Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Dò hỏi tình hình quân địch cho quân diễn sắp tới

Kim Tại Trung dùng hộp cơm bằng sắt đựng cơm gửi về kí túc xá cho Khương Tiểu Giang. Sau khi các đội viên tập hợp bên ngoài xong, Kim Tại Trung nhìn qua cửa sổ thấy Trịnh Duẫn Hạo đã lên xe việt dã, một chiếc xe tải vũ trang theo sau, toàn bộ đội viên lên xe xong thì khởi hành đi đến căn cứ sinh tồn hoang dã.

Kim Tại Trung tìm Thiên Ưng nhờ gã cùng anh đưa Khương Tiểu Giang tham quan căn cứ. Thiên Ưng từ chối vài câu, miễn cưỡng bước lên thì bị Dã Thứu gọi về phòng giám sát.

Không còn cách nào khác, Kim Tại Trung đành phải nhận vị trí bình luận viên đi về phía trường bắn. Vừa nghĩ đến chuyện phải dành cả buổi sáng ở bên cạnh tên Khương Tiểu Giang kia, lòng anh không khỏi chùng xuống, như muốn chìm đến tận lớp bùn đen dưới đáy Hắc hồ.

Nhìn Khương Tiểu Giang lắc lư trước mắt mình, Kim Tại Trung cảm thấy buồn bực, bọn người Hắc Thử chính thức khởi hành vào buổi chiều, chờ bọn họ đưa người trở về căn cứ thì hai người có nửa ngày bên nhau, kết quả thời gian này lại bị Khương Tiểu Giang chiếm mất, quả thực là khiến anh khó chịu!

"Ây, thiết kể của chỗ các cậu còn cao cấp hơn chỗ chúng tôi đấy!" Khương Tiểu Giang đi vào toà nhà đổ nát, lòng vòng trên lầu, bị lạc đường vì thiết kế phức tạp bên trong, cuối cùng nhờ Kim Tại Trung hướng dẫn mới tìm được cầu thang bộ.

Kim Tại Trung liếc mắt nhìn Khương Tiểu Giang, nhướng mày kiêu ngạo giọng điệu khinh thường: "Bọn tôi là Lợi Kiếm, là bộ đội đặc chủng mạnh nhất lục quân, tất nhiên là lợi hại hơn đám rái cá các cậu rồi."

"Mấy lời này của cậu tôi không muốn nghe đâu, sao lại mắng người ta như vậy, lại còn rái cá này nọ! Thế thì các cậu là một đàn vịt trên cạn, đến lúc quân diễn không chừng bị đánh đến tè ra quền. Nếu Lợi Kiếm các cậu lợi hại như vậy sao Hắc Thử hay Hoàng Thử gì đó không làm tổng chỉ huy đi?" Khương Tiểu Giang nghiêng đầu cười đắc ý với Kim Tại Trung, "Lâm Lục Giang lợi hại hơn đội trưởng Lục Kiếm nhiều!"

"Lâm Lục Giang là ai?" Kim Tại Trung hỏi.

"Hắn là át chủ bài của cả hai đội trinh sát thuỷ quân lục chiến, là tổng chỉ huy của quân diễn lần này, ngay cả đại đội trưởng của đặc chủng Giao Long cũng phải đứng sang một bên!" Khương Tiểu Giang không khỏi tự hào khi nhắc đến Lâm Lục Giang, hắn là một người nổi tiếng ở quân khu B, có thành tích kinh ngạc và khả năng đáng sợ. Hắn là một trong số ít những người đứng đầu toàn năng của quân khu, tuy là lính thuỷ đánh bộ nhưng trước khi vào đội trinh sát đã từng phục vụ ở không quân nên cũng có thể lái máy bay chiến đấu.

Trong thời gian tại ngũ của Lâm Lục Giang, ngoại trừ nắm vững hơn trăm món vũ khí của hải quân, lục quân và không quân ra, hắn còn thành thạo nhảy dù, phá huỷ, lặn, leo trèo, trượt tuyết, lái xe lái tàu, đấu vật, phán đoán phương hướng, có khả năng phân biệt bản đồ. Ngoài ra còn có bản bản lĩnh trinh sát, bắt giữ tù binh, thẩm tra, chụp ảnh, quay video thu thập tư liệu tình báo, và thông thạo cách dùng mật mã liên lạc qua thư theo nhiều kênh để truyền tin. Nhân tài như vậy nói theo cách của tư lệnh quân khu B là: hắn là một cục gạch, ở đâu cần thì đến!

Là một quân nhân xuất sắc của quân khu B, Lâm Lục Giang được phong quân hàm đại tá khi chỉ mới 27 tuổi, trở thành chỉ huy trưởng lữ đoàn trinh sát thuỷ quân lục chiến trẻ tuổi nhất, cao hơn Trịnh Duẫn Hạo 3 bậc. Nên không có gì lạ khi Khương Tiểu Giang thấy quân hàm của Trịnh Duẫn Hạo thì tỏ vẻ kinh ngạc.

Kim Tại Trung nghe Khương Tiểu Giang nói xong thì rơi vào trầm tư.

Quân diễn đối kháng giữa quân khu AB, lực lượng chủ lực quân khu B là đội thuỷ quân lục chiến, vị trí của đội đặc chủng Giao Long vẫn chưa công bố nhưng phương pháp tác chiến chắc là giống như Hắc Thử đoán, áp dụng cách đánh Ma Tước.

Trong các lực lượng chủ lực của quân khu B thì bộ đội trinh sát đổ bộ là đội tiên phong, vị trí chiến lược giống với bộ đội đặc chủng Lợi Kiếm, nếu không có bất ngờ nào thì ngày đầu tiên của quân diễn hai đội sẽ đối đầu nhau, đến lúc đó không phải bên kia chết thì cũng là bên này mất mạng. Nếu may mắn mà Lợi Kiếm còn sống sót thì sẽ lại gặp đặc chủng Giao Long, tình huống cũng chẳng mấy khả quan.

Một đội đặc chủng lục quân lần lượt gặp hai đơn vị hùng hậu, e là lành ít dữ nhiều, thậm chí sẽ kết thúc quân diễn sớm.

Có lẽ Trịnh Duẫn Hạo cũng nghĩ đến điểm này nên mới tiến hành huấn luyện sát hạch đội viên đặc chủng, những binh lính chịu trách nhiệm tấn công từ phía sau không đánh chính diện, chỉ huy đại đội thực hiện cách đánh nghiền nát và yểm trợ cho các đội viên khác của Lợi Kiếm mai phục tấn công.

Kim Tại Trung đưa Khương Tiểu Giang đến sân huấn luyện hàng ngày, hai người dãn gân dãn cốt, dùng sức trèo lên trên tường cao ngồi trên đỉnh để thưởng thức phong cảnh núi non. Một lát sau, Kim Tại Trung quay đầu nhìn về hướng Khương Tiểu Giang hỏi: "Tên Lâm Lục Giang kia có điểm yếu gì không?"

"Điểm yếu?" Khương Tiểu Giang nghiêng đầu cười quay lại nhìn Kim Tại Trung, "Cậu không phải là đang muốn do thám đối thủ rồi chuẩn bị đối phó với hắn trong lúc quân diễn đấy chứ?"

Kim Tại Trung không lên tiếng trả lời, quay đầu sang chỗ khác.

Tuy là Trịnh Duẫn Hạo nghiêm nghị nói rằng anh không được hỏi Khương Tiểu Giang về tình hình của quân khu B, nhưng sau khi Kim Tại Trung nghe Khương Tiểu Giang nói về Lâm Lục Giang thì vẫn không thể nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh vì Lợi Kiếm và Trịnh Duẫn Hạo.

Nếu như những lời Khương Tiểu Giang nói là thật thì quân diễn lần này đối với quân khu A bất lợi mười phần. Bọn họ có thể đánh ở hai địa hình nhưng bên kia đánh được ba nơi. Kim Tại trung không hiểu tại sao Kim Tất Võ lại điều động một đại đội xuất chiến quá cách biệt với quân khu B. Với tư cách là binh lính tham chiến, Kim Tại Trung nghĩ hắn mà không có được lời giải thích của phụ thân về quyết định này thì sẽ không hài lòng chút nào.

"Bị tôi đoán trúng rồi?" Khương Tiểu Giang ôm đầu hỏi, sau đó đắc ý vỗ tay rồi lại thờ ơ đáp: "Điểm yếu của hắn... nói ra có hơi ngượng nhưng chắc là tôi."

"Cái gì?" Kim Tại Trung kinh ngạc, trợn tròn hai mắt, sau khi hiểu ý của Khương Tiểu Giang thì đưa mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới sau đó bật cười: "Ha ha, cậu sao? Cậu chắc chắn át chủ bài như hắn lại có thể để ý đến cậu sao?"

Khương Tiểu Giang nghe Kim Tại Trung nói hắn như thế cảm thấy không vui, ngẩng đầu đẩy một cái suýt chút nữa đã đẩy Kim Tại Trung xuống dưới, "Tôi thì sao, cậu phung phí của trời không biết tôi tốt cỡ nào, cậu đã bỏ lỡ tôi thì tự nhiên sẽ có người khác trân trọng."

"Vậy sao hôm qua còn muốn quyến rũ Hắc Thử?" Kim Tại Trung ngồi ổn định lại, bất mãn nói.

"Anh ta đẹp trai! Dụ dỗ một chút cũng đâu có thai, chơi đùa một chút không được à?"

"Đệt!"

Đúng là nguỵ biện!

Kim Tại Trung tức giận, hai tay đè lên mặt tường rộng chưa tới 20cm, mượn lực đứng dậy đá vào lưng Khương Tiểu Giang, đạp cậu ta rơi xuống đất từ vách tường cao hai mét, thấy người ta đã ngã lăn lốc mới hả giận, "Người ta là một cục gạch, ở đâu cần thì đến, còn cậu là bãi cứt trâu, ở đâu có hương hoa thì sáp đến, không còn chút liêm sỉ nào, đúng là mất mặt!"

"Ây..." Khương Tiểu Giang chật vật ngồi dưới đất, bĩu môi đáng thương nhìn về phía Kim Tại Trung tiếp đất dễ dàng, nhìn từ dưới lên đến gương mặt lạnh lùng của Kim Tại Trung thì dừng lại, "Sao cậu có thể nói như vậy, rõ ràng là hắn tiếp cận tôi, tôi vẫn chưa đồng ý đâu nha!"

"Tôi không thèm quan tâm cậu có đồng ý hay không."

"Ha ha, Tại Trung cậu đang ghen sao?" Khương Tiểu Giang níu tay của Kim Tại Trung trong túi quần để đứng lên, sau đó ôm chầm vai Kim Tại Trung đi đến bãi cỏ, vừa đi vừa nói chuyện: "Nếu cậu không nỡ thấy tôi ở bên người khác thì tôi không quan tâm là Lâm Lục Giang, Lục Giang Lâm, hay Giang Lâm Lục nữa, trái tim tôi vẫn đứng về phía cậu, chỉ cần cậu chia tay Hắc Thử hai chúng ta không tính toán đến mâu thuẫn trước kia, ngay lập tức về nhà gặp cha mẹ, cậu thấy sao?"

"Cậu cút ngay!" Kim Tại Trung hất tay Khương Tiểu Giang, "Nói cái rắm gì vậy, cậu yêu ai ở bên cạnh ai thì ở, tôi không quan tâm chỉ cần đừng có ý xấu với tôi và Hắc Thử, cậu mà yêu cá mập tôi cũng sẽ chúc mừng."

"Thật tàn nhẫn!" Khương Tiểu Giang đau lòng ôm trái tim thuỷ tinh bị Kim Tại Trung làm vỡ, vẻ mặt thoáng hiện lên nét buồn bã, sau đó ngẩng đầu lại cười gian ôm cổ Kim Tại Trung tiếp tục đi.

Tới gần trưa, Thiên Ưng đến gọi Kim Tại Trung về để đi đến lữ đoàn quân y lấy thuốc, tiện đường để Kim Tuấn Tú lái xe phía sau họ đi xuống núi. Lên đường cao tốc xong mỗi chiếc xe một ngả, Kim Tại Trung ngồi trên ghế phó lái thở phào nhẹ nhõm.

"Hai người kia đến không đúng lúc gì cả." Thiên Ưng liếc nhìn Kim Tại Trung, chủ động mở miệng.

"Ừ, nhưng mà cũng không phải không được gì, nghe Tiếu Giang nói sức mạnh chiến đấu của đội hải quân lục chiến rất mạnh, lại còn có bộ đội đặc chủng Giao Long, e là đối với Lợi Kiếm không tốt lắm."

"Hầy, sợ gì chứ, binh tới tướng chặn nước dâng đắp bờ, chúng ta là đội đặc chủng đệ nhất của lục quân, đừng để khí thể của người khác làm giảm uy phong của mình, làm người ai cũng có điểm yếu chỉ cần đánh bại từng đội một là được rồi."

Kim Tại Trung mím môi, cuối cùng không nói ra chuyện của Lâm Lục Giang và Khương Tiểu Giang.

Sau khi trở về từ lữ đoàn quân y, Kim Tại Trung theo Thiên Ưng đến phòng giám sát, nhìn bản đồ phân bố toạ độ của đội viên hiển thị trên màn hình, Kim Tại trung gọi bộ đàm nói chuyện với Hắc Thử.

"Hôm nay các anh không quay lại hả?" Kim Tại Trung hỏi.

Lúc này Hắc Thử đang đứng trên xe việt dã do Phi Lộc lái, cầm ống nhòm tìm kiếm trong rừng sâu, thấy xung quanh vắng lặng mới bớt cảnh giác, ra lệnh cho Phi Lộc dừng xe lại, "Kế hoạch đã thay đổi, nên đêm nay tôi sẽ không về. Đợi một tiếng nữa vào bắt đám nhóc con kia sau đó đi thẳng đến điểm cuối ôm cây đợi thỏ."

Kim Tại trung bĩu môi, nhìn mười mấy ảnh nhiệt của các đội viên chia thành năm tiểu đội rải rác trong rừng mà mặc niệm thay cho bọn họ.

6 giờ tối, đài phát thanh thông báo một tiểu đội đã bị loại. Thiên Ưng lái xe đưa Kim Tại Trung đến toạ độ phát tín hiệu. Đến 1 giờ sáng hôm sau, ba người ở khu rừng phía tây nam bị loại. 5 giờ sáng, hai tiểu đội nguỵ trang ở giữa rừng đã bị quét sạch.

Lúc Thiên Ưng ngáp dài ngáp ngắn đưa mọi người từ nhà máy xi măng bỏ hoang trở về, Kim Tại Trung nghe đám binh lính phía sau oán giận Hắc Thử xảo quyệt. Hỏi ra mới biết thì ra là Hắc Thử thừa lúc trời tờ mờ sáng, mọi người buồn ngủ nhất mà liên kết với Phi Lộc tấn công bất ngờ, hai đội của bọn họ, 8 người hy sinh toàn bộ, thành tích xạ kích của Hắc Thử và Phi Lộc bách phát bách trúng.

Nghe âm thanh ảo não oán giận từ phía sau truyền đến, cơn buồn ngủ của Kim Tại Trung tiêu tan đâu mất, khoé miệng nhếch lên cười rạng rỡ đón ánh dương ngày mới ló dạng.

Anh phải tin tưởng Trịnh Duẫn Hạo, tin tưởng nam nhân nhanh nhạy như chuột, trinh sát nhạy bén, lực phá hoại kinh người kia. Cũng phải tin tưởng Thiên Ưng, Phi Lộc, Bạch Báo, Khủng Lang và toàn bộ Lợi Kiếm.

Một người mạnh không xem là mạnh, toàn đội mạnh mới thật sự là mạnh điên cuồng!

Chỉ bằng việc Hắc Thử và Phi Lộc liên thủ đánh bại được hai tiểu đội đã khiến cho Tại Trung hiểu rằng, Lợi Kiếm không phải là binh lính của Trịnh Duẫn Hạo mà là bộ đội của đội đặc chủng. Lý do tại sao họ có thể là một đội, một đơn vị là vì họ có thể lấy thừa bù thiếu, hoàn thiện cho nhau, nâng cao sức chiến đấu, tinh thần cảnh giác cao độ, sức bền và chỉ số IQ cao, có thể hành động ăn ý chỉ qua ánh mắt.

Lâm Lục Giang đúng thật là một nhân tài, nhưng lại chỉ có một mình, trong lữ đoàn trinh sát không ai kề vai sát cánh với hắn, hắn chỉ có thể lựa chọn chiến đấu một mình ở trên cao.

Sức lực của một người có hạn, dù có mạnh đến đâu, không có đồng đội yểm trợ và phối hợp, cũng không thể đi đến cuối cùng.

Theo anh đoán, Lâm Lục Giang kiêu ngạo sẽ không chủ động hợp tác với bộ đội đặc chủng Giao Long, theo sau hắn là một đám sùng bái bám đuôi, nhìn qua thì thấy người đông thế mạnh nhưng lại cực kỳ dễ làm liên luỵ đến hắn. Chỉ cần nắm được nhược điểm này Kim Tại Trung không tin không thể xử hắn lúc hắn ở một mình!

6 giờ sáng ngày hôm sau, Kim Tại Trung vui vẻ mang theo hộp y tế cùng với Thiên Ưng đi đến chỗ đóng quân, gặp được đám người Hắc Thử, Phi Lộc và Khủng Lang.

Kim Tại Trung tiêm thuốc và dinh dưỡng cho những người bị mất nước, Trịnh Duẫn Hạo ngồi một bên không nói lời nào, vẻ mặt buồn bã. Mãi đến 10 giờ nhân viên sát hạch đến, Trịnh Duẫn Hạo mới đứng dậy đánh dấu vào bảng danh sách.

Nghe Kim Tại Trung báo cáo kiểm tra sức khoẻ của nhân viên kia xong, Trịnh Duẫn Hạo ném danh sách cho Phi Lộc bên cạnh, quay đầu nhìn về phía người đang ngồi sống dở chết dở trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đưa đến bệnh viện hết đi."

"Vâng!" Phi Lộc nhận lệnh, cùng với bọn Thiên Ưng lái 5 chiếc xe việt dã, chở 10 người vượt qua khảo sát đến bệnh viện.

Cuối cùng chỗ đóng quân lớn như vậy chỉ còn lại Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung. Kim Tại Trung thu dọn đồ đạc đến phía sau Trịnh Duẫn Hạo vỗ vai hắn, "Sao vậy, nhìn không hài lòng lắm?"

Trịnh Duẫn Hạo quay lại nắm tay Kim Tại Trung, thở dài, "Còn lại 10 người, vẫn còn hai lần khảo sát chưa làm, đến lúc đó sợ là... năm nay lại không đạt được chỉ tiêu."

"Lại?" Kim Tại Trung cau mày hỏi, "Năm ngoái cũng không nhận được ai?"

Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, "Chỉ có một người, Khủng Lang."

"Đừng nghĩ nhiều quá." Kim Tại trung đưa hai tay ôm lấy gương mặt lạnh lùng của Hắc Thử, an ủi: "Chờ quân diễn kết thúc rồi nói, tình huống có thể không tệ đến vậy."

"Ừ." Trịnh Duẫn Hạo gật đầu đáp, lên xe với Tại trung, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình khẽ cười, "Tranh thủ đám nhóc kia vào bệnh viện, chúng ta hãy trải qua thế giới của hai người một ngày đi."

Nói xong, nhân lúc Kim Tại Trung không để ý, Trịnh Duẫn Hạo cúi người nhanh chóng hôn lên khoé môi đối phương, thấy người ta giật mình Trịnh Duẫn Hạo cười lớn, lái xe xuống chân núi. 


Happy new year sớm nha mọi người <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top