Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận rõ tâm ý với vị hộ vệ nhà mình, Trịnh tiểu thiếu gia đau đầu nghĩ phương thức tỏ tình.

"Tống đại ca, Tống hiền nhân, mau kể tại hạ nghe lúc trước huynh theo đuổi đại tẩu như thế nào?"Trịnh Tại Hiền năn nỉ.

Ở Nam Kinh, chuyện Tống Lẫm cưới được Yến gia tam tiểu thư là một truyền kỳ. Phải biết, năm đó, Yến tam tiểu thư là bông hoa kiêu ngạo nhất kinh thành, cá tính cương liệt của nàng mê hoặc không biết bao nhiêu vương tôn quý tộc, điệu múa hồ tộc yêu kiều của nàng khiến bao sĩ tử đắm say. Còn Tống Lẫm là thư sinh mờ nhạt nhất trong Quốc học, lành như cục đất, thấy nữ nhân còn nói lắp. Vậy mà, Yến tiểu thư, bỏ qua bao lời cầu hôn của công hầu bá tước, gả cho Tống Lẫm.

"Đại tẩu của đệ thích ta trước, nàng ấy thích ta, ta mừng rơi nước mắt, lập tức đề thân nên không có kinh nghiệm gì đâu"

Trịnh tiểu thiếu gia đã hi vọng rất nhiều vào chuyện tình của Tống phu phụ mà.

"Tống Lẫm chó ngáp phải ruồi mới lấy được Tống phu nhân, đệ đệ muốn theo đuổi người ta thì phải chăm tặng lễ vật vào, trâm ngọc, vòng vàng, y phục bằng lụa quý, son phấn yên chi các thứ" Viên Hòa đẩy Tống Lẫm ra, cúi đầu "bày mưu tính kế" cho Trịnh Tại Hiền. Viên Hòa là con trai thứ hai của Viên Lục, Tổng đốc Lư Châu.

"Đệ có nghe truyền kỳ phượng hoàng chưa?" Công Tôn tiểu hầu gia Công Tôn Tế châu đầu vào với cả đám.

Tại Quốc học, Trịnh Tại Hiền cùng Công Tôn Tế, Tống Lẫm, Viên Hòa hợp thành một nhóm, rất thân thiết.

"Truyền kỳ phượng hoàng?" Trịnh Tại Hiền hỏi lại.

"Tương truyền, năm xưa thiên đế phát hiện con phượng hoàng cuối cùng của thiên giới đem lòng yêu thư sinh nọ, tức giận giam linh thức của phượng hoàng vào cây ngô đồng. Phượng hoàng ngày ngày nhớ mong thư sinh, ngô đồng cảm ứng với tình yêu của phượng hoàng, hấp thu khí âm dương của trời đất, giải phóng phượng hoàng khỏi phong ấn. Sau phượng hoàng cùng thư sinh dựng nhà dưới cây ngô đồng. Trăm năm sau, thư sinh già đi, phượng hoàng trút hết linh lực cho cây ngô đồng, hi vọng ngô đồng bảo hộ những người yêu nhau sẽ được bên nhau trọn đời rồi cùng thư sinh vào luân hồi. Từ đó, dân chúng xây chùa Vạn Đức bên cạnh cây ngô đồng, thường xuyên tới cầu nhân duyên. Ta cùng Thúy Chi nhà ta cũng là thành đôi ở đấy đấy" Công Tôn Tế kể. Thành Nam Kinh ai chẳng biết Công Tôn Tế cùng Công tôn phu nhân ân ái mặn nồng, ba năm sinh ba đứa, một đôi long phụng, một tiểu hầu tử.

Trịnh Tại hiền gật gù, quyết định sẽ dẫn Từ Anh Hạo đến chùa Vạn Đức.

.

.

.

Trịnh Tại Hiền gần đây rất bận, thường xuyên tụ tập cùng hội Tống Lẫm, Viên Hòa, Công Tôn Tế để bàn chuyện bày tỏ.

Từ Anh Hạo nhìn bóng Trịnh Tại Hiền ra khỏi phủ, nắm chặt tay.

.

.

.

"Ấy, người anh em, nương tay nương tay" Đông Anh bị Từ Anh Hạo đánh cho tơi bời, lên tiếng xin tha. Từ Anh Hạo chiêu chiêu mang sát khí, Đông Anh bên đỡ, bên tránh, chật vật vô cùng.

Từ Anh Hạo nhận ra mình hơi quá tay vội thu quyền, mặt âm trầm, ngồi xuống bên góc võ đài.

"Sao thế? Có tâm sự gì à" Đông Anh là huynh đệ thân thiết của Từ Anh Hạo, hai người thường xuyên luyện võ cùng nhau. Gần đây, Từ Anh Hạo rất thiếu tập trung khi luyện tập.

"Ta..." Từ Anh Hạo ngập ngừng. Hắn không hiểu tại sao tiểu công tử lại tránh né hắn,mấy hôm trước vẫn bình thường mà, hắn cũng không làm sai chuyện gì khiến cho tiểu công tử giận. Hơn hết, lần này khiến hắn nhớ ra tiểu công tử có bằng hữu riêng, có lý tưởng riêng, có bầu trời riêng. Tiểu công tử rồi sẽ trở thành cánh chim bay cao trên trời, lúc đó tiểu công tử có còn nhớ đến hắn?

Hắn muốn giữ tiểu công tử lại bên người, hắn muốn tiểu công tử là của hắn. Hắn kể cho Đông Anh nghe, Đông Anh giật cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, quay lại nhìn hắn:

"Huynh có nghe đến truyền thuyết chùa Vạn Đức chưa" Đông Anh hỏi.

.

.

.

Từ Anh Hạo dự định hẹn Trịnh Tại Hiền đến chùa Vạn Đức, năm lần bảy lượt định gõ cửa phòng y rồi lại thôi. Hắn do dự, hắn sợ công tử không thích hắn, hắn sợ hắn không lo được cho công tử.

Trịnh Tại Hiền tắm xong thấy bóng người in trên cửa, y biết chắc là Từ Anh Hạo, liền hít một hơi, giả bộ bình thường để che giấu trái tim đang vì hồi hộp mà đập loạn lên.

"Ca ca" Y cười.

Từ Anh Hạo không ngờ Trịnh Tại Hiền lại chủ động mở cửa, gần đây thường bỏ hắn một mình ở phủ.

"Ngày mười tháng này, huynh có bận gì không, ta sắp thi hương, muốn đi cầu công danh, ca ca có đi cùng ta không?"

Tất nhiên, Từ Anh Hạo gật đầu, hắn cầu còn không được, Chùa Vạn Đức là chùa trong câu chuyện của Phổ Lễ, Từ Anh Hạo âm thầm hạ quyết tâm.

Ngày mười tháng tám, trời trong mây trắng, Trịnh tiểu thiếu gia đeo tay nải, hứng khí ngời ngời cưỡi ngựa lên Lư Sơn, hướng về chùa Vạn Đức cùng Anh Hạo nhà mình.

Nước biếc non xanh, chùa cổ uy nghi, Trịnh Tại Hiền thành tâm thắp hương lạy phật, cầu bình an cho gia đình, cầu đạt công danh, cầu tỏ tình thành công.

Y nghiêm chỉnh dập đầu, lạy ba lạy rồi đứng dậy.

"Ca ca" Y dẫn Anh Hạo đến trước cây ngô đồng trăm năm.

Trịnh Tại Hiền trịnh trọng lấy tơ hồng màu đỏ mới cầu đươc, lòng bàn tay của y đổ mồ hôi ướt đẫm.

"Ca ca..."

Biển người mênh mông xung quanh bỗng chốc biến mất, cả thế gian chỉ còn Trịnh tiểu thiếu gia và hộ vệ của y. Từ Anh Hạo nhìn Trịnh Tại Hiền hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí liền đoán Trịnh Tại Hiền sắp nói điều gì đó rất quan trọng, có lẽ...cũng là điều hắn khao khát từ lâu.

Hắn thấy Trịnh Tại Hiền nói:

"Anh Hạo ca ca. Đệ thích huynh."

"Không biết từ lúc nào, đệ đã luôn hướng về huynh, đệ ghen khi huynh thân thiết với các cô nương khác, khi huynh dạy đệ bắn cung tim đệ đập nhanh lắm"

"Từ Anh Hạo, Trịnh Tại Hiền yêu huynh. Huynh có chấp nhận đệ không?" Trịnh Tại Hiền nhắm chặt mắt, giơ dây tơ hồng đến trước mặt Từ Anh Hạo.

Đợi một lúc lâu không thấy gì, y hé hé mắt nhìn thì phát hiện người đã chạy mất.

Trịnh Tại Hiền tỏ tình với hắn, trái tim của hắn đập thình thịch, lồng ngực như sắp vỡ ra. Hắn dự định bày tỏ với công tử, cũng dự định bị công tử từ chối, nhưng công tử nhanh hơn hắn một nhịp, tỏ tình với hắn trước. Tiểu thiếu gia...Tại Hiền...thích hắn. Hắn chưa tiếp thu được chuyện này, quá bất ngờ, quá ngạc nhiên,...quá hạnh phúc, cho nên Từ Anh Hạo chạy mất...

Trịnh Tại Hiền tựa người vào cây ngô đồng, rũ mi. Anh Hạo bỏ đi...có lẽ y dọa hắn sợ, hắn không thích y, y đơn phương. Trịnh Tại Hiền ơi là Trịnh Tại Hiền, lần đầu yêu đương đã tỏ tình thất bại rồi.

"Tiểu công tử" Trịnh Tại Hiền đang ngẩn ngơ thì Anh Hạo đi tới, kéo tay y rời khỏi chùa.

Anh Hạo đỡ Tại Hiền lên ngựa, phi nước kiệu lên đỉnh Lư Sơn. Đến nơi, hắn nhảy xuống ngựa, trân trọng ngước nhìn Trịnh tiểu thiếu gia.

"Công tử, Từ Anh Hạo nhất định sẽ làm lên nghiệp lớn, tam thư lục lễ cưới công tử"

Nói rồi cẩn thận buộc tơ hồng vào cổ tay cả hai.

Đỉnh Lư Sơn là đỉnh núi cao nhất lục địa Thành Nghiệp, đưa mắt nhìn về phía đông là nước Trần đất đai trù phú, non sông hữu tình, phía tây là nước Tô với nhiều tài nguyên khoáng sản, nước Nguyên nằm ở phía nam, đang ngày càng phát triển rực rỡ.

Thế cục ngũ quốc đã kéo dài hơn trăm năm, đang chờ đợi một bậc quân chủ tài đức thống nhất, quy về một mối.

------------------ 

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top