Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

₷₷₷ Chương 507 ₷₷₷


Ý tưởng của cô khg phải nguy hiểm bình thường.

Phất Bạch đứng ở cô phía sau, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn lấy trên người hắn một cọng lông vũ.

- Để làm gì?

- Ta chỉ là...

Bạch Tửu mẫn cảm đã nhận ra sau lưng vờn quanh sợi sát khí, cô không được tự nhiên ho khan một tiếng, khóe miệng giật giật, không dám quay đầu lại nói:

- Chỉ là nghe nói lông vũ của họ rất đẹp, nghĩ khó được nhìn thấy phượng, cho nên ta liền muốn một cọng lông vũ để sưu tầm.

- Phải không?

Bạch Tửu cảm giác nguy cơ rất mạnh, cô vội quay đầu lại nhìn hắn nói:

- Thật sự cũng chỉ là sưu tầm mà thôi, không có ý khác, ngươi không thể đem lông của hắn thiêu hết!

Phất Bạch đôi mắt cũng chưa chớp một chút, phảng phất cái người bị cô nói trúng tâm tư với hắn khg phải cùng một người.

Bạch Tửu nhìn chằm chằm hắn.

Cứ chằm chằm vào hắn.

Vài giây sau, Phất Bạch tầm mắt khẽ dời,

-Được

Bạch Tửu lúc này mới hơi hơi thả lỏng, cô giương đôi mắt chờ đợi xem hắn.

Thật đáng yêu.

Phất Bạch hầu kết khẽ nhúc nhích, ngay sau đó một chân liền hướng Diễm An trên người đá tới, Diễm An thân thể trên mặt đất lăn mấy cái, chờ đến khi hắn dừng lại, trong nháy mắt, bóng dáng công tử áo vàng biến mất, thay vào đó là một con phượng hoàng với đôi cánh đày đặn với màu sắc sặc sỡ.

Ba chiếc lông đuôi của phượng hoàng kéo dài trên mặt đất, màu sắc hình dáng đẹp đẽ dường như đang dụ dỗ ai đó nhổ đi.

Bạch Tửu bước chân di chuyển, cô ngồi xổm, nhìn lông vũ trước mặt. Cô rất có bản lĩnh, muốn nhổ lông đuôi của người khác, nhất định phải nhổ chiếc tốt nhất.

Bạch Tửu đang nghiêm túc suy tư, có nên tìm một cái kéo khg?

Tuy nhiên người đàn ông đứng bên cạnh đã khg còn kiên nhẫn, đưa tay ra tùy ý dùng sức một cái. Bạch Tửu chỉ thấy thân thể Kim phượng đang hôn mê co giật một cái, người đàn ông đã đem lông chim đưa tới trước mặt cô.

Hắn so với cô còn tàn nhẫn hơn.

Bạch Tửu tâm tình phức tạp tiếp nhận chiếc lông vũ, nhẹ nhàng nói một tiếng:

- Đa tạ.

Phất Bạch vươn tay về phía cô.

Bạch Tửu do dự vài giây, vẫn là nắm tay hắn.

Hắn lôi kéo cô lên, tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Tửu rốt cuộc nhịn không được hỏi:

- Ngươi đây là muốn mang ta đi nơi nào?

- Chỗ ở của chúng ta.

Bạch Tửu cảm thấy chính mình phản ứng có chút trì độn, hắn đây ý là nói bọn họ ở chung sao?

Xét thấy người cùng yêu thực lực chênh lệch cách xa, cô vẫn là ngoan ngoãn nhịn.

Phất Bạch mang theo cô đi vào một cái sân đầy hoa mận, khung cảnh nơi đây yên tĩnh, hương mận thoang thoảng. Bước đến đây, làm người ta trong nháy mắt liền quên đi thế tục.

Bọn họ đi tới trước một gian nhà ở, lúc đẩy cửa phòng, một chiếc bánh bao màu trắng nhanh chóng nhảy vào vòng tay Bạch Tửu.

Bạch Tửu ôm tiểu hồ ly trong lòng ngực, tiểu hồ ly không ngừng kêu y ỷ. Cô nghe khg hiểu ý gì, nhưng tiểu hồ ly một bên căm giận nhìn chằm chằm Phất Bạch, một bên hướng Bạch Tửu trong lòng ngực dụi dụi.

Phất Bạch không thèm để ý, hắn cũng không liếc tiểu hồ ly một cái, chỉ đối Bạch Tửu nói:

- Ta có việc rời đi một chuyến, rất mau trở lại.

- Được.

Bạch Tửu gật gật đầu.

Phất Bạch lúc này mới rời đi.

Chờ đến nam nhân thân ảnh không thấy, Bạch Tửu lập tức liền ôm hồ ly hướng ngoài cửa chạy, chẳng qua còn chưa ra cửa, cô giống như là đụng vào một cái tường tàng hình, như thế nào cũng chạy không ra được.

Bạch Tửu cắn răng, nếu cô còn khg hiểu mình bị tên hồ ly kia giam cầm, vậy cô cũng thật ngu xuẩn!

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top