Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

284 + 285 + 286

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nghe hiểu ý của ông, nhưng tôi nghĩ bảo tôi nói chuyện với anh ấy còn không bằng lấy thân phận của ông đi khuyên nhủ anh ta. Chỉ có điều rốt cuộc đây cũng là một mạng sống, ông muốn tôi ép anh ấy giết người, nếu chuyện này thành công, tôi có bị trời đánh không?"

Nếu tên chết tiệt nghe lời của tôi giết Nghiên Phi, thì chẳng phải tôi đã trở thành hung thủ hại người gián tiếp hay sao? Giết người là tội nặng đấy!

Thiên đế chắp tay sau lưng hừ lạnh một tiếng nói: "Trời đánh? Ha ha ha, trẫm chính là trời!"

Được rồi đấy! Ông là ông trời! Nếu tôi không làm chỉ có còn đường chết, nếu tôi làm, mọi người đều vui vẻ.

Dù sao tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin cho Nghiên Phi. Nếu cô ta thật sự hồn bay phách tán thì sau này sẽ không còn đường lui nữa: "Thật ra, Nghiên Phi kia cũng không tính là cắm sừng Thiên Ngạo? Từ lúc đầu cô ấy đã thẳng thắn, không tính là lừa gạt, vì vậy tôi cảm thấy bản tính của cô ấy không xấu, đừng dùng tới biện pháp hồn bay phách tán mãi không siêu sinh thảm thiết như vậy được không? Bằng không thì cho kiếp sau của cô ấy chịu giày vò, khổ cực một chút, xem như trừng phạt cô ta là được rồi."

Thiên đế lập tức cắt ngang lời tôi, giọng điệu khó chịu nói: "Trước khi thông cảm cho người khác thì ngươi hãy lo lắng cho tình cảnh của mình đi! Chắc hẳn ngươi cũng biết làm thế nào, đừng do dự nữa! Vương Phi kia cũng không phạm phải tội lớn gì mà đã xử trí như vậy, cho nên Nghiên Phi này tuyệt đối không thể tha thứ được!"

Ông ta cũng đã nói đến mức này rồi, tôi còn nói gì được nữa đây? Được rồi, ông ta bắt tôi làm kẻ tiểu nhân, vậy thì tôi làm. Ai bảo tôi đến không đúng lúc, hiếm lắm mới chủ động đến xem Quỷ giới như thế nào, ai ngờ đụng phải chuyện lúng túng này, đúng là xui xẻo tám kiếp mà.

Thiên đế chính là người kết thúc đề tài, không còn gì để tán gẫu nên tôi ngậm miệng lại chờ đợi. Cũng may không bao lâu tên chết tiệt đã trở về. Tôi đúng là lần đầu tiên thấy anh ăn mặc đường hoàng ra trận, ngay cả quan bào cũng đổi thành long ấn thêu chỉ bạc nền đen, tóc búi cao, dùng ngân quan cố định lại, mặt nạ người cũng đổi thành màu đen bạc, che đi dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của anh.

Sau khi trang điểm anh đúng là chỉn chu hơn rất nhiều, nhưng giọng điệu lại chẳng nghiêm túc chút nào. Quỷ Vương Dạ Quân bước lên không nhịn được nói: "Có việc nói mau!"

Tôi bị thái độ của tên chết tiệt làm cho bối rối, đối phương là Thiên đế đấy, anh làm như vậy không sợ người ta bẻ cổ à?

Thiên đế đứng trên cao không phản ứng, ông ấy đưa lưng về phía anh nói: "Ngươi đó, khi nào mới thay đổi được tính nết này đây? Lúc nào cũng nôn nóng như vậy."

Quỷ Vương Dạ Quân nhăn mày không nhịn được nói: "Đó cũng chỉ là đối với ông mà thôi. Đến chỗ tôi có chuyện gì nói mau, tôi rất bận!"

Rốt cuộc tôi thấy được Thiên đế mỉm cười, ông ta cười ha ha hai tiếng nói: "Đã như vậy, ngươi cứ bận chuyện của ngươi đi, ngày khác ta sẽ trở lại nói chuyện sau!"

Ông ta vừa dứt lời, bóng người trước mặt đã biến mất không thấy tăm hơi. Tôi còn chưa kịp suy nghĩ đã phát hiện hai mắt của tên chết tiệt đằng đằng sát khí: "Chỉ biết giày vò người khác, ăn no rửng mỡ mà!"

Anh đúng là dám nói, chỉ có điều ngẫm lại Thiên đế đúng là người như vậy. Ông ta cũng đã đến rồi, còn bảo người ta đi tắm rửa thay quần áo mới chịu gặp mặt. Sau khi người ta làm xong xuôi hết, trở về thì ông lại không nói gì đã bỏ đi. Đây không phải là giày vò, trêu chọc người khác sao?

Tên chết tiệt không oán giận nhiều trước mặt tôi, chỉ là cau mày hỏi: "Em còn đứng ngây ra làm gì? Không phải muốn đi gặp Mạc Thư Nhiên sao?"

Ồ, đúng rồi! Đây chính là mục đích tôi đến đây. Thế mà bị Thiên đế làm cho choáng váng đầu óc đến nỗi quên luôn chuyện này.

Đi theo sau lưng Quỷ Vương Dạ Quân, tôi mải mê suy nghĩ chuyện của Nghiên Phi, không biết nên mở miệng thế nào? Trước đó tôi cảm thấy anh là người lạnh lùng vô tình, nhưng trong chuyện của Nghiên Phi anh là người rất có tình cảm. Nếu suy nghĩ theo cảm tính, chắc chắn tôi không hy vọng anh thay đổi chủ ý của mình. Nhưng nếu anh không làm Thiên đế sẽ giận tím mặt, đến lúc đó ai cũng không có ngày lành.

Giữa việc lựa chọn một người phụ nữ xa lạ với người đàn ông của mình, tôi chỉ có thể thử thăm dò hỏi: "Tên chết tiệt, chuyện của Nghiên Phi anh định làm thế nào? Bây giờ hai người các người đã có quan hệ vợ chồng, nhưng đứa bé không phải là con của anh, nếu chuyện này truyền ra ngoài khó tránh sẽ có tin đồn bất lợi cho anh, lời người đáng sợ, anh nói có phải không?"

Quỷ Vương Dạ Quân hơi sững sờ quay đầu nhìn tôi hỏi: "Em nghe Thiên đế nói như vậy sao? Em đừng để ý tới ông ta là được rồi. Chuyện của Nghiên Phi ta biết xử trí, không cần ông ta lo chuyện bao đồng. Em cũng đừng học theo ông ta không có chuyện gì cũng cằn nhằn không dứt."

Quả nhiên, chẳng khác suy nghĩ của tôi là mấy, tuy tôi cũng cảm thấy Thiên đế kia là người thích kiếm chuyện, nhưng bây giờ tất cả chuyện này đều đè lên người tôi, rất khó chịu: "Tôi rất tò mò tại sao ông ta vừa đến đã bảo anh đi thay quần áo vậy?"

"Theo cách nói của các người, ông ta là mắc bệnh hình thức. Vì thế mỗi lần ông ta đến đây dò xét, ta đều sẽ đối xử nghiêm túc, còn không phải vì ta vừa trở về từ Nhân giới, ăn mặc tùy tiện, không thuận mắt ông ấy nên phải đi tắm rửa thay quần áo trước sao?"

Tôi thấy "tùy tiện" mà tên chết tiệt nói giống như anh ta rất xem thường Thiên đế, cũng không biết làm như vậy có đúng không. Dù sao tôi nghĩ Thiên đế này chắc cũng không phải là loại người không tắm rửa sạch sẽ thì không ra khỏi nhà, vô cùng thích sạch sẽ kia.

Thất hiện tại tâm trạng của tên chết tiệt khá tốt, tôi thừa cơ hội mượn đề tài của Nghiên Phi nói tiếp: "Thì ra là vậy! Tên chết tiệt, anh có cách nào giấu được Thiên đế để cho Nghiên Phi chuyển kiếp làm người, nhưng bề ngoài thì cô ấy đã hồn phi phách tán không?"

Quỷ Vương Dạ Vương bỗng nhiên dừng bước lại, hại tôi suýt chút nữa thì đụng vào anh, anh ta chỉ tay vào trán tôi, híp mắt hỏi: "Ông ta đã nói gì với em?"

Suýt chút nữa tôi đã nói ra tất cả, nhưng nghĩ tới có thể xảy ra hậu quả khó lường nên vội nuốt xuống những lời muốn nói xuống: "Không có! Tôi chỉ cảm thấy người như ông ấy chắc hẳn sẽ không chừa đường sống cho ai, vì vậy nên muốn hỏi anh có cách nào giấu được ông ta không?"

Dáng vẻ nghiêm túc của Quỷ Vương Dạ Quân khiến tôi cảm thấy bề ngoài việc này không có cách nào để xoay chuyển, anh nghiêm túc nói: "Không có khả năng này, ông ấy là Thiên Đế có khả năng nhìn thấu mọi sự vật. Giấu diếm sẽ làm sự việc càng tệ hơn!"

Tên chết tiệt nói như thế, vậy Nghiên Phi thật sự không cứu được rồi.

"Nếu như em đã hỏi, vậy thì nói thử xem, em nghĩ thế nào?"

Tôi không ngờ anh sẽ hỏi ngược lại, trong lòng dằn vặt rất lâu, vẫn chẳng có cách nào nói ra lời để anh không trị tội chết Nghiên Phi, thế nên lại hỏi ngược lại lần nữa: "Nghiên Phi mang thai rồi gả cho anh, vì sao anh không giết cô ấy?"

Quỷ Vương Dạ Quân cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu như cô ta không nói, thì ta bắt buộc phải trị cô ta tội chết, nhưng trước nay cô ta chưa từng giấu giếm ta, vì thế ta sẽ không tuyệt tình với cô ta! Đây dù sao là việc khiến Đế Vương nhục nhã, đứa trẻ tuyệt nhiên không thể giữ được, ít nhất ta vẫn có thể giữ lại mạng sống cho cô ta."

Thật không ngờ rằng tên chết tiệt làm việc lại có tình người như thế, nhưng Thiên Đế lại không nghĩ như vậy. "Ý của Thiên Đế thì sao?"

Quỷ Vương Dạ Quân cười ha ha, dùng mắt như nhìn Tiểu Bạch nhìn tôi, nói: "Ý của Thiên Đế chẳng phải em đã biết rồi sao? Ông ta sẽ để tôi giữ lại miệng sống sao?"

Haiz! Được thôi!

Các người đều là người thông minh, chỉ có mình tôi ngu ngốc được chưa!

Tôi không cam tâm nghĩ, sau đó thuận nước đẩy thuyền nói: "Nếu như anh đã biết thì dứt khoát giết Nghiên Phi là được rồi! Dù sao thì anh không làm, ông ta cũng sẽ làm! Việc này vốn đã chẳng vẻ vang gì, anh cũng từng nói Thiên Đế là người chú trọng hình thức, thể diện của ông ta, đương nhiên là sẽ không để Nghiên Phi sống rồi!"

Quỷ Vương Dạ Quân im lặng, dưới ánh mắt thâm trầm của anh, tôi cảm thấy ngay cả tay tôi cũng không dám buông, ánh mắt anh nhìn tôi rất xa lạ, khiến tôi có chút bất lực cùng hối hận! Thật sự không nên nói ra, nhưng mà làm khó tôi quá mà!

Nghiên Phi là một người không đáng chết! Một người là người đàn ông của tôi, muốn anh dùng cuộc đời làm cái giá đi cứu một người phụ nữ rất xa lạ đối với tôi, tôi không thể đồng ý! Haiz, thật khó lựa chọn! Tôi không muốn làm cái mặt đen này, Thiên Đế đáng ghét, vì sao cứ nhất quyết bắt tôi làm người xấu, đẩy tôi vào cái hố bất nghĩa, thật là khiến người ta cmn đau mà!

Rất lâu sau, Quỷ Vương Dạ Quân mới nói: "Ta không quan tâm ông ta nói gì với em, đồ ngốc như em cũng nghĩ đến việc đẩy người khác vào chỗ chết, vì sao? Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?"

Lời này khiến tôi nói tiếp thế nào đây, tôi không tiếp nổi nữa rồi! Chỉ có thể thuận miệng nói: "Chẳng có vì sao gì hết, chỉ là đang nghĩ, có phải anh thích Nghiên Phi đó rồi, mới nguyện ý đắc tội Thiên Đế, cũng không muốn giết cô ấy mà thôi."

"Ta không giết cô ta, không phải vì ta thích cô ta, mà là sợ em sẽ làm trái lại với tâm mình, làm những chuyện không bằng lòng! Nếu như em thật sự hy vọng cô ta chết, ta có thể giết cô ta, chỉ cần không phải là vì em muốn thoát khỏi ta mà làm như vậy là được!"

Nghe anh nói như vậy, trong lòng dậy lên một cảm giác đau lòng, buồn bã tựa như bị anh nhìn thấu mọi tâm tư vậy.

Khi Thiên Đế muốn tôi khuyên tên chết tiệt giết chết Nghiên Phi, ông ta hứa rằng sẽ miễn trừng phạt tên chết tiệt ở nhân giới, lúc đó tôi chỉ nghĩ, nếu như trước nay tên chết tiệt ngày ngày không ở bên tôi, như vậy tôi cũng có thể theo thời gian dần dần buông bỏ anh, rời xa anh! Nhưng, tôi thật sự không thể ngờ, anh lại vì ý nguyện của tôi mà thay đổi chủ ý, cũng thuận theo ý tôi đi giết người, chỉ để cho tôi không có ý nghĩ thoát khỏi anh.

Vì sao chứ?

Tôi muốn biết đây là vì sao chứ? Anh làm như vậy là vì yêu sao?

Suýt nữa tôi đã hỏi ra miệng rồi, nhưng lại cảm thấy hỏi một người đàn ông có yêu bạn hay không thật là ngu ngốc! Tên chết tiệt lại không phải người hiện đại, ở thời đại đó của anh có thể đến tận đêm tân hôn mới biết vợ mình trông như thế nào, nếu như tôi hỏi anh như vậy, nhất định sẽ khiến anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ nông cạn. Từ quan niệm cũ của anh mà nói, tình cảm đều là xây đắp nên, không có tình cảm cũng sống như vậy, ai sẽ hỏi anh có yêu hay không chứ!

Haiz, trong đầu thật rối!

Tôi cảm thấy tôi thật sự đã trúng độc của anh, rốt cuộc nên làm thế nào, nghĩ không ra lý do vì sao!

Nghĩ lại những người vì người đàn ông mình yêu đó, làm đủ mọi chuyện xấu, bị người ta chửi mắng cũng chẳng sao. Tôi vì tên chết tiệt làm người ác một lần thì có sao?

Nếu như tôi chưa từng nghĩ đến việc muốn sống cả đời cùng anh, thì cũng không muốn nhìn thấy rơi vào tình cảnh thê thảm! Đây là lời thật lòng, tôi không muốn nhìn thấy anh mất đi tất cả, đây chính là sự thích thầm của tôi dành cho anh, vì anh, tôi sẽ làm một người xấu, chỉ cần anh sống tốt, sợ gì kết cục của tôi sẽ giống như Điền Linh Nhi cũng chẳng sao, dù sao cũng chẳng ôm ấp mong ước cao xa gì với tương lai nữa, ít nhất có thể bảo vệ anh bình an!

Đấu tranh nội tâm giống như hai bản thân khác nhau đang vật lộn vậy, khiến người ta đau đớn, tôi nhìn tên chết tiệt, bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, quan niệm, thấu hiểu gì đó đều là shit chó, trước mắt có thể ở bên nhau là được rồi! Cho dù là sau này, tôi vẫn sẽ vì người trong lòng của anh mà mất đi anh, thế thì có sao? Đến lúc đó hẵng nghĩ vấn đề này, chỉ cần trong lòng anh có tôi, có lẽ tôi có thể hạ thấp lòng tự tôn của bản thân, có lẽ

Làm người vẫn là chỉ nhìn thấy trước mắt có thể sống tốt thế nào, đời này tôi chưa từng làm ra việc gì xấu, lần này để tôi buông thả một lần đi!

Cùng Quỷ Vương Dạ Quân đến dinh cơ của Vĩnh Hiên, biết được hai người đều không ở đó, tra hỏi thì biết Vĩnh Hiên đang xử lý công vụ, Mạc Thư Nhiên ở bên cạnh không rời nửa bước, bừng bừng khí thế anh ở đâu cô ở đó.

Khái niệm ban đầu của tôi đối với địa phủ chính là kiểu miếu thờ nhỏ hoặc là giống như nha môn, nhưng đi đến đằng trước mới biết thứ gọi là địa phủ bắt giữ hồn phách lại là một tòa đại điện hùng vĩ, một bậc thềm rất dài thông đến cửa điện, hai bên bậc thềm toàn là nhà lao bắt giữ hồn phách, trên đại điện rành mạch viết ba chữ lớn, Điện Trừng Phạt. Có chút giống trong viện kiểm sát của chúng ta, nơi tòa án trang nghiêm mà tĩnh lặng!

Bước lên bậc thềm, tôi không biết tại sao lại cảm nhận được một tia sợ hãi, bên cạnh toàn là quỷ thần chưa xét xử định đoạt, một vị mặt sắt vô tư ngồi trên một bậc thềm khác, thủy hỏa phán quan lạnh lùng không chút biểu cảm.

Quỷ Vương Dạ Quân đi đến đâu, đều có người quỳ bái kiến, cũng ngang như nhận được sự tôn kính của con người, có quỷ tùy thân quen biết tôi sẽ chào hỏi, nhưng có những quỷ tùy thân chưa từng gặp tôi, sẽ lờ tôi đi, giống như hai vệ sĩ trước cổng vừa rồi vậy, họ chính là như vậy.

Thân phận nhận được sự tôn kính của con người, tôi vốn không để ý, đi đến trên sảnh điện, Vĩnh Hiên ngồi ở đó lật giở sách vở, Thanh Minh đang tra hỏi yêu ma quỳ ở dưới.

Mạc Thư Nhiên liếc mắt phát hiện ra chúng tôi, kinh ngạc gọi: "Chị Thất Thất!"

Vốn dĩ đã dọa yêu ma hồn vía lên mây, bị cô ấy gọi như vậy, nhất thời kinh ngạc, tam hồn bất định, suýt nữa chết trên đại điện.

Nhiệt tình gọi người khác thế này có chút ngượng ngùng, tôi đứng ở đó nhận lễ bái kiến của Vĩnh Hiên và Thanh Minh. Dường như mỗi lần họ nhìn thấy tôi đều sẽ nói một câu xưng hô trước, sau đó hành lễ gì gì đó, thật sự khiến người khác không tự nhiên, nhưng tên chết tiệt bên cạnh lại nhận rất tự nhiên, không có một chút nào dáng vẻ quẫn bách như tôi.

"Tôi là đến thăm Thư Nhiên, các người cần làm gì thì cứ làm đi! Không cần để ý tôi!" Làm lỡ việc của bọn họ, tôi rất áy náy.

Hai người nhìn về phía tên chết tiệt, thấy anh vẫy tay liền lui về chỗ cũ, tiếp tục xử lý những yêu ma đó.

Nhìn thấy những nhà lao đầy quỷ đó, tôi ước tính phán quan của địa phủ này thường ngày nhất định bận rộn đến không thể thoát ra.

Thư Nhiên bước lên ôm lấy tôi, nũng nịu hỏi: "Cha mẹ em còn làm loạn không? Em đã truyền mộng cho họ, nói là em ở đây rất tốt, để họ đừng đến làm phiền hai người!"

Tôi liếc Vĩnh Hiên, nói: "Chị biết em sống tốt, họ cũng không làm loạn nữa, đều về rồi."

Điện Trừng Phạt là nơi nào chứ, không nói cũng hiểu, Vĩnh Hiên có thể đưa Thư Nhiên đến đây, có thể thấy anh ta tốt với em ấy thế nào! Em ấy không hiểu chuyện như cô Hai, có thể được Vĩnh Hiên bao dung tất nhiên cũng khiến người khác yên tâm hơn.

Mạc Thư Nhiên nhìn về hướng Quỷ Vương Dạ Quân thè lưỡi nói: "Anh rể, anh đừng trách em đến đây nhé! Em chỉ lo lắng Vĩnh Hiên ở ngoài tìm nữ nhân, câu dẫn hồn của anh ấy đi mất, một mình em đáng thương biết bao nên mới đi theo đến đây, có phải anh không vui không?"

Lời này vừa nói ra, tôi cảm thấy nội tâm lúc này của tên chết tiệt sụp đổ rồi, chỉ là anh mang mặt nạ nên không nhìn thấy được biểu cảm, nên tôi mới chắc chắn là một gương mặt cứng nhắc, bị đứa vô tâm Mạc Thư Nhiên làm cho buồn phiền. Hồi lâu, anh mới nói: "Định lực của Vĩnh Hiên không tồi, cô hoàn toàn có thể yên tâm! Anh ta sẽ không tùy ý bị đâu, nếu như cô không thấy vô vị thì cứ đến, ở đây cũng chẳng có việc gì để làm đâu."

Ánh mắt của Mạc Thư Nhiên lấp lánh lên. "Thật sao, anh đồng ý rồi! Anh rể, vừa rồi anh đến, mặt Vĩnh Hiên đều bị dọa trắng bệch rồi, sợ anh tức giận!"

Quỷ Vương Dạ Quân trầm mặc nói: "Thực sự không đồng ý, nhưng niệm tình cô gọi một tiếng anh rể, ta sẽ đồng ý để cô đến!"

Ai muốn có một cô vợ như này, sợ là cả đời đều phải sống trong bóng tối lo nghĩ, tôi bắt đầu lo lắng cho ngày sau của Vĩnh Hiên.

Rời khỏi Điện Trừng Phạt, tôi thuận đường đến thăm cô Hai, cô càng trầm ổn hơn Thư Nhiên nhiều, sau khi gả cho Thanh Minh, tôi càng cảm thấy cô giống con gái cổ đại không ra khỏi nhà một bước, chỉ còn lại một thiên địa nhỏ dịu dàng hiền thục.

Bởi vì có tên chết tiệt ở đây, cho nên chúng tôi không nói chuyện quá nhiều, chỉ hy vọng sau này cô Hai có thể giao lưu nhiều hơn với Thư Nhiên, tránh việc cứ vô vị ở mãi đây, có thêm một lớp thân thích, cũng có sự chăm sóc lẫn nhau gì đó, liền rời khỏi dinh cơ của Thanh Minh.

Vốn muốn về nhân giới, ai biết tên chết tiệt cản tôi lại nói: "Ta nhớ trước kia em nói muốn đến hồ Hoa Thanh phải không?"

Tôi cười khan hai tiếng nói: "Có sao? Hình như anh nghe nhầm rồi, tôi không nói muốn đi, anh xem trời sáng rồi, chúng ta vẫn là nên trở về đi!"

Quỷ Vương Dạ Quân cũng bắt chước tôi cười khan hai tiếng nói: "Lời nói ra rồi làm sao có thể thu về! Nương tử không cần tự lừa mình!"

Không đợi tôi có phản ứng, bốn phía tối đen một mảng, lập tức chúng tôi đến bên hồ Hoa Thanh.

"Trời ơi, suýt nữa tôi quên mất, anh rõ ràng có thể hô một tiếng là có thể đến được nơi cần đến, vừa rồi vì sao đưa tôi đi đường tìm Thư Nhiên chứ! Anh có biết đi nhiều đường như thế, con người rất mệt không."

"Chẳng vì sao cả, chỉ là muốn đưa em đi làm quen với môi trường ở đây, hơn nữa đi bộ cùng ta không tốt sao?"

Đây!

Lời của anh khiến tôi không còn gì để nói, thực ra có thể sánh vai cùng anh đi như vậy, cảm giác quả thật rất tuyệt!

Cạnh ao Hoa Thanh, tôi đưa lưng về phía Quỷ vương Dạ Quân chậm rãi cởi nút áo, thầm nghĩ đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tới đây tắm, cần gì phải già mồm cãi láo. Thật ra nhiệt độ ở đây thoải mái hơn nhiều so với ở nhà. Nước vừa đủ ấm, coi như tới đây tắm là rất tốt, những thứ khác không cần suy nghĩ.

Có thể nói như thế nhưng ánh mắt nóng bỏng sau lưng giống như muốn luộc chín tôi. Người nào đó không quên nhắc nhở sự tồn tại mãnh liệt của anh.

Hazz, thật là... Anh nhìn tôi như vậy sao tôi có thể cởi quần áo được chứ? Trên người chỉ còn một lớp nội y, tôi không dám quay đầu lại, chỉ nói với Quỷ vương: "Nếu không, anh đi xuống trước đi?"

"Không. Ta muốn nhìn nàng cởi quần áo."

"Đi xuống trước được không?" Tôi quay đầu im lặng năn nỉ anh.

Quỷ vương Dạ Quân vừa tháo mặt nạ của anh vừa cười khẽ nói: "Nàng đang làm nũng với bản tôn sao?" Ta rất thích nghe." Nói xong anh bắt đầu tự cởi dây lưng áo, kéo tôi quay lại đối mặt với anh.

Da mặt tôi mỏng không dám nhìn anh, tôi cúi đầu nghe thấy âm thanh anh nhảy xuống nước. Lúc này tôi mới dám cởi lớp quần áo cuối cùng ra, tới bên cạnh ao trượt xuống nước, nhưng không dám buông tay, vẫn giữ chặt bờ ao chỉ dám thả hai chân xuống.

"Ai, nha đầu ngốc. Mỗi lần tới đây giống như lấy mạng của nàng vậy. Thật sự sợ hãi như vậy ư?"

Nghe thấy sau lưng truyền thấy âm thanh trêu chọc của lão già chết tiệt, tôi cắn cắn môi nói: "Không có. Chỉ là tôi không biết bơi, sợ chết đuối." Thấy anh bơi qua bơi lại ở trong nước, trong lòng tôi liền cảm thấy không công bằng. Tôi muốn được như anh, không còn sợ cái gì nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại phát hiện anh đang bơi về phía tôi, không hiểu liền đề cao cảnh giác, hoảng sợ hướng về phía anh kêu lên: "Không được qua đây. Không nên kéo tôi xuống nước, tôi sợ."

Hoa Thanh Trì không để lại ấn tượng tốt cho tôi, đều do tôi từng thử nghiệm cảm giác từ từ bị nhấn xuống nước. Tôi không muốn lại nếm thử loại cảm giác ngâm nước này, rất khó chịu.

Nụ cười đùa giỡn đọng trên khuôn mặt của lão già chết tiệt. Anh bắt lấy cánh tay của tôi từ phía sau lưng, để tôi tựa vào người khác anh, từ từ đưa tới trung tâm của ao: "Ngược lại ta cảm thấy nàng không biết bơi rất tốt. Nàng muốn cái gì sẽ không cần dựa vào tôi. Vì vậy nàng không biết là tốt nhất."

Không biết là anh vô tình hay cố ý, mấy lời này nghe vô cùng chói tai. Từ khi nào mỗi câu mỗi chữ anh nói lại khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Trong lòng phức tạp không thể tự mình khống chế, đành phải đem tâm trạng này chuyển sang hành động. Tôi quay người ôm lấy anh, nhìn vào đôi mắt của anh, tôi suy nghĩ không biết mình làm như vậy có đúng hay không?

Thoát khỏi chấp niệm của anh khó như dây leo quấn trên người vậy. Càng giãy giụa càng quấn chặt khiến cho chính mình vô cùng khổ sở. Trong lòng cảm thấy không tốt chút nào, dường như cảm xúc có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Càng ngày tôi càng không có cách khống chế được cảm xúc của mình.

Tôi không biết nên đối mặt với mâu thuẫn như thế nào. Tôi có phải nên không để ý tới ý nghĩ của anh hay không? Không để ý tới thì anh cũng sẽ không quan tâm đến cô, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng...

Nhưng lừa mình dối người đã thành thói quen, tôi sợ chính mình không thoát ra khỏi ma chưởng này. Tôi sợ cảm giác của tôi đều là ảo giác, tôi sợ người tôi yêu thật sự yêu tôi. Nhưng cuối cùng ảo giác biến mất, kết quả lại là gạt người, tôi sợ bị thương.

Quỷ vương Dạ Quân chần chờ nhìn tôi, thân thể cứng ngắc, dường như nghi hoặc với việc tôi chủ động. Nhưng rất nhanh anh thuận thế xoa eo của tôi trêu chọc hỏi: "Nương tử chủ động như vậy không phải là do lo vi phu sẽ ném nàng xuống nước chứ?"

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh. Tôi không thể không nói, mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều vô cùng hoàn mỹ, nhất là đôi mắt mang theo tia xấu xa này. Chỉ cần nhìn chằm chằm vài giây sẽ không kiềm chế được mà bị hút vào vòng xoáy đó, quên mình là ai.

Tôi không giải thích ôm lấy cổ anh, tôi tiến lên, cánh môi run rẩy đặt trên đôi môi lạnh băng của anh. Tôi cảm thấy dường như tôi điên rồi, tự nhiên chủ động đi hôn anh.

Sau khi Quỷ vương Dạ Quân nhận nụ hôn của tôi, kéo tôi ra, không thể tin nói: "Nàng làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói thẳng."

Ánh mắt của anh tràn ngập nghi ngờ, tôi không biết tôi đã làm sai cái gì mà khiến anh nghi ngờ như vậy. Chỉ là một nụ hôn mà thôi!

"Hôn anh còn cần lý do sao? Vì sao chỉ có anh được hôn tôi, còn tôi không được hôn anh? Anh không thích phải không? Vậy thì sẽ không phát sinh chuyện gì nữa. Sau này nếu tôi hôn anh tôi chính là cháu trai của anh."

Vừa dứt lời anh liền giữ gáy của tôi, dùng sức hôn lên, ngăn chặn miệng cô.

Lời nói không được nói ra, cũng không thể giãy giụa ra khỏi ngực anh, mà tay của anh bắt đầu không thành thật, theo nụ hôn di chuyển. OMG, tôi chỉ muốn hôn nhẹ thôi... Không muốn làm những thứ khác, như vậy có tính là anh phạm quy hay không?

Một nụ hôn có thể khiến tôi thần hồn điên đảo, đầu óc bị ngắn lại, tim đập rộn lên không thở nổi. Thật vất vả mới chờ được anh thả tôi ra, cũng không chờ tôi thở xong, anh lại bắt đầu hôn.

Ôi trời, tôi không phải người chết, tôi cũng cần thở. Uốn éo tránh đầu, vốn tưởng rằng có thể tránh được, ai ngờ, anh bắt đầu tấn công cổ tôi, xương quai xanh, từng tấc da thịt trần của tôi.

Tôi không biết những người khác làm việc này sẽ có cảm giác gì, dù sao tôi đã mềm yếu đến mức không biết mình còn có xương. Chỉ có thể dựa theo bản năng giữ lấy bờ vai của anh, để tránh chìm xuống đáy nước.

Lúc này đầu của tôi đang kêu loạn lên, cái gì cũng có, tôi có thể nghĩ đến lời một bài hát để đáp lại cảnh này. Lúc này, tôi cũng cảm thấy bó tay với chính mình.

Nếu như ngay cả cũng khi chủ động còn không có, thì còn nói gì đến tương lai, đến chuyện yêu đương.

Tự khích lệ chính mình, tôi lấy can đảm thử đáp lại vuốt ve của lão già chết tiệt này. Tôi vốn dĩ cũng không phải loại người có tính cách nhạt nhẽo, tại sao phải học làm người cấm dục? Huống hồ, lúc trước đối với vuốt ve của anh không phải không có cảm giác, chẳng qua chỉ luôn là nhân vật bị động. Trong đầu tôi ý định muốn đem anh đặt ở dưới thân.

Cơ thể tùy tiện di chuyển, tôi chủ động thúc đẩy tiết tấu, khi tôi mất khống chế, lão già chết tiệt có cảm giác hơi mất kiểm soát. Anh hơi sững sờ, hai tay dùng sức đỡ trên lưng tôi. Dù đau đớn nhưng tôi cũng chỉ nhíu lông mày, không chống cự. Ngược lại bởi vì có thêm chút lực khiến tôi có cảm giác khoái cảm vi diệu.

Ở trong nước vì sức nước tạo ra lực cản, hai tay anh nhanh chóng vòng ra sau lưng tôi, nâng tôi lên, dẫn dắt để chân tôi lên hông anh tôi biết anh muốn.

Quá trình như vậy trải qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần anh tiến vào đều khiến tôi cảm thấy đau đớn không thích ứng nổi. Không biết có phải là do liên quan đến kích cỡ hay không? Dù sao cũng không thể thích ứng nổi, nghĩ đến trong nháy mắt lại có cảm giác, tôi nhắm mắt lại. Để anh tùy ý đặt tôi lên bờ ao, cúi đầu hôn môi tôi. Sau đó, lúc tôi đang không biết trời đất gì, anh cứ như vậy tiến vào.

Mỗi lần làm đều đã chuẩn bị xong nhưng mỗi lần cảm giác lại hoàn toàn khác nhau, tôi kêu lên, vì xâm nhập gấp rút nên đau đớn cả hai chân, cơ thể căng thẳng. Đồng thời anh vào càng sâu trong cơ thể, tôi càng có cảm giác chân thật.

"A... Nương tử, nàng buông lỏng một chút, muốn bẻ gãy ta sao? Đừng dùng sức như vậy, vi phu không chịu được."

Lời nói thô tục, thiếu đứng đắn. Tôi xấu hổ cắn vào vai anh.

Chuyện làm tình này luôn khiến người khác cảm thấy sung sướng. Không biết qua bao lâu, đám mây không biết trôi qua bao nhiêu lần, chờ đến khi anh phóng thích xong tôi đã sớm không còn biết gì rồi. Tôi nằm trong nước nhìn bầu trời xám xịt, nghĩ rằng sau khi anh phóng thích xong sẽ dừng lại. Ai ngờ, chẳng qua anh chỉ thở hổn hển, tiếp tục quấn lấy cơ thể tôi.

"Nương tử, tuy vi phu cảm thấy muốn nàng ở trong nước cũng không tệ, nhưng vi phu càng muốn làm trên giường hơn, trên giường làm có vẻ dễ dàng hơn."

Tôi thật sự muốn đạp anh một phát chìm xuống đáy, làm đến bây giờ rồi, ý tứ trong lời nói của anh có vẻ ghét bỏ làm chuyện này trong nước không được tự nhiên. Tôi có mặt mo cũng không muốn ở đây phóng đãng cùng anh, anh còn có cảm giác ghét bỏ. Dựa vào cái gì? Có biết con người phải cảm thấy đủ hay không? Muốn nhiều hơn nữa chính là tham.

Nhưng ở phương diện này từ trước tới nay tôi đều không có quyền lên tiếng, vì anh chưa bao giờ cho tôi có cơ hội suy nghĩ, liền mang tôi vào trong khe.

Trước hửng đông, tôi sẽ trở về thế giới loài người, thời gian trôi qua coi như cũng tạm ổn. Chẳng qua cách đây vài ngày, tôi nghe Quỷ vương Dạ Quân nói Nghiên Phi đã chết, anh đã khiến cô ấy hồn phi phách tán.

Tôi chỉ ừ một tiếng, không có tự mình đa nghi cái gì. Cuối cùng bên ngoài giống như rất tốt, nhưng trong lòng tôi lại như có tảng đá lớn đè xuống, không thể đi mà cũng không có đất để trốn. Tôi làm y theo ý của Thiên Đế làm nên chuyện này, điểm xuất phát của tôi cũng là vì ông già kia. Nhưng đối với Nghiên Phi, tôi giống như tội phạm giết người, mượn tay người khác giết người vô tội.

Vì đây là một bí mật nên tôi cũng không thể hiện khổ sợ, tự trách trước mặt Quỷ vương Dạ Quân. Dường như Nghiên Phi chết cũng là trừng phạt đúng tội, chết là kết cục nên có của cô ấy. Có một khoảng thời gian rất dài tôi tự an ủi mình chỉ nghe theo sắp xếp của Thiên Đế, nhưng không.

Hiện tại mỗi đêm Quỷ vương Dạ Quân nói đều ngủ chung với tôi trên một chiếc giường, anh không hè ngủ ở trong Bạch Ngọc. Bụng nhỏ của tôi bắt đầu nhô lên từng ngày, dáng người đã có thay đổi rõ ràng, điều này làm cho tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lúc không mang thai,thân hình của tôi không phải là loại đẹp nhất, nhưng cũng phải loại kia. Nhưng bây giờ cái bụng phình to, hình thể hoàn toàn biến dạng, không biết lão già chết tiệt kia có ghét bỏ hay không? Có đối xử không tốt với tôi hay không? Những vấn đề này chiếm cứ trong đầu tôi, khiến tôi không khỏi suy nghĩ tới cảnh tượng bí ẩn kia. Dù sao ông già kia cũng đã từng nói, chỉ cần tôi còn sống thì sẽ kéo dài tính mạng cho tôi, tôi sẽ không phải chết.

Mỗi đêm giày vò, ngoại trừ bên ngoài có thể ngủ ngon giấc, cơ bản cũng chẳng có ưu điểm nào khác. Đêm nay tôi vừa ngủ không bao lâu liền mơ thấy Thiên Đế, anh ta vẫn đưa lưng về phía tôi như cũ, nhìn trường bào và bóng lưng thì tôi có thể nhận ra anh ta.

Trong mơ, Thiên Đế khen ta vì lão già đã giết chết Nghiên Phi, cho nên anh ta cũng miễn không trách phạt. Không cần trở về thế giới loài người để tu luyện cũng có thể trở về sinh hoạt ở Địa Phủ.

Cảnh tượng đó dù chỉ là mơ nhưng tôi biết chắc chắn nó là thật. Thiên Đế vừa đi tôi liền tỉnh lại. Quay đầu nhìn về phía Quỷ vương Dạ Quân, anh đang mở to mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Thiên Đế vừa tới, có phải anh biết rồi hay không? Nghĩ đến những thứ này tôi không khỏi chột dạ hỏi: "Không ngủ được sao? Đang nghĩ gì vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top