Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự mệt mỏi của Trần Thạc trong phút chốc đã bị cuốn đi hết, vui mừng và thích thú đến mức không kìm chế được, anh vỗ đùi thật mạnh và sung sướng cười nhạo báng: "Hahahaha, cuối cùng cũng bắt được mày rồi, con chuột chết tiệt!"

Tiếng cười hoang dại của Trần Thạc khiến con chuột trong cái thùng hoảng sợ run cầm cập. Nó cuộn mình trong góc, dường như ý thức được số phận bi thảm mà nó sắp phải đối mặt. Thành và đáy của cái thùng đầy những dấu chân, điều này cho thấy sau khi con chuột này vừa rơi vào cái thùng đã hoảng hốt lo sợ biết chừng nào. Chắc hẳn nó đã chạy loạn xạ quanh cái thùng rất lâu và cố gắng làm mọi cách để thoát ra ngoài. Chịu thôi, đáy thùng sơn rất sâu, vách bên trong lại rất trơn bóng, cộng thêm là thùng sắt rất nặng, con chuột không thể nào đẩy ngã thùng sơn từ bên trong được. Cho nên cả ngày nó cứ mãi như thế, rồi sức cùng lực kiệt, cuối cùng chỉ có thể bó tay chờ chết.

Nhưng Trần Thạc không định để nó chết một cách sung sướng như vậy. Niềm vui đến từ việc trả thù và ý niệm độc ác muốn ngược đãi cứ thế mà sinh ra. Hơn nữa, anh còn định chia sẻ niềm vui này với Hứa Thần.

Trần Thạc gọi điện thoại cho Hứa Thần và nói với cậu ta rằng con chuột đã bị tóm. Hứa Thần vốn dĩ định rửa mặt đi ngủ rồi, nhưng khi nghe Trần Thạc nói như vậy thì bèn nổi hứng, một phút sau cậu ta đã đến phòng của Trần Thạc.

"Trời ơi, con chuột to quá vậy, bằng cỡ con thỏ luôn!" Hứa Thần nhìn chằm chằm vào con chuột trong cái thùng và kinh ngạc la lên.

"Con súc sinh này cực kỳ vênh váo, nửa đêm nó trèo lên giường tao, còn bò trên ngực tao nữa, thật kinh tởm. Lần này phải trút hết nỗi oán giận ra mới được!" Trần Thạc hả hê nói.

"Mày định giết nó như thế nào?"

"Mày nói coi, cách gì là tàn nhẫn nhất?"

Hứa Thần nói: "Đun một nồi nước sôi, đổ vào thùng sắt, luộc chín nó luôn."

Trần Thạc lắc đầu: "Vậy dễ dàng cho nó quá."

"Vậy rưới chút xăng rồi châm lửa."

"Vẫn chưa đủ để tao hả giận, hơn nữa đốt rồi có khi nào sẽ bốc mùi hôi thối không?"

Hứa Thần bó tay nói: "Tra tấn bằng nước, bằng lửa đều không chịu, vậy tao cũng hết cách."

Trần Thạc nghĩ đến đôi giày da bị cắn nát của mình, trong lòng tràn đầy nỗi uất hận: "Tao muốn dày vò nó từ từ."

"Mày biến thái ghê! Chỉ là một con chuột thôi mà, cũng đâu phải kẻ thù giết cha, có đáng không?"

Trần Thạc cũng lấy làm ngạc nhiên về mặt xấu xa trong bản chất con người của mình. Thực ra cả đời này trừ ruồi, muỗi này kia thì anh chưa từng sát sinh bao giờ, thậm chí còn chưa xẻ thịt con cá nào. Bây giờ con chuột béo ú này đã rơi vào tay anh, anh nắm toàn quyền sinh sát, không ngờ anh lại có ý tưởng như đưa ra cực hình cho những tử tù thời xưa. Nhưng nghĩ là một chuyện, còn thực hiện cụ thể thì còn cần dũng khí nữa. Hình phạt mà tàn nhẫn quá thì anh thật sự không xuống tay được, nhưng trong lòng anh thật sự không muốn cho con chuột này chết quá dễ dàng, nhất thời lại rơi vào mâu thuẫn.

Lúc này, thằng bạn Hứa Thần lắm mưu nhiều kế lại nghĩ ra một chiêu mới: "Mày không muốn nó chết nhanh như vậy đúng không? Tao đã nghĩ ra cách để "tra tấn tinh thần" nó rồi."

"Tra tấn tinh thần?" Trần Thạc tưởng Hứa Thần đang giỡn, "Mày định khiến nó thất tình hả?"

Hứa Thần không hề có ý nói giỡn chút nào. Cậu ta nói, "Mày chờ một chút" rồi xoay người rời khỏi phòng của Trần Thạc. Một lúc sau, cậu ta quay lại với một cái lọ thủy tinh cao vài chục cm, trông giống như lọ đựng đường hay bánh quy gì đó.

"Mày định làm gì? Đem nó đi làm tiêu bản hả?" Trần Thạc hỏi.

"Không, một lát nữa mày sẽ biết." Hứa Thần hỏi: "Chỗ mày có cái gì giống cái kẹp không?”.

"Không."

"Vậy mày có dám bắt con chuột này ra không?"

Chỉ tưởng tượng cảm giác cầm con chuột bằng tay không thôi cũng đã khiến Trần Thạc nổi da gà rồi. Anh vội vàng lắc đầu: "Tao không dám động vào thứ này đâu."

Mặc dù Hứa Thần không sợ chuột, nhưng cậu ta vẫn hơi thiếu tự tin khi đối mặt với một con chuột lớn như vậy. Cậu ta do dự một hồi rồi đi tới ban công tìm một miếng giẻ rách và để lên tay phải, sau đó canh chuẩn thời cơ và xuống tay một cách bất thình lình, bắt lấy chuẩn xác cái đuôi con chuột, rồi xách lên lủng lẳng. Trần Thạc vô thức lùi lại, miệng la lên "Cẩn thận chút đi", nhìn trong mắt cũng thấy được vẻ run sợ.

Con chuột bị nhấc lên nên vô cùng hoảng loạn, nó kêu lên chít chít và liều mạng vùng vẫy trong không khí. May mà Hứa Thần cầm chắc và nhanh chóng ném con chuột vào trong lọ thủy tinh, sau đó thở phào nhẹ nhõm và ném nùi giẻ vào thùng rác.

Chuột chuyển từ “nhà tù sắt” sang “nhà tù thuỷ tinh”, trong môi trường mới nó chạy tới lui tán loạn và tỏ ra hoảng sợ bất an. Nhưng vách trong của lọ thủy tinh còn trơn nhẵn hơn vách trong của thùng sơn nữa, muốn trèo ra ngoài thì tuyệt đối không thể.

Trần Thạc thắc mắc hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

Hứa Thần không trả lời mà thể hiện bằng hành động thực tế. Cậu ta đặt lọ thủy tinh đang đựng con chuột lên bàn, sau đó móc từ trong túi ra một ít đậu phộng được tẩm ngũ vị hương và rải xung quanh lọ thủy tinh. Con chuột nhìn thấy đậu phộng, rồi còn ngửi thấy mùi thơm nên nó liền áp sát vào lớp thuỷ tinh, cái mũi hỉnh hỉnh liên tục. Nhưng đồ ăn ngon ở ngay trước mặt mà lại bị ngăn cách bằng một lớp thủy tinh, nhìn thấy mà không chạm vào được, lòng thấp thỏm mà đành bất lực.

Trần Thạc giờ đã hiểu ra cái sự "tra tấn tinh thần" mà Hứa Thần nói là ý gì. Hứa Thần nhìn kiệt tác của mình và nói: "Mày nghĩ xem, vài ngày sau, con chuột này đói cồn cào, đồ ăn ngon ngay trong tầm tay nhưng nó không ăn được thì cảm giác sẽ ra sao?"

"Mày nói tao biến thái à, mày còn biến thái hơn đó!"

"Chẳng phải mày nói muốn tra tấn nó sao?"

Trần Thạc suy nghĩ một lúc, đây quả thực là thủ đoạn mà vừa không máu me vừa lại có thể đạt được mục đích trả thù, vì vậy liền nói với Hứa Thần: "Được, tao sẽ dùng cách này để cho nó sống sờ sờ mà chịu chết đói!"

Điều mà Hứa Thần quan tâm chính là lời hứa của Trần Thạc: "Giúp mày giải quyết xong vấn đề lớn rồi đó, sao, mai định mời tao ăn gì đây?"

Trần Thạc tuyệt đối không nuốt lời: "Buffet của Golden Jaguar, được không?"

"Được luôn!" Hứa Thần vui mừng cười toe toét, rồi vỗ vai Trần Thạc nói, “Vậy tao về đi ngủ đây, ngày mai ban ngày tao không ăn cơm luôn, để dành tối đi ăn một bữa Golden Jaguar thật đã!"

Nói xong cậu ta bèn ngâm nga vài giai điệu rồi rời đi, vấn đề rắc rối bấy lâu nay của Trần Thạc đã được giải quyết, cũng mừng, lần này khao một chầu thật sự là cam tâm tình nguyện.

Loay hoay một hồi đã tới mười một giờ đêm rồi. Sáng mai còn phải đi làm, Trần Thạc không dám lề mề nữa, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng, rồi xỏ dép đi tới chỗ cái bàn, nhìn chằm chằm vào con chuột tội nghiệp trong lọ thuỷ tinh, trong lòng vô cùng đắc ý.

Lọ thủy tinh không có nắp đậy, mà cho dù có thì cũng không dám đậy nắp, làm vậy tương đương với việc làm chết ngạt con chuột đang sống sờ sờ rồi. Trần Thạc tự hỏi liệu con chuột có leo ra khỏi lọ thủy tinh được hay không, thiết nghĩ chắc cũng không thể đâu. Nhưng để đảm bảo cho chắc ăn, anh tìm một cuốn "Từ điển Anh - Trung" dày cộp và đè nó lên miệng lọ thủy tinh, chỉ chừa lại một cái khe cho con chuột thở.

Nghĩ tới đêm nay không cần phải lo lắng về việc bị chuột quấy phá nữa, Trần Thạc vui sướng cực kì. Anh tắt đèn, cởi quần áo, rồi chui vào mền định đánh một giấc thật ngon.

Tuy nhiên, nằm trên giường đã được một lúc lâu nhưng anh vẫn chưa ngủ được. Anh bị quấy nhiễu bởi một cảm giác hoang đường, khó nói thành lời. Trần Thạc biết, đây hẳn là một hiệu ứng tâm lý. Tuy nhiên, anh thực sự cảm thấy rằng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.

Ngoại trừ con chuột trong lọ thủy tinh thì không có sinh vật nào khác trong phòng, trong căn phòng này không có cặp mắt thứ ba.

Cảm giác này khiến anh rất khó chịu, thậm chí còn khiến anh thấy sợ hãi. Anh sợ chuột thật, nhưng mà nỗi sợ này được hình thành dựa trên cơ sở từ mối đe dọa mà lũ chuột gây ra cho anh. Cũng giống như chẳng ai đi sợ kẻ cướp, kẻ giết người mà đã bị nhốt trong tù cả, anh cũng không nên sợ con chuột mà đã bị nhốt trong lọ thủy tinh. Anh biết rất rõ đạo lý này, nhưng anh không cách nào kìm chế được nỗi sợ hãi trong lòng.

Sau hơn mười phút, Trần Thạc gần như mất ngủ, anh ngồi dậy khỏi giường rồi bật đèn ngủ. Sau đó anh quay đầu nhìn về phía lọ thủy tinh trên bàn.

Anh kinh ngạc phát hiện ra rằng không phải do cảm giác của anh sai. Con chuột lớn trong lọ lúc này đang áp sát mình trên vách kính, bất động nhìn anh chằm chằm.

Đúng vậy, con chuột này hoàn toàn không để ý đến những hạt đậu phộng ở xung quanh, nó đang đối mặt với Trần Thạc, toàn bộ ánh mắt của nó đều tập trung vào người Trần Thạc.
Trần Thạc đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy. Anh nhận ra rằng cho dù con chuột này ở trong tình trạng nào đi chăng nữa thì nó cũng đều có thể gây ảnh hưởng và quấy nhiễu anh.

Nhưng vấn đề là bây giờ nên làm gì đây? Anh đột nhiên cảm thấy những ý tưởng và cách làm trước đây của mình thật quá trẻ con, anh là con người và còn là một thằng đàn ông cao to, vậy mà anh lại tức giận với một con chuột nhỏ và còn định "tra tấn tinh thần" nó, thật là nực cười. Đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy.

Hãy trưởng thành lên chút đi. Trần Thạc lắc đầu cười khổ. Anh không định chơi đùa với con chuột nữa.

Anh bước xuống giường, đến bên chiếc lọ thủy tinh, dịch chuyển một chút vị trí của cuốn "Từ điển Anh - Trung" đang đè trên miệng lọ để đậy kín miệng lọ lại hoàn toàn. Lượng không khí còn lại trong lọ có lẽ chỉ đủ để con chuột sống thêm nửa tiếng nữa. Sáng hôm sau, anh sẽ ném con chuột chết vào thùng rác, chuyện này coi như chấm dứt.

"Thôi, tao không hành hạ và ngược đãi mày nữa, cho mày chết nhanh gọn đó. Mong rằng kiếp sau mày đừng đầu thai làm chuột nữa." Trần Thạc nói trong bụng. Anh cảm thấy rằng mình đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Tắt đèn và đi ngủ tiếp. Sau khi loại bỏ hết những tạp niệm trong lòng, anh cũng không cảm thấy bất kỳ ánh mắt nào đang nhìn mình nữa. Lần này, rất nhanh anh đã chìm vào giấc mộng.

Nửa đêm, cảm giác tức ngực, khó thở lại xuất hiện. Nhưng khác với cảm giác bị đè lên lồng ngực như lần trước, lần này là cảm giác ngột ngạt khó chịu hơn, không khí càng lúc càng ít ỏi, thiếu oxy đã ảnh hưởng đến việc cung cấp máu lên não khiến người ta sắp ngất xỉu và tử vong.

Trần Thạc phát hiện mình đang bị mắc kẹt trong một vật đựng hình tròn bằng thủy tinh, phía trên còn bị đậy lại bằng một cuốn sách. Dù bị cách một lớp thuỷ tinh, anh vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng. Đây là phòng ngủ của anh, có bàn ăn, ghế sofa và giường. Ở trên giường là một nam thanh niên đang ngủ.

Khoan đã, đó chẳng phải là mình sao? Mình đã nhìn thấy chính mình đang nằm trên giường ư? Vậy "mình" của hiện tại là đang trong trạng thái gì đây?

Trần Thạc cúi đầu xuống, nhìn thấy một đôi bàn chân chuột, cùng với bộ lông đen trên người và chiếc đuôi chuột dài ở đằng sau. Anh kinh hãi đến cùng cực, mình... đã biến thành một con chuột ư?!

Càng ngày càng ít oxy, anh cảm thấy mình sắp chết tới nơi, chết trong thân xác một con chuột. Không! Anh chợt tỉnh ngộ, đây không phải là thật, mà là một giấc mơ!

Anh cố gắng chớp mắt, làm mọi hành động trong giấc mơ để có thể khiến anh tỉnh lại. Cuối cùng, anh mở mắt ra và thoát khỏi giấc mơ kinh dị, đồng thời há to miệng hít lấy hít để không khí trong phòng, anh có một cảm giác là nguy hiểm cứ liên tiếp nối đuôi nhau mà tới.

Sau vài giây, anh bật đèn điện, thình lình quay đầu lại và nhìn vào lọ thủy tinh trên bàn. Con chuột trong lọ đã nằm nhoài dưới đáy thoi thóp sắp chết, hiển nhiên lượng oxy trong lọ chẳng còn bao nhiêu nữa, nó gần chết rồi.

Trần Thạc ngẩn ngơ nhìn con chuột sắp chết, những điều anh trải qua trong giấc mơ trước đó đột nhiên khiến anh nảy sinh trong lòng một ý nghĩ hoang đường, con chuột này chính là bản thân anh lúc nãy.

Anh ngây người mất vài giây, rồi nhảy bật ra khỏi giường và lao tới chỗ cái bàn, lấy cuốn Từ điển Anh - Trung đang đè trên miệng lọ thủy tinh ra. Lượng oxy dồi dào ngay lập tức tràn vào lọ, con chuột sắp chết liền lấy lại sức sống, nó gượng dậy và bắt đầu cử động ở trong lọ.

Trần Thạc thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cảm thấy vô cùng hoang đường, tại sao vừa rồi trong phút chốc anh lại cảm thấy như vừa cứu lấy chính mình nhỉ?

Trở lại giường, anh không ngủ được nữa và bắt đầu nghĩ về tất cả mọi chuyện. Anh thực sự không biết mình đã làm sai điều gì nữa, tại sao ông trời lại sắp đặt một con chuột tới để trừng phạt anh? Con chuột này dường như dùng bất kì cách nào cũng đều có thể quấy rối anh được, bao gồm cả ánh nhìn quái quỷ và giấc mơ kinh dị. Điều đáng sợ hơn là nó thậm chí còn khiến Trần Thạc cảm thấy mình với nó còn có mối liên hệ về sinh mạng nữa.

Trần Thạc không thể không suy ngẫm về một vấn đề: Con chuột này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cuối cùng thì mục đích của nó khi tiếp cận mình là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi