Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

₷₷₷ Chương 489 ₷₷₷

Edit: Xichtu

Hắn nói:

- Đây là tiền đồ ăn

Một thỏi vàng mua một chén chè, cũng không tránh khỏi quá xa xỉ.

Bạch Tửu không nhìn đến nén vàng, ngược lại là nhìn hắn càng cảm thấy nguy hiểm.

Phất Bạch tựa hồ khg chú ý tới ánh mắt cảnh giác của cô, hắn chỉ nói:

- Không thỉnh tự đến, là vì bắt yêu.

Nghe vậy, Bạch Tửu lập tức liền đem tiểu hồ ly ôm chặt lấy, cô mỉm cười:

- Ta nơi này không yêu có hại người, đạo trưởng khg cần phải đến.

Trong dự đoán của cô, hắn nên tức giận vì cô đã vu oan cho hắn, thật khg ngờ hắn vẫn có thể làm khuôn mặt ôn hòa như vậy.

Phất Bạch còn đang nhìn tiểu hồ ly nhe răng trợn mắt với mình, hắn không chút để ý nói:

- Nhân tộc hẳn là cực kỳ chán ghét Yêu tộc mới đúng, ngươi dưỡng hắn, sớm hay muộn có một ngày sẽ rước lấy họa sát thân.

- Ta sinh hoạt từ trước đến nay đều chỉ thờ phụng một quy tắc._ Cô dương môi cười,

- Đó chính là sống cho hiện tại, còn chuyện ngày mai, để mai tính.

Hắn nhìn cô, ngừng một chút mới nói:

- Nếu ngươi bị những người khác biết ngươi dưỡng một con yêu, ngươi vĩnh viễn sẽ khg đc bình yên.

- Nếu ngài tính đi nói cho thôn trưởng chuyện ta dưỡng yêu, ngài có thể nói

Bạch Tửu thản nhiên nói, dù sao cô đã làm pháp sư chán rồi, thôi Vô Na nếu khg chứa nổi cô, cô có thể nhân cơ hội rời đi.

Bạch Tửu tuy rằng sợ có phiền toái, nhưng khi có chuyện, cô cũng khg ngại đối mặt.

Phất Bạch xác thật khg uy hiếp đc cô, hắn đi thẳng vào vấn đề nói:

- Đem minh châu cho ta, ta có thể hộ ngươi bình an.

- Có thể, ngươi mang cho ta một chiếc vảy rồng, ta đưa cho ngươi.

Phất Bạch hỏi:

- Vì sao phải là long lân?

- Để sưu tầm._ Bạch Tửu nhếch môi,

- Không được sao?

Lúc này, Ngạo Thiên đã đến núi Tê Ngô đi tìm Diên An để hỏi về cô gái loài người bị Diên An bắt đi. Họ ở bờ biển Dông hải, núi Tê Ngô lại ở phía tây, cho dù muốn Ngạo Thiên đưa ra một mảnh vảy rồng, cũng phải đợi cho đến khi Ngạo Thiên trở về.

- Hiện tại ta lấy không được long lân.

- Vậy giao dịch của chúng ta tạm thời kết thúc.

Bạch Tửu lãnh đạm nói:

- Thần điện quá nhỏ, không thể chứa được một vị đại thần như ngài. Nếu không có chuyện gì nữa, xin mời nhanh chóng rời đi, nếu không ta sẽ gọi người tới.

Phất Bạch trầm mặc một giây:

- Thôn trưởng nói, nếu ngươi tha thứ, ta có thể lấy lại đc thanh danh.

Đối với hắn, việc có hay khg có tội khg quan trọng. Hắn chỉ muốn dân làng gây áp lực lên Bạch Tửu để cô đưa ra viên ngọc mà thôi.

Bạch Tửu đương nhiên có thể đoán đc hắn đang suy nghĩ gì. Cô nhìn về nam nhân dáng vẻ thành thật, nhướng mày, khé cười nói:

- Tốt nha, vậy ngài liền giúp ta làm việc đi, nói không chừng ngài làm tốt, ta sẽ tha thứ

- Ngươi muốn ta làm cái gì?

- Đi quét lá rụng trong sân, đúng vậy.

Cô ôm tiểu hồ ly đứng lên, lại cười bồi thêm một câu:

- Nhất định phải dùng chổi quét. Nếu như dùng phép gì đó, đừng nói là cơ hội, ngược lại có khi ta sẽ còn chán ghét ngài.

Hắn ngồi đoan chính, vẫn chưa nói chuyện.

Bạch Tửu lại ôm tiểu hồ ly xoay người, cũng không quay đầu lại nói:

- Ta đi ngủ trưa, hy vọng khi ta tỉnh lại, có thể nhìn thấy đình viện không còn chiếc lá rụng nào.

(ง ̀ώ)ง(ง ̀ώ)ง(ง ̀ώ)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top