Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngày 1: London - Rome

Nhật ký Đình Đình ngày 23 tháng 3 năm 2013, Rome, trời trong xanh.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong chuyến du lịch châu Âu, tôi xuất phát từ Southwark, chuyển thêm một lần xe lửa, đến một sân bay nhỏ ở vùng ngoại ô London.

Do đặt vé máy bay khá gấp, đến nơi liền phát hiện, mình chọn ngay phải một hãng hàng không chất lượng kém.

Ngay từ lúc xuất hành, mọi chuyện đã không thuận lợi, chỉ vì bề ngang chiếc vali tôi mang theo lớn hơn khoang chứa hành lý vài cm, họ liền phạt tôi 50 bảng. Damn it, sớm biết trước như vậy, tôi đã mang vali gửi chuyển phát nhanh, cũng chỉ mất có 15 bảng.

Tuy nhiên, lúc làm thủ tục check in, tôi bất ngờ gặp được một đàn anh cùng trường Đại học ở Trung Quốc, hiện giờ đang học PhD tại London. Thú thật, nếu không phải anh tiến đến bắt chuyện, tôi thật sự không thể nhớ nổi mình đã từng gặp người này ở đâu. Tom - Tất Văn Quân, cái tên có chút quen, haizzz, không phải đã từng gặp qua rồi chứ? Sao tôi không thể nhớ nhỉ? Thôi kệ đi, dù sao cũng cùng trường Đại học, giờ lại đi chung một tour du lịch, đây chính là duyên phận. Anh đưa ra ý muốn kết bạn đồng hành, thật sự tôi đang cầu còn không được. Mặc dù cả hai đều là đàn ông nhưng ở một đất nước xa lạ, có bạn đồng hương, đồng học, đồng hành... vẫn làm tôi thấy yên tâm hơn.

Hãng hàng không này chất lượng đã kém mà quy cách làm ăn cũng thật khó đỡ. Ai đời lại áp dụng phương thức ai lên trước được chọn chỗ trước. Cũng may, đàn anh vừa lên máy bay đã nhanh chóng đi chiếm chỗ, có vẻ kinh nghiệm đầy mình.

P/s: Anh còn nhường lại chỗ sát cửa sổ cho tôi nữa cơ. Đàn anh đúng là một người tốt.

Tối qua tôi ngủ không được ngon, giọng nói của đàn anh lại rất trầm ấm, đều đều vang lên bên cạnh, tôi ngồi xuống ghế không lâu liền ngủ mất, mở mắt ra đã thấy mình ở trên bầu trời thành Rome. Mất mặt nhất chính là, tôi thế mà lại dựa vào vai đàn anh, trên người còn đang đắp áo khoác của anh nữa. Hừm, hẳn là lúc ngủ tôi cũng không chảy dãi đi? Nhìn qua cũng thấy quần áo của anh toàn hàng hiệu nha.

Đàn anh vừa đưa tay nhận áo khoác tôi chuyển qua, vừa chuyển động bên vai tôi dựa vào, mỉm cười nói không sao cả. Tôi chỉ có thể lúng túng nói cảm ơn, cũng may, áo khoác của anh vẫn đang rất khô ráo.

Sau khi đáp xuống sân bay, cảm giác của tôi, duy nhất chỉ có một từ để diễn tả: Quá nóng!

Vừa mới sáng nay còn ngắm tuyết rơi nhè nhẹ ở Southwark, đi một đoạn sang Rome đã thấy trời trong nắng ấm (à mà đến nơi đã là đêm rồi nhé), trong không khí thỉnh thoảng đưa đến một làn gió mát đầu xuân của vùng Địa Trung Hải.

Tôi không chịu được nóng, liền cởi áo khoác, hít căng lồng ngực không khí mát mẻ, trong lành, để gió đêm mát mẻ thổi qua, không gì sánh được.

Sân bay nơi chúng tôi đáp xuống, cũng vẫn là một sân bay nhỏ ở vùng ngoại ô Rome. Đoàn sẽ nghỉ tại một khách sạn rất lớn ngay gần trụ sở công ty du lịch, cách sân bay không quá xa. Đàn anh đề nghị gọi xe đến đó, tôi cũng không có ý kiến.

Vừa đến trạm taxi, chúng tôi đã bị những người tài xế vây quanh, đa phần là đàn ông trung niên không biết tiếng Anh, xổ vào mặt chúng tôi một tràng tiếng địa phương, thậm chí có người còn muốn trực tiếp xách vali của tôi lên xe.

Tôi bị bối rối nha. Cũng may là có đàn anh đi cùng. Anh hoàn toàn không để ý tới những người tài xế này, chỉ bình tĩnh kéo tay tôi đi tới đoàn xe taxi đã chờ sẵn ở sảnh, quan sát người lái xe một chút rồi mới lên xe.

Trên đường, anh nói cho tôi biết, những tài xế quá mức nhiệt tình kia đều không đáng tin. Rất dễ bị chặt chém khi đã lên xe. Anh còn bảo, người tài xế đang chở chúng tôi hiện tại, không có tới giành khách, có vẻ là một người thành thật.

Tôi nhìn anh đầy ngưỡng mộ, anh tiếp tục kể, anh đến Anh gần 3 năm, cũng từng đi du lịch nhiều nơi, đều là đi tự túc nên cảnh này đã gặp nhiều rồi. Lần này, đăng ký đi theo tour là muốn thể nghiệm một chút cảm giác du lịch đoàn đội.

Quả nhiên, có kinh nghiệm là nhất.

Nếu không phải mama đại nhân thúc ép tôi ra ngoài tìm hiểu thế giới, tôi thà rằng nhốt mình trong phòng suốt Lễ Phục sinh để đỡ phải bị hành xác như vậy.

Tour chúng tôi đặt không bao gồm vé máy bay trong giá tour, do vậy, các thành viên trong đoàn đều phải tự bay đến, công ty du lịch sẽ sắp xếp xe buýt tại sân bay, đưa mọi người về khách sạn. Chúng tôi đến trễ hơn, đành chỉ có thể tự mình đón xe mà thôi.

Một giờ sau, thuận lợi đến được khách sạn. Tài xế đặc biệt tử tế, đồng hồ hiển thị 64 Euro nhưng chỉ lấy của chúng tôi 60 Euro. Bước vào sảnh khách sạn, tôi thấy cô hướng dẫn viên du lịch đã đứng chờ sẵn. Nghĩ lại, tôi có thể chỉ tay lên trời phát thệ rằng, thời điểm nhìn thấy tôi cùng đàn anh bước vào, mắt cô hướng dẫn viên hẳn là phải sáng lên cỡ mười lần.

Hướng dẫn viên vẻ mặt thẹn thùng đưa chìa khóa phòng cho đàn anh, nói trong đoàn còn lẻ hai người chúng tôi, vừa đúng lại đều là nam, vậy nên hai người chung một phòng.

Trước đó, tôi vẫn còn lo lắng phải ở chung phòng với người lạ, giờ thấy sự sắp xếp này liền an tâm không ít.

Trở về phòng, đàn anh nhường tôi tắm trước, giờ thì tôi đang dùng wifi của khách sạn để online, viết lại nhật ký hành trình theo đúng sắc lệnh của mama đại nhân trước khi khởi hành, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

P/s lần 2: Dù sao thì cũng đã bị ép ra khỏi nhà, nghĩ lại, trải qua chuyến đi này rồi, dù bẩm sinh là người chỉ thích ngồi nhà tự kỷ thì vẫn cảm thấy có chút hưng phấn nha.

Lần cuối cùng P/s: Hy vọng đàn anh không có thói quen ngủ ngáy.

Nhật ký Văn Quân ngày 23 tháng 3 năm 2013, Rome, trời trong xanh.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong tour du lịch, tôi tới sân bay từ sớm, đợi gần một giờ, cuối cùng cũng thấy em bước đến quầy check in.

Sau vài phút cố gắng bình ổn lại trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực, tôi điều chỉnh lại biểu tình, mang theo nụ cười đẹp nhất sau hàng giờ đứng tập trước gương, bước tới bắt chuyện với em.

Quả nhiên, em không biết tôi.

Tôi có chút cảm giác thất bại, tuy nhiên, đây cũng là chuyện đã nằm trong dự liệu. Người này trời sinh đã có chút trầm lặng, khí chất như thiên tiên, bề ngoài lại lạnh lùng, ít nói, tạo cho người khác cảm giác khó thân cận. Đây cũng là lý do vì sao em lớn lên dễ nhìn như vậy, nhưng suốt bốn năm đại học, lại rất ít cùng người khác kết thân.

Thật ra, đôi mắt trong suốt, trắng đen rõ ràng của em cũng biết nói đó. Chỉ cần người đối diện dụng tâm quan sát một chút, liền rất dễ dàng biết được em đang suy nghĩ gì. Cũng may, chỉ có tôi mới phát hiện ra điểm này ở em. Ở ngay cửa lên máy bay bị phạt tiền, bộ dáng em tức giận quả thật rất đáng yêu. Nếu như để các em gái trong trường đại học biết được "người trong mộng" của mình, vậy mà lại để tâm đến 50 bảng "tầm thường" này như vậy, hẳn là sẽ bị dọa giật mình đi.

Từ London đến Rome phải ngồi máy bay khoảng 4 tiếng, vốn định tranh thủ thời gian này cùng em nói một ít chuyện về trường cũ trước đây để tăng thêm sự gần gũi, nào ngờ vừa ngồi xuống ghế mấy phút, em đã lăn ra ngủ mất.

Tôi tự thấy mình là một người rất am hiểu giao tiếp. Chỉ cần bản thân có ý muốn làm quen cùng người khác, những lời nói ra, dù có thể không đến mức như gió xuân phơi phới nhưng chắc chắn cũng không có tác dụng thôi miên người đối diện đi. Vậy mà tôi vừa nói có mấy câu, người này đã chìm vào giấc ngủ.

Haizzzz, không sao, còn những mười ngày nữa, vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Bộ dáng Chính Đình khi ngủ rất đáng yêu, gần như không còn dáng vẻ lạnh lùng, muốn người khác đừng đến gần như bình thường, thay vào đó là vẻ an tĩnh, dịu dàng tựa như một thiên sứ giáng trần, làm cho người khác nhịn không được mà sinh lòng ước mơ. Tựa như gã đàn ông Tây phương ngồi ở hàng ghế bên cạnh, từ lúc thấy em ngủ về sau, liền thường xuyên quay đầu lại nhìn.

Đi hàng không giá rẻ quả thật chẳng có gì tốt. Tôi nhẹ nhàng kéo em tựa vào vai mình, sau đó cởi áo khoác đắp lên người em – vừa lúc che cả khuôn mặt em khỏi ánh nhìn của gã ngoại quốc nọ.

Lần đầu tiên tôi ở gần em đến thế, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của em, cách lớp áo mỏng đánh thẳng về lồng ngực, cảm nhận những sợi tóc mềm mượt của em, mang theo hương bạc hà mát lạnh, khẽ chạm vào gò má...

Lần thứ hai trong ngày, trái tim bất trị trong lồng ngực lại đập hối hả, cả thân thể tôi đều cứng ngắc, mọi cảm quan dường như chỉ còn tập trung ở nơi bả vai tiếp xúc với em.

Thật may mắn, em ngủ rất sâu.

Kỳ thực em rất thiếu kinh nghiệm ra ngoài.

Vào lúc nghe tôi phân tích tình hình tại bến đón taxi, em liền mang theo ánh mắt sùng bái. Sau khi biết tình huống chia phòng, rõ ràng em đã thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì không quen giao tiếp, để tránh phát sinh những tình huống xấu hổ khi ở chung, em liền không ngừng tìm việc để làm, lên mạng, tắm, đi ngủ sớm, trước sau đều mang theo bộ dáng "tôi bề bộn nhiều việc nên mệt chết đi được, đừng nói chuyện với tôi".

Những điều này, tôi đều biết, mặc dù em biểu hiện lãnh đạm xa cách.

Khi em hỏi tôi vì sao muốn đi theo đoàn, tôi nói ra lí do đã tính từ trước ở trong đầu, em hoàn toàn không hề hoài nghi.

Nhìn em đơn thuần cùng tín nhiệm mình như vậy, bất giác tôi cảm thấy có chút tội lỗi.

Đã sớm biết chúng tôi sẽ được phân ở cùng phòng, cũng đã mong đợi hơn nửa tháng, nhưng vào một khắc nhận được chiếc chìa khóa kia tôi vẫn như trước không khỏi có chút khẩn trương, sợ em nhìn ra điều gì, hoặc... sợ em lộ ra biểu tình miễn cưỡng.

Cũng may em không có ý kiến, quả nhiên, với sự ngây ngô của em, tất cả đều do tôi buồn lo vô cớ mà thôi.

Thật không biết nên cảm thấy may mắn hay là bất đắc dĩ nữa.

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, tôi ở trên giường đứng ngồi không yên, trong đầu tưởng tượng ra đủ thứ hình ảnh khiến người đỏ mặt... Haizzz, chuyện không trong sáng không nên nói cụ thể.

Chờ đến khi tôi ở trong phòng tắm lén lút giải quyết vấn đề sinh lý cũng như làm tốt công tác tâm lý xong, vừa bước ra liền phát hiện em đã sớm đi ngủ mất rồi.

Nghe tiếng hít thở của em, hô hấp của tôi cũng nhẹ lại.

Tối nay đã định trước là sẽ khó ngủ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top