Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thạc mất ngủ hơn nửa đêm, sáng sớm hôm sau trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm. Vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cộng thêm hai quầng thâm khiến lãnh đạo của công ty và các đồng nghiệp đều nhìn ra rằng đêm qua anh ngủ không ngon. Nhưng Trần Thạc rất khó giải thích với bọn họ về mọi chuyện, chỉ trả lời qua loa cho xong.

Người mà anh có thể bộc bạch chỉ có Hứa Thần mà thôi. Vào lúc ăn cơm trưa, Trần Thạc kể cho Hứa Thần nghe về chuyện kì lạ xảy ra vào tối hôm qua, Hứa Thần nói với dáng vẻ phản bác: "Đều là hiệu ứng tâm lý cả thôi, mày sợ chuột khủng khiếp cho nên mới mơ thấy giấc mộng kì lạ đó."

Trần Thạc nói: "Tại mày chưa đích thân trải qua mà thôi, cho nên không biết được cảm giác lúc đó của tao nó chân thật tới cỡ nào. Mày biết không, có một khoảnh khắc nào đó, tao đã thực sự coi mình là một con chuột."

Hứa Thần đang húp canh trứng gà tảo tía, nghe anh nói như vậy, khẩu vị cũng bị ảnh hưởng theo, cậu ta buông chén xuống, nhăn mày nói: "Mày cũng nhập tâm ghê đó, mày tưởng cái này là gì, Trang Chu mộng điệp* hả? Vấn đề là người ta mơ thấy biến thành bướm, vẫn còn đẹp đẽ chán, còn mày biến thành con chuột thì thành ra cái gì đây?"
*Chú thích: Đây là một đoạn văn nổi tiếng trong sách của Trang Tử, kể về: Một hôm nọ, Trang Chu nằm mơ thấy mình biến thành con bướm, bản thân ông rất vui mừng, đến khi tỉnh dậy thì không biết mình là Chu nằm mơ thấy hóa bướm hay là bướm nằm mơ thấy hóa Chu.

"Mày tưởng tao muốn lắm hả?"

"Vậy rốt cuộc mày tính làm thế nào, làm sao giải quyết con chuột đó đây?"

Trần Thạc buồn phiền nói: "Tao cũng không biết nữa, cứ luôn cảm thấy làm sao cũng không thích hợp."

"Có gì mà không thích hợp? Chẳng phải chỉ là con chuột thôi sao? Nếu mày quả thật thấy khó ra tay thì giao nó cho tao đi!"

"Mày định xử lý ra sao?"

"Còn có thể xử lý ra sao nữa, đập chết luôn! Lẽ nào đem đi nuôi như thú cưng hả?"

"Không được."

"Tại sao không được?"

Trong lòng Trần Thạc có một cảm giác quái dị khó nói nên lời: "Tao cũng không biết nên nói thế nào, tóm lại thấy con chuột này dường như hơi có linh tính. Nếu đập chết nó, nói không chừng sẽ dẫn tới tai hoạ gì đó... "

Hứa Thần nhìn anh chằm chằm: "Mày tẩu hoả nhập ma rồi."

Trần Thạc cúi đầu, không nói lời nào.

Hứa Thần nói: "Bỏ đi, tuỳ mày thôi, nhưng mà mày đừng có vì tâm trạng không tốt mà tối nay không khao tao ăn ngon nhé. Trưa nay tao chỉ húp một chén canh trứng gà thôi đó."

Trần Thạc cười khổ mà nói: "Không thành vấn đề, chắc chắn sẽ đãi mày mà."

Buổi chiều sau khi tan ca, hai người đi thẳng tới nhà hàng buffet Golden Jaguar, Hứa Thần sớm đã đói tới cồn cào, đừng thấy cậu ta ốm mà lầm, sức ăn còn tốt hơn cả Trần Thạc. Bình thường cơ bản đều ăn bữa ăn công sở và bữa ăn đơn giản nên từ lâu cậu ta đã mong chờ được ăn vồ vập một bữa trong nhà hàng cao cấp. Hứa Thần lấy một đống món nào là sốt gan ngỗng, sashimi, cua cà ra, hàu sống, bào ngư và kem Häagen-Dazs, có xu hướng ăn cho lời tiền vé buffet chứ không lỗ được.

Trần Thạc thì từ đầu tới cuối tâm sự trùng trùng, bộ dạng của con chuột ở nhà cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh giống như mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy. Trước mắt cứ hiện lên hình bóng con chuột thì đương nhiên ăn không vô rồi, anh chỉ ăn một ít đồ ăn, cảm giác hơi phí của, nhưng cũng đành bó tay.

Hứa Thần gần như phải vịn lên tường mới ra khỏi Golden Jaguar nổi, bụng đã no căng rồi. Vì để tiêu hoá bớt, bọn họ đã đi bộ một đoạn, sau đó mới ngồi xe về nhà.

Tới chung cư đã mười giờ đêm, Trần Thạc vào phòng, mở đèn lên, ánh mắt tự động hướng về phía lọ thuỷ tinh.

Con chuột trong lọ nằm yên ở dưới đáy, xem ra nó đã chấp nhận số phận rồi. Có người đẩy cửa đi vào, bật đèn trên trần nhà lên, nó cũng chẳng thèm động đậy. Suýt chút nữa thì Trần Thạc đã tưởng là nó chết rồi, đi tới gần một chút nhìn thử mới phát hiện là chưa chết. Nó chỉ là từ bỏ việc đấu tranh, vùng vẫy và trưng ra một thái độ tiêu cực kiểu "Tuỳ mày xử lý".

Đương nhiên cũng có thể là nó đói rã rời rồi. Đậu phộng ngũ vị hương ở ngay ngoài lọ thuỷ tinh, nhìn thấy mà không ăn được, có lẽ cũng khiến nó đau khổ lắm. Đột nhiên Trần Thạc cảm thấy thằng nhãi này cũng hơi tội nghiệp, thậm chí anh còn có ý định ném vài hạt đậu phộng vào trong cho nó nữa kìa. Nhưng mà nghĩ kĩ lại, vãi thật, mình thật sự định nuôi nó như thú cưng ư? Thế này thì gọi là chuyện gì đây?

Anh nhất thời không nghĩ ra nên xử lý con chuột này ra sao, cộng thêm việc tối hôm qua ngủ không ngon nữa, sáng giờ đã mệt mỏi lắm rồi, trong lòng nghĩ thôi kệ nó đi, mai hẵn tính.

Chẳng thèm rửa mặt, cởi đồ xong anh liền ngả lưng lên giường ngủ luôn. Đúng như dự đoán, anh lại biến thành chuột nữa rồi. Trong mơ, thân xác và tâm hồn anh đều đã đồng nhất với con chuột đang bị giam cầm trong cái lọ kia. Sự bi quan, tuyệt vọng, thậm chí là sự đói khát, anh đều cảm nhận được thay cho nó. Nước và thức ăn thì ở ngay trước mặt nhưng anh lại không chạm tới được; người có thể cứu anh hiện đang nằm trên giường ngủ khò khò, vậy mà lại không rủ chút lòng thương hại nào. Cảm giác này thật sự còn khó chịu hơn cả cái chết, anh cầu xin được giải thoát...

Sau khi tỉnh dậy, Trần Thạc bưng mặt khóc nức nở. Anh bật đèn lên, đi tới chỗ cái bàn, phát hiện ra cặp mắt bé nhỏ của con chuột trong lọ thủy tinh đang nhìn vào anh chằm chằm, bỗng chốc, anh hiểu được ý tứ hàm xúc qua ánh mắt này, rồi lập tức nảy sinh một ý nghĩ, đây chẳng phải là "mình" lúc nãy sao?

Trần Thạc bị ý nghĩ kinh hoàng này doạ cho hoảng hồn một phen. Anh ráng vỗ vào mặt mình hai cái, thử lay tỉnh bản thân. Đồng thời nhắc nhở chính mình: Không thể cứ tiếp tục như vậy được, mình sắp không phân biệt được bản thân là chuột hay là người nữa rồi!

Trần Thạc vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó đi tới bên cạnh cái bàn. Nhìn chằm chằm vào con chuột trong lọ. Giờ anh đối mặt với hai sự lựa chọn:

1. Giết nó;
2.  Thả nó đi.

Vài phút trước, trong mơ anh chính là con chuột này. Nếu bây giờ giết con chuột này, cho dù thế nào đi chăng nữa anh đều có một cảm giác như là tự sát; nhưng nếu lựa chọn thả nó đi, anh lại không cam tâm.

Phân vân hồi lâu, anh cầm lòng không nổi mà vươn tay ra, nghiêng nhẹ cái lọ. Con chuột bên trong cảm giác được và rướn bò trên vách lọ. Nhưng độ nghiêng vẫn không đủ để khiến nó nhảy được ra ngoài. Trần Thạc giữ nguyên tư thế đó rất lâu, sau đó ma xui quỷ khiến mà chầm chậm hạ thấp cái lọ. Khi nghiêng đến một mức độ nào đó, con chuột liền nắm bắt thời cơ, nhảy một phát ra ngoài luôn. Cho dù đã bị bỏ đói tròn hai ngày, nhưng tốc độ bỏ chạy vẫn nhanh như chớp. Nó nhảy lên ban công, rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngay khoảnh khắc thả con chuột đi, trong lòng Trần Thạc đột nhiên cảm thấy hối hận, đồng thời lại cảm thấy nhẹ nhõm. Anh thất vọng cứ như nhà bị mất hết sổ gạo mà đờ người ra cả mấy giây. Trong lòng thầm nghĩ, lần này coi như kết thúc vậy. Cái con chuột không biết điều này trải qua chuyện như vậy cũng không dám trở lại đây nữa đâu.

Một lần nữa anh lại đi ngủ. Nửa đêm sau, quả nhiên không còn cảm thấy bị quấy rối dưới bất kì hình thức nào nữa.

Ngày hôm sau, Trần Thạc kể cho Hứa Thần nghe chuyện anh thả con chuột đi. Hứa Thần chửi anh bị điên, tốn bao nhiêu công sức bắt nó, bắt được rồi lại thả đi, đúng thật là điên rồ. Có điều, dù sao thì Trần Thạc cũng đã khao một bữa rồi, cậu ta cũng chẳng thiệt thòi gì, cho nên cũng không nói nhiều làm gì.

Tối hôm nay lại phải tăng ca, về tới nhà đã gần mười giờ, người đã đuối lắm rồi. Vì để không nghĩ tới chuyện con chuột nữa mà Trần Thạc đã quăng cái lọ thuỷ tinh rỗng đó đi từ lâu rồi. Anh tắm rửa xong thì lên giường đi ngủ.

......

Trong ống cống tối tăm, dơ bẩn và nồng nặc mùi hôi thối, anh đang bò bò về phía trước. Vài đồng loại đi ngang qua anh, sau đó cùng anh chui ra từ một nắp cống đang mở nào đó, rồi lén lén lút lút tới một con hẻm sau vắng vẻ. Ở đây có một bãi rác chất đầy thức ăn thừa và rác thải sinh hoạt, là thiên đường của loài chuột. Ở đây có vô số đồng loại, bọn chúng đang tìm kiếm các loại thức ăn mà có thể ăn được ở trong đống rác này, anh rất nhanh cũng đã gia nhập vào hàng ngũ này, chẳng hề cảm thấy có chút gì không thích hợp cả.

Tuy nhiên, mơ tới một lúc nhất định thì sẽ bừng tỉnh ngộ và ý thức được rằng đây là đang nằm mơ. Khi Trần Thạc phát hiện ra điểm này, con chuột mà anh đang hoá thân đang gặm thịt thừa còn sót lại trên một khúc xương. Ý thức của con chuột bị thay bằng ý thức của con người, anh cảm thấy mắc ói khủng khiếp, dạ dày cứ cuồn cuộn mãnh liệt, sắp ói ra tới nơi.

Trần Thạc cố gắng khiến bản thân thoát khỏi giấc mơ, cuối cùng cũng tỉnh dậy khỏi giấc mơ con chuột. Toàn thân anh mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn nghi ngờ lúc này mình rốt cuộc đang trong hình dạng nào đây. Anh run rẩy sờ lên mặt và cánh tay mình, không sờ thấy lông đen và râu chuột, lúc này mới thấy yên tâm. Nhưng cảm giác khó chịu ở dạ dày vẫn chưa biến mất, nôn khan tận mấy cái, nhưng lại không nôn ra được gì, khó chịu đến cùng cực.

Trần Thạc ngồi trên sô pha, uống một ly nước lạnh, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cảnh tượng trong mơ trước đó vẫn còn rõ mồn một khiến anh tim đập thình thịch sợ hãi. Điều đáng sợ nhất vẫn không phải là biến thành con chuột, mà là cảm giác mọi thứ diễn ra rất tự nhiên khi anh nằm mơ lúc nãy. Ban đầu anh không cảm thấy biến thành chuột thì có gì sai sai cả, dường như anh vốn dĩ chính là loài động vật gặm nhấm sống trong mấy cái góc tăm tối. Trần Thạc kinh hoàng nhận ra, anh vậy mà lại càng ngày càng thích ứng với việc biến thành chuột (trong mơ).

Trời ạ, đây rốt cuộc là sao? Anh đau khổ chống tay lên trán, thật là phiền não. Trước giờ chưa từng nghe chuyện có người biến thành một loài động vật nào đó trong mơ cả, huống hồ cũng không nên đêm nào cũng mơ như vậy chứ!

Chuyện này rõ ràng đã không còn bình thường nữa rồi. Anh nghi ngờ mình đã bị dính lời nguyền gì đó — lời nguyền của con chuột.

Nhưng mình đã thả con chuột đi rồi mà. Còn muốn sao nữa? Anh cảm thấy mình sắp điên tới nơi. Anh chỉ là một trong số hàng vạn những kẻ phiêu dạt tới Bắc Kinh, có công ăn việc làm đàng hoàng, với tư cách là một con người thì cũng chưa đắc tội ai bao giờ, tại sao lại gặp phải chuyện như thế này chứ?

Quan trọng là bây giờ anh bắt đầu sợ hãi màn đêm, sợ hãi bóng tối, đồng thời còn nghi ngờ lời nguyền này sẽ không dễ dàng kết thúc, từ giờ trở về sau, anh sợ rằng mỗi đêm đều sẽ biến thành chuột, trải nghiệm cuộc sống dưới cống trong giấc mơ.

Một điều rất bất hạnh là suy đoán khủng khiếp của anh đã ứng nghiệm rồi. Liên tiếp ba đêm, Trần Thạc đều mơ giấc mơ chuột. Anh cảm thấy tinh thần của mình sắp phân tách ra luôn rồi. Ban ngày, anh là con người; Đêm đến, anh là con chuột. Hơn nữa điều kinh dị là, phần làm chuột dần dần trở nên lấn át. Hay nói cách khác là, thời gian trong mơ của anh càng ngày càng dài. Có lẽ một ngày nào đó, nhân cách của anh sẽ bị con chuột chiếm lấy triệt để, rồi hoàn toàn biến thành một con chuột lớn.

Tinh thần của Trần Thạc sắp sụp đổ rồi. Nhưng anh không biết phải làm thế nào và chìm vào trong sự hoang mang sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi