Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngày 6: Thụy Sĩ - Núi Jungfrau.

Nhật ký Đình Đình ngày 28 tháng 3 năm 2013, núi Jungfrau – Thụy Sĩ, dưới chân núi mát mẻ, trên đỉnh tuyết rơi lớn.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng rời khỏi Italia, bắt đầu tiến vào lãnh địa Thụy Sĩ.

Trên xe đi đến núi Jungfrau, nghe mọi người trong đoàn nói nơi này chính là tiên cảnh nhân gian, thật sự tôi vô cùng mong ngóng được chiêm ngưỡng đó nha.

Đáng tiếc, thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm, không có ánh mặt trời ấm áp cũng chẳng có mây trắng cùng trời xanh, thay vào đó là một mảnh xám xịt, u ám. Điều này ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trạng của anh đây.

Đi theo đoàn, điểm không tốt nhất chính là như vậy, hành trình đã được lên từ trước, ông trời không chiều lòng người thì cũng vẫn phải nhấc mông lên mà đi, muốn dời lại một ngày để chờ trời trong nắng ấm mà đi chơi? Ok, xin mời anh tự nhiên rời đoàn mà đơn thương độc mã, chi phí phát sinh anh cứ tự túc và sau đó, anh vui lòng chạy đến điểm tập hợp kế tiếp để nhập lại với đoàn.

Muốn lên núi Jungfrau sẽ phải ngồi xe lửa. Vì muốn tranh thủ cho cả đoàn được lên chung một chuyến, sau khi nghỉ ngơi chốc lát ở một trấn nhỏ tại chân núi Interlaken, chúng tôi liền không ngừng hướng thẳng mục tiêu mà xung phong.

Xe lửa xuất phát từ trạm đông của Interlaken, đi đến ngã ba giữa Grindelwald và Kleine Scheidegg sẽ đổi xe một lần, tiếp sau nữa lại đổi sang xe lửa bánh răng, tổng thời gian ngồi trên các thể loại xe lửa cũng phải tầm 2 giờ đồng hồ. Đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác ngồi trên xe lửa chạy dọc theo núi mà lên, cảm tưởng như đang chơi trò cảm giác mạnh, thỉnh thoảng đến đoạn xoắn ốc, cả người lại ngả ra phía sau. Aiiii, thật sự rất sợ thùng xe chệch đường ray mà tuột xuống đó, không đùa đâu.

Đi được một đoạn, trời bắt đầu đổ tuyết, càng lên cao so với mực nước biển, tuyết rơi càng lớn. Khắp núi non được bao phủ bởi một màn tuyết trắng vô cùng mỹ lệ mà thanh khiết. Trong xe lửa có điều hòa nên cũng không cảm nhận được sự biến đổi của thời tiết, thế nhưng, hình như tôi bắt đầu xuất hiện phản ứng cao nguyên rồi.

Chóng mặt, buồn nôn T__T. Xem ra, cứ ru rú trong nhà quanh năm suốt tháng thật sự là không tốt, thể chất sao lại kém thế này chứ!

Cũng không biết đàn anh đã thương lượng thế nào với hướng dẫn viên, chỉ biết là đến khi tôi kịp phản ứng lại, cả người đã bị đỡ xuống xe, ngồi ở trên băng ghế dài tại trạm xe lửa Kleine Scheidegg. Nhìn đàn anh với vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, thật sự cảm động lắm luôn, cái loại cảm giác "may là có người đi cùng" lại bắt đầu xuất hiện, lần này còn đặc biệt mãnh liệt.

Tôi ngại ngùng nói xin lỗi với đàn anh. Anh chỉ cười nhẹ rồi nói không có việc gì, dù sao hôm nay thời tiết cũng không được tốt, lên tới đỉnh núi cũng không có gì đẹp mắt ngoài tuyết trắng xóa cả một vùng. Đàn anh an ủi tôi một hồi, nói sau này thời tiết tốt sẽ quay lại là được.

Nghe xong tôi có chút sửng sốt. Sau này, thời tiết đẹp, quay lại đây?

Sau khi hẹn với hướng dẫn viên du lịch 3h30 sẽ gặp lại nhau tại trấn nhỏ dưới chân núi, đàn anh hỏi tôi có muốn trượt tuyết xuống núi không.

Trước giờ tôi chưa từng trượt tuyết, nhìn qua có vẻ rất vui nha, vậy thì còn chờ gì nữa mà không thử?

Đàn anh dẫn tôi tới một cửa hàng nhỏ ở trạm xe lửa, thuê dụng cụ trượt tuyết, sau đó lại ân cần giúp tôi khoác lên từng cái, từng cái.

Bộ dáng đàn anh lúc trượt tuyết đẹp trai ngất ngây luôn, không phải tôi nói quá đâu, đám đông xung quanh liên tục huýt sáo xong rú rít "So cool" ầm ầm kia kìa.

Đáng tiếc, võ lâm cao thủ như anh, bởi vì đi với một đứa gà mờ như tôi mà không có nhiều cơ hội thi triển tuyệt kỹ, chỉ có thể từng chút, từng chút hướng dẫn tôi cách trượt.

Nói sao nhỉ, thần kinh vận động của tôi cũng ngang ngửa với thần kinh nghệ thuật đấy. Học cả nửa thế kỷ cũng vẫn đứng không vững. Bên cạnh có em gái nhỏ chừng 5 tuổi, vừa đứng lên ván đã trượt vèo vèo xuống dưới, đáng nói là, con bé trượt một đường rồi còn quay lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khinh bỉ. Lúc đó tôi chỉ muốn bắt chước đà điểu, đào một cái hố tuyết thật lớn rồi vùi đầu xuống thôi T__T.

Liếc qua thấy đàn anh đang ở bên cạnh đỡ tay tôi, mặt có chút đỏ vì nín cười. Thật giận, muốn cười thì cứ cười đi, anh đây đếch ngại.

Được một lúc, tôi có chút mệt, liền ngồi phịch xuống ven đường thở phì phò. Đàn anh nói anh có hơi nóng, liền cởi áo khoác choàng lên người tôi.

Đàn anh thật lạ. Trời này mà kêu nóng? Nhưng mà có thêm một cái áo khoác, đúng là tăng thêm vài phần ấm áp, vô cùng thoải mái nha.

Mặc dù hôm nay không được leo núi Jungfrau, thế nhưng có thể ở giữa đất trời trắng xóa, ở trên thảm tuyết xốp mềm giữa dãy Anpơ hùng vĩ trượt một đường xuống chân núi cũng coi như là một trải nghiệm tuyệt vời trong đời rồi.

Xuống đến chân núi, trả dụng cụ trượt tuyết xong cũng là lúc đoàn của chúng tôi về đến nơi tập hợp. Hướng dẫn viên đưa 30 người chúng tôi đi ăn ngay tại Interlaken, trọng điểm chính là, chúng tôi được đưa vào một nhà hàng Trung Hoa, đây chẳng phải chính là cảm giác nắng hạn gặp mưa rào trong truyền thuyết đấy sao?

Hôm nay đã là ngày thứ sáu của hành trình, bởi vì thời gian eo hẹp, bình thường, trời còn chưa sáng đã phải rời khỏi khách sạn, thật sự rất khó để tìm được một quán ăn Trung Hoa. Mọi người trong đoàn đều đã thật lâu chưa được ăn qua món Trung chính tông. 5 ngày ở Italia, nào là mì Ý, nào là Pizza, rồi lại bánh sừng trâu nữa, tôi giờ chỉ cần nghe đến đã có cảm giác muốn nôn. Nói ra thì dù có là món ngon vật lạ đến thế nào, người Trung Quốc vẫn là không thể tách khỏi món cơm lâu ngày quá đâu.

Chúng tôi đến nhà hàng vừa đúng 6 giờ. Hướng dẫn viên đặt trước 3 bàn, vừa ngồi vào đến nơi, mọi người đều như hổ đói mà tập trung vào chuyên môn, nháy mắt, bàn ăn tựa như đã bị một cơn cuồng phong quét qua. Cả 3 bàn đều gọi thêm món ăn, ngay cả canh rong biển trứng gà, nhà hàng đã đựng vào một tô super lớn mà cũng còn thấy đáy.

Cơm no rượu say, chúng tôi trở lại xe để về khách sạn. Lúc này trời bắt đầu lất phất mưa phùn, thời gian làm việc 10 tiếng mỗi ngày của tài xế cũng đã quá giờ, vẻ mặt bác tài trông thật là khó ở. Cũng may, chị gái hướng dẫn rất biết điều mà dịu dàng đưa cơm nước đã được đóng gói gọn gàng, tử tế cho bác tài hạ nhiệt.

Từ thị trấn về khách sạn mất chừng một giờ đồng hồ chạy xe. Tôi và đàn anh, vẫn như trước ngồi ở hàng ghế phía sau. Có điều, hình như đàn anh không được bình thường cho lắm, mặt có chút đỏ, lên xe không được bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Sau khi vào đến phòng khách sạn, tôi có thể khẳng định một điều, đàn anh bị cảm rồi, hơn nữa, nhiệt độ còn cao đến dọa người. Tôi vội vàng lôi cặp nhiệt độ ra thử đo, là 38,5 độ đó. Tôi gọi điện cho chị hướng dẫn viên, rất nhanh, chị liền mang thuốc qua, còn dặn nếu cơn sốt không hạ thì phải báo lại để đưa anh đến phòng khám. Chỉ là thủ tục khám bệnh ở châu Âu có chút phiền phức nên trước mắt cứ uống thuốc rồi xem xét tình huống sau.

Đàn anh mơ mơ màng màng nói không cần đi bác sĩ, chờ chị hướng dẫn viên rời khỏi liền chùm kín chăn ngủ.

Haizzz, đây là lần đầu tiên tôi ở cùng một người bệnh, à, tất nhiên là loại trừ người thân trong gia đình nhé, nên cũng không có kinh nghiệm gì. Có điều, hình như tôi đoán ra nguyên nhân khiến anh bệnh rồi T___T, thời gian qua anh cũng luôn quan tâm, giúp đỡ tôi nữa, quân tử như Chu Chính Đình đây, chắc chắn không thể chối bỏ trách nhiệm rồi.

Tôi cho đàn anh uống thuốc xong liền dùng Ipad lên mạng tra cứu phương pháp giúp hạ sốt. Lấy chăn của mình đắp thêm cho anh, sau đó, tôi lấy khăn lông từ phòng tắm, thấm ướt rồi lau lên trán anh, cứ như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Đàn anh bắt đầu chảy mồ hôi rồi, nhưng mà... sao tôi lại cảm thấy trán anh còn nóng hơn cả lúc nãy vậy nhỉ? Vội vàng đo lại nhiệt độ, fuck, sao lại nhảy lên tận 39,5 độ? Thuốc bà chị hướng dẫn đưa là thuốc quái quỷ gì vậy, có thể tin được không đây?

Tôi sốt ruột gần chết, lập tức đứng dậy muốn đi gọi hướng dẫn viên, đàn anh thế mà lại tỉnh, nắm lấy tay tôi, thều thào nói "Lúc này nhiệt độ có cao hơn một chút là chuyện bình thường, một lát tự khắc nó sẽ hạ".

Tuy là tôi vẫn bán tin bán nghi, thế nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là liên tục thay đổi khăn ướt đắp lên trán anh rồi lấy cồn mà chị hướng dẫn đưa để lau người cho anh giúp hạ nhiệt.

E hèm, có điều này, tuy không hợp hoàn cảnh lắm nhưng vẫn phải nói nha, dáng vóc của đàn anh, thật sự không đùa được đâu.

Bận rộn tới hơn nửa đêm, quả nhiên, cơn sốt của đàn anh đã giảm bớt không ít. Cuối cùng thì thuộc cũng phát huy tác dụng, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm để ngồi viết nhật ký rồi chuẩn bị đi ngủ rồi.

Đình Đình...

Hả, có phải đàn anh vừa gọi tên tôi không nhỉ?

Có phải anh khó chịu ở đâu không? Hay là muốn thay khăn? À, có thể là muốn cảm ơn đi. Thật ra thì cũng không cần đâu, ngày mai, khi đàn anh tỉnh dậy, Chu Chính Đình tôi đây sẽ rất hiểu chuyện mà nói "không có gì đâu, anh đừng bận tâm", dù trong lòng tôi cũng phải tự cảm phục chính mình, dù gì thì tám trăm năm mới có một lần chăm sóc người bệnh mà.

Ớ, mà có khi nào anh ấy đang gọi một Đình Đình khác không? Ừm, cũng có thể tôi bị ảo tưởng sức mạnh đi, thế giới này, đâu phải mỗi tôi tên Đình?

Chu Chính Đình...

Sặc, hình như đúng là gọi tôi rồi...

...

.............

.............

What the fuck!

Oh my fucking God!

Anh... anh... anh mới vừa nói cái gì?????

Nhật ký Văn Quân ngày 28 tháng 3 năm 2013, núi Jungfrau – Thụy Sĩ, dưới chân núi mát mẻ, trên đỉnh tuyết rơi lớn.

zZZ....

(T/N: Bởi vì xã trưởng hôm nay sinh bệnh nên hem có viết được nhật ký. Nhắc nhở nhẹ nhàng, thân thiện: Ngày mai xã trưởng sẽ bổ sung nội dung hôm nay, xin hãy quay lại đón xem)

Nhật ký em gái Mỹ Kỳ ngày 28 tháng 3 năm 2013, núi Jungfrau – Thụy Sĩ, dưới chân núi mát mẻ, trên đỉnh tuyết rơi lớn.

Hôm nay tiểu Tiên tử bị phản ứng cao nguyên nha. Bình thường khuôn mặt vốn trắng nõn, đến nay tự nhiên trắng bệch, dáng vẻ yếu đuối tựa như rặng liễu trước gió thật sự khiến tim tôi đau như thể bị bắn.

Quả nhiên Phật hệ ca ca cũng đau lòng >.<, rất tự nhiên mà đỡ lấy đầu tiểu Tiên tử dựa lên vai mình, lại còn lấy tay day day huyệt thái dương cho tiểu Tiên tử nữa chứ.

Cơ mà có vẻ cũng chẳng thấy hiệu quả gì, cho nên ca ca liền đến gặp hướng dẫn viên thương lượng muốn tách đoàn.

Chị gái hướng dẫn muốn đi cùng họ nhưng Phật hệ ca ca cự tuyệt. Tôi đây biết thừa, anh làm vậy chắc chắn do đã ủ mưu từ trước. Có điều, mấy ngày nay, ca ca biểu hiện rất tốt, đúng chuẩn con nhà người ta nên cũng tạo được lòng tin cho chị gái, bởi vậy, sau khi ca ca nói một câu "không cần phiền đến chị" thì chị ta cũng chẳng có ý định đãi bôi thêm lời nào.

Nhìn bóng lưng hai người bước xuống xe lửa, tôi đây thật sự muốn rơi lệ. Mình có nên đi xuống luôn không đây?

AAAAA, có nên xuống không?

Giữa gian tình và núi Jungfrau, người ấy và tôi em phải chọn, aaaaaaaa!

Tiêu Tiêu và Tuyên Nghi nhìn tôi với ánh mắt "cậu đúng là hết thuốc chữa" rồi đồng loạt lên tiếng phê phán tôi "trọng sắc khinh bạn". Thôi thì... vì tình bạn, tôi chỉ có thể ngậm ngùi mà đi tiếp thôi.

=__=, ba giờ đồng hồ, là ba giờ đồng hồ đó, toàn bộ gian tình của đôi trẻ trong thời gian ấy tôi đều không thể bắt được.

Trên đỉnh núi, tuyết rất lớn, đất trời chỉ toàn một màu trắng xóa, ánh mặt trời chiếu xuống tuyết rồi phản xạ lại thật chói mắt, chẳng nhìn thấy cái khỉ gì cả.

May là còn có pho tượng tuyết có chút tinh xảo, nếu không tôi sẽ cảm thấy hận đời muốn chết. Ôi, tiểu Tiên tử của tôi, Phật hệ soái ca của tôi, gian tình của tôi, ôi ôi ôi T___T.

Mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng cũng đến giờ cơm, cuối cùng cũng được gặp lại đôi trẻ. Không rõ có phải tôi tự tưởng tượng ra không, nhưng dường như bầu không khí giữa họ vô cùng tốt. Chắc chắn là tôi đã bỏ lỡ một màn gian tình kinh thiên động địa rồi. Trời ơiiii!

Người Trung Quốc chúng tôi có câu, sự tò mò có thể giết chết một con bò (chẳng nhớ đúng hay không, cứ nói thế cho vần). Tôi, Mạnh Mỹ Kỳ, đến cùng vẫn là không thể nhịn được mà đánh bạo tiến đến bắt chuyện.

Không uổng mấy ngày vo ve xung quanh họ, cuối cùng cũng có thể tự nhiên mà nói chuyện rồi. Ra là Phật hệ ca ca dạy tiểu Tiên tử trượt tuyết.

Là. Dạy. Trượt. Tuyết đó!

Có phải là sẽ có một màn tay nắm tay trong truyền thuyết không?

Có phải là sẽ có màn một người ngã xuống đè lên một người không?

Hay là sẽ có màn cầm cây trượt tuyết chơi trò đuổi bắt giữa đất trời trắng xóa?

Cũng có thể là trượt tuyết xong thì đi đắp người tuyết như trong Bản tình ca mùa đông đi?

Rồi còn cảnh một người hắt xì, một người cởi áo khoác đưa cho đối phương rồi dịu dàng nói "Anh không lạnh" nữa chứ.

Ông trời ơi, sao ông nỡ tàn nhẫn với tôi như thế? Tôi trong lòng tức giận, đem bi phẫn biến thành sức mạnh, một lúc ăn hết 4 chén cơm đầy.

Trên bàn ăn, Phật hệ ca ca nhanh nhẹn dành lấy đĩa thức ăn đưa tới trước mặt tiểu Tiên tử, tiểu Tiên tử vùi đầu vào ăn, ca ca ngồi bên cạnh nhìn âu yếm. Tôi cũng chỉ có thể dựa vào hình ảnh này để an ủi trái tiêm đang tổn thương thôi.

Nhưng mà... hình như ca ca có chút mệt mỏi thì phải. Về đến khách sạn, lần này chính là tiểu Tiên tử đỡ Phật hệ ca ca cao hơn mình cả một cái đầu lên lầu trở về phòng.

Tôi thề là tôi có thể thấy trong mắt tiểu Tiên tử là một trời lo lắng nha, đây chính là biểu tình rõ rệt nhất mà mỹ nhân lạnh lùng của lòng tôi để lộ ra suốt mấy ngày qua đó.

Phật hệ ca ca thân mến, tôi cộng thêm cho anh 1 điểm, xem ra núi băng này đã có dấu hiệu sẽ bị hòa tan nha, thật là đáng mừng.

Cuối cùng, thật hy vọng Phật hệ soái ca có thể mau chóng khỏe lại nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top