Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con tim Trần Thạc đột nhiên căng cứng, anh hỏi: "Anh nói gì... đều chết hết rồi?"

Giáo sư đau lòng nói: "Trợ lý của tôi và con chuột dùng để nghiên cứu đều chết vào cùng một ngày."

"Có chuyện gì vậy?"

Giáo sư nói: "Đây là chuyện xảy ra hồi một năm trước, trợ lý của tôi – Tiểu Lăng, đã định làm một chuỗi nghiên cứu về loài chuột. Thực ra nghiên cứu về sinh vật thường sử dụng chuột bạch, chứ không sử dụng chuột nhà thông thường. Tôi không biết cậu ấy lấy đâu ra con chuột đó, tôi chỉ nhớ là nó rất to, về hình thể chắc phải lớn hơn một chút so với chuột bình thường đó."

Trong lòng Trần Thạc vang lên tiếng "bùm bụp", dường như vừa bị thứ gì đó giáng vào một cú. Nhưng anh không ngắt lời giáo sư Tần và chờ anh ta nói tiếp.

"Cái đề tài thí nghiệm này là muốn nghiên cứu phản ứng và năng lực thích ứng của chuột nhà trong không gian kín, quá trình thí nghiệm cụ thể tôi không rõ lắm, bởi vì đây là đề tài nghiên cứu của cậu ấy, thân là thầy, tôi chỉ đưa ra sự hướng dẫn và trợ giúp cần thiết khi cậu ấy gặp phải khó khăn mà thôi. Tôi nhớ là con chuột đó bị bỏ vào trong một vật đựng trong suốt hình vuông, đồ ăn và thức uống đều được kiểm soát rất chặt chẽ."

"Ban đầu thí nghiệm tiến hành rất thuận lợi, sau đó, tôi phát hiện trạng thái tinh thần của Tiểu Lăng mỗi ngày một tệ, liền hỏi cậu ấy rốt cuộc có chuyện gì. Tiểu Lăng không nói rõ với tôi, chỉ nói gần đây đêm nào cũng ngủ không ngon. Tôi hỏi cậu ấy vì sao ngủ không ngon thì cậu ấy tỏ ra khó nói, rồi đáp một cách qua loa là cậu ấy đang gặp phải vài chuyện kì lạ. Lúc đó tôi không hỏi tiếp nữa, trong lòng nghĩ là qua một khoảng thời gian nữa cậu ấy sẽ tự điều chỉnh lại được thôi.

"Vài ngày sau, Tiểu Lăng không đến phòng thí nghiệm nữa. Tôi còn tưởng là cậu ấy bị bệnh, bèn gọi điện thoại hỏi thăm. Gọi cậu ấy nhưng không ai bắt máy. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng nên nhờ một nghiên cứu sinh khác qua chỗ ở cậu ấy xem thử. Chúng tôi phát hiện Tiểu Lăng đã chết ở trên giường."

"Sao lại chết?" Trần Thạc hỏi.

"Nhồi máu cơ tim." Giáo sư nói, "Thời gian tử vong là vào nửa đêm, dường như là chết ngay trong mơ. Chẳng ai biết cậu ấy đã trải qua điều gì trong mơ cả."

Trần Thạc nắm chặt điện thoại, cả người đều căng cứng, cảm giác cơ thể đang đông cứng lại từng mảng.

Con chuột lớn bị nhốt trong vật đựng trong suốt, cơn ác mộng mỗi đêm, gần như điều nào cũng trùng hợp với  những gì mà Tiểu Lăng đã trải qua.

Giáo sư Tần dường như cảm nhận được Trần Thạc đang đắm chìm vào trong một nỗi sợ khủng khiếp, anh ta nói: "Xin lỗi, không phải tôi định doạ anh đâu, nhưng mà cho tới bây giờ thì tình huống mà anh gặp phải quả thật quá giống với chuyện của Tiểu Lăng."

"Vậy sau đó thì sao? Chuyện này có điều tra ra được kết quả gì không? Tiểu Lăng vì sao lại chết?"

"Không biết nữa, sau khi cảnh sát đến hiện trường thì đã loại trừ khả năng cậu ấy tự sát. Kết quả kiểm nghiệm pháp y là chết do nhồi máu cơ tim. Nhưng tôi và những người quen của Tiểu Lăng đều biết, sức khoẻ của cậu ấy rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề về tim mạch, sao lại chết do nhồi máu cơ tim chứ? Bây giờ không ai có thể trả lời cho câu hỏi này được."

"Lúc nãy anh nói, đối tượng nghiên cứu, chính là con chuột kia, cũng chết rồi hả?"

"Phải, trước khi biết tin Tiểu Lăng qua đời, tôi đã tới phòng thí nghiệm và phát hiện con chuột to lớn ấy đã chết trong vật đựng trong suốt rồi. Còn về nó vì sao mà chết thì tôi không rõ. Mấy chuyện động vật được thí nghiệm chết như thế này trong quá trình nghiên cứu là rất bình thường, cho nên lúc đầu tôi không chú ý cho lắm. Mãi cho đến khi biết tin Tiểu Lăng đã chết, tôi mới nhớ tới một loạt những hiện tượng bất thường xảy ra với cậu ấy, toàn bộ đều là xảy ra sau khi nghiên cứu con chuột này. Cho nên tôi không thể không nảy ra một sự liên tưởng, cái chết của Tiểu Lăng có liên quan tới con chuột này chăng?"

"Thứ đầu tiên tôi nghĩ tới là một loại bệnh dịch hạch nào đó. Nhưng dịch hạch sẽ không dẫn tới nhồi máu cơ tim cho con người. Hơn nữa sau đó tôi có giải phẫu xác con chuột này, cũng chẳng phát hiện ra dấu vết virus, dường như là chết một cách tự nhiên. Nhưng có một điểm đã thu hút sự chú ý của tôi."

"Là gì vậy?" Trần Thạc hỏi dồn dập.

"Thời gian tử vong. Con chuột này gần như chết cùng lúc với Tiểu Lăng."

Con tim Trần Thạc lần nữa bị đả kích, anh hỏi: "Anh cảm thấy mọi chuyện là sao?"

"Chuyện như vậy rất hiếm gặp, sau đó tôi đã tìm rất nhiều tài liệu, bao gồm cả những website ở nước ngoài, mà cũng chẳng thấy chuyện nào tương tự vậy. Vốn dĩ tôi tưởng chỉ là trùng hợp thôi, mãi cho đến sáng nay thì tôi nghe được Khưu Đình kể về chuyện mà cậu gặp phải, cảm thấy có chút giống với những trải nghiệm của trợ lý của tôi."

"Phải! Thế anh có thể đưa ra được lời giải thích không?"

Giáo sư Tần hơi nghi ngờ nói: "Chúng tôi làm về nghiên cứu học thuật, nên tuân theo sự thật khách quan, không thể đưa ra phán đoán bằng suy nghĩ chủ quan được. Tuy là tôi cũng có chút phán đoán nhất định đối với chuyện này, nhưng thiếu dẫn chứng thực tế để hỗ trợ và chứng minh suy luận này, cho nên... "

"Không sao, giáo sư Tần, anh cứ nói với tôi về suy luận của anh đi! Đây không phải là hội thảo về học thuật, anh không cần nghiêm túc cẩn thận như vậy, cho dù chỉ là suy đoán thì cũng có thể giúp tôi tìm được phương hướng. Thực sự bây giờ tôi rất hoang mang, hơn nữa còn rất sợ hãi."

"Được, tôi hiểu rồi." Giáo sư Tần ngừng lại vài giây, "Quay lại chủ đề mà chúng ta nói lúc nãy đi, vài loài động vật đã tiến hoá ra được những siêu năng lực khiến loài người ngả mũ thán phục trong tiến trình lịch sử dài đằng đẵng. Có vài năng lực có liên quan đến "cảm ứng linh hồn". Trước đây đã từng có dẫn chứng thực tế chứng minh rằng mèo có thể cảm nhận được thời gian về nhà của chủ nhân; chuột và cóc có thể cảm nhận được sắp xảy ra động đất; ở nước Anh thậm chí còn có một chú chó cảm nhận được cái chết ngoài ý muốn sắp xảy ra với chủ nhân mình từ xa, những chuyện này đều là ví dụ thực tế."

Trần Thạc không dám ngắt lời, chăm chú lắng nghe.

"Từ thời Trung cổ, chuột đã được người châu Âu cho rằng là một trong những loài động vật có linh tính nhất. Cho nên bọn chúng thường trở thành đầy tớ của phù thuỷ. Thậm chí có học giả cho rằng, chuột sở hữu thể chất thông linh, cùng với vài năng lực thần bí. Đương nhiên, cách nói này thiếu căn cứ về lý luận khoa học, nhưng mà rõ ràng về một khía cạnh nào đó thì chuột quả thực là một loài động vật thần kì."

"Ở Trung Quốc, người ta luôn coi chuột là một trong bốn loài gây hại, "chuột băng qua đường, người người hô đập", bắt gặp hay tóm được chuột, chỉ cần tiêu diệt chúng ngay lập tức là được, rất ít học giả nghiêm túc nghiên cứu về loài động vật này, cho nên ít có sự hiểu biết về chúng. Bây giờ chúng ta đặt ra giả thuyết nhé, vài con chuột nào đó tiến hoá ra được năng lực dùng ý niệm để kiểm soát ý thức của con người, như kiểu tạo ra cho con người một loại chú thuật giống như "liên kết về linh hồn", khiến vận mệnh của anh gắn kết chặt chẽ với nó (con chuột)."

Trần Thạc nghe mà sởn gai ốc, cảm thấy không thể tin nổi, anh ấp a ấp úng: "Còn có chuyện như vậy sao... "

Giáo sư Tần nói: "Hiểu biết của con người về các loài động vật cũng giống như hiểu biết của con người về vũ trụ vậy, chỉ chạm tới phần nổi của tảng băng mà thôi. Cho nên rất nhiều sự việc ly kỳ xảy ra với động vật mà khoa học hiện tại đều không có cách nào giải thích được. Nhưng chúng ta ít nhất nên mạnh dạn đưa ra giả thuyết, khiến mọi thứ trở nên có chút đầu đuôi manh mối thì mới không rơi vào thế bị động."

Trần Thạc gấp gáp hỏi: "Nếu như thực sự là thế, vậy đồng nghĩa với việc tôi đã bị con chuột đó yếm bùa chú rồi sao? Tôi nên làm sao đây?"

"Đừng lo lắng, chúng ta hãy phân tích trước đã. Đầu tiên, có thể khẳng định là không phải con chuột nào cũng đều có siêu năng lực như thế, bằng không cả thế giới không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy rồi. Hơn nữa, muốn xảy ra tình huống này thì phải đáp ứng được những điều kiện nhất định." Giáo sư Tần nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi, "Con chuột mà anh bắt được nhìn khá là to, đúng không?"

"Phải, to cỡ một con thỏ nhỏ."

"Tuổi thọ của chuột rất ngắn, nhiều lắm thì chỉ sống được cỡ hai năm. Con chuột mà lớn cỡ như anh nói thì tuổi thọ ít nhất cũng hơn hai năm. Lúc đầu con chuột mà Tiểu Lăng bắt được cũng lớn cỡ đó đó. Từ chỗ này cho thấy, chuột mà có siêu năng lực thì kích cỡ và tuổi thọ sẽ vượt trội hơn đồng loại, xem như là "cực phẩm" trong loài chuột, thậm chí có thể là vua chuột nữa đấy."

"Vua chuột?"

"Thế giới động vật tuy là không phân cấp bậc rõ ràng như xã hội loài người, nhưng động vật ở khu vực nào cũng đều có một con đầu đàn, chuyện này có gì lạ đâu."

"Vâng." Trần Thạc tự giễu trong lòng: Mình đúng là có số hưởng, gặp được cả "chuột tinh" luôn.

Giáo sư Tần tiếp tục phân tích: "Sau đó, sau khi chúng ta bắt được loại "chuột đặc biệt" này thì đã đem nó bỏ vào một vật đựng trong suốt. Nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là yếu tố quan trọng thúc đẩy cho con chuột sử dụng siêu năng lực. Con chuột khi bị giam giữ trong một vật đựng trong suốt thì mới có cơ hội quan sát con người trong tầm gần và trong một thời gian dài được, từ đó mà "yếm bùa chú" cho con người. Có thể thấy muốn dùng siêu năng lực này thì cần một khoảng thời gian nhất định."

Trần Thạc nói: "Nhưng mà, tôi đã thả con chuột đó đi rồi mà, sao đêm nào cũng nằm mơ thấy cơn ác mộng biến thành chuột vậy nhỉ?"

"Tình trạng mà anh nói, e là chưa có ai gặp phải cả. Cách giải thích duy nhất là con chuột này tuy là được thả đi rồi nhưng nó vẫn chưa giải bùa chú cho anh. Cho nên anh mới luôn liên tục gặp phải tình trạng này."

"Nếu như cứ mãi như vầy thì hậu quả sẽ ra sao?"

Đối phương im lặng rất lâu rồi nói: "Trần Thạc, tôi không muốn hù doạ anh. Nhưng tôi đoán, nếu như anh cứ mãi như vậy, khả năng rất lớn là sẽ có kết cục như trợ lý Tiểu Lăng của tôi."

Trong đầu Trần Thạc kêu lên ong ong, anh nói một cách gian nan: "Tôi cũng sẽ chết trong mơ giống như anh ta sao?"

Giáo sư Tần thở dài: "Tôi không biết, chỉ là suy đoán mà thôi. Nhưng bây giờ anh mỗi đêm đều mơ thấy mình biến thành con chuột đó và cảm giác càng ngày càng chân thật, đúng không? Vậy thì anh thử nghĩ xem, nếu anh trong mơ biến thành chuột, đúng lúc đó lại chết đi, tinh thần và linh hồn anh đồng thời cũng sẽ chết đi chăng?" Nói tới đây, anh ta lại bổ sung thêm một câu, "Chỉ có anh trải qua giấc mơ như vậy, cho nên anh tuởng tượng thử xem có khả năng đó không."

Không sai. Trần Thạc sợ hãi nghĩ: anh ta không phải đang hù doạ mình, mà là đang nhắc nhở mình. Tình huống mà anh ta nói thực sự có khả năng xảy ra. Hơn nữa không phải đã xảy ra một lần rồi hay sao, là cái vị nghiên cứu sinh tên Tiểu Lăng đó.

Im lặng một hồi lâu, Trần Thạc hỏi một vấn đề mà anh quan tâm nhất: "Vậy thì, bây giờ tôi nên làm gì đây?"

Giáo sư Tần lấy làm tiếc mà nói: "Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa trải qua chuyện như vậy bao giờ."

Trần Thạc nói một cách bi thương: "Giáo sư Tần, anh giúp tôi phân tích nhiều như vậy, cuối cùng lại nói với tôi là anh cũng bó tay sao? Vậy cho dù làm rõ được chuyện này thì cũng có ý nghĩa gì đâu?"

Giáo sư Tần nói: "Trần Thạc, tôi là một nhà sinh vật học, không phải là thuật sĩ giải trừ tai ương. Chuyện mà anh gặp phải đặc biệt quá, e là chẳng có ai có thể nói chính xác cho anh biết tiếp theo nên làm gì đâu. Nhưng mà, nếu như buộc phải cho anh ý kiến thì...  "

Trần Thạc dường như nhìn thấy một tia hi vọng, vội vàng hỏi: "Ý kiến của anh là gì?"

Giáo sư Tần trầm ngâm một lúc rồi nói: "Dựa vào sự tiếp xúc của tôi với động vật trong nhiều năm, tôi cảm thấy đa số động vật đều có tình cảm, chuột cũng không ngoại lệ. Anh bắt nó, nhưng lại không làm tổn thương nó, cuối cùng còn thả nó đi nữa, đối với nó cũng xem như là một loại ân tình rồi. Giả sử anh có thể tìm được con chuột ấy và đối xử tốt với nó, có lẽ như vậy có thể khiến nó giải bùa chú cho anh."

"Ý anh là tôi hãy tìm ra con chuột đó, sau đó tìm cách cảm hoá nó?" Trần Thạc choáng váng, "Khoan nói tôi có thể cảm hoá được nó hay không. Nhưng cả thành phố lớn như vậy, tôi biết đi đâu kiếm một con chuột chứ? Đây khác nào mò kim đáy bể?"

"Trần Thạc", giáo sư Tần nhắc nhở: "Anh quên là ngày nào anh cũng nằm mơ về con chuột hả?"

Trần Thạc nhất thời chưa kịp phản ứng lại: "Hả?"

Giáo sư Tần nghiêm túc nói: "Nếu như tôi đoán không sai, "giấc mơ" chính là con đường duy nhất liên kết anh và con chuột đó. Anh và nó tâm linh tương thông, vận mệnh tương liên, những thứ mà anh nhìn thấy trong giấc mơ chính là những gì con chuột trải qua trong thực tế!"

Trần Thạc ngơ ra mất một lúc, rồi đột nhiên hiểu ra: "Ý anh là tôi hãy thông qua giấc mơ để tìm ra dấu vết của con chuột ấy?"

"Đúng!" Giáo sư Tần nói, "Tôi biết, việc này nghe thì có vẻ hoang đường đấy, nhưng đây cũng là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được."

Trần Thạc nắm chặt điện thoại không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, e là anh chẳng có sự lựa chọn nào khác rồi.

Cuối cùng giáo sư Tần nhắc nhở: "Trần Thạc, nếu như anh thực sự định làm vậy, nhất định phải nhanh lên nhé. Có vô số những rủi ro, nguy cơ mà chuột phải đối mặt, từng giờ từng phút đều có nỗi lo về tính mạng."

"Nếu như con chuột đó không phải là chết trong lúc tôi đang nằm mơ về nó thì tôi cũng bị ảnh hưởng hả?"

"Tôi không biết, chẳng có ai trả lời được chính xác cho anh đâu. Nhưng nếu vận mệnh của anh gắn với con chuột đó, tình huống có vẻ không hay đấy. Cho nên, đừng mạo hiểm với tính mạng, đây là lời khuyên chân thành của tôi dành cho anh đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi