Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

₷₷₷ Chương 488 ₷₷₷

Edit: Xichtu

Người tới là Phất Bạch.

Tuy rằng thật không muốn OOC (out of character: thoát vai), nhưng Bạch Tửu thật sự đang nhìn chằm chằm người đang bước tới ngồi xuống. Khi hắn giơ tay lên, trên bàn liền xuất hiện một chiếc bát bạch ngọc. Nhìn màu ngọc có thể đoán chiếc bát này có giá trị khg hề nhỏ.

Không chỉ có như thế, hắn còn cầm thìa múc đầy bát chè, đặt thìa xuống, cầm bát ngọc lên.

Tiểu hồ ly nhảy lên bàn, hướng về phía hắn nhe răng trợn mắt, cả người lông tóc đều dường như muốn dựng thẳng lên tới, đối với lãnh địa của chính mình bị xâm phạm, các con vật thông thường đều sẽ có phản ứng quá khích như vậy.

Nhưng Phất Bạch chỉ tùy tiện đưa tay ra, hất nhẹ tiểu hồ ly, tiểu hồ ly giống như bị một luồng khí mạnh mẽ đẩy ra, lăn mấy vòng trên bàn, không chút sơ sót ngã vào trong lòng ngực Bạch Tửu.

Cũng may một đường lăn qua không có đụng tới chén bát gì.

Tiểu hồ ly không phải đối thủ của hắn, nhưng nhóc tính tình lại ngoan cố cực kỳ, cho dù biết chính mình không phải đối thủ của hắn, sau khi bình tĩnh lại, nhóc lại xông vào người kia. Bạch Tửu vội vàng ôm chặt tiểu hồ ly.

Mặc dù cô có thể đảm bảo rằng người đàn ông này sẽ không làm bất cứ điều gì với cô vì Long châu, nhưng cô không thể đảm bảo sự an toàn của tiểu hồ ly.

Phất Bạch lại dường như nhìn không thấy, cũng nghe không thấy động tĩnh quanh mình. Hắn thảnh thơi uống chè trong chén bạch ngọc, động tác ưu nhã, biểu tình thong dong, nói là ăn chè, mà như đang phẩm trà.

Bạch Tửu liền như vậy lẳng lặng mà nhìn hắn, phát hiện chính mình thật sự là không rõ trong hồ lô hắn đến tột cùng là ở bán dược gì.

Ăn xong bát chè, hắn đặt bát chè xuống, mắt dừng ở cái bát không, trong lòng có chút tiếc nuối. Ngón tay nhẹ gõ xuống mặt bàn gỗ, bát ngọc biến mất khg thấy đâu nữa. Không biết từ lúc nào, trong tay hắn có một chiếc khăn tay màu trắng, một đóa mai thêu bằng chỉ vàng, đường thêu tinh xảo. Bạch Tửu thiếu chút nữa đã bắt lấy tay hắn.

Người nam nhân này ăn mặc mộc mạc, nhưng mỗi một đồ vật hắn lấy ra đều quý báu, một chút cũng không cảm thấy tỏ vẻ xa xỉ. Nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của hắn ta, đối với hết thảy đều là đạm nhiên đối mặt, nhìn khg giống người tham luyến thế tục. Mỗi điểm tưởng chừng như mâu thuẫn, ở hắn ta bỗng cảm thấy thật quỷ dị hài hòa.

Hắn lau xong khóe môi, lại buông tay, khăn trong tay cũng biến mất không thấy, hắn lúc này mới đưa con mắt nhìn về phía Bạch Tửu.

Bạch Tửu mạc danh có loại ảo giác chính mình có thể được hắn để mắt đến cũng là một loại việc khg dễ dàng.

Hắn hạ tầm mắt xuống, nhìn tiểu hồ ly, ngữ khí bình đạm:

- Ngươi đang nuôi một con hồ yêu.

Lúc đầu khi nhận thấy được nơi này có yêu khí, hắn chỉ cho rằng nơi này có một con yêu trốn ở chỗ này, hoặc cô vì mục đích gì đó mà giam giữ một con yêu quái. Nhưng hnay nhìn thấy, hắn lại phát hiện mọi việc khg như hắn tưởng.

Nhìn cách cô chiếu cố hồ ly nhỏ, hắn có thể chắc chắn cô đang nuôi nó.

Là giống dưỡng sủng vật sao?

Nhưng lại có chút không giống.

Rốt cuộc nói cô lúc chiếu cố tiểu hồ ly, Phất Bạch nhất thời thế nhưng cũng tìm thấy từ thích hợp hình dung để miêu tả cảm giác đó.

Bạch Tửu cười:

- Ta có nuôi tiểu hồ ly hay khg, tựa hồ cũng khg liên quan gì đến ngài. Ngược lại, ngài lại khg mời mà tới, tùy ý ăn đồ ăn ta làm, hành vi này có phải hay không không thỏa đáng?

Cô vừa dứt lời, ở trước mắt liền bỗng nhiên xuất hiện một thỏi vàng.

(ง ̀ώ)ง(ง ̀ώ)ง(ง ̀ώ)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top