bây giờ tôi coi như tìm được nguyên nhân làm bà thay đổi rồi.

Nhìn về phía tên chết tiệt vẫn không nói lời nào, tôi cảm thấy chuyện này vẫn có có cách, vì vậy đã kéo ống tay anh nói: "Giúp tôi một tay đi! Tôi không muốn ba mẹ tôi chết! Anh là Quỷ Vương, anh có thể làm cho họ sống lại đúng không? Tôi không muốn mất đi hai người họ. Không phải anh muốn tôi xuống địa phủ cùng anh sao? Vậy dùng mạng tôi để đổi cho hai người họ được trở về được không? Tôi thật sự không muốn hai người kết thúc như thế, hai người còn chưa thấy tôi hạnh phúc, tôi còn chưa tận hiếu với họ, họ không thể chết được!"

Vết thương chảy ra máu đen, cùng mùi hôi thối, còn có vết bớt trên tay mẹ, cũng đang nhắc nhở tôi, mẹ chết rồi. Vết bớt trên tay thật ra là vết bớt trên thi thể, mùi hôi thối thật ra chính là mùi của xác chết, tất cả không phải là tôi đang nghi ngờ, mà là thật sự tồn tại, chỉ là tôi không muốn nghĩ tới.

Bây giờ, tất cả hi vọng của tôi đều gửi gắm vào tên chết tiệt này. Anh là vương của quỷ giới, có thể lấy đi sống chết của người khác, chỉ cần anh gật đầu, ba và mẹ có thể sống lại.

Quỷ Vương Dạ Quân lắc đầu một cái, anh rất tàn nhẫn mà cự tuyệt tôi!

"Mạc Thất, ta biết em đang nghĩ gì, nhưng chuyện gì thì cũng không thể bỏ qua nhân quả được. Hai người họ chết lâu quá rồi, thi thể đã sớm bị mục nát, em hẳn biết là thi thể không còn nguyên vẹn thì không còn cách nào sống lại! Mẹ em nhìn qua thì vẫn vẹn toàn, nhưng nội tạng của bà đã thối rữa hết rồi, em buông tay đi. Ta đảm bảo cho bà một kiếp sau mà em muốn."

Mẹ đứng bên cạnh tôi, trên người bà còn mang tạp dề, sao bà có thể chết được? Tôi không tin, thật khó mà tin được!"

"Anh à, chỉ một lần này thôi, vì tôi mà phá lệ được không? Tôi lấy mạng đổi mạng, mau cứu ba mẹ tôi!"

"Ông ba, trông chừng Mạc Thất!"

Quỷ Vương Dạ Quân không thèm để ý đến tôi, anh quay người từng bước một tiến về phía mẹ. Tôi không biết anh muốn làm gì, hai tay bị ông ba khống chế, ông ta rất nghe lời tên chết tiệt, quả thật không rời tôi nửa bước.

Lúc tên chết tiệt đến trước mặt mẹ, tôi gần như biết anh muốn làm gì, chỉ nhìn thấy anh vươn hai ngón tay điểm vào mi tâm của mẹ, một luồng khói xanh từ trong thể xác bị rút ra, mẹ quỳ xuống đất đau đớn hét lên, tôi liều mạng bịt tai, không dám nghe, cũng không dám nhìn, cuối cùng không chịu nổi tiếng hét của mẹ, tôi bổ vào lòng ông ba đau đớn khóc.

Mẹ vẫn luôn không để tôi nghịch điện thoại, cũng không phải thực sự muốn quản tôi, mà sợ tôi nhận được cuộc gọi từ quê nhà, sợ có người nói với tôi tin họ đã chết, mà lúc đó, tôi lại còn trách mẹ hà khắc!

Mẹ ngã xuống đất nhanh chóng không quắt lại, tỏa ra mùi thối rữa, cả người bà đã thối rữa toàn bộ, cản bản không cơ hội hoàn dương nữa.

Tôi rất áy náy, cũng rất hối hận, nếu như năm đó không quyết định rời khỏi bọn họ đến nơi xa xôi học, thì sẽ không xảy ra chuyện này. Nếu tôi ở lại bên cạnh họ, bọn họ sẽ không chết, cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ không để lâu không được phát hiện, thi thể sẽ không thối rữa, thì sẽ có cơ hội hoàn dương, đều tại tôi không tốt, mới hại bọn họ.

Một đoạn thời gian rất dài, tôi chìm trong nỗi đau mất người thân.

Việc ma chay của mẹ do ông ba xử lý, trực tiếp kéo đến nhà tang lễ hỏa thiêu, anh em Vô Thường qua đó, bọn họ đem linh hồn của mẹ đi, tôi nhớ lúc đó tôi khóc như mưa, sống chết cũng không chịu để bọn họ đi, cho dù mẹ hiện giờ nhìn có ngây ngốc, tôi vẫn không muốn đưa bà đi như vậy.

Quãng thời gian này, tôi đã phải trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, cũng coi như là người từng trải, nhưng chuyện này xảy ra trên người mình, cuối cũng vẫn là không thể giải thoát. Tôi không muốn chia tay, không muốn để bà đi. Một khi đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, mẹ sẽ không còn là mẹ của tôi nữa, bà sẽ không còn nhớ tôi là ai, tôi không muốn như vậy.

Tôi kéo tay anh em Vô Thường không buông, tên chết tiệt kéo tôi không thả.

Tôi biết tôi làm như vậy sẽ làm khó anh em Vô Thường, nhưng tôi chính là không muốn buông tay, không biết rơi bao nhiêu nước mắt, cũng không biết bản thân ầm ĩ thế nào, nhưng cuối cùng vẫn thắng không nổi sức lực của tên chết tiệt, nhìn anh em Vô Thường dẫn linh hồn mẹ đi.

Vô lí gây sự cũng tốt, mất mặt cũng kệ, tôi chỉ muốn giữ lại mẹ thêm vài ngày, chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy cũng bị cướp mất, trong lòng tôi oán hận sự vô tình lạnh lùng của tên chết tiệt, thế nên tôi từ chối tiếp xúc với anh, cũng không muốn nói chuyện, không muốn đi học, cứ trốn trong nhà đâu cũng không đi.

Sau khi đại lễ kết thúc, ông ba liền đem tro cốt của mẹ về quê, ông không có đến tìm tôi, có lẽ sợ tôi nhìn lấy lọ tro cốt lại khóc đến chết đi sống lại, mới không nói một lời liền đi.

Mỗi ngày tôi nằm trên giường nhìn trần nhà đến khi trời sáng, trong đầu trống rỗng, đến tận bây giờ cũng không thể nào chấp nhận được sự thật ba mẹ đã rời xa tôi. Tôi không dám nhắm mắt, không dám ngủ, nghĩ đến từng chút từng chút sống cùng họ, tôi liền nhịn không được mà khóc.

Thế giới của tôi bởi vì mất mát mà trở nên sụp đổ, ba mẹ là trụ cột để tôi tiếp tục sống, hiện tại tất cả chẳng còn gì, vậy tôi sống còn ý nghĩa gì nữa!

Quỷ Vương Dạ Quân luôn ở bên cạnh tôi, tôi giận anh, trút giận lên anh, anh một tiếng cũng không phản kháng, mặc dù anh cái gì cũng không nói không làm, nhưng tôi biết anh đang lo cho tôi.

Tất cả đạo lý tôi đều hiểu, thi thể ba mẹ tôi thối rữa quá nghiêm trọng, cho dù tên chết tiệt có lòng cũng không cách nào cứu vớt được, chuyện này tôi không trách anh, tôi hiểu, nhưng tôi không qua nổi cửa ải của chính mình, tôi không tìm được cách nào phát tiết tốt hơn, chỉ có thể duy trì trạng thái hiện tại.

Thế giới này không có thuốc hối hận có thể mua được, nếu như thì thế nào, nếu như thì đã sao, tất cả chỉ là nếu như, thời gian này, tôi tự so đo với chính mình, nếu như có nếu như, ba mẹ sẽ không có cơ hội, nhưng không có nếu như, cũng giống như không có thuốc hối hận vậy.

"Bọn họ kiếp sau có tốt hơn hiện tại không?" dằn vặt bản thân cũng giống như dằn vặt người quan tâm mình, tôi đã hiểu rồi. Nhìn Quỷ vương Dạ Quân, tôi khàn khàn hỏi: "Anh từng nói anh sẽ cho bọn họ một cuộc sống tốt."

Quỷ vương Dạ Quân giống như trút được gánh nặng gật đầu nói: "Ta đã từng thề sẽ cho bọn họ một gia đình tốt, nhưng mỗi người đều có số mệnh riêng, sống như thế nào đó là mệnh của bọn họ! Em yên tâm, kiếp sau của bọ họ sẽ không chịu khổ. Ta biết em đang nghĩ gì, nhưng em đừng quên em vẫn còn sống."

Tôi muốn nhoẻn miệng cười, nhưng cảm thấy lúc này vẫn là có chút miễn cưỡng: "Lúc ba mẹ còn sống không hi vọng tôi sống uổng phí, hy vọng tôi làm một người có triển vọng, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của bọn họ."

"Mẹ em lúc đầu không hề biết bản thân đã chết, trong lòng bà từ đầu đến cuối không yên tâm về em mới nhớ đến em, đi tìm em! Có điều khi bà ý thức được bản thân đã chết, mới làm ra rất nhiều những hành động kì quái với em. Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, trên sổ sinh tử đều ghi những việc thiện và ác em từng làm, điều này sẽ ảnh hưởng đến mệnh ngắn dài của bọn em, nhưng có lúc cũng sẽ xuất hiện những chuyện vượt ngoài số mệnh, ba mẹ em lúc sống đều là người tốt, chưa từng làm chuyện xấu, thế nên kiếp sau sẽ không bị ác báo, thế nên, em yên tâm đi."

Tên chết tiệt nói rất nhiều lời bên tai tôi, giọng nói dịu dàng của anh giống như con suối nhỏ chảy xuyên qua những nỗi đau trong tim tôi, trong giọng nói trầm thấp của anh tôi chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi đứng trên cầu Nại Hà, ba mẹ đi qua trước mặt tôi, bọn họ uống canh Mạnh Bà, đột nhiên một trận gió điên cuồng thổi tung bốn phương, trước mắt bóng đen xuất hiện, anh ta dắt linh hồn ba mẹ tôi đi, biến mất trước mắt tôi. Tôi hét lên tỉnh dậy từ trong mơ, phát hiện trong phòng một người cũng không có, sợ hãi co ro trong góc, nắm lấy ngọc bội trắng hét lớn: "Lão đầu, tên chết tiệt, anh ra đây, anh có đó không, anh mau ra đây."

Ngọc bội trắng im lìm không tiếng, cho dù tôi gọi thế nào, nó cũng không có động tĩnh!

Thế giới của tôi giống như chỉ còn lại chính mình, tất cả mọi thứ xung quanh tôi trở nên xa lạ, sự sợ hãi không rõ ràng lần nữa cuốn lấy tôi.

Lão già, anh ở đâu? Đừng bỏ tôi một mình, tôi rất sợ!

Trong phòng im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tôi co người lại, dựa vào đầu giường run rẩy. trong đầu loạn như nước sông vậy, tôi sợ Sở Hiên quay lại tìm tôi, tôi sợ giấc mơ thành hiện thực, ba mẹ bị người ta bắt mất, tôi sợ lão đầu sẽ không quay trở lại, tôi sợ.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn xung quanh, nước mắt theo má lăn xuống, trong phòng lạnh lẽo u ám, tôi có thể tiếng răng mình va vào nhau, tôi vùi mình vào đầu gối, lông tơ trên người bởi vì cái lạnh đột ngột mà co lại.

Một bóng trắng từ trên trời rơi xuống, tôi sợ đến mức hét lên, đợi đến khi anh ta tiến đến gần, tôi mãnh liệt bổ nhào đến, ôm chặt anh vào trong lòng: "Anh đi đâu vậy? Tại sao lại bỏ lại tôi?"

Tôi ôm lấy anh không chịu buông, sợ một khi buông ra, anh ta sẽ biến mất vậy: "Tên chết tiệt, tôi hận chết anh!"

Nói mãi, tôi cũng chưa từng nghĩ tên chết tiệt sẽ đối với tôi như thế nào, tôi thực sự quá sợ hãi, mới mất khống chế cảm xúc như vậy.

"Đồ ngốc, ta chỉ là đi xử lí chút chuyện, mới rời đi có một chút, em liền nhớ ta đến như vậy?" Quỷ vương Dạ Quân không có trách tôi, anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi cười nói: "Ngoan, không khóc!"

Nước mắt không tự chủ rơi xuống, tôi không nói cứ ôm chặt lấy anh, hi vọng đó thực sự chỉ là một giấc mơ.

Nằm trong lòng tên chết tiệt, mới có thể yên tâm bình tĩnh lại. Kéo lấy tay áo của anh, tôi quấn lấy anh ta dỗ tôi ngủ, nhưng vừa nhắm mắt, tôi sẽ suy nghĩ linh tinh, thế nào cũng không ngủ được, chỉ đành trợn mắt nép vào lòng anh.

Quỷ vương Dạ Quân thở dài hôn lên mái tóc mềm của tôi nói: "Dằn vằn như vậy bản thân em có ý nghĩa gì chứ, ngoan nghe lời, ngủ đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh em."

Tôi lắc đầu nói: "Không ngủ được! Nhắm mắt lại toàn bộ đều là hình ảnh của ba mẹ, tôi không dám ngủ, tôi sợ mơ thấy ác mộng, sợ bọn họ ở dưới đó sống không tốt."

Ác mộng thường xuyên bám lấy tôi, tôi thật sự hi vọng tìm Mộng Yểm nói chuyện, tôi không cần giấc mơ gì, bảo anh ta không cần cật lực tạo cho tôi nhiều như vậy, tôi thực sự không cần.

Quỷ vương Dạ Quân trầm mặt, anh quay mặt tôi lại tức giận nói: "Ta bảo em ngủ thì ngủ, em rốt cuộc muốn thế nào? Ta nói nhiều như vậy, cũng thề thốt với em tất cả, em còn muốn thế nào? Không uống không ngủ, em có phải muốn thành tâm dằn vặt mình đến chết? Nếu như em thực sự muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho em, tránh nhìn em tạo tội như vậy."

Bị tên chết tiệt trách mắng quay người đi, tôi cắn môi nói: "Nếu anh cảm thấy phiền, có thể không cần quản tôi."

Tôi cũng không biết bản thân đang lên cơn động kinh gì, tôi chỉ cảm thấy tôi như không để mình tìm đường chết tôi sẽ điên mất.

Hiện tại, tôi chỉ muốn có một người có thể quan tâm yêu thương tôi, có thể bảo vệ tôi! Tôi vốn không phải là người thiếu cảm giác an toàn cực độ, tôi cần một người ở bên cạnh an ủi tôi, nhưng anh ta lại cứ ép tôi làm chuyện tôi không muốn, trong lòng tôi khó chịu, tôi chính là muốn tìm đường chết. Cho dù anh ta nghĩ thế nào, có thể để tôi làm cũng chỉ có một người như vậy, nếu anh ta không muốn, vậy thì đi là được, tôi không quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top