Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

233 + 234 + 235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay của Quỷ Vương Dạ Quân nắm thật chặt lấy cánh tay của tôi lạnh lùng nói: "Chứng cứ à! Ha ha, mùi của em chính là chứng cứ tốt nhất! Máu của em, bản vương còn có thể không ngửi thấy được sao? Bây giờ chỉ cần em nhận sai với ta, ta sẽ cân nhắc tha thứ cho em. Nếu em còn cố chấp không hối hận, vậy sẽ hoàn toàn không có chút cơ hội quay đầu nào nữa đâu."

Ha! Cái này gọi là gì chứ? Bây giờ anh xác nhận tôi chính là người hại Vương phi, chỉ dựa vào mùi máu gì đó, đây không phải là chuyện buồn cười sao!

Tôi dùng sức cố thoát khỏi sự khống chế của anh, vừa cười vừa giễu cợt nói: "Anh không tin tôi! Vậy được, anh dẫn tôi đi gặp Vương phi, tôi và cô ta đối chất với nhau xem tôi có hạ huyết phù với cô ta không! Diệm Thiên Ngạo, anh hãy nghe cho kỹ đi, không phải là tôi làm thì tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Chuyện này, anh nhất định phải trả lại sự trong sạch cho tôi."

Thái độ của tôi hoàn toàn chọc giận Quỷ Vương Dạ Quân. Anh siết chặt nắm đấm không khách sáo nói: "Em cho rằng bây giờ dựa vào sự cưng chiều của bản tôn là có thể muốn làm gì thì làm, có thể dùng thái độ này với ta sao? Bản tôn nói cho em biết, không có người phụ nữ nào phạm tội nặng như vậy còn có thể được bản tôn miễn tội đâu. Mục đích em gặp Vương phi là muốn ép cô ấy phải thay đổi lời khai sao? Ta nói cho em biết, em đừng có mơ!"

Được, được, được lắm!

Lúc này đã nói đúng trọng tâm rồi. Anh không cho tôi gặp Vương phi là sợ tôi ép cô ta đổi lời khai. Vậy nói cách khác, có phải tôi có thể hiểu thành Vương phi đổ oan cho tôi, là cô ta làm chứng chống lại tôi ở trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân, nói tôi thi triển Huyết chú trừ tà đối với cô ta?

Ha ha, đúng là hay mà!

Vương phi ở trước mặt tôi là một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, cách thức trong đó quá cao thâm nên tôi xem cũng không hiểu. Tôi là bị người ta ngầm tính kế còn đần độn không biết, ở đây lo lắng cho người ta. Mẹ nó, tôi đúng là một đứa ngu mà!

Che vết thương bò xuống giường, quỳ ở nơi đó nói chuyện với tên chết tiệt thì chẳng có khí thế gì cả, ít nhất đứng nói chuyện cũng có cảm giác bình đẳng một chút. "Tôi có tư cách gì ép cô ta thay đổi lời khai? Cô ta là Vương phi cao ngạo, tôi chỉ là một trong rất nhiều thị thiếp của anh. Anh cảm thấy tôi có năng lực uy hiếp được cô ta sao? Cô ta chỉ cần động một đầu ngón tay út là có thể bóp chết tôi rồi. Anh bớt nói giỡn ở đây đi!"

Bất kể anh có thích nghe lời tôi nói hay không, dù sao tôi cũng bất chấp mọi giá. Trong chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Anh có quan điểm của anh, tôi cũng có nguyên tắc của mình. Chuyện chưa từng làm, đừng ai mong đổ được trên đầu tôi. "Diệm Thiên Ngạo, anh bớt nói những lời dư thừa đi! Tôi nói lại lần nữa, không phải là tôi làm, anh có thích tin hay không thì tùy! Anh muốn tôi chết cũng được thôi, vậy hãy để cho tôi được chết một cách rõ ràng."

Quỷ Vương Dạ Quân không nói gì, chỉ là ánh mắt của anh càng lúc càng lạnh, trái tim của tôi cũng càng lúc càng lạnh theo.

Người đàn ông này dùng hành động thực tế nói rõ anh không tin tưởng tôi, tôi không còn lời nào để nói nữa.

Trái tim nóng bỏng đã trở nên lạnh lẽo, mất đi sức lực chống đối, tôi đặt mông ngồi ở trên giường, vết thương bị động nên đau đớn làm cho tôi không nhịn được mà hít sâu vài hơi.

Sau khi đỡ rồi, tôi nằm trên giường và nhìn trần nhà nói: "Tôi sẽ không nhận sai vì chuyện mình chưa từng làm! Nếu như anh cảm thấy là tôi hại Vương phi, vậy anh cứ mang theo ngọc bội màu trắng của anh mà đi đi, cũng không cần phải phiền lòng phái người nào bảo vệ tôi nữa! Sở dĩ anh làm nhiều chuyện cho tôi như vậy đều là vì nể mặt đứa trẻ. Anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng sinh ra đứa trẻ này. Đến lúc đó, anh đến mang đi là được."

Làm người cần phải khí phách, tôi không tin chỉ còn lại một mình thì tôi không sống nổi. Cùng lắm thì tôi lại bị Sở Hiên mở bụng ra thôi. Không có anh, trên đời này không phải còn có thứ gọi là bệnh viện sao, a, thật buồn cười!

"Em thật sự cho rằng bản tôn sẽ không đi à? Em còn càn quấy như vậy, ta sẽ không để ý tới sự sống chết của em nữa!"

Ôi, thật đúng là không để cho người ta được yên!

Tôi vốn định không để ý tới Quỷ Vương Dạ Quân, nhưng nghe anh nói vậy thì lập tức một cảm giác uất ức xông lên đầu, còn quan tâm quái gì tới vết thương hay không vết thương nữa chứ, tôi cầm lấy cái gối và xoay người ném về phía anh.

Cái gối bị ném hụt, Quỷ Vương Dạ Quân đã lắc người tránh từ lâu, không còn thấy bóng dáng nữa. Chiếc ngọc bội màu trắng nằm yên ở cuối giường. Nhìn nó mà trái tim của tôi lạnh giá.

Tôi bất chấp tất cả, đứng lên cầm lấy cái ngọc bội màu trắng lại muốn ném lên trên tường. Nhưng bởi vì cơ thể đau đớn mà không ngừng co giật, tôi quỳ ở trên giường che vết thương ở bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thật đáng giận. Tại sao tôi lại phải chịu đau khổ thế này chỉ bởi vì tên khốn kiếp kia chứ? Đau quá đi mất!

Vào giây phút cầm ngọc bội màu trắng trong tay, tôi thật sự muốn ném nó đi. Nhưng suy nghĩ một lát lại thấy vứt đi quá đáng tiếc, nên tôi quyết định dùng nó để đổi lấy tiền, cái này tương đối thực dụng hơn một chút!

Sau khi tranh cãi ầm ĩ với Quỷ Vương Dạ Quân, tôi không thấy buồn ngủ nữa, phát hiện túi xách của tôi được treo ở trên ghế dựa. Có lẽ khi anh chuẩn bị đưa tôi về, cũng mang về cùng luôn!

Tôi quay người lấy điện thoại ra kiểm tra, cho rằng sẽ có người nhớ tới sự an toàn của tôi. Nhưng kết quả lại khiến cho người ta thất vọng như vậy.

Ba mẹ đã không còn, trên đời này cũng không có người nào quan tâm xem tôi có quay về hay không, đừng nói là điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không có. Lúc trước tôi còn cảm thấy thật đáng buồn vì mình là một hồn phách, bây giờ tôi ngược lại cảm thấy cô Hai làm người sống còn không bằng chết đi, một mình lẻ loi hiu quạnh cũng chẳng có gì nữa!

Khi con người đang khó chịu cô độc sẽ luôn có tâm trạng tự yêu lấy mình, tự thương xót cho chính mình. Tôi nằm ở trên giường tự chế giễu mình, lại động viên tinh thần cho mình rằng ngày mai sẽ tốt hơn!

Chuyện quan trọng nói ba lần. Sau khi tôi hét lớn ba tiếng với không khí lại cười khúc khích, sau đó nước mắt theo gò má chảy xuống!

Sau khi lớn tiếng trút ra hết tâm trạng, tôi mới xem như thật sự bình tĩnh lại. Ngủ không được thì tôi dậy, ngồi dựa vào đầu giường lật xem tin tức. Tôi lướt qua vài trang mới nhìn thấy một tin tức liên quan tới sinh viên bị đột ngột chết ngay ở trong lớp. Tốt rồi! Vậy tôi lại xem như đã sống đến cuối đời, ngay cả trường học cũng không đi được!

Có rất nhiều tin tức liên quan đến cuộc sống sinh viên áp lực thế nào. Chỉ có điều, tôi để ý thấy thi thể của tôi đã được người nhà nhận về. Ba mẹ đều chết hết, người gần gũi với tôi nhất là ông Ba và bà nội, bọn họ không thể xem tin tức mà biết được tình trạng của tôi, bình thường không có việc gì cũng sẽ không gọi điện thoại cho tôi. Cho nên, bọn họ không thể nào tới nhận thi thể của tôi được, vậy là ai? Chắc hẳn chỉ có anh!

Nguyện vọng của mẹ khi còn sống chỉ là hi vọng tôi có thể thi đậu một trường đại học tốt, bây giờ không còn hi vọng nữa! Tôi cũng không thể sống đi chết lại gì đó sau khi thi thể được nhận về, lại giống như Tiêu Chí Bình thì sẽ quá dọa người rồi! Cho dù không ai truy cứu, nhưng với cách sống này của tôi chắc hẳn cũng sẽ tạo thành cảnh tượng cả lớp chạy thoát thân!

Thôi quên đi! Quá khứ là sống vì mẹ, bây giờ chỉ còn lại có một mình tôi, muốn sống thế nào cũng được, không đi học thì không đi học chứ, sau này chờ vết thương lành tôi sẽ tìm công việc nuôi sống bản thân mình. Trời không tuyệt đường người, không có gì có thể ngăn cản ý chí cố gắng sống sót của tôi được.

Mẹ nó, cuộc sống của tôi thật sự quá buồn bực, chỉ có điều vẫn phải sống tiếp. Từ hôm nay trở đi, tôi nhất định phải từ bỏ sự dựa dẫm vào Quỷ Vương Dạ Quân, thiếu anh, tôi cũng không phải là người không sống nổi. Cùng lắm thì không còn Huyền Hồn đan tôi lại mua của Trần Tú Tài. Nếu như lần này tôi còn vì bất cứ chuyện gì mà đi cầu xin anh nữa, vậy tôi thật sự không còn mặt mũi nào sống tiếp.

Tôi cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi tới chiều hôm sau mới rời giường, phát hiện ăn bữa cơm này xong sẽ hết lương thực, tôi tính gọi điện thoại cho Trần Tú Tài hỏi thử tình hình, lúc này chuông cửa chợt vang lên.

Trương Hào cười đứng ở cửa, nói là sư phụ anh bảo anh đưa đồ ăn tới. Đúng là người tốt. Trần Tú Tài này đúng là đoán chuyện như thần, biết tôi thiếu cái gì liền chủ động đưa tới cửa thế này, thật đúng là thời điểm quan trọng mới thấy được chân tình, tốt hơn một vài người khác nhiều.

Trải qua cả đêm chữa trị, vết thương trên bụng đã tốt hơn nhiều. Tôi mời Trương Hào ngồi xuống, thấy gương mặt anh lạnh đến mức đỏ bừng nên rót cho anh cốc nước nóng. "Lát nữa anh về hỏi Trần Tú Tài, Huyền Hồn đan này cần bao nhiêu tiền! Mỗi lần làm phiền anh ta chuẩn bị, tôi cũng thấy ngại, cũng không muốn lấy không đồ của anh ta, làm cho bản thân tôi cũng thấy không phải."

Trương Hào cầm cốc trà ấm trong tay suy nghĩ một lát nói: "Lúc ra cửa, sư phụ dặn tôi, nếu như cô muốn dùng tiền mua thì sư phụ sẽ không đưa cho cô nữa! Sư phụ nói là sinh mạng vô giá, hồn phách cũng là mạng người, cho dù không thể chuyển thế, vậy cũng là bảo vật vô giá, bán không được!"

Trần Tú Tài này đúng là lợi hại, ngay cả tôi nghĩ gì mà anh ta cũng có thể tìm hiểu được rõ ràng. Tôi quyết định bái anh ta làm sư phụ, ít nhất theo anh ta hết ăn lại uống cũng không chết đói được. Chờ tới khi đứa trẻ được sinh ra, không còn liên quan tới Quỷ Vương Dạ Quân nữa, tôi cũng không đến mức không có chỗ nào nương nhờ.

Bây giờ tôi chỉ có bằng cấp ba, thật sự ra ngoài tìm việc làm cũng chỉ có thể làm nhân viên bán hàng gì đó, một tháng kiếm không được bao nhiêu tiền, còn mệt chết mệt sống. Nếu như Trần Tú Tài có thể nhận tôi làm đồ đệ thì chuyện kiếm tiền chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ là...

"Trương Hào, sau khi anh về hỏi thử Trần Tú Tài xem anh ta có muốn nhận thêm một đồ đệ không! Bây giờ, tôi không đi học được, không có chỗ nào đi nên muốn đi cùng anh ta." Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cũng không thật sự trông mong Trần Tú Tài sẽ nhận tôi.

Trương Hào vừa nghe liền vui mừng lại nghi ngờ, híp mắt hỏi: "Mạc Thất, cô nói vậy là thật à? Tôi không nói dối gì cô, trước kia sư phụ đã từng nói với tôi, cô chính là đệ tử đầu tiên của sư phụ! Hơn nữa, sư phụ còn nói sớm muộn gì cô cũng muốn theo ngài. Lúc đó tôi còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ xem tình hình thế này, sư phụ thật sự tính đúng rồi!

Cái này!

Tôi không còn lời nào chống đỡ nữa. Trần Tú Tài à Trần Tú Tài, anh còn thật sự biết coi bói, tính trời tính đất, ngay cả thời điểm tôi thê thảm cũng tính chuẩn như vậy sao, tôi phục rồi!

Thật ra, nói nghiêm túc thì tôi vẫn thật sự là đệ tử đầu tiên của anh ta. Ban đầu khi tôi ở thôn Hạ , anh ta từng dạy tôi vẽ bùa, chẳng qua lúc đó tôi ngu nên vẽ thành ra tối tinh rối mù. Sau lại tôi được Quỷ Vương Dạ Quân chỉ điểm mới có kết quả, nhưng anh ta vẫn người sư phụ đầu tiên của tôi.

Phì! Tôi làm gì lại nhớ đến tên khốn kia chứ!

A, Trần Dương là đối thủ một mất một còn của Quỷ Vương Dạ Quân. Anh ta và Trần Tú Tài là cùng một cơ thể, vậy tôi quyết định phải dựa vào ngọn núi này là được rồi. Theo Trần Tú Tài dù sao cũng đáng tin hơn theo Quỷ Vương Dạ Quân! Ít nhất anh ta sẽ không vì những người phụ nữ khác mà đổ oan cho tôi, chẳng biết tại sao lại nổi giận với tôi. Hơn nữa Trần Tú Tài không có đệ tử, cho nên cũng không có người phụ nữ nào tranh giành tình nhân. Tôi và Trương Hào lại là bạn học, vì vậy lúc ở chung sẽ hòa hợp hơn!

Hì hì, cứ quyết định như vậy đi!

Nói làm là làm liền, tôi gọi điện thoại luôn cho Trần Tú Tài. Không đợi tôi mở miệng, giọng nói muốn chết không muốn sống của anh ta từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.

"Cô gái nhỏ, Quỷ Vương nhà cô không quan tâm tới cô, cô có suy nghĩ tới chuyện đến chỗ tôi để cầu một nơi yên ổn không? Ai chứ cô đến thì tôi tuyệt đối sẽ không từ chối đâu. Bây giờ cô đang ở trong nguy hiểm, dựa vào chút công phu mèo cào này của cô thì bất kỳ một con quỷ nhỏ nào cũng có thể giết chết cô. Nếu như tôi tới kịp còn có thể cứu cô một lần, nhưng nếu như tới chậm thì cô có thể lại...? Ha ha ha!"

Vừa nghe anh ta nói vậy, sau lưng tôi chợt lạnh! "Phì, miệng chó không nhả ra được ngà voi, anh có thể nói tôi tốt một chút không? Không phải trước kia vẫn còn tạm được sao, bây giờ anh sẽ không nghĩ cách đòi học phí của tôi chứ?"

Tôi có nhiều lần hợp tác với Trần Tú Tài, mỗi lần xong việc, anh ta đều sẽ gửi tiền vào trong tài khoản cho tôi, lúc đó tôi cũng không quá để ý những điều này, bây giờ muốn đi theo anh ta lăn lộn, lừa ăn gạt uống, anh ta sẽ không nghĩ cách đòi lại từ chỗ tôi chứ?

Người này rất giỏi tính toán, tôi nên cố gắng suy nghĩ rõ ràng. Nếu nhân phẩm của anh ta đúng là như vậy, tôi thà là không đi đâu, cứ đợi ở đây! Dù sao chút tiền kiếm được này cũng đủ cho tôi tiêu. Tôi không cần ăn cơm nên không tốn bao nhiêu tiền, không chừng còn có thể để dành được rất nhiều cho bà nội và ông Ba dưỡng lão tới trước lúc lâm chung đấy!

Trong lúc tôi đang do dự chưa quyết, Trần Tú Tài còn nói thêm: "Cô bé ngốc này lại đang suy nghĩ linh tinh gì à! Tới chỗ tôi không có yêu cầu khác, chỉ cần cô hứa với tôi một việc, tôi lại nuôi cô, mặc cho cô ăn chùa uống chùa, cộng thêm ở chùa, thế nào?"

Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Tôi không khỏi nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"

Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng bập môi, Trần Tú Tài vừa cười khoa trương vừa nói: "Người phụ nữ quá mẫn cảm cũng không tốt đâu. Dù sao tôi sẽ không hại cô. Về phần là chuyện gì, tôi còn chưa nghĩ ra, cứ cho cô nợ đã! Nói chung, tình cảnh của cô bây giờ nguy hiểm, đừng suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng đến trong bát của đại gia đây đi!"

Thật đúng là miệng chó không nhả ra được ngà voi, tôi phỉ nhổ xong còn không yên tâm hỏi: "Nếu anh biết Diệm Thiên Ngạo đã đi, chắc cũng biết vì sao anh ấy đi chứ! Tôi hỏi anh, có phải anh vẫn âm thầm theo dõi tôi không? Nếu không anh làm sao biết rõ ràng như vậy được? Bây giờ không phải là anh lại gài bẫy gì cho tôi chứ?"

Trần Tú Tài kỳ lạ không phải là một người dễ suy đoán, bình thường gặp gỡ cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ muốn đi nương nhờ anh ta thì vẫn phải cẩn thận một chút.

Bên kia điện thoại, Trần Tú Tài thôi không cười đùa cợt, nghiêm túc nói: "Với chút chuyện nhỏ này của cô, tôi tùy tiện bấm ngón tay tính toán cũng biết được! Nhưng tôi nói trước, nếu cô nhận tôi làm sư phụ thì phải tôn trọng người sư phụ là tôi giống như Hào! Bất cứ chuyện gì đều phải dựa theo quy định mà làm. Mặt khác, các người cũng phải dựa theo lời nói của tôi để quyết định đi hay ở."

Đây là ý gì?

Tôi lại không hiểu!

"Cô phải nhớ kỹ, đừng thật sự xem tôi trở thành sư phụ của các người, hai chúng ta lại xem như là người xa lạ quen biết."

Cái gì vậy! Lời này trước sau cũng quá mâu thuẫn rồi. Nhận làm sư phụ lại không xem là sư phụ, vậy là gì?

Một người không bình thường vừa đi, giờ lại có một người khác tới, tôi thật đúng là thể chất gặp người không quen, lớn như vậy chưa từng thấy qua cái gì gọi là người xa lạ lại quen thuộc nhất!

Bất kể là quy định gì, tôi xem như đã quyết định về chuyện này rồi.

Tôi tìm tới chủ cho thuê nhà để trả lại căn nhà, thu dọn xong quần áo và đồ dùng mang theo người liền đi theo Trương Hào tới chỗ ở của Trần Tú Tài.

Phải nói là người này kỳ lạ, ngay cả chỗ ở cũng quái gở như vậy, cách trung tâm thành phố khá xa, đi thêm mấy cây số nữa thì chắc hẳn sẽ ra khỏi thành phố rồi.

Chỉ có điều ở trong thành phố tuyến hai này còn có ngôi miếu nhỏ như vậy thì thật sự không thấy nhiều, vẻ ngoài không khác với chùa chiền bình thường, chỉ có điều ở đây không phải là tường màu vàng mà là màu trắng xám. Đi vào cửa, bên trong xây dựng càng giống như là sân viện để ở, trong sân trồng một cái cây lớn, bởi vì lá rụng hết, trụi lủi nên tôi không nhìn ra được đó là giống gì.

Tôi đi theo Trương Hào vào trong nhà chính, lại thấy giữa bàn thờ đặt một bài vị màu đen, phía trên có khắc mấy chữ "tổ tiên Trần thị", trong lư hương có đốt nén hương, trong phòng đầy mùi đàn hương, ngửi vô cùng dễ chịu.

Sân không nhỏ, có tiên lại có linh!

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu nói như vậy, cảm thấy rất hợp với căn nhà nhỏ này. Chỗ không lớn lại trang trí rất có phong cách, vừa nhìn là biết có chú ý tới chuyện phong thủy, người ăn cơm từ nghề này quả nhiên không giống với người khác!

Trương Hào đặt hành lý của tôi vào trong nhà. Khi anh và Trần Tú Tài đi lướt qua nhau liền kính trọng kêu một tiếng sư phụ, ánh mắt nhìn anh ta đầy sùng bái. So với dáng vẻ của anh khi tôi quen ở trường cấp ba thì hoàn toàn là kém xa ngàn dặm!

"Cô bé ngốc tới rồi à, hành động nhanh thật đấy!"

Tôi nhìn thấy Trần Tú Tài, câu đầu tiên nói ra là ba chữ "Tôi đói rồi!"Cái này thật sự không thể trách tôi được, bây giờ tôi mau đói bụng, một ngày không ăn khoảng hai mươi viên thì thật sự không no.

Trần Tú Tài "A" một tiếng rồi cầm ấm Tử Sa của anh ta và nhìn tôi ngoắc ngón tay, sau đó lại bước vào trong bục cửa bên cạnh.

Anh ta xem tôi là con chó nhỏ à! Cắt!

Tôi trừng mắt nhìn về phía phía sau lưng Trần Tú Tài, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào theo.

Trong gian phòng này được trang trí không khác với bên ngoài, phong cách hiện thực và cổ xưa hòa vào làm một, dưới sự đối lập thị giác mãnh liệt, tôi ngược lại không cảm thấy có bất kỳ mâu thuẫn nào. Trong phòng tràn ngập mùi đàn hương, rất sạch sẽ, một bên có trang trí lư hương, khói từ trong lư hương từ từ tản ra, tiêu tan ở trong không khí.

Tôi đoán ở đây hẳn là phòng ngủ của Trần Tú Tài, cho nên không đi sâu bên trong, chỉ đứng ở cửa. Tôi thấy anh ta lấy từ trong ngăn ra một cái hộp có sáu cạnh và nói với tôi: "Cho dù ai đói cũng không để cô đói được, không cần nghĩ tới chuyện ăn tiết kiệm, cứ ăn thoải mái đi!"

Nhận lấy cái hộp, tôi bĩu môi nói: "Anh không cần khoa trương như vậy, cũng đâu phải là của anh, tôi có thể ăn no là được rồi."

Trần Tú Tài há miệng, bất lực lắc đâu. "Cô đấy, cần gì quan tâm nó là của ai, cô ăn no là được rồi!"

Tôi lười nói với anh ta, người này chính là thích chiếm lợi qua lời nói, nói nhiều, tôi còn sợ bẩn miệng của tôi.

"Sư phụ, có khách tới!"

Trần Tú Tài nghe nói vậy liền đi ra ngoài, tôi tiện tay cầm lấy ba viên nuốt vào trong bụng, sau đó đi theo anh ta tới bên ngoài nhà chính.

Trong sân có hai người đang đứng. Nhìn cách ăn mặc của anh ta cũng không tầm thường, chất vải phẳng lỳ, trên ống tay của áo sơ mi còn cài vật trang trí, phần lớn là loại người thành công và giàu có.

Tôi ngước mắt nhìn về phía một người trong đó, thấy ấn đường của anh ta đã biến thành màu đen, chỗ mi tâm có khí đen, xem ra là bị thứ không sạch sẽ quấn lên, phải có tai ương đổ máu!

Tôi mặc dù không hiểu đường lối trong đó nhưng vẫn nắm chắc có thể nhìn ra may mắn hay tai họa của con người, chỉ là không ngờ người tìm đến Trần Tú Tài đều là kẻ có tiền, mạng nô lệ tiền tài này của anh ta thật sự khiến cho người ta khinh bỉ.

Tôi đi tới bên cạnh Trương Hào, cùng anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai người trong sân, từ trong miệng anh ta biết được hai người này là anh em. Anh lớn tên là Lý Xuyên, em trai tên là Lý Hải. Người có vấn đề chính là người anh trai, hai người khoảng ba mươi tuổi, vừa vặn ở vào giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp, tuổi trẻ tài cao đấy!

Chỉ có điều con người cũng có lúc gặp phải xủi xẻo, làm gì cũng sẽ không thuận lợi, kinh doanh thua lỗ rất nhiều, ít ngày trước còn gặp phải tai nạn giao thông, may là mạng lớn mới còn sống, nhưng buổi tối lúc nào cũng gặp ác mộng, khiến cho người không có tinh thần, ban ngày thường xuyên làm sai, hết sức đau khổ.

Hừ, tôi nhìn không thuận mắt nhất là người như thế, hơn phân nửa là làm chuyện trái với lương tâm mới bị đồ không sạch sẽ quấn lên rồi!

Khách tới cửa đều sẽ trước nói ra những điều cay đắng. Sau khi nghe xong, Trần Tú Tài bảo hai anh em làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, nói qua những lời theo lệ thường, anh ta cố ý chỉ ra Lý Xuyên sẽ có tai họa đổ máu, đe dọa một trận, thêm một phục vụ tới cửa, trong thời gian ngắn đã dọa người ta sợ đến mức không chịu nổi, sau đó mở miệng ngậm miệng đều gọi đại sư, chuyện còn chưa làm đã thành công một nửa.

Tôi ở bên cạnh nhìn thấy vậy, trong lòng thấy buồn cười. Sau khi hai anh em cảm ơn xong lại muốn làm chuyện chính. Quả nhiên, lão đại móc từ trong túi ra một lá thư dày, nhìn như muốn nhét vào trong túi của Trần Tú Tài nhưng bị một tay của anh ta cản lại, khiến cho Lý Xuyên lúng túng.

"Ngài Lý, ngài vẫn nên lấy số tiền này về đi! Chuyện còn chưa giải quyết xong thì tôi sẽ không nhận tiền, giải quyết xong, số tiền này một đồng cũng không thể thiếu được."

So về cảnh giới làm màu, tôi cảm thấy tôi kém Trần Tú Tài một khoảng rất lớn, nhìn hai anh em kêu to trước đại sư sau đại sư, tôi chọc Trương Hào nói: "Anh thấy không, học hỏi một chút đi, cái này gọi là làm kinh doanh đấy."

Trương Hào gãi đầu cười ha hả, tiễn khách ra ngoài cửa viện.

Trần Tú Tài quay người lại lộ ra một gương mặt tươi cười vờ ngớ ngẩn: "Cô nhóc thấy không, đây chính là làm ăn đấy! Đối phó với người như thế thì nhất định phải phân mấy bước để làm, cũng không thể lập tức giải quyết mọi chuyện được! Thời điểm nên phức tạp thì tuyệt đối không thể đơn giản! Cô làm cho khách biết tình hình của anh ta tệ tới mức nào, như vậy cô sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn, hiểu không! Đương nhiên cũng không thể quá đáng quá, tiếp nhận công việc phải trong năng lực của mình của mình, nếu không chính là thấy tiền sáng mắt!"

Tôi nhìn về phía anh ta cười giả tạo vài tiếng. Nói thật, tôi không thể gật bừa được, anh ta căn bản chính là người thấy tiền sáng mắt. "Sư phụ nói phải, chỉ có điều sư phụ, căn nhà này của sư phụ có phải cũng nên dọn dẹp một chút không? Sư phụ xem tuyết cũng đã tích đến bắp chân rồi, còn không dọn nữa, một lát phải tới trường đại học, chúng ta đã có thể không qua được cửa đâu."

Tôi cũng không nói đùa. Từ cửa viện đến nhà chính giẫm một cái liền thành một cái hố. Hai đàn ông này ở đây, bình thường ra vào như thế sao!

Trần Tú Tài quay đầu liếc nhìn ngoài sân và ngáp một cái nói: "Được rồi, Hào à, cậu đem theo sư tỷ của cậu quét dọn tuyết, sư phụ phải bế quan tu dưỡng, ngày mai bắt đầu làm việc rồi!"

Lời Trần Tú Tài nói chính là mệnh lệnh không thể chối từ đối với Trương Hào, anh không nói thêm một lời đã vung chổi quét ra một khoảng đất trống!

Tôi trừng mắt nhìn theo phía sau lưng Trần Tú Tài, không cam lòng cầm lấy cái chổi đi tới trong sân, nể tình mình ăn chùa ở chùa lại dọn dẹp cho anh ta, làm thêm chút chuyện thôi!

Trước gian nhà chính, Trần Tú Tài bỗng nhiên dừng lại quay đầu nói: "Người đàn ông nhà cô chắc hẳn cũng nên tìm tới cửa rồi. Tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô, mạo hiểm an toàn tính mạng thu nhận và giúp đỡ cô, cô có thể..."

"Câm miệng!" Tôi quay đầu căm tức quát anh ta: "Anh còn dám nhắc tới anh ta, không cần chờ anh ta tới, anh cũng sẽ bị nguy hiểm đấy! Tôi lại cho anh một trận bây giờ!"

Trần Tú Tài rụt cổ lại, liếc nhìn tuyết đọng trong cả vườn nói: "Được rồi! Được rồi! Tôi còn muốn có nhiều con nhiều cháu đấy, cũng không cần làm phiền tới cô!"

Quét tuyết lại không giống với quét rác, phải chuyển đống tuyết đọng phía trên sang một bên, sau đó dùng xẻng sắt đập vỡ lớp băng dày xuống, lại xúc từng xẻng đổ đi. Nói trắng ra chính là dùng sức sống của một cá thể, làm không lâu mà cả người tôi đã đổ mồ hôi, trên người nóng hực hực. Tôi kéo áo khoác xuống cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là trong lòng oán trách Trần Tú Tài lười cũng thành tinh rồi, nếu mỗi ngày đều quét tuyết sẽ không mệt mỏi đến mức như vậy!

Làm việc là vất vả, ông trời còn không mở mắt. Trên bầu trời bắt đầu có tuyết lớn như lông ngỗng bay xuống.

Trương Hào thành thật đi hỏi Trần Tú Tài có cần dọn tiếp không. Theo lẽ thường, lúc này không cần thiết phải cố chịu đựng, quét cũng chỉ uổng công. Đổi lại là tôi đã sớm ném xẻng vào phòng đợi. Nhưng anh vừa hỏi, tôi cũng chỉ đành phải nhìn về phía Trần Tú Tài, cho rằng suy nghĩ của anh ta sẽ giống như người bình thường. Nhưng tôi sai rồi.

Trần Tú Tài nhìn lên trên không trung, không hề nghĩ ngợi đã nói một chữ: "Quét!"

Trên trán tôi không giấu được vạch đen. Người này không chỉ thấy tiền sáng mắt, còn không có nhân tính nữa! Tôi giậm chân một cái, cầm lấy cái chổi đi trước mặt anh ta ném một cái, không phục nói: "Trời đổ tuyết lớn như vậy, anh muốn quét thì tự mình ra tay đi, tôi không làm nữa!"

Tôi cũng không phải nói lẫy, chính là cảm thấy anh ta thật sự không suy nghĩ cho người khác, tuyết lớn rơi xuống có quét cũng vô nghĩa, anh ta căn bản đang ép buộc, cố ý bắt nạt người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top