Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q9 chuong3

Quyển 9 : Chỉ xích nguy nan – Đệ tam chương

Edit : Tiểu Phượng

Beta :Lưu Ly cô nương

Phượng Minh thấy chính mình đang toát mồ hôi lạnh, giật mình: “Sao chỉ có nửa thanh, không phải muốn hù chết người à?”

Dung Điềm sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh nói: “Kêu người mang tín vào đây.”

Sứ giả mang tín đang chờ ở ngoài cửa, vừa nghe Đại vương tuyên triệu, lập tức tiến vào hành lễ, tuy rằng một thân bụi bặm, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt hữu thần khác biệt, đúng là sứ giả truyền tin có nhiều kinh nghiệm.

Dung Điềm khoát tay, cho hắn đứng lên, kêu Thu Nguyệt mang cho hắn chén trà, mới hỏi, “Tín từ đâu truyền tới đây?”

“Bẩm Đại vương, mật thư từ biên giới Vĩnh Ân cùng Tây Lôi truyền tới.” Người truyền tin ngày đêm thần tốc chạy tới, đang khát khô cổ, vội uống ừng ực hơn nửa chén nước, đâu vào đấy rồi mới đáp: “Người mang tin tức cải trang lén đi, ý đồ vòng qua biên phòng xuyên qua Vĩnh Ân, bị chúng ta phát hiện , cảm thấy kỳ quái, cho nên âm thầm chặn lại điều tra. Phong thư này nguyên bản bị giấu vào trong ngực, người mang tin tức kia vừa thấy chúng ta, lập tức móc ra ném vào nước. Chúng ta vội vàng vớt lên, nhưng nét mực gặp nước liền tan ra, chỉ có vài đoạn đầu tiên có thể đại khái hiểu được ý tứ. Bởi vì bên trong đề cập đến thái hậu, không dám trì hoãn, suốt đêm khoái mã đưa tới trình lên Đại vương.”

Phượng Minh nhớ tới thái hậu hiện tại đang ở hiểm địa Tây Cầm, nơi đó trước mắt là địa bàn của Đồng Nhi, vạn nhất đến đóng thành lục soát, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, trong lòng căng thẳng, hỏi: “Xác định là do Đồng Nhi viết sao?”

“Đúng vậy, chính là do Đồng Nhi viết.” Dung Điềm gật đầu, sắc mặt trầm trọng, “Hắn mới trước đây còn thỉnh giáo ta về thư pháp.” Hắn nhắm mắt suy tư một hồi, lại hỏi, “Người đưa tin này?”

Người truyền tin trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ: “Bẩm Đại vương, người đưa tin kia thấy sắp bị bắt, lập tức phóng tín vào nước, tiếp theo rút ra chủy thủ hướng tâm oa thượng thống*. Chúng ta đang vội cứu thư, không thể giám sát chặt chẽ, để cho hắn tự sát.” (*nhằm thẳng tim mà đâm vào)

Phượng Minh nghe hắn khinh miêu đạm tả, đoán tình cảnh lúc ấy, máu tươi ba thước, không biết hung hiểm vô tình cỡ nào, tuy nói là địch nhân, rốt cuộc vẫn là không đành lòng nhíu mày.

Dung Điềm vẻ mặt nghiêm túc, chỉ gật đầu, hỏi rõ tình cảnh lúc ấy, ngay cả người nọ khi tự sát tay nào cầm chủy thủ đều hỏi rõ ràng. Sứ giả truyền tin hiển nhiên là một người vô cùng tỉ mỉ, tận lực hồi tưởng từng điều một, trả lời rất cẩn thận.

Phượng Minh nhớ tới an nguy của thái hậu, trong lòng lo lắng, nhịn không được nói: “Đồng Nhi biết thái hậu lén vào Tây Cầm, nhất định sẽ lập tức động thủ. Việc này không thể trì hoãn, trong doanh địa có bao nhiêu nhân mã có thể điều động?”

Liệt Nhi cùng Dung Hổ là người phụ trách việc này, Dung Hổ bị thương không nói, đương nhiên là Liệt Nhi trả lời. Liệt Nhi lập tức nói, “Người ở đây chia làm bốn đạo, một đạo là tinh binh Tây Lôi do Đại vương đích thân an bài, một đạo là gia thần thị vệ của Mị Cơ cô nương, Vĩnh Dật cũng có một chút binh lực, còn có một đạo là Tiêu Thánh Sư mang đến.” Tính toán một lát, lại đáp, “Sự tình xảy ra đột ngột,muốn lập tức cử đại binh về Tây Cầm, nhân mã của chúng ta chỉ sợ không đủ. Nhưng nếu âm thầm lẻn vào Tây Cầm tiếp ứng thái hậu…”

“Chúng ta nên chọn lựa nhân mã tinh nhuệ nhất, thừa dịp ban đêm xuất phát, đi Tây Cầm cung nghênh thái hậu quay về.” Giọng Dung Điềm trầm thấp truyền đến, cắt đứt lời Liệt Nhi. Trong tay của hắn cầm phong thư sự tình trọng đại, vừa suy nghĩ , mày kiếm hơi hơi nhăn lại, khiến gương mặt góc cạnh rõ ràng càng tăng thêm vẻ cứng rắn kiên nghị.

“Đại vương…”

“Để bổn vương ngẫm lại.”

Dung Điềm trầm mặc.

Tất cả mọi người biết vương lệnh sắp hạ, không khỏi nín thở chờ đợi. Trong không khí tràn ngập sự khẩn trương vô hình.

Dung Điềm đem vật cầm trong tay thả lại trên bàn, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm ti bạch mơ hồ kia, giống như muốn nhìn rõ ý tứ cất giấu bên trong những chữ bị nước làm mờ đi.

Phong mật thư này thình lình chất đầy nguy cơ quỷ dị, Dung Điềm lòng nóng như lửa đốt, trước mặt mọi người không tiếng động mà chậm rãi mở rộng nó, đầu ngón tay xẹt qua từng hàng chữ mực, kiên nghị mà bình tĩnh, giống như muốn tìm cho bằng được chữ khiến hắn nghi hoặc, nhẹ nhàng vừa vặn, khiến cho nó tan thành mây khói.

Đầu ngón tay hắn, dừng ở dòng đầu tiên.

Viễn vấn Diệu Quang công chúa điện hạ kim an…

“Vì sao là Diệu Quang?” Hắn bỗng nhiên nheo mắt.

Mọi người ngạc nhiên.

“Vì sao phong thư này là cho Diệu Quang?” Dung Điềm lại lập lại một lần, nhìn chằm chằm phong thư mỏng manh, trong con ngươi hàn quang đột nhiên xuất hiện, tự hỏi tự đáp: “Tây Lôi cùng Ly Quốc từ trước đến nay là địch thủ, không đến vạn bất đắc dĩ, cho dù là đồ ngốc Đồng Nhi kia cũng tuyệt sẽ không cấu kết cùng Ly Quốc. Tiểu nha đầu Diệu Quang, trông chừng Ly Quốc tự bảo vệ mình còn không thể, phải liên hôn với Bác Gian mới có thể đối phó Long Thiên đang như hổ rình mồi, nàng dựa vào năng lực gì khiến Đồng Nhi đã lên vương vị Tây Lôi cống hiến?”

Liệt Nhi như là nghĩ thông suốt cái gì, đột nhiên hít một ngụm lãnh khí: “Có thể làm cho tiểu tử này khúm núm cùng Ly Quốc bắt tay giảng hòa có thể không phải là Diệu Quang, nhất định là Nhược Ngôn! Hừ, tiểu tử này đã phản bội Đại vương, biết Đại vương chưa chết, nhất định sợ tới mức tè ra quần. Thiên hạ có bản lĩnh cùng Đại vương đối kháng chỉ có Nhược Ngôn, hắn vì bảo vệ mạng sống, nói không chừng sẽ bán Tây Lôi, nương nhờ vào Ly Quốc.”

Lời hắn nói cùng với lời trong lòng của mọi người mười phần được tám chín, Phượng Minh tuy rằng luôn luôn tuân theo tôn chỉ ‘có Dung Điềm ở bên cũng không cần động não’, bất quá lần này sự tình liên quan đến thái hậu, tinh thần cũng chấn hưng, tích cực tham dự, cùng Dung Điềm sóng vai đứng xem kỹ mật thư, thấp giọng nói: “Đồng Nhi nếu cấu kết cùng Ly Quốc, hẳn là đã biết tin Nhược Ngôn tỉnh lại. Phong thư này nếu thật là phải truyền lại đến Ly Quốc, nên viết tên Nhược Ngôn mới đúng. Vì cái gì phong thư này là cho Diệu Quang?” Hắn dùng ngữ khí giống Dung Điềm tự hỏi tự đáp: “Bởi vì phong thư này không phải muốn đưa đi Ly Quốc, mà là cố tình để chúng ta xem. Bọn họ không biết chúng ta đã đoán ra Nhược Ngôn tỉnh lại, tự nhiên phải giấu diếm tin tức Nhược Ngôn tỉnh lại, bởi vậy đầu thư viết tên Diệu Quang…” Mở to đôi mắt tối như đêm, thì thào tiếp tục suy nghĩ sâu xa.

Dung Điềm có chút thú vị đánh giá hắn.

“Bọn họ tự nhiên sẽ đoán được, chúng ta sẽ phái người giám sát động tĩnh biên cảnh Tây Lôi. Đây là cánh cửa bọn hắn cố ý mở ra…” Phượng Minh lầm bầm lầu bầu nửa ngày, đột nhiên gật đầu: “Ân, đây là một cái bẫy!” Ngữ khí thập phần xác định.

Dung Điềm cười vô cùng vui vẻ, khích lệ nói, “Minh vương quả nhiên thông minh, kế dụ địch Nhược Ngôn am hiểu nhất, bị ngươi đoán ra rồi.”

Cho dù Phượng Minh quen được tâng bốc, nghe thấy lời khích lệ của Dung Điềm, vẫn là nhịn không được mặt đỏ lên, ngượng ngùng vò đầu, “Tây Lôi vương không cần khen ta, kỳ này thật là bị ngươi nhìn thấu. Đổi lại nếu ta làm chủ, đã sớm kỵ mã lao ra khỏi đại doanh, thúc ngựa chạy, sau đó tiến vào mai phục của Nhược Ngôn.”

“Không phải ngươi ý nghĩ kỳ lạ đoán rằng Nhược Ngôn đã thức tỉnh, ta cũng sẽ không nghĩ vậy. Nói đến đây, cái này vẫn là công lao của ngươi.” Bên cạnh bỗng nhiên có người phì cười.

Dung Điềm quay đầu, “Liệt Nhi, ngươi cười cái gì?”

Liệt Nhi đang che miệng cười trộm, thấy Dung Điềm bỗng nhiên chọn trúng hắn, hoảng sợ, vội đáp, “Thuộc hạ nghĩ đến lão tặc Nhược Ngôn này tính kế thất bại, Đại vương nhân cơ hội này bố trí một kế trúng kế, hung hăng đá mông hắn, chém đầu hắn, cho nên thật cao hứng.”

Thu Tinh vẫn khẩn trương đến nỗi phải nắm tay Thu Nguyệt, lúc này hung hăng trừng mắt liếc Liệt Nhi một cái, “Mệt ngươi còn cười được, chúng ta đều vội muốn chết. Thái hậu ở ngay tại đô thành , vậy cũng nguy hiểm thật sự, cho dù thoát được quỷ kế của Nhược Ngôn, nhưng bên thái hậu phải làm sao bây giờ?”

Liệt Nhi ngốc lăng, đã thu lại khuôn mặt tươi cười, miễn cưỡng khuyên nhủ, “Thái hậu cơ trí nhạy bén, sẽ không dễ dàng bị Đồng tiểu tử qua mắt. Yên tâm đi, nếu bọn họ bắt được thái hậu, Đồng tiểu tử không cần cấu kết cùng Nhược Ngôn để đối phó Đại vương , hắn chỉ cần lấy thái hậu ra uy hiếp Đại vương là đủ rồi.”

“Chúng ta bây giờ nên làm gì?” Phượng Minh hỏi Dung Điềm.

“Nếu Nhược Ngôn muốn dụ chúng ta ra khỏi đại doanh, nhất định trên đường đến Tây Lôi bố trí mai phục. Chúng ta phải tương kế tựu kế, phản mai phục hắn, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, ở Vĩnh ÂN giải quyết hắn ngay tại chỗ. Vĩnh Ân không phải địa bàn của hắn, đại quân của Tây Lôi cùng Ly Quốc đều khó có thể gióng trống khua chiêng tiến vào, cho nên người của hắn mai phục chúng ta nhất định không nhiều lắm.”

Điều này thật ra trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, gật đầu đồng ý.

Phượng Minh cũng gật đầu theo, “Vậy ngươi mau hạ lệnh đi.”

Dung Điềm lại cau mày nói, “Còn có một vấn đề nhỏ.”

“Vấn đề gì?”

“Muốn phản phục kích, nhân số nhất định phải nhiều hơn đối phương, hơn nữa đều phải là cao thủ. Tử sĩ của ta ở trong này bất quá ngàn người , còn phải chia một phần làm mồi. Lần này cơ hội khó có được, Nhược Ngôn vô cùng có khả năng tự mình tham dự, nếu như có thể nhân cơ hội giết chết Nhược Ngôn, chẳng khác nào bỏ được cái đại họa tâm phúc của Tây Lôi ta. Cho nên ta muốn điều động tất cả lực lượng tinh nhuệ trong doanh địa có thể thuyên chuyển.”

Phượng Minh nóng lòng muốn thử, “Vậy mau điều đi a.”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, làm sao thuyên chuyển nhân mã của cha ngươi – sư phó của ta Tiêu Thánh Sư? Dưới tay hắn mỗi người đều là cao thủ ám sát lấy một địch trăm, là tinh nhuệ tốt nhất trong doanh địa này.”

Phượng Minh sửng sốt cả người.

Lão cha có cũng như không có kia, tính tình cổ quái giống hệt lão nương hắn, từ trước có lẽ chỉ mình Dung Điềm là ái đệ tử, bất quá bị nương của hắn nháo loạn như vậy, cái gì mà dao động tâm theo đuổi kiếm đạo của hắn, thấy ai đều nghiến răng, ngay cả Dung Hổ vô tội cũng đã trúng một kiếm.

Hiện tại tiến đến trước mặt hắn, ai biết có thể có ai đó bị đâm một kiếm giống Dung Hổ hay không? Khi đó cũng không phải là vấn đề phục kích Nhược Ngôn.

Vấn đề này thật…, thật là một vấn đề đau đầu…

Không khí trong phòng vừa mới buông lỏng, lại bỗng nhiên trầm xuống.

Đồng hồ cát không chút nào dừng lưu động, trước hừng đông nếu còn không chuẩn bị ổn thoả, lần này cơ hội phục kích Nhược Ngôn khó có được sẽ lãng phí vô ích.

Phượng Minh cắn răng, sầu mi khổ kiểm liều mạng nghĩ biện pháp.

Thu Tinh Thu Nguyệt cũng vì cậu sốt ruột, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hận chính mình không có hai cái đầu, giúp Phượng Minh nghĩ một phần.

Liệt Nhi im lặng, ánh mắt theo Dung Điềm đảo qua nhìn Phượng Minh, ngậm chặt miệng.

Ba!

“Ta nghĩ ra rồi!” Trong bầu không khí yên tĩnh, Phượng Minh bỗng nhiên đập một chưởng lên bàn gỗ, cắn răng nói.

Thu Nguyệt Thu Tinh ánh mắt sáng lên, kinh hỉ hỏi, “Minh vương nghĩ ra điều gì?”

“Đi gặp nương ta.” Phượng Minh xoay người xuất môn, chạy tới hậu viện.

Hậu viện bởi vì có Dung Hổ đang dưỡng thương, Dung Điềm phân phó không ai được tùy tiện đi lại. Giờ phút này đêm lại khuya, yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Phượng Minh chạy thẳng một mạch vào tiểu môn, đi qua hành lang gấp khúc, cũng không bẩm báo, xốc rèm cửa lên.

Thu Lam đang ngồi ở bên giường si ngốc nhìn Dung Hổ, bị Phượng Minh dọa sợ, “A” một tiếng đứng lên,lúc này mới nhìn rõ có người tới, “Minh vương sao lại đến đây?”

“Dung Hổ khá hơn chút nào chưa?”

Thu Lam gật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Tốt hơn nhiều. Phu nhân thật lợi hại, cũng không biết dùng dược gì, Dung Hổ mới vừa rồi còn tỉnh lại một hồi, cư nhiên có thể nói muốn uống nước . Hiện tại cũng ngủ ngon rồi.”

“Thật sao? Thật tốt quá. Thu Lam, ngươi cần phải hảo hảo trông nom hắn.” Phượng Minh quay đầu nhìn bốn phía, “Phu nhân đâu?”

“Phu nhân vốn là ở đây, mới vừa nói buồn , đi ra ngoài một chút rồi. Chắc cũng ở gần đây thôi, Minh vương muốn tìm phu nhân làm gì…”

“Ta tìm nàng có việc gấp, đi trước nha. Ngươi hảo hảo chiếu cố Dung Hổ nga.” Phượng Minh vừa nghe Diêu Duệ phu nhân không có ở đây, không khỏi ánh mắt trợn trắng.

Càng là việc gấp, càng nhiều phiền phức.

Lão nương ngươi khuya khoắt ra ngoài làm gì?

Hắn xoay người ra khỏi phòng, ở sân nhà ngẩng đầu nhìn lên sắc trời , Nhược Ngôn chỉ sợ đã chuẩn bị an bài xong, sẽ chờ bọn họ như lũ ruồi bọ rơi vào mạng nhện thôi .

Bọn họ, phải lợi dụng cơ hội này, phản bắt con nhện.

Thời gian là quý giá nhất.

Sân hậu viện là nơi có thể ngắm trăng, cũng không thấy bóng dáng Diêu Duệ phu nhân, Phượng Minh lại chạy dọc hành lang gấp khúc, một hơi tìm mấy gian phòng, dậm chân tới lúc gấp rút, lại đứng khựng lại.

Đứng đó nhìn qua phiến cửa sổ, bên trong là bóng dáng bị ánh trăng tà chiếu, không phải Diêu Duệ phu nhân thì là ai?

Phượng Minh mừng rỡ, lặng lẽ từ ngoài cửa sổ nhìn vào.

Đây không biết là phòng ai, Diêu Duệ phu nhân đang ngồi ở trước giường, nàng tựa hồ đang cúi đầu nhìn gì đó, lông mày hơi cong, mộc trâm đã gỡ xuống, tóc đen như thác, ôn nhu rũ xuống bên mạn sườn, ánh trăng nhu hòa bao phủ nàng, tựa như một pho tượng bạch ngọc tuyệt mỹ.

Phượng Minh không khỏi sửng sốt.

Chỉ có giờ phút này, cậu mới có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, nữ nhân này là mẹ của cậu.

Trên người nàng, giờ này khắc này tràn đầy hương vị quen thuộc, đúng là mẫu thân mới có thể có được.

Vậy giống một luồng ánh sáng ấm áp dào dạt, bao trùm lên thân thể cậu, khiến cho cậu dù mệt mỏi cỡ nào cũng có thể bình yên chìm vào giấc ngủ yên tĩnh.

Không giống cảm giác Dung Điềm mang lại.

Nhưng cũng trân quý như thế.

“Ngươi vào đi.”

Phượng Minh ngây người một hồi lâu, mới phát giác đây là thanh âm của Diêu Duệ phu nhân. Cậu chần chờ một chút, lập tức lại nhớ tới đại sự trọng yếu trước mắt, cất bước nhẹ nhàng đi vào, “Phu nhân…”

“Còn gọi ta là phu nhân…” Diêu Duệ phu nhân quay lưng về phía cậu, cười lạnh một tiếng. Buông một câu, lại hết sức nhu hòa, thấp giọng nói, “Ngươi ở ngoài cửa sổ nghĩ cái gì? Đêm đã khuya, còn thở lớn tiếng như vậy, cách tường đều có thể nghe thấy.”

“Có chuyện, ta nghĩ … muốn thỉnh giáo nương…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: