Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngày 8: Paris

Nhật ký Đình Đình ngày 30 tháng 3 năm 2013, Paris, trời trong.

Từ sau khi sáng tỏ mọi chuyện, trải qua hai buổi tối, cuối cùng tâm tình cũng đã bình ổn lại. Nói gì thì nói, lực thích ứng cùng sức chịu đựng của bản thân tôi thật sự vô cùng tốt đi.

Dù sao thì người thầm mến cũng chẳng phải tôi, tại sao lại phải tự mình sầu não?

Hơn nữa, từ trước đến giờ, ngọc thụ lâm phong như Chu Chính Đình tôi đây đâu có thiếu người thầm thương trộm nhớ, cũng không phải chưa từng có người thổ lộ qua, huống hồ, đàn anh còn chưa hay rằng tôi đã biết người anh yêu thầm là ai, vậy thì việc này cứ nên bình thường hóa thôi.

Ba ngày, dù sao cũng chỉ còn có ba ngày, vả lại, ở cùng một chỗ với đàn anh không có chỗ nào là không thoải mái cả, có đôi lúc còn bị những quan tâm cùng săn sóc của anh làm cho cảm động nữa.

Nghĩ thông suốt được như vậy rồi, bỗng nhiên tôi lại có chút hồi hộp cùng chờ đợi, không biết đến bao giờ anh sẽ ngả bài đây?

Sáng sớm hôm nay, đoàn du lịch tiếp tục lên đường, từ biên giới Thụy Sĩ – Pháp tiến về thủ đô, đi một mạch đến 3h chiều, cuối cùng đoàn cũng đến được với thành phố của tình yêu – Paris.

Điểm dừng chân đầu tiên chính là tháp Eiffel nổi tiếng thế giới.

Chị gái hướng dẫn viên nói sơ qua một chút về ngọn tháp này rồi để mọi người có thời gian tự do. Lượng người tiến vào tháp quá đông, tôi có chút lười biếng nên cũng không có đi vào mà chỉ lượn lờ xung quanh tháp, chọn một vài góc thần thánh để chụp ảnh gửi về cho mama đại nhân.

Thời tiết Paris hôm nay thật không tồi chút nào, trời trong gió mát, thật sự khiến đoàn người vừa bị thời tiết Thụy Sĩ khủng hoảng dã man chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau Tháp Eiffel, chúng tôi lại tiến tới Khải Hoàn Môn, chị hướng dẫn viên để mọi người chụp ảnh xong liền đề nghị mọi người lên xe, lượn qua Đại lộ Champs Élysées thế nhưng, dưới làn sóng phản đối dữ dội của quần chúng nhân dân, cuối cùng, chị gái đành phải thỏa hiệp để chúng tôi tự do tham quan, sau 40' sẽ tập hợp tại Quảng trường Concorde.

40' thì có thể làm được gì chứ, đi từ đầu đến cuối đường đã mất nửa tiếng rồi =__=.

Trong đoàn chúng tôi, phần lớn đều là du học sinh Anh, rất nhanh liền tạo thành từng nhóm tản ra đi dạo quanh đại lộ, loáng cái đã chỉ còn tôi cùng đàn anh, hai người đối mặt nhìn nhau.

Như thường lệ, đàn anh tình nguyện làm hướng dẫn viên, tôi cũng lười cho ý kiến, lầm lũi đi sau anh.

Cũng không biết có phải do tôi quá nhạy cảm hay không nhưng tôi cảm thấy người đồng tính xuất hiện trong tầm mắt ngày một nhiều, hành động thân mật cũng rất tự do, thoải mái. Điều quan trọng chính là, tôi phát hiện xung quanh có người dùng ánh mắt mập mờ đánh giá tôi cùng đàn anh.

Vốn dĩ tôi cũng không phải một người quá để tâm đến cái nhìn của người khác, thế nhưng lần này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại tự động bước chậm lại vài bước, kéo dài khoảng cách giữa cả hai. Bỗng nhiên, đàn anh dừng lại, xoay người nhìn tôi với ánh mắt của một người lớn đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh. Tôi khẽ bĩu môi, chưa kịp phản ứng gì, anh đã tiến lại, nắm lấy tay của tôi kéo đi.

...

Anh tiếp tục giới thiệu về những điều hay ho ở đại lộ này, thỉnh thoảng lại kéo tôi vào một cửa hàng lưu niệm ven đường ngắm nhìn. Vấn đề ở đây là trong suốt khoảng thời gian tự do tham quan đại lộ Champs Élysées, anh vẫn không hề buông tay tôi, thẳng đến khi tới địa điểm tập hợp là Quảng trường Concorde.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là kể từ khi anh nắm lấy tay tôi, tâm trí của tôi liền bay về nơi xa. Chị gái hướng dẫn viên ở ngay bên cạnh giới thiệu nào là Cột đá Obélisque, nào là lịch sử của các công trình kiến trúc xa hoa quanh quảng trường, blah blah, tôi đều không để một chữ nào lọt vào tai.

Damn it! Người này làm vậy là có ý gì? Tại sao lại tùy tiện nắm tay con trai nhà lành như vậy chứ? Tuy rằng một thanh niên tuổi ngoài đôi mươi như tôi nói ra điều này có chút kỳ quái, nhưng mà, hai người đàn ông nắm tay nhau dạo phố, đây là chuyện bình thường sao?

Được rồi, tôi thừa nhận, ở Paris chuyện này là bình thường, nhưng mà tôi đây là người Trung Hoa đại lục nha, tình cảm giữa con trai bình thường với nhau, dù có tốt thế nào cũng không đến mức như này đâu T__T.

Vốn đã hạ quyết tâm cứ tỏ ra bình thường cho đến lúc anh ngả bài, thế nhưng người này, không những không nói ra thì thôi đi, lại còn hành động mờ ám như vậy khiến tôi vô cùng phiền não. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi không dám chắc người ngả bài trước không phải là tôi đâu.

Mà Chính Đình ơi là Chính Đình, tại sao mày lại phải để tâm đến việc này dữ vậy? Cứ giống như trước đây, một là không để ý tới, hai là trực tiếp từ chối, không phải sẽ tốt hơn sao?

Tại sao lần này lại rối rắm đến vậy?

Đêm xuống, đoàn chúng tôi bắt đầu đi dạo quanh kinh đô ánh sáng. Đây là lần đầu tiên có hành trình ban đêm, những ngày trước, giờ này là đang trên ô tô chạy về khách sạn rồi.

Chúng tôi ngồi xe tới khu Vương cung thánh đường Sacré-Cœur ở quận 18 phía bắc thành phố, sau đó ngồi cáp treo lên đỉnh của Thánh đường.

Lúc này, trong giáo đường rất tối và an tĩnh, tôi bước theo dòng người dạo quanh một vòng rồi đi ra, ngoài tượng Chúa Jesus cùng Đức mẹ Maria thì chẳng nhìn thấy gì cả. Dù vậy, không thể không cảm thán rằng cảnh đêm ở Vương cung thánh đường Sacré-Cœur vô cùng tráng lệ.

Cũng sắp đến 10h đêm, chúng tôi vội vàng đi dưới ánh đèn Khải Hoàn Môn, quay lại tháp Eiffel để kịp chiêm ngưỡng cảnh cả ngọn tháp bừng lên nhấp nháy dưới ánh sáng của 20,000 bóng đèn, khung cảnh chỉ diễn ra trong 10' vào đúng 10h đêm hàng ngày.

Buổi tối đầu xuân ở Paris thật lạnh. Dù đã được chị hướng dẫn nhắc nhở trước và mặc thêm quần áo, tôi vẫn không chịu được mà đưa hai tay lên chà xát không ngừng.

Đồng chí họ Tất bên cạnh lúc này càng thêm phần ngang ngược mà tiếp tục những hành động mờ ám ban chiều, anh dùng bàn tay thật to của mình nắm lấy tay tôi, sau đó đem nhét vào túi áo của anh, tiếp theo, liền cởi áo khoác oversize trùm lên người tôi và anh, đem cả hai bao lấy cùng một chỗ.

Tôi có chút tránh né nhưng không giãy ra được, đang định dùng chút lực thì đèn tháp đã bắt đầu chiếu sáng.

Tháp Eiffel bình thường vốn một màu vàng nhạt đơn điệu, dưới sự chớp tắt của 20,000 ngọn đèn liền được điểm tô thêm từng điểm trắng sáng lấp lánh, tựa như một người đẹp vốn dĩ lạnh lùng, kiêu sa, chỉ cần nở một nụ cười liền xua tan băng giá, mỹ lệ và ấm áp biết bao.

Xung quanh, mọi người thi nhau chụp ảnh cùng hò hét, haizzz, dù sao thì cũng chẳng ai chú ý đến chúng tôi đâu nhỉ? Hơn nữa, thực sự là tôi đang rất ấm áp nha T__T.

Cảm nhận được hơi ấm cùng nhịp tim bình ổn đang áp chặt phía sau lưng, thân thể vốn dĩ mệt rã rời sau cả một ngày dài lang thang của tôi liền chậm rãi thả lỏng.

Thôi thì trước hết, cứ thoải mái mà hưởng thụ 10 phút này đi.

Nhật ký Mỹ Kỳ ngày 30 tháng 3 năm 2013, Paris, trời trong.

Tổng hợp lại mọi biểu hiện ngày hôm qua của tiểu mỹ thụ, tôi cùng Tiêu Tiêu và Tuyên Nghi, sau cả một đêm thảo luận, cuối cùng, thống nhất đưa ra quan điểm: Có phải Phật hệ ca ca đã thổ lộ lòng mình với tiểu Tiên tử rồi hay không?

Vì vậy, buổi trưa hôm nay, lúc ở khu nghỉ ngơi trong siêu thị, chúng tôi dùng kế điệu hổ ly sơn, tách tiểu Tiên tử ra để hỏi ca ca cho ra lẽ.

Vị ca ca này, sau khi nghe chúng tôi phân tích tình hình, gương mặt đúng kiểu được mặt trời chân lý chói qua tim. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, trình độ thay đổi nét mặt của Phật hệ ca ca chính là thiên hạ đệ nhất đó, chúng tôi hưởng thụ vẻ mặt mới lạ này chưa được 10 giây đã thấy anh khôi phục bộ dáng tinh anh trầm ổn vốn có, tựa như người vừa mới giác ngộ lý tưởng kia chỉ là một người qua đường nào đấy vậy. Anh nói tiếng cảm ơn với chúng tôi xong liền cầm lấy đống đồ ăn vặt đã lựa chọn cẩn thận, vội vàng đi xếp hàng tính tiền.

Sau đó... tôi phát hiện bầu không khí giữa đôi trẻ lại có thay đổi, có điều, càng ngày càng quỷ dị nha.

Nói thế nào nhỉ, nếu hôm qua là trung khuyển công cùng với ngạo kiều nữ vương thụ thì hôm nay, tiểu Tiên tử đã bớt ngạo kiều một chút, ngược lại, Phật hệ ca ca lại biến hình thành mặt dày vô lại công rồi? Cũng xem như là có sự biến chuyển tốt đi?

Thì ra, tiểu thuyết đam mỹ không phải gạt người đâu, không biết xấu hổ dũng cảm ăn đậu hũ mới chính là kỹ xảo truy thê cuối cùng đó.

Soái ca à, tặng cho anh 999 điểm luôn o(*≧▽≦)ツ.

Cảnh đẹp nhất hôm nay, không thể bỏ qua chính là cảnh tay trong tay đó nha.

Dưới bầu trời đêm Paris, dưới ánh đèn lấp lánh tựa mộng ảo, hai anh đẹp trai mặc chung một chiếc áo khoác, tay trong tay đứng cùng một chỗ...

Đời này của tôi, được chứng kiến mỹ cảnh tuyệt diệu này đã là không còn gì hối tiếc rồi (ˉ﹃ˉ).

P/s: Không hổ danh là thành phố tình yêu, Paris có thật nhiều couple nam nam vô cùng thoải mái tay nắm tay dạo chơi trên đường phố, có cặp còn hôn môi nữa đó, ôi trái tim khốn khổ của tôi T___T.

Nhật ký Văn Quân ngày 30 tháng 3 năm 2013, Paris, trời trong.

Bắt đầu từ sáng nay, em đã chính thức kết thúc chiến tranh lạnh với tôi, có vẻ như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó.

Tuy là vẫn chưa được hoàn toàn bình thường, nhưng nhìn chung, em đã không còn tránh né tầm mắt tôi, cũng chịu khó nói chuyện với tôi. Thế là tốt rồi.

Buổi trưa, tại khu nghỉ ngơi trong siêu thị, nhóm em gái bình thường hay chạm mặt tìm tôi nói chuyện vài câu, sau đó, tôi liền hiểu ra nhiều chuyện.

Tôi không cảm thấy kỳ quái khi em gái cao nhất, thường hay xuất hiện nhất trong phạm vi hoạt động của hai đứa tôi có thể nhìn ra được tình cảm của tôi dành cho em, cũng không bởi vì những câu hỏi của em gái đó mà muốn giấu diếm hay có cảm giác xấu hổ.

Tôi chỉ để ý đến ý tứ trong lời nói của em gái ấy, đem lời nói đấy móc nối với phản ứng hai ngày nay của em, tôi bắt đầu cảm thấy, phỏng đoán của em gái chính là sự thật.

Đình Đình đã biết tình cảm của tôi dành cho em.

Về phần làm sao em lại biết, đến giờ cũng không còn quan trọng nữa. Điều cần nói ở đây chính là phản ứng kỳ lạ của em trong hai ngày nay, như vậy, có phải biểu thị cho việc em không phải không có cảm giác với tôi, đúng không?

Liệu tôi có nên chủ động tiến tới hay không?

Sau một hồi suy tính thiệt hơn, rất nhanh, tôi liền đưa ra quyết định.

Một loạt cử chỉ cố chấp thân mật trong suốt khoảng thời gian chiều tối kia cũng chỉ là để thử, càng thử, tôi lại càng thêm can đảm, càng thêm vui mừng.

Nắm tay cùng ôm ấp, nhìn bộ dạng em bối rối nhưng không có mạnh mẽ cự tuyệt, trong lòng bất giác ấm áp thật nhiều.

Biết đâu, thành phố của tình yêu này chính là nơi sẽ mang lại may mắn cho tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top