Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13 : Dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biểu Lạc Nhiên thật sự được mở mang tầm mắt. Tên nhóc này cũng được quá đấy chứ ! Chuẩn hình tượng tổng tài bá đạo rồi đó ~

Tống Minh Hạo đem Lâm Uyển Đình đến phòng y tế, lấy lý do không muốn chân sai vặt bị thương, sẽ không có ai hầu hạ cậu ta, Lâm Uyển Đình biết Tống Minh Hạo không có ý đó, bắt đầu xuất hiện cái nhìn khác về Tống Minh Hạo.

Thế nhưng lúc ở phòng y tế, Lâm Uyển Đình lại gặp Thạch Triết, chỉ có thể ngây ngốc rung động trước người mình đơn phương. Sau khi để Tống Minh Hạo chờ bên ngoài, Lâm Uyển Đình nán lại, nhẹ nhàng gọi hai tiếng

" Học trưởng !"

Biểu Lạc Nhiên nằm ở chiếc giường trong cùng, xung quanh kéo rèm trắng che kín, an tĩnh nằm nghe cuộc đối thoại giữa Thạch Triết và nữ chính.

Thạch Triết không dấu vết liếc mắt vào giường cuối, rồi nhìn Lâm Uyển Đình nghi hoặc hỏi một câu

" Em... sao lại gọi tôi là học trưởng ?"

Lâm Uyển Đình có vẻ thất vọng, đáp

" Anh... không nhớ ra em sao ? Học trưởng...em cũng là học sinh trường cấp hai Hải Thành !"

" Hải Thành ?!! Thế chúng ta cùng trường cấp hai đấy ! Cho nên... chúng ta từng gặp qua ?"

Lâm Uyển Đình gật đầu

" Vâng... trước đây có một lần anh giúp em sửa xe đạp, lúc đó xe em bị người khác chơi xấu, cũng may lúc đó anh xuất hiện giúp em... Học trưởng... em..."

Thạch Triết nhìn bộ dạng ấp úng của Lâm Uyển Đình, gật gật đầu

" Thế sao ? Anh cũng không nhớ lắm, có điều anh biết em vào đây cũng không dễ dàng gì, phải mạnh mẽ lên, đừng để bản thân bị bắt nạt, nếu khó khăn quá, em có thể đến tìm anh ! Nhìn xem, cánh tay này phải hạn chế đụng nước nhé ! "

Sự rung động trong Lâm Uyển Đình phấn chấn lên hẳn, ánh mắt toát ra toàn ngôi sao lấp lánh hy vọng, đáp

" Vâng... cái đó, học trưởng, em có thể gọi anh như vậy không ? Em... không muốn gọi là thầy Triết ! "

Thạch Triết rất dịu dàng cười đáp lại

" Ừm, được !"

" Vậy... học trưởng, em đi trước nhé !"

Lâm Uyển Đình trong tâm trạng nở hoa rời đi, Thạch Triết nhìn bức rèm trắng vẫn an tĩnh, chậm rãi bước đến giường cuối, kéo một góc rèm, thấy Biểu Lạc Nhiên đã nhắm mắt từ lúc nào, hơi thở đều đặn...

Anh quay người ra khỏi phòng y tế. Biểu Lạc Nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy một tờ note viết mấy chữ, dán vào túi đựng áo khoác để lại, sau đó cũng rời đi.

Tống Minh Hạo một tháng tiếp theo không màng tới cô, bởi vì đây là giai đoạn cho nữ chính và nam chính tiếp tục tiếp xúc để nảy sinh tình cảm, sau đó nhận ra tình cảm của mình, lúc đó chắc mới tới lượt cô lên sàn, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn nhờ cô và Thạch Triết thêm mắm dặm muối cho tình cảm của bọn họ.

Thạch Triết cũng không gặp lại cô trong một tháng đó, Biểu Lạc Nhiên cũng không có tới phòng y tế nữa, ngoan ngoãn nằm ở nhà dưỡng chân, ngoại trừ tiết học vẽ thì không tới trường.

Nhờ đó là cái chân gia hỏa của cô mau chóng lành lặn lại. Nhà trường lại thông báo một chuyến đi ngoại khóa, là một chuyến tham quan ở Tây Quyển Hồ, hai ngày hai đêm, chủ yếu là một chuyến du lịch học kì đầu, xen lẫn các môn học, như lấy phong cảnh cho môn mỹ thuật, làm bài luận cho lịch sử Tây Quyển, còn được xem kĩ thuật sử dụng nhạc cụ chính thống.

Biểu Lạc Nhiên biết đây chắc chắn sẽ là bước phát triển cho nam nữ chính, cô dĩ nhiên là vật hy sinh, nên bản thân cũng chuẩn bị một chút, suy đoán xem có thể xảy ra các loại tình huống gì.

Thạch Triết với tư cách là đội hỗ trợ y tế cũng có mặt trong chuyến đi. Hơn nữa còn ngồi cùng chỗ trên xe với cô.

Biểu Lạc Nhiên chả có gì để nói với nam phụ cả, nhưng Thạch Triết chính là nam phụ, đặc điểm là thân thiện hòa đồng với già trẻ lớn bé.

Anh hỏi cô

" Chân đã khỏe rồi sao ?"

" Ừm, dù sao cũng một tháng rồi, sao có thể không lành lại chứ !". Biểu Lạc Nhiên vừa lấy tai nghe vừa trả lời.

" Thế thì tốt, tuy nhiên cũng phải chú ý, hoạt động ngoài trời thế này rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. À áo khoác của tôi là em để ở phòng y tế sao ?"

Biểu Lạc Nhiên rút dây nghe ra, cắm lại một lần nữa, thấy điện thoại vẫn không kết nối, cô nhíu mày trả lời

" Ừm, chẳng phải đã để lại giấy note sao ?"

" Chỉ vỏn vẹn hai chữ "cám ơn" ? Em kiệm lời như vậy sao ? Còn không nỡ viết một câu dài mấy chữ "

Không phải chứ đã qua một tháng, hơn nữa Biểu Lạc Nhiên cô còn chưa thấy nam phụ nào thân thiết với nữ phụ phản diện như vậy biết không !!!

Thấy cô không đáp lại, chỉ mải loay hoay với tai nghe, Thạch Triết mỉm cười, nhẹ nhàng lấy tai nghe của mình cắm vào điện thoại, xuyên qua tóc mái của Biểu Lạc Nhiên cẩn thận nhét một đầu nghe vào. Âm thanh dần truyền đến, một bài nhạc quen thuộc phát ra, Biểu Lạc Nhiên ngây người nhìn Thạch Triết...

Dịu dàng như vậy...

Thạch Triết thấy cô ngây ngốc, vẫy vẫy tay trước mặt cô

" Sơ Vận ! "

Biểu Lạc Nhiên giật mình lấy lại tinh thần. Vừa rồi... tại sao cô đối với hành động của Thạch Triết lại có chút hồi hộp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top