Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

₷₷₷ Chương 501 ₷₷₷

- Ta cũng khg khách sáo nha!

Nữ nhân cười nói:

- Ta kêu Phỉ Liễu, cô tên gì?

- Ta kêu Bạch Tửu.

Nữ nhân tên Phỉ Liễu khóe mắt cong cong:

- Cô nương lớn lên đẹp, tên cũng đặc biệt làm người dễ nhớ.

Đặc biệt, trên người Bạch Tửu có mùi hồ yêu, thật đúng là cảm thấy quen thuộc.

- Có thể ở hoang sơn dã lĩnh gặp được Phỉ Liễu cô nương, cũng là chuyện may mắn.

Phỉ Liễu che miệng mà cười, này tiếng cười có thể làm người xương cốt cũng mềm, cô ấy bỗng nhiên hỏi:

- Cô nương có biết vì sao gần đây, trời hay đổ mưa khg?

- Chẳng lẽ Long vương quấy phá?

- Cũng khg phải.

Phỉ Liễu tự quen thuộc kéo tay Bạch Tửu, cô nhẹ giọng nói:

- Nghe nói trời có mưa, là bởi vì hồ ly muốn cưới vợ.

Bạch Tửu rất có hứng thú cười một tiếng:

- Thật sao?

- Bạch cô nương, ta dẫn cô đi xem hồ ly cưới vợ, đc khg?

Bạch Tửu có một loại cảm giác không ổn.

Cung điện của Hồ tộc trên Nam sơn cuối cùng cũng mở ra, nghênh đón Hồ tộc chi chủ đã mất tích từ lâu.

Với vẻ ngoài quyến rũ và khuôn mặt đẹp đến mức khg phân biệt nam nữ, người nam nhân trên người mùi rượu vờn quanh, làm như tên trộm đang trốn tránh cung nhân. Y chọn đường nhỏ mà đi, khg ai tìm thấy thì liền cảm thấy an tâm. Vừa định vào phòng, lúc này, phía sau có tiếng lãnh đạm vang lên:

- Cha cuối cùng cũng trở về!

Nghe vậy, nam tử áo trắng đẹp đến không chân thật cứng ngắc quay người lại, khi nhìn thấy nam tử áo trắng đang ngồi dưới gốc cây uống trà, y liền nhiệt tình cười nói:

- Ôi, cục cưng của cha, thật tuyệt khi được gặp con ngay khi ta về! Nào, để ta ôm con nào.

Một đạo kiếm khí xẹt qua ống tay áo, nam tử đang cười liền khựng lại, trong nháy mắt lại bày ra bộ dạng khóc lóc nói:

- Con ta càng ngày càng ngỗ ngược, thực sự làm trái tim ng cha này đau đớn!!

- Đủ rồi.

Phất Bạch đứng dậy, trên mặt không chút biểu tình, ánh mắt càng thêm lãnh đạm,

- Con ở chỗ này chờ người đã lâu.

Người đàn ông mặc áo trắng lúc cười lúc khóc này chính là thủ lĩnh của tộc Hồ Ly, Cố Bạch, phụ thân của Phất Bạch.

Cố Bạch lại là cao hứng cười:

- Con chờ ta lâu như vậy, có phải muốn làm cha rồi khg?

Phất Bạch liếc mắt Cố Bạch, chỉ ra đằng sau lưng, một thằng nhóc có tai thú đang định cắn hắn, Phất Bạch đạm mạc nói:

- Đứa nhỏ này, người có biêt khg?

Hồ ly nhỏ đang bị bắt giữa khg trong giận dữ nhìn chằm chằm Phất Bạch.

- Ồ

Cố Bạch gật đầu, nghiêm túc suy tư một phen:

- Xem cách đứa nhỏ này ăn mặc, thật đúng là phong cách một nhà chúng ta. Hẳn là tiểu tử nhà mình, nhưng thế sao ta lại khg biết có yêu trong tộc sinh hài tử?

- Yêu lực của nó tương thích với con.

- À có thể là con của bá bá thúc thúc con.

Cố Bạch nói xong, lại thấy Phất Bạch còn thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm chính mình, y ý thức được cái gì:

- Này, con sẽ khg hoài nghi tiểu tế tử này là con trai ta đi? Mấy năm nay mặc dù ta thích lưu luyến bụi hoa, nhưng ta kia thuần túy là ôm thưởng thức, là thưởng thức! Lòng ta chỉ có nương con, ta mỗi ngày đều ôm bức họa nương con đi vào giấc ngủ, con đừng oan uổng ta!

Phất Bạch sớm đã mặt mày bất động bưng kín tiểu hồ ly lỗ tai, tiểu hồ ly thân thể treo ở không trung, cho dù bị đối đãi như thế nào, trên mặt nó cũng là không có nửa phần dao động, trừ bỏ giương mắt nhìn Phất Bạch, không hề có che giấu ý tưởng muốn giết hắn.

Cố Bạch mi nhíu lại, nhìn nửa ngày, y nói một câu:

- Con cũng khg có nghĩ tới đây là con con sao?

Phất Bạch thần sắc cứng lại.

Bịch một tiếng, tiểu hồ ly ngã ở trên mặt đất.

(kkkk)

(ง ̀ώ)ง(ง ̀ώ)ง(ง ̀ώ)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top