Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Na Nạp Giai Giai" Trịnh Tại Hiền đặt thực hạp lên bàn. Từ Anh Hạo đang chắp tay sau lưng, ngước mắt nhìn bức tranh vẽ một nữ nhân. Y đến đứng bên cạnh hắn, cùng ngửa cổ, ngắm bức tranh mỹ nữ treo trên giá tranh.

"Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc"

Trịnh Tại Hiền ngâm bài "Giai nhân ca" của Lý Diên Niên, ánh mắt nhìn bức tranh chất chứa nhiều cảm xúc.

"Hiền nhi" Từ Anh Hạo lần tìm tay Trịnh Tại Hiền, hắn nắm lấy tay y.

Trịnh Tại Hiền mỉm cười.

"Đệ hiểu"

Từ Anh Hạo muốn mở rộng lãnh thổ về phía đông, Đông Thục không phải là nước lớn, tài nguyên nghèo nàn, nhưng là cửa ngõ quan trọng để đánh ra Đông Doanh.

Sau nhiều năm đăng cơ, Từ Anh Hạo bắt đầu thấy vị ngọt của việc liên hôn, cưới một người về làm cảnh trong hậu cung đổi lại nhiều lợi ích lớn, quả là diệu kế, không gì sánh được.

Vì vậy, Lý Khải Xán không phải là phi tần cuối cùng, sau y, Từ Anh Hạo nạp thêm Lan phi, Yến phi, Thục chiêu nghi, Đức tần, Tùy tần . Tám năm, Từ Anh Hạo rũ bỏ hết nét dân dã, đôn hậu năm xưa để thành một bậc quân vương uy nghi, bá đạo, đế vương thuật làm đến xuất sắc, tuyệt diệu.

Còn y, gánh trên vai trách nhiệm với giang sơn xã tắc, hoàng đế là của muôn nhà, y không thể giữ hắn cho riêng mình, độc* tại hậu cung chỉ là vọng tưởng thuở ngây ngô, chưa thông đạo lý của thánh nhân mà thôi.

Tuy thế, mỗi lần nạp phi Từ Anh Hạo luôn nhắc lại lời hứa sẽ không chạm vào các tần phi khác, hắn tự hứa với y như vậy khiến y kỳ vọng, vương quyền không làm mờ đi tình yêu , kỳ vọng thiếu niên lang của y sẽ không khiến y thất vọng.

Bởi tình yêu với Từ Anh Hạo chiếm trọn trái tim y, hơi thở của hắn hòa vào máu thịt của y. Y khao khát một Từ Anh Hạo vẹn nguyên , dũng mãnh, y nhớ nhung sự bảo vệ dịu dàng của hắn.

Na Lạp Giai Giai, trưởng công chúa của Đông Thục, năm nay vừa tròn mười sáu, bế nguyệt tu hoa, yêu kiều thướt tha, là mỹ nhân trong mỹ nhân. Đông Thục không lớn, nhưng có vị trí cửa ngõ để mở rộng lãnh thổ về phía đông.

"Liên hôn là phương án có lợi nhất" Từ Anh Hạo nói.

"Ừ" Trịnh Tại Hiền yên lặng đáp.

"Đợi ta quân lâm thiên hạ, ta nhất định sẽ bù đắp cho em"

"Đệ hiểu, chỉ cần lòng huynh có đệ là được" Trịnh Tại Hiền mỉm cười, nhìn vào mắt Từ Anh Hạo.

Từ Anh Hạo có việc đi trước, y đứng dậy từ thư án, bước đến trước bức Đại bản đồ. Lần tay men theo đường biên giới của Nguyên quốc.

Mùng mười tháng chạp, mỹ nhân đạp tuyết nhập cung, làn da trắng hồng, lông mày lá liễu, sóng mắt uyển chuyển, lễ nghi thành thục.

"Thần thiếp tham kiến bệ hạ, tham kiến quân hậu. Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế, quân hậu thiên tuế thiên thiên tuế" Nàng mặc hỷ phục gắn lông khổng tước, tóc búi theo kiểu Đông thục, hồng ngọc đỏ rực, giong nói lảnh lót như châu ngọc. Thiếu nữ mười sáu tuổi, vừa ngây ngô vừa thành thục, lại hiểu chuyện, quả là rung động lòng người.

Trịnh Tại Hiền ngồi trên ghế phượng, qua bức rèm châu, cùng Từ Anh Hạo nhận bái lạy của tân phi trước bá quan văn võ.

"Trưởng công chúa Đông Thục, dịu dàng nết na, tri thư đạt lễ, vừa ý đế hậu, nay phong làm Quý phi, nhập chủ Cẩm Tú cung, khâm thử". Thái giám tuyên chỉ

Na Lạp Giai Giai kính cẩn khấu tạ long ân.

Trịnh Tại Hiền an bài phi tần tại Nguyên cung thành lập Thượng Thêu cục, ngày ngày thêu chiến y làm phần thưởng cho các binh sĩ lập đại công. Các nàng đã chịu nhiều thiệt thòi khi gả vào Nguyên cung, y hi vọng có thể giúp các nàng có được sự ngưỡng vọng của dân chúng vì hiền lương thục đức, coi như bù đắp.

.

.

.

"Bệ hạ" Na Lạp Giai Giai dập đầu, quỳ ở dưỡng tâm điện, nàng ta mặc một bộ y phục trang nhã, búi tóc đơn giản, trên đầu chỉ cài một cây trâm bằng bạch ngọc, vô cùng thanh thuần.

"Có chuyện gì" Từ Anh Hạo nhìn thiếu nữ mới lớn, lại dịu dàng lễ độ, rất thích, vì thế giọng nói với nàng ta phá lệ ôn nhu.

"Tần thiếp có việc cần tấu, nhưng sợ khiến long nhan thịnh nộ. Khẩn cầu hoàng thượng miễn cho tội chết, thần thiếp mới dám vọng ngôn"

"Được, trẫm miễn tử tội cho nàng, có việc cứ tấu" Từ Anh Hạo buông bút, ngồi dựa thoải mái vào long ỷ.

"Bệ hạ, trong tám năm, sau khi thống nhất Nguyên quốc đã mở rộng một phần ba lãnh thổ về tứ phương, trở thành đại quốc hùng cường, kinh tế, quân sự, thể chế chính trị đều đạt nhiều thành tựu rực rỡ, dân chúng ca tụng đế hậu anh minh, nhân hậu"

"Nhưng, bệ hạ, có khi nào người nghĩ rằng, đại nghiệp của người tân khổ dựng nên, trăm năm sau lại giao ra cho người ngoài không. Xin bệ hạ thứ tội, tần thiếp xin tâu, phụ mẫu của người không may mất sớm, người không có huynh đệ đồng mẫu, cơ nghiệp trăm năm biết truyền cho ai. Từ gia không thể không có hậu"

"Long tử là rường cột của quốc gia, là căn cơ của đế nghiệp".

"Quân thượng độc sủng đế hậu, ấy là phúc phần của đế hậu nhưng không là cái phúc của muôn nhà, không có long tử, không an hậu cung, ngoại bang nhòm ngó, quần thần đa tâm, đế nghiệp ắt có chỗ trắc trở"

"Đáng tiếc đế hậu thân là nam tử, không thể hoài thai sinh con nối dòng. Thiết nghĩ, quân thượng vì đế hậu không động đến hậu cung, không hẳn là chuyện tốt cho đế hậu. Quân thượng vô tử, liệu đế hậu có đức"

"Vọng quân thượng vì giang sơn xã tắc vì đế hậu mưa móc hậu cung"

Na Lạp Giai Giai ngôn từ khẩn thiết, hùng hồn, nói xong những lời đại nghịch bất đạo nàng ta dập đầu, một bộ dáng lo cho dân cho nước.

Từ Anh Hạo nhìn tân phi dưới điện, Đông Thục nuôi dạy trưởng công chúa rất tốt. Hắn từng nghĩ đến chuyện...tử tự. Hắn cũng nuối tiếc việc Tại Hiền không thể sinh con. Tám năm, hắn ngày đêm cần chính một lòng xây dựng Nguyên quốc như bây giờ. Trăm năm sau, đế nghiệp giao vào tay người ngoài cũng có chút tiếc nuối. Na Lạp Giai Giai nói đúng, chuyện tử tự là lẽ thường của quân vương,

Nghĩ vậy, Từ Anh Hạo đứng lên khỏi long ỷ, vòng qua bàn, Na Lạp Giai Giai thấy giày của hoàng đế xuất hiện trong tầm mắt của mình.

"Ngẩng đầu lên" Từ Anh Hạo ra lệnh.

Nàng ta ngẩng đầu trong đôi mắt to tròn chỉ có sự khẩn khoản tha thiết.

Từ Anh Hạo nâng cằm của nằng ta, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Đêm nay thị tẩm đi"

Chuyện Từ Anh Hạo triệu Na Lạp Giai Giai thị tẩm nhanh chóng truyền khắp hậu cung.

Từ Anh Hạo vì chột dạ nên không dám tới Phượng Tê cung. Trịnh Tại Hiền sau khi nghe tin, cũng chỉ lặng lẽ ngồi trước thư án.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.

Y là nam tử không thể hoài thai, y gả cho từ Anh Hạo là đã chấp nhận không thể có con, nhưng Từ Anh Hạo không thể giống y. Quân thượng không có hậu duệ, ắt quốc gia không an. Chuyện Từ Anh Hạo sủng hạnh hậu phi cũng là chuyện một sớm một chiều.

Gánh trên vai trách nhiệm với giang sơn xã tắc, hoàng đế là của muôn nhà, y không thể giữ hắn cho riêng mình, độc* tại hậu cung chỉ là vọng tưởng thuở ngây ngô, chưa thông đạo lý của thánh nhân mà thôi.

Trịnh Tại Hiền ngồi từ khi mặt trời mọc, đến lúc trăng lên mới thẫn thờ chống bàn đứng dậy.

"Quân hậu" Tiểu Tô tử e dè hỏi y.

"Ta đi dạo một lúc, không cần lo lắng"

Y tới Dưỡng tâm điện đúng lúc Kính sự phòng đang khiêng Na Lạp Giai Giai vào cửa ngách Dưỡng tâm điện. Dưỡng tâm điện có hai mươi tám bậc, y chậm rãi bước lên từng bâc. Lặng lẽ đứng ở góc khuất, không có nội thị gác đêm góc hẻo lánh của Dưỡng Tâm điện, lặng lẽ đứng canh cho trượng phu của mình sủng hạnh người con gái khác để nối dõi tông đường.

Y đứng từ giờ Tuất đến tận sáng sớm, nghe rõ mồn một âm thanh phát ra từ Dưỡng Tâm điện, sương đêm thấm ướt tóc, hàn khí nhập vào gân cốt ở hai đầu gối. Năm xưa ở Trần quốc cũ, y quỳ trên nền đá cuội dưới trời tuyết nhưng tâm y không lạnh lẽo như lúc này.


------------------

 Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top