Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

221 + 222 + 223

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hít sâu một hơi, đưa ra một quyết định, nắm tay của cô ấy ngiêm túc nói: "Lần trước trường học xảy ra chuyện nhảy lầu, vì sao Vương Quang Huy lại tìm tớ đầu tiên để tìm hiểu tình hình, mà không phải là điều tra hiện trường xảy ra vụ án? Bởi vì anh ta muốn tớ xác nhận đây có phải là chuyện liên quan tới tâm linh hay không. Tớ biết chuyện này đối với cậu mà nói có chút khó tin, nhưng trên đời này thực sự có tồn tại quỷ thần."

Tiêu Linh sửng sốt một lúc mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nói như vậy, cậu đã sớm biết em trai tớ sẽ chết, đúng hay không? Thật ra là cậu hiểu những thứ Huyền Thuật kia."

Không biết vì sao, tôi nhận ra tôi càng giải thích nhiều, ngược lại càng khiến cô ấy cảm thấy tôi đang không giúp cô ấy, cô ấy chất vấn tôi khiến cho tôi tổn thương rất nhiều: "Thực ra tớ biết cậu ấy không sống được lâu, đây là sự thật không có cách nào cứu vãn được, với lại giờ phút này hồn phách của cậu ấy đã đến Địa Phủ. Tớ hi vọng kiếp sau cậu ấy có thể có kết cục tốt, nếu như chính bản thân cậu ấy không muốn buông bỏ chấp niệm kiếp trước, như vậy "

"Mạc Mạc, cậu đừng nói nữa! Tớ hiểu rõ việc này không thể trách bất cứ ai, chờ chính bản thân tớ nghĩ thông suốt, việc này sẽ qua. Cho nên, cậu cũng không cần thêu dệt vô cớ những chuyện quỷ quái này an ủi tớ, trên đời này căn bản cũng không có quỷ. Tớ thật sự không trách cậu, cho nên cậu không cần nói dối lừa gạt tớ." Nói xong, Tiêu Linh cũng không quay đầu lại quay người đi.

Người nói láo không phải tôi! Là cô ấy.

Tôi ở trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, rõ ràng cô ấy lưỡng lự, lại không nghĩ rằng cô ấy sẽ nói như vậy, tôi cho là bằng quan hệ của chúng tôi, cô ấy sẽ tin tưởng tôi, nhưng cuối cùng vẫn là tôi sai rồi. Căn bản cô ấy không tin tưởng tôi, cho là tôi là đang vì mình kiếm cớ lừa cô ấy.

Nói thật ra, tôi rất thất vọng, không nghĩ tới bạn tốt của mình sẽ đối với tôi như vậy, trong lòng tổn thương rất nặng, khổ sở không biết như thế nào cho vừa.

Bỗng nhiên, Quỷ Vương Dạ Quân từ trong ngọc bội màu trắng bay ra, anh lẻn đến trước mặt Tiêu Linh, chặn đường đi của cô ấy.

Tên chết tiệt xuất hiện như thế, đừng nói là Tiêu Linh, ngay cả tôi đều giật mình kêu lên. Anh là vua của Quỷ giới, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, không khỏi cũng quá đường đột!

Tiêu Linh che ngực bị dọa đến mức lui lại mấy bước, hướng về phía Quỷ Vương Dạ Quân lắp bắp hỏi: "Anh, anh, anh là ai?"

Tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía, cũng may quanh đây không có vụ giết người nào, mặc dù có người đi qua, nhưng hình như không nhìn thấy dáng vẻ tên chết tiệt.

Giờ phút này, Quỷ Vương Dạ Quân từng bước một tới gần Tiêu Linh, anh lạnh lùng nói: "Cô ấy không lừa cô, trên đời này không chỉ có thần còn có quỷ! Tiêu Chí Bình chết không có liên quan gì tới cô ấy, đó là số mệnh của cậu ta, không cần cô ở đây oán trời trách đất, hiểu không?"

Hả!

Đây là lão già đang lấy lại công bằng cho tôi sao? Thế nhưng là một chút tôi cũng không nghĩ tới anh thế mà lại vì tôi làm chuyện như vậy, trong lòng không khỏi hơi mừng thầm. Nhưng lập tức nghĩ đến anh ra dọa người như thế, chỉ sợ quan hệ giữa tôi và Tiêu Linh sẽ tan vỡ. Vốn đã là rạn nứt, lần này chỉ sợ khó mà hợp lại được!

Bước nhanh đi đến bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, kéo ống tay áo của anh nói: "Tôi chỉ cần biết mình không thẹn với lương tâm là được, cô ấy không tin thì thôi! Anh ngoan nào, đừng ở đây náo loạn, để cô ấy trở về đi, tôi cũng nên trở về lên lớp rồi! Ngày đó nếu như tôi không bảo mọi người mở cửa, chí ít Tiêu Chí Bình còn có thể sống thêm được mấy ngày. Được rồi, tội này tôi nhận là do tôi, vào đi!"

Quỷ Vương Dạ Quân không nói thêm gì nữa, ngay trước mặt Tiêu Linh tiến vào trong ngọc bội màu trắng ở ngực tôi. Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Tiêu Linh, tôi thở dài một tiếng quay người đi vào lớp học.

Dạng người giống như tôi này, đã định trước là không nên có bạn bè rồi! Ở trong mắt những người bình thường này, tôi chính là người quái dị, quái lạ, không coi tôi là quái vật tôi đã cảm ơn ba đời rồi.

Ngày tiếp theo, Tiêu Linh cũng không tới tìm tôi. Cho dù có cơ hội tiếp xúc bằng ánh mắt, cô ấy cũng vội vàng tránh đi, giả vờ như từ trước đến nay cũng chưa từng tiếp xúc qua. Cho dù đây chỉ là một động tác nhỏ nhưng đủ để tổn thương người khác.

Tôi chưa từng cảm thấy mình có gì khác với người bình thường, tôi cũng không nhiều hơn người khác một con mắt hay một cái miệng, sao tôi lại trở thành "không bình thường" trong mắt người khác được. Tôi chỉ muốn làm người bình thường, nhưng bây giờ xem ra rất khó. Nếu muốn trở thành bình thường thì dường như chỉ có làm công việc mà người bình thường không làm được, ví dụ làm một nhà ngoại cảm gì đó như ông Ba và Trần Tú Tài.

Thật phiền lòng!

Thông qua lần này, tôi xem như đã hiểu rõ một đạo lý. Người như tôi không thể có một người bạn thật lòng. Khi không biết thân phận thật sự của tôi còn có thể thực hiện được hy vọng xa vời này. Nhưng một khi đã biết thì tốt nhất là kính trọng mà xa cách, nếu không xui xẻo gì cũng có thể xảy ra.

Người giống như Vương Quang Huy, còn có thể hẹn tôi đi ăn cơm, gọi điện thoại gì đó, còn không vì tôi hiểu một chút đạo pháp mà nhờ giúp đỡ bọn họ, muốn người bạn thân thiết kiểu này thì tuyệt đối là không thể nào.

Tôi chấp nhận số mệnh rồi! Tôi không mong xa vời có người bạn tốt như vậy nữa. Nhân lúc tên chết tiệt vẫn còn để ý tới tôi, tôi lại cố gắng ở bên cạnh anh. Ai biết về sau còn có thể mất đi những gì nữa. Số mạng của tôi lại không phải là như vậy sao? Số mạng cuối cùng cũng phải xa cách với những người có liên quan, còn không bằng không có qua lại ngay từ đầu thì tốt hơn.

Vào cuối tháng 11, cái lạnh nói tới là tới, thậm chí còn không hề có dấu hiệu báo trước đã tới ngay trước mặt, mọi người đều bắt đầu mặc vào áo khoác dày, áo lông quấn quanh thân, trong túi sẽ luôn mang theo ô để đề phòng mưa lạnh sẽ đổ xuống bất kỳ lúc nào.

Trong lúc vô tình, thành phố này đã lặng lẽ đón mùa đông về.

Thành phố tôi đang sống này lúc nóng thì rất nóng, khi lạnh cũng có thể lạnh buốt đến tận xương, cảm nhận gió lạnh thổi vào mặt, tôi nghĩ không bao lâu hẳn sẽ có trận tuyết đầu mùa!

Từ sau vụ của Tiêu Linh, tôi bắt đầu học cách tự tiêu khiển, nhất là trong mùa đông lạnh giá này, tôi càng thích ở nhà không muốn đi đâu cả.

Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi tải từ trên mạng xuống một chương trình yoga, ở nhà tự mình luyện. Thứ này tốt, có thể giãn gân giãn cốt, chăm sóc hình thể, tốt cho cơ thể! Tôi cảm thấy so với ở một mình miên man suy nghĩ, cả ngày buồn bã không vui, còn không bằng tìm vài thứ tích cực để làm, ít nhất đối thể xác và tinh thần khỏe mạnh có lợi.

Nấu nước pha trà cũng là một việc gần đây tôi thích làm. Tên chết tiệt thích uống trà, khi anh không có việc gì làm sẽ ngồi ở đó uống trà tôi pha, sau đó xem tôi tập yoga. Anh vẫn luôn rất yên tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh không đúng lắm, thỉnh thoảng hiện lên ánh vàng, dường như đang âm mưu điều gì đó.

Trong nhà có hệ thống sưởi hơi, cho nên tôi mặc áo ngắn tay quần soóc cũng không cảm thấy lạnh, tập yoga mặc quá nhiều cũng không thi triển được, nhưng bị tên chết tiệt nhìn chằm chằm như vậy, khi làm động tác ít nhiều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, không thú vị.

Tôi thực hiện một loạt động tác cũng phải mất một giờ, sau khi làm xong toàn thân đổ mồ hôi, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tôi tắm xong quay vào phòng, chui vào trong chăn làm ổ, muốn thoải mái nghịch điện thoại, tên chết tiệt lại dính vào, ôm tôi hỏi: "Vừa rồi, em làm gì vậy?"

Tôi không suy nghĩ nhiều. Mấy ngày nay, anh nhìn lâu như vậy tới bây giờ mới đến hỏi, chắc hẳn là tự mình không suy nghĩ ra! "Hóa ra cũng có thứ anh không biết à? Đây là yoga, một loại vật động làm mềm cơ thể mà sinh viên nam nữ đều có thể làm được, cũng tốt cho cơ thể, nghe nói người mang thai làm cái này, khi sinh cũng sẽ dễ dàng hơn."

Tên chết tiệt xoa cằm cân nhắc một lát, chợt vén chăn của tôi lên và nhào tới, anh nói nhìn rất gian: "Mấy ngày nay ta nghiên cứu, có mấy tư thế thật sự không tệ, chúng ta thử xem đi!"

Ơ!

Tên chết tiệt háo sắc này, tôi còn tưởng anh đã tốt hơn, hóa ra vẫn luôn âm thầm bày ra chuyện này! Tôi đúng là suýt nữa thì phun máu lên trên mặt anh rồi. Nếu anh làm, nếu chẳng may không phân biệt được nặng nhẹ thì đứa trẻ trong bụng phải làm thế nào? Gần đây, phản ứng của cái bụng cũng càng lúc càng nhiều lần, tôi thật sự có chút lo lắng. "Đừng làm bậy! Với loại hành vi dã thú của anh, không sợ tổn thương đến bảo bối của anh sao? Nếu chẳng may anh không cẩn thận làm nó chết thì cũng đừng oán tôi đấy!"

Tên chết tiệt nằm ở trên người tôi lại không buông tha. Anh cúi đầu tới gần nhìn tôi nói: "Ba nó có năng lực như vậy, nó dám gặp chuyện không may thử xem! Nó có thể có động tĩnh là tốt nhất, nếu không ta còn không biết nó muốn ở lại trong người em bao lâu nữa."

Làm gì có người làm ba nào lại rủa đứa con chưa sinh ra của mình như vậy chứ!

Nghe anh nói vậy, tôi cũng thấy choáng váng. Nhưng xem như nể tình anh cố chấp như thế, tôi cũng không đành lòng từ chối anh.

Gần đây hình như làm không nhiều, nếu bởi vì chuyện đứa bé mà đẩy anh cho những người phụ nữ khác, nói thật, trong lòng tôi cũng khó chịu. Nhưng nếu đáp ứng yêu cầu của anh, tôi cũng khó có thể chống đỡ. Người này nhìn trẻ tuổi nhưng những người xưng vương không phải đều có nghìn năm công lực mới có khả năng chấn áp những con quỷ nhỏ kia. Chẳng lẽ anh cũng già như vậy? Không đúng, người già đáng lẽ không có nhu cầu trên phương diện này mới đúng. Anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi, sao vẫn có sức lực tràn đầy như vậy.

Trong sự ỡm ờ, tôi lại rối rắm theo, hơn nữa còn ở dưới năng lượng cao của anh, tìm hiểu rất nhiều tư thế mới. Các loại động tác với độ khó cao, phối hợp với yoga tôi mới học được, khiến tôi phát huy tình trạng "sống về đêm" đến mức vô cùng nhuần nhuyễn. Ở dưới sự hướng dẫn của anh, tôi thế mà còn có thể kêu lên không biết xấu hổ, kích động như vậy, quên hết tất cả, quá mất mặt rồi!

Kết quả sau khi quá mức phóng túng chính là toàn thân bủn rủn đến cảnh giới nhất định, giẫm lên trên mặt đất lại giống như giẫm trên đám mây đang bay. Nhìn vẻ mặt chưa thỏa mãn của tên chết tiệt, tôi tự nhủ, nếu như đời này tôi lại luyện yoga chó má gì đó, tôi lại để anh nuôi.

Cuối tuần qua đi, trong điện thoại báo có tin nhắn. Vụ án có liên quan đến chuyện nữ sinh viên trường chúng tôi nhảy lầu đã có kết luận, chân tướng phía sau chuyện tự sát gần giống với lời Vương Quang Huy đã nói. Cô ta lén quan hệ với người thầy nào đó trong trường học của chúng tôi rồi mang thai, nhưng đối phương không giữ lời hứa, cô gái nhất thời suy nghĩ luẩn quẩn nên nhảy lầu.

Trong báo cáo không đưa ra tên của người thầy kia, chỉ báo cáo kết quả là người thầy đó đã bị trường học sa thải. Trường học lớn như vậy, thiếu một thầy giáo, không cần đoán cũng biết là ai. Tôi nghĩ tiếp theo sẽ có một thời gian dài sẽ bàn tán ầm ĩ, nhưng tôi không có chút hứng thú nào.

Một tuần mới bắt đầu, buổi sáng tôi tới trường học. Bình thường, Tiêu Linh và tôi đều tới đúng giờ, nhưng hôm nay cô ấy tới rất muộn!

Khi Tiêu Linh đi vào phòng học, tôi rõ ràng thấy giữa mi tâm của cô ấy có khí đen tụ lại, rõ ràng cô ấy đã bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lên. Trước mắt, quan hệ giữa tôi và cô ấy có chút căng thẳng, thậm chí không thể xem là bạn bình thường được. Nếu tôi đi tới nói với cô ấy những chuyện này, sợ rằng tám phần sẽ lúng túc xấu mặt nên không thể làm gì khác hơn là để ở trong lòng, nghĩ xem có thể có cách gì gián tiếp nhắc nhở cô ấy không.

Tranh thủ trước khi giáo viên bước vào, tôi khẽ hỏi tên chết tiệt xem có manh mối gì về chuyện này không, nào ngờ anh lại không hề khách sáo mà trách mắng tôi.

Tôi biết tên chết tiệt đang bất bình thay cho tôi. Tiêu Linh đối xử với tôi như vậy mà tôi còn muốn giúp cô ấy, nhưng thật sự có vài chuyện đã nhìn thấy lại không thể không quan tâm. Cô ấy có thể không xem tôi là bạn, nhưng bản thân tôi không bước qua được ngưỡng cửa lòng này.

"Cho dù không thể làm bạn tốt cả đời, nhưng ít ra cô ấy đã từng rất tốt với tôi! Cô ấy thật sự sắp bị quỷ vật quấn lên, anh làm vua của Quỷ giới, lẽ nào cũng không quan tâm? Chúng ta cứ xem như là kiếp tu hành, có thể tích chút công đức thì cố mà làm thôi!"

Quỷ Vương Dạ Quân xem thường hừ vài tiếng nói: "Bản vương còn cần phải tích đức sao? Ta không kéo xuống chút âm đức của cô ta cũng không tệ rồi! Em bớt lấy bản vương ra làm lý do đi. Nói cho cùng chính là em lo lắng cho cô ta, muốn giúp cô ta thôi, còn tìm những lời khoa trương nói ở trước mặt ta làm gì. Em nghĩ cách tới gần cô ta, làm rõ xem có chuyện gì xảy ra đi!"

Tôi cười hì hì, đã biết người này sẽ không có ý chí cứng rắn như vậy mà. "Anh không phản đối tôi à?"

"Em là người phụ nữ sẽ ngoan ngoãn nghe lời bản vương nói sao? Không cho em để ý, em còn không phải vẫn để ý à. Nhưng ta nói trước, ta sẽ không dính vào chuyện này. Bây giờ ta còn đang bị phạt, không thể quản chuyện trong Nhân giới. Em có thể có bản lĩnh tới gần cô ta thì cứ qua là được rồi."

Quỷ Vương Dạ Quân đã nói như vậy, tôi cũng không định để anh giúp tôi nữa. Anh ở lại Nhân giới là do bị phạt, để anh theo tôi xen vào chuyện của người khác, cũng thật sự không tốt lắm. Nhưng tôi phải làm sao mới có thể giúp được Tiêu Linh chứ?

Trong lòng có chuyện nên cả ngày tôi đều có chút thất thần! Thật vất vả tôi mới chịu đựng được đến lúc tan học, tôi đi theo Tiêu Linh tới dưới tầng nhà cô ấy.

Sau khi Tiêu Linh về nhà thì không đi ra ngoài, tôi đứng một mình trong gió rét, canh giữ đến khi trời tối đen, thật sự là đứng không nổi nên đi vòng tới trước cửa sổ nhà cô ấy, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cửa sổ của Tiêu Linh.

Đột nhiên tôi nghĩ đến một bài hát: Vì em mà chịu gió lạnh, cảm giác này thật sự không dễ chịu gì.

Chờ mấy giờ, tôi cũng không phát hiện ra có gì khác thường, thấy sắp đến nửa đêm, trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Ban đêm chỉ có một mình tôi ngồi ở trên ghế dài, tên chết tiệt ở trong ngọc bội màu trắng không ra. Tôi vốn chính là cơ thể thuần âm, rất có thể sẽ dễ dàng trêu chọc thứ không sạch sẽ. Nếu như tên chết tiệt không để ý, vậy thì tôi gặp rắc rối, chẳng phải sẽ chết rất thảm sao?

Tôi liều mạng hà hơi vào trong bàn tay giá lạnh của mình, giọng nói của tên chết tiệt từ trong ngọc bội màu trắng vọng ra. "Khổ thân! Trời lạnh thế này, em vốn có thể ngồi trên giường trong phòng có hệ thống sưởi để nghỉ ngơi, bây giờ lại phải chịu lạnh ở chỗ này. Em làm, người khác chưa chắc sẽ cảm kích."

Ai mà chẳng biết nói lời châm chọc, nhưng tôi không để ý. "Tôi làm đúng lương tâm của mình là tốt rồi, không định làm cho cô ấy biết! Nếu đổi lại thành anh có rắc rối, chỉ cần tôi có thể giúp được, cho dù có phải bỏ cái mạng này tôi cũng sẽ giúp. Nhưng nhân vật hung ác giống như anh thì chắc không cần tôi hỗ trợ, ngược lại tôi vẫn luôn làm phiền anh."

Tên chết tiệt tặc lưỡi vài tiếng nói: "Sao đến ta lại không có chỗ nào cần em giúp đỡ chứ?"

"Anh là người lợi hại như vậy, làm gì có chỗ nào cần tôi can thiệp chứ! Nhưng chỉ cần anh mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp!"

"Ừ, vậy em làm ấm giường cho phu quân đi!"

"Lăn!"

Miệng chó không nhả ra được ngà voi, tôi đã biết người này sẽ không nói ra được lời gì hay rồi!

Thấy cửa sổ gian phòng của Tiêu Linh đột nhiên có một bóng trắng hiện lên, tôi lập tức đứng lên và muốn xông vào, nhưng lại cảm thấy hơn nửa đêm đi đập cửa nhà người ta không tốt. Nghĩ lại vẫn nên canh giữ ở dưới tầng chờ vậy. Tôi thấy quỷ vật kia cũng không giống như ở trong nhà của cô ấy. Nó tới cũng đã tới rồi, quyết định đợi đến khi nó đi ra lại bắt cũng không muộn. Dù sao cũng không thiếu mấy giờ còn lại.

Nửa đêm về sáng, nhiệt độ lại chợt giảm xuống vài độ, tôi vừa lạnh vừa buồn ngủ nhưng vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên tầng, cũng không thể để cho quỷ vật kia trốn thoát được. Nhưng tôi chờ suốt một đêm cũng không chờ được nó đi ra, tôi không khỏi sốt ruột. Nếu như nó gây ra động tĩnh gì, tôi còn có thể đi tới ngăn cản. Cho dù không có cách nào tiếp tục làm bạn với Tiêu Linh, nhưng ít ra cũng xem như có thể ăn nói được với tình chị em trước kia.

Trời mới dần dần sáng, tôi ho khan dữ dội, trên người lúc lạnh lúc nóng, có dấu hiệu bị sốt. Có thể kinh nghiệm của tôi không phong phú, quỷ vật kia đi ra tôi cũng không để ý, nói chung đêm nay chờ uổng công rồi.

Tôi vẫy một chiếc xe taxi về nhà, một đêm không ngủ nên tôi cần phải cố gắng ngủ bù, các tiết buổi sáng đành phải nghỉ, sau này tôi sẽ viết đơn xin nghỉ phép cho thầy giáo là được.

Tôi ngồi dựa lưng về phía sau và nhắm mắt lại, điện thoại bỗng nhiên rung lên. Không ngờ là Tiêu Linh gửi tin nhắn đến. Cô ấy hình như biết tôi chờ ở dưới tầng của cô ấy suốt một đêm, hơn nữa còn bảo tôi đừng xen vào việc của người khác, để tránh rước họa vào thân.

Trực giác nói cho tôi biết, đây không phải là Tiêu Linh gửi đến, rất có thể là quỷ vật kia. Vì vậy tôi vội vàng nhắn tin qua, nhưng sau đó không nhận được bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Về đến nhà, tôi tắm nước nóng vào chui vào trong chăn. Lấy bản lĩnh của tôi, thật sự không tìm được manh mối gì về chuyện này nên cũng bó tay không làm gì được, chỉ đành phải yêu cầu tên chết tiệt giúp đỡ. Người này ngược lại rất được, mở miệng liền đòi lợi ích, không hề biết hai chữ hàm súc viết như thế nào.

Tôi bĩu môi, cầu người làm việc còn muốn mặt mũi gì nữa, cắn môi nói: "Được! Anh không phải là muốn làm gì đó với tôi sao? Tới, làm đi. Chỉ cần anh nhớ phải giúp tôi là được."

Quỷ Vương Dạ Quân từ trong ngọc bội màu trắng thản nhiên bay ra, anh giống như không nghe được tôi nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với ý đồ xấu nói: "Hai chúng ta làm chuyện đó còn phải nói điều kiện sao? Lần này đổi một chút cho mới mẻ đi, em làm cho ta xem!"

"Cái gì? Làm cái gì chứ?"

Ôi trời, mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Người này không ngờ lại không muốn làm với tôi? Điều này không phải là rất không bình thường à!

"Ái chà, chính là thứ em xoay tới vặn lui trước nhà kia... tên cá nhỉ đó."

"Anh trai, đó không phải là cá, mà là yoga!"

"Không sai, chính là cái đó, em làm cái đó cho ta xem đi!"

Tôi trợn mắt. Tên chết tiệt này lại mắc bệnh gì vậy? Tôi làm sao biết yoga gì, chỉ là nhàn rỗi không có chuyện gì nên làm chơi thôi, ngay cả trình độ sơ cấp còn chưa đạt tới, còn có gì nhiều có thể làm cho anh nhìn chứ? Chỉ là động tác cấp bậc nhập môn đã bị anh rút ra tư thế có độ khó cao như vậy, nếu tôi đi sâu hơn, chẳng phải sẽ bị anh bẻ gãy thắt lưng sao? Quá nguy hiểm!

Nhưng như đã nói qua, người này muốn tôi tập yoga cho anh nhìn, anh sẽ không lại đang toan tính chuyện gì chứ?

Thôi đi, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này. Anh đã nói vậy, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này. "Được, anh giúp tôi, anh muốn gì tôi cũng cho! Anh muốn xem bây giờ sao? Sớm làm xong, tôi ngủ cũng thấy ngon hơn."

Chỉ là nói một hồi, tôi cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu, đầu óc choáng váng đầu căng ra, mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Tối hôm qua tôi canh giữ suốt một đêm, xem ra bị lạnh nên cảm lạnh mất rồi.

Dáng vẻ tôi như muốn đánh cược, lại không nghĩ đến bị tên chết tiệt dùng một ngón tay ấn trở về trên giường. Anh lãnh đạm nhìn tôi nói: "Ta không vội, với dáng vẻ như ma quỷ này của em thì có khả năng làm được gì? Đừng để đến lúc đó làm được một nửa, bản thân đã chết trước rồi. Ta cũng sẽ không tới nhìn cô gái kia thay cho em đâu."

Khó có được một lần anh có lòng, nói chuyện cũng có lý, tôi không càn quấy, ngoan ngoãn nằm nghiêng một bên, tên chết tiệt cũng nằm xuống. Anh nói không vội, vậy có nghĩa là trước mắt Tiêu Linh không có nguy hiểm gì. Nếu tôi không nghỉ ngơi cho tốt, vậy thì sẽ đổ bệnh mất.

Nhìn tên chết tiệt, tôi ghé sát lại tháo mặt nạ của anh xuống, dùng tay che mặt anh. Anh nhíu mày, hình như có chút không quen. "Em làm gì vậy? Ghét bỏ ta à?"

Quỷ Vương Dạ Quân nhướng mày nói: "Không nói lời này, em thích là được rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top