Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đưa dâu, y rũ mắt, mặc lên mình hồng y, đội kim quan bằng ngọc, quỳ dập đầu bái biệt phụ thân.

"Nhi tử bất hiếu, không thể sớm ngày cận kề, đưa cơm hầu mực. Vọng phụ thân vì con trẻ phương xa giữ gìn sức khỏe, chớ nhớ thương nhiều hại thân thể". Nói rồi dập đầu ba lần.

"Con cũng phải giữ gìn thân thể" Trịnh Tư không nỡ xa con, mấy ngày gần đây vị đế sư già đi rất nhiều.

"Phụ thân yên tâm"

Nguyên Anh đỡ Trịnh Tại Hiền dậy, trong mắt vị quân chủ đầy sự tiếc nuối. Trịnh Tại Hiền là thiếu niên anh tài, nhiệt huyết, đáng tiếc thế cục bất công.

"Tại Hiền, nếu khanh nghĩ lại, trẫm..." Nguyên Anh nói.

"Quân thượng, đạo lý hi sinh ít nhất đổi lấy lợi ích nhiều nhất của đế vương đạo chắc quân thượng chưa quên. Thần là thần tử của Nguyên quốc tất phải vì Nguyên quốc lên núi đao xuống biển lửa" Trịnh Tại Hiền rũ mắt, nhưng lời nói kiên quyết.

"Trẫm..."

"Quân thượng" Thẩm Thanh Liễu chấm nước mắt nói. "Đệ đệ đã quyết, quân thượng xin chớ chần chừ. Tại Hiền, cô mẫu trên trời có linh nhất định sẽ tự hào vì đệ" Nói đến cuối không cầm lòng được khóc nấc lên.

"Nhớ tự chăm sóc bản thân, quần áo phải mặc đủ ấm, ta đã chuẩn bị áo khoác lông cáo, đệm đầu gối, nếu Trần quốc đối xử không tốt, đệ nhớ viết thư về, cả Nguyên quốc làm chống lưng cho đệ"

"Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ tự chăm sóc bản thân"

Trịnh Tại Hiền thi lễ lần cuối, bước lên xe ngựa, đoàn đưa dâu nổi nhạc, rời khỏi cửa cung.

Ngoài thành, một bà lão ngoài tám mươi đã quỳ sẵn, thấy đoàn người đi tới liền dập đầu sát đất.

"Đại nhân" Bà lão nói to, giọng bà cụ khàn khàn vì tuổi tác.

"Lão nhân mệnh khổ, trượng phu mất sớm, đứa con trai duy nhất ôm chí lớn tòng quân không may bị giặc bắt, nhờ có đại nhân mà nó được thả về. Lão nhân thay mặt nó, thay mặt con dâu cảm tạ đại nhân"

Lão phụ nhân đã cao tuổi, đuôi mắt đồi mồi, chân đi không vững, bà chỉ có một đứa con này để trông cậy lúc tuổi già, những khi trái gió trở trời, những khi khớp đau gối mỏi.

Trong quân đội Nguyên quốc, bao nhiêu người là con, là chồng, lại bao nhiêu bà mẹ, người vợ chờ con, chờ chồng trở về.

Trịnh Tại Hiền ngồi trong xe, nhắm mắt, giọt nước mắt trong như ngọc lặng lẽ lăn dài trên gò má tinh tế của y.

Kinh thành Nguyên quốc, dân chúng quỳ rạp đưa tiễn Trịnh gia tiểu công tử.

.

.

.

Đường xá dù xa xôi, cuối cùng vẫn phải đến nơi. Trịnh Tại Hiền được đỡ xuống xe, trên đường đi thay thường phục, đến đêm qua ở quán trọ lại mặc lên hỷ phục, y ngước mắt nhìn biển tên ghi "Châu thành".

Việc đón dâu và trả tù binh được chọn ở Châu thành, bởi nơi này có vị trí tiếp giáp ranh giới giữa hai nước, là thành trì trung lập.

Trịnh Tại Hiền được đưa đến phủ Trì tướng.

Nói đến Trì Hàn Soái, thì không thể không kể đến sự sủng ái của quốc quân Trần quốc dành cho hắn. Hắn làm ra chuyện động trời là đổi một quan văn không lớn không nhỏ lấy năm mươi nghìn tướng sĩ, ba thành trì mà chỉ bị nhận một đạo thánh chỉ trách móc, không rụng một cọng tóc cái lông.

Họ Trì này tính tình nửa chính nửa tà, tài cầm quân sắc sảo nhưng lại tùy hứng, thích thắng thì bất kể âm mưu thủ đoạn nào hắn cũng dùng, lúc không thích đánh thì hắn mặc kệ cho quân Trần quốc bị đánh mất cả quân kỳ.

Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, các quý tộc, phú hào, quan viên của Châu thành đều tới. Hai bộ hỷ phục thêu hỷ thước bằng chỉ vàng tinh xảo, kim quan trên tóc làm bằng ngọc Tư Ý giá trị liên thành. Trịnh Tại Hiền cầm tú hoa, cùng Trì Hàn Soái bước vào đại sảnh, Trì Hàn Soái không cha không mẹ, không có trưởng bối, hai chiếc ghế cao đường trống không. Chủ sự hôn lễ cao giọng hô:

"Nhất bái thiên địa"

Tổ tiên Trịnh gia trên trời có linh thiêng, hôm nay tử tôn Trịnh Tại Hiền to gan, không cần tam môi lục lễ, không cần sính lễ vạn lượng hoàng kim, tại đây tử tôn xin nguyện gả cho Từ Anh Hạo

"Nhị bái cao đường"

Ca ca, hôm nay có tổ tiên thiên địa chứng giám, chúng ta bái đường thành thân

"Phu phu đối bái"

Hôm nay không có hỷ phục, không có bà mối. Sau khi công thành danh toại, ta nhất định sẽ mang sính lễ dài ba con phố tới cưới đệ

Anh Hạo đệ không đợi được sính lễ dài ba con phố của ca ca mất rồi.

Trịnh Tại Hiền như rối gỗ hoàn thành tam bái rồi được dẫn vào động phòng. Y ngồi tĩnh tại, tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng cười nói ồn ào bên ngoài như tách biệt với không gian của y. Y im lặng, im lặng chờ đợi quân lính của Nguyên quốc được thả ra. Anh Hạo của y được trở về quê hương.

Anh Hạo...

Y tựa người vào thành giường, chìm trong hồi ức.

Khuôn mặt cương nghị, dáng ôm kiếm uy dũng của Anh Hạo, vẻ mặt bất lực khi y trêu đùa hắn, vẻ mặt cưng chiều khi hắn mang quế hoa cao cho y. Vì làm y giận mà hắn, một đại hán vai u thịt bắp, tay chân thô kệch vụng về học cách làm bánh quế hoa. Làm một hồi khiến nhà bếp gà bay chó sủa, khiến cho Từ ma ma, chủ nhân của nhà bếp Trịnh gia, phải hét đuổi hắn ra khỏi nhà bếp, hét to đến nỗi y đang luyện chữ trong thư phòng bị giật mình rơi cả bút.

Trịnh Tại Hiền nhớ lại từng chuyện từng chuyện, những hồi ức xưa cũ giúp cho những ngày này của y nhẹ nhàng hơn một chút.

Sắc đỏ ngập trời, lòng y chết lặng.

"Tướng quân" Thủ hạ khom lưng thì thầm vào tai Trì Hàn Soái. "Hắn đã chạy trốn".

Trì Hàn Soái mân mê miệng chén rượu bằng gốm Cửu Châu. Lúc Trịnh Tại Hiền bái đường, thuộc hạ của hắn đã phát pháo hiệu cho quân Trần quốc áp tải lính Nguyên quốc và Từ Anh Hạo về lại Khẩu Quan. Hắn còn cố tình thả lỏng canh gác, tạo cơ hội cho Từ Anh Hạo chạy trốn, Từ Anh Hạo hẳn không cam tâm để Trịnh Tại Hiền rơi vào tay của hắn, hắn tò mò muốn biết, sau đêm nay hai kẻ đó gặp nhau sẽ thế nào, hẳn sẽ rất thú vị đây.

"Để hắn ngày mai mới gặp được gặp Trịnh Tại Hiền" Trì Hàn Soái căn dặn thuộc hạ rồi đứng dậy, phất tay áo, ngẩng mặt nhìn chữ hỷ đỏ chót trên tường.

"Một khắc đêm xuân đáng nghìn vàng, không thể lãng phí"

Trì Hàn Soái lắc lư đẩy cửa bước vào, hai má hắn ửng hồng, chân đi không vững, cả người xiêu vẹo, ngã chồm lên người Trịnh Tại Hiền. Cả người nồng nặc mùi rượu nữ nhi hồng.

Rượu nữ nhi hồng, nhà nào khi sinh con sẽ chôn mười vò rượu xuống đất để lúc thành hôn sẽ đào lên mời bà con lối xóm. Mười vò rượu tượng trưng cho sự viên mãn, vẹn toàn, chúc cho người có tình đã thành quyến thuộc.

Trịnh Tại Hiền đẩy Trì Hàn Soái nằm ngửa lên giường, hắn nhắm nghiền mắt. Y thở nhẹ, Trì Hàn Soái say, có lẽ y thoát được một kiếp này.

Chưa kịp mừng thì Trì Hàn Soái bật dậy, chuyển mình đặt Trịnh Tại Hiền ở dưới thân.

"Trịnh công tử" Lời nói ngả ngớn, bàn tay vuốt theo gò má của y rồi xuống cổ.

"Trịnh gia công tử, nổi tiếng học phú ngũ xa, trên thông thiên văn dưới tường địa lý lại được trời phú cho mỹ mạo thiên tiên, khí chất văn nhã. Rất hợp với ý bổn tướng" Vừa nói vừa vuốt ve khung hàm dưới của Trịnh Tại Hiền.

Y nổi da gà, tay run nhè nhẹ, nhắm mắt cam chịu.

"Rất thích hợp để hầu hạ dưới thân bổn tướng" Hắn cúi người, phả hơi thở nóng, thì thầm bên tai Trịnh Tại Hiền.

"Đừng khổ sở thế, gia sẽ nhẹ nhàng" Trì Hàn Soái thô bỉ nói, bàn tay vói vào trong áo.

Làn da Trịnh Tại Hiền non mềm.

"Ngon lắm" Trì Hàn Soái nói.

Trịnh Tại Hiền nắm chặt tay, đầu ngón tay cắm vào da thịt đau điếng, nhưng không bằng tâm đau.

"Ấy, công tử nhi, thả lỏng ra nào, cứng như này chốc nữa đau đừng khóc nhé" Trì Hàn Soái vừa xé áo Trịnh Tại Hiền vừa buông lời ngả ngớn.

Trịnh Tại Hiền phẫn uất, run rẩy càng lợi hại. Y muốn đẩy kẻ đang nằm úp sấp trên người y ra.

"Theo thỏa thuận sau khi chúng ta có phu thê chi thực thì đám phế vật nước Nguyên mới được thả"

Nắm tay của Trịnh Tại Hiền nắm chặt rồi buông lỏng, nói:

"Mong ngài giữ lời hứa, thả binh sĩ hồi hương"

Sau rồi bỏ mặc thân thể thuận theo sự khiêu khích của Trì Hàn Soái.

Trịnh Tại Hiền không nhớ đêm đó đã diễn ra những gì, y phong bế ngũ cảm, phong bế cảm xúc, như xác không hồn, như rối gỗ tinh xảo chịu mọi sự trà đạp của Trì Hàn Soái, đến cuối y ngất đi. Trì Hàn Soái vươn tay đón lấy giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt của y.

"Đừng khóc" Hắn nói.

------------------ 

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top