Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, công ty tổ chức tụ tập, khoảng thời gian này Trần Thạc luôn bị giấc mơ chuột quấy nhiễu, tinh thần và tâm trạng đều rất tệ; nhưng mà đối với những thanh niên một thân một mình kiếm sống nơi đất khách quê người, hoạt động tập thể là rất quan trọng, nếu thoái thác không đi thì rất dễ bị chụp mũ là "không hoà đồng" và cũng bất lợi cho con đường thăng tiến sau này. Cho nên anh vẫn cố vực dậy tinh thần mà tham gia tụ tập.

Địa điểm là một quán lẩu thịt bò Triều Châu ở Vọng Kinh*. Mười mấy đồng nghiệp cùng ngồi trong một phòng riêng, ăn uống trò chuyện, chẳng vui chút nào. Trần Thạc miễn cưỡng góp vui, cố gắng phối hợp đủ loại trò chơi trên bàn rượu. Tâm trạng anh vốn đã rất phiền muộn, bèn mượn chút rượu giải sầu. Nốc liên tiếp mấy ly rượu trắng, cả người cũng hơi lâng lâng rồi.
*Chú thích: Đây là một khu phố ẩm thực nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Các đồng nghiệp cứ nghĩ là Trần Thạc đang phiêu, mọi người cùng vỗ tay, khen ngợi anh có tửu lượng tốt. Sau khi ăn uống xong, mọi người còn chưa thấy đã, lại đi KTV ca hát tiếp. Trần Thạc dứt khoác không say không về, nói không chừng say bét nhè rồi thì tối về sẽ không nằm mơ nữa. Vì vậy anh chui vào trong góc, uống rượu giải sầu.

Vẫn là con gái thì sẽ để ý kĩ hơn một chút. Trong số những đồng nghiệp, có một cô bé tên là Khưu Đình, vừa mới vào làm nửa năm trước, trẻ trung xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào, điều đáng quý nhất là còn biết lo cho người khác, còn tốt hơn những cậu ấm cô chiêu cùng trang lứa không biết bao nhiêu lần. Khưu Đình để ý thấy Trần Thạc rõ ràng có vài phần ý tứ muốn tự chuốc say mình, để mặc anh cứ uống như vậy mãi thì không ổn. Cô tới ngồi cạnh Trần Thạc, giành lấy ly rượu trong tay anh và nói: "Anh Thạc, uống nhiêu đó được rồi, hôm nay anh uống nhiều lắm rồi. Uống nữa là xỉn thiệt luôn đó."

Trần Thạc đã thấm men rượu, mắt say lờ đờ đáp: "Không sao, nào, tụi mình làm một ly nha." Nói xong lại định chụp lấy cái ly.

Khưu Đình đẩy hết mớ bia và ly ra, rồi nhìn Trần Thạc: "Có phải anh có tâm sự gì không?"

Trong KTV rất ồn, Trần Thạc không nghe rõ, cộng thêm rượu làm anh phản ứng chậm: "Em nói gì?"

Khưu Đình thở dài, lắc đầu, rồi đỡ Trần Thạc dậy, đưa anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó dìu anh ra khỏi phòng hát, để anh ngồi trên sô pha ở bên ngoài sảnh lớn.

Ở đây yên tĩnh hơn nhiều, Khưu Đình hỏi lại lần nữa: "Anh Thạc, có phải anh gặp chuyện gì phiền lòng không?"

Trần Thạc lắc đầu: "Nói ra em cũng không giúp được anh đâu."

"Sao anh biết? Cứ nói ra em nghe thử đi."

Trần Thạc chưa kể với bất kì ai về chuyện mấy ngày nay liên tục mơ thấy biến thành chuột, bao gồm cả Hứa Thần. Anh không mong đem đến cho người khác cảm giác mình có yếu tố bị thần kinh, huống hồ nói ra rồi thì sao, lẽ nào người ta quản được đêm về anh sẽ mơ cái gì à? Nhưng kiềm nén đã mấy ngày trời rồi, tâm trạng quả thật rất hậm hực, lúc này bèn nảy sinh ham muốn được thổ lộ ra hết. Anh nhìn Khưu Đình và nói: "Em có tin là người sẽ biến thành động vật không?"

"Hả?" Khưu Đình không hiểu cho lắm.

Trần Thạc đổi cách nói khác: "Em đã từng mơ thấy mình biến thành một con vật nào đó chưa?"

Khưu Đình nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi và nói: "Chưa ạ." Sau đó cười hì hì, "Em thì mơ thấy biến thành tiên nữ này kia thôi."

Trần Thạc cười khổ, cúi đầu không nói gì.

Khưu Đình hỏi: "Anh Thạc, anh mơ thấy mình biến thành con gì vậy?"

Trần Thạc do dự một lúc rồi mới trả lời: "Con chuột."

Khưu Đình cười khúc khích: "Chuột gì vậy? Chuột bình thường hay chuột hamster nhỏ bé, dễ thương?"

"Em thấy anh giống chuột hamster nhỏ bé, dễ thương không?"

"Anh cũng không giống loại chuột lén lút thậm thụt mà."

"Anh mơ thấy mình biến thành chuột cống, đêm nào cũng vậy."

Khưu Đình thu lại điệu bộ cười đùa: "Đêm nào anh cũng đều mơ thấy mình biến thành chuột hả?"

"Phải, liên tiếp mấy ngày liền rồi."

"Có phải do áp lực công việc quá lớn không?"

Trần Thạc lắc đầu, sau đó kể hết cho Khưu Đình nghe về chuyện nhà anh có chuột phá phách, rồi anh và Hứa Thần đã đặt bẫy bắt con chuột, cùng với tất cả những gì xảy ra sau đó.

Sau khi Khưu Đình nghe xong thì lộ ra biểu cảm khó hiểu: "Sao lại có chuyện như vậy nhỉ?"

"Anh cũng nghĩ không thông, tại sao lại gặp phải tình trạng như vậy chứ?"

Khưu Đình an ủi Trần Thạc: "Anh đừng để tâm quá, chỉ là mơ thôi mà. Biến thành chuột thì biến thành chuột, dù sao cũng không phải là thật, cứ coi như là trải nghiệm thế giới động vật đi."

Trần Thạc nói: "Mấu chốt là số lần mơ càng ngày càng nhiều, anh bắt đầu cảm thấy đây không đơn giản chỉ là mơ nữa rồi. Anh có một cảm giác rất kì lạ, cảm giác rằng số phận của con chuột này hình như có liên kết với anh. Anh chính là nó, nó chính là anh."

Khưu Đình ngả người về phía sau, nhìn Trần Thạc chằm chằm.

Trần Thạc nói: "Em không nghĩ anh bị điên đó chứ?"

"Không đâu, nhưng em cảm thấy anh cần sự trợ giúp."

"Ai có thể giúp được anh chứ? Chuyện nằm mơ thì người khác e là không có cách nào can thiệp được rồi."

"Anh có nghĩ tới việc sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý để xin tư vấn không?"

"Có, nhưng trực giác mách bảo với anh là việc này không phải do yếu tố tâm lý gây ra. Cho dù anh có sợ hãi hay căm ghét lũ chuột thì đây cũng không phải lý do mà anh biến thành chuột trong mơ đâu."

Khưu Đình nghĩ thấy cũng đúng. Cô trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó và nói: "Phải rồi, em có một người bạn, là giáo sư sinh vật học, đối với những chuyện có liên quan tới động vật thì bạn ấy rất thạo. Anh có cần nhờ bạn ấy tư vấn không, hỏi xem thử chuyện này là sao?"

"Nhà động vật học chủ yếu là nghiên cứu về động vật, nhưng giờ kẻ gặp phải vấn đề không phải là động vật, mà là anh." Trần Thạc không cho rằng nhà sinh vật học có thể giúp được mình.

"Nhưng chuyện mà anh gặp phải có liên quan rất lớn tới động vật, cụ thể là con chuột. Dù thế nào đi nữa, nghe thử ý kiến của bạn ấy xem, cũng đâu có gì không tốt đâu."

Trần Thạc vẫn hơi chần chừ. Lúc này có vài đồng nghiệp đi tới sảnh lớn, nhìn bộ dạng chắc là đi kiếm hai người bọn họ. Một nữ đồng nghiệp trung niên trêu chọc: "Còn tưởng hai đứa đi đâu, kết quả là ra đây thỏ thẻ tâm tình à, sao vậy, định bồi dưỡng tình cảm riêng à?"

Khưu Đình đỏ mặt và trách mắng: "Đừng nói bậy, chị Vương à, em đang bàn công chuyện với Trần Thạc thôi."

Mọi người kéo bọn họ quay lại ca hát, uống rượu, chủ đề này tự khắc không nói tiếp được nữa rồi. Mọi người quẩy tới một giờ sáng mới giải tán, về nhà nghỉ ngơi.

Đêm nay, Trần Thạc lại sống dưới thân phận một con chuột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi