Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nan sản - 3 (sinh tử)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hộc" Cơn đau thấu xương từ khung chậu lan ra khắp cơ thể.

Lý Khải Xán ngồi ngửa trên đất, đắng ngắt cười, xoa bụng, quần áo ướt hết, lấm đầy bùn đất, hai cánh tay lạnh như băng đầy vết xước, môi trắng bệch, nước mưa xối xả tạo thành một dòng thác nhỏ ngay bên cạnh y.

"Không nghĩ rằng lại sinh hai đứa ở chốn rừng núi hoang vu này" Cơn đau giảm bớt, y bám tường đứng dậy, tiếp tục nói một mình.

Lý Khải Xá dùng lực toàn thân mà bước đi. Y đi rất lâu, lâu đến nỗi cơ bắp hai chân vì vận động quá sức mà mềm oặt, kéo người ngồi xổm xuống, một lần như thế bụng lại bị kéo xuống thấp hơn. Huyệt khẩu căng trướng, bụng lớn tách hai chân ra xa nhau.

"Hừ....ách". Lý Khải Xán cắn môi dưới, cố gắng chờ cơn đau qua đi.

"Khụ...khụ...ân...đau...đau..qúa ~...hự...". Lý Khải Xán gồng người, tử cung co thắt rất mạnh cùng tư thế ngồi xổm kích thích lên sản huyệt khiến y bắt đầu rặn.

Qua y văn y biết bây giờ không được rặn, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, y nhìn xung quanh. Hai bên đường tối om, một mình y chật vật ôm cái bụng to giữa đêm tối mưa bão.

Mắt càng ngày càng trầm, à, ý thức đi đâu mất rồi. Lý Khải Xán tự nói thầm, một tay gác lên bụng, cả người nghiêng đi.

Không biết đã ngất bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy bụng lại càng trầm hơn. Do trời tối nên y không nhận ra, dưới hạ thân của y ẩm ướt - là máu. Mưa cuốn máu chảy thành dòng, men theo mặt trong hai bên đùi uốn lượn xuống cẳng chân, mỗi bước đi đều để lại vệt máu.

"Thực...sự...rất...đau...a". Lý Khải Xán cảm thán, đau đớn như muốn xé rách bụng của y, hai bé con vô tri vô giác thúc vào hạ thể.

Lý Khải Xán vừa leo vừa bị cơn đau ép không bước nổi,.

"Nhẫn...nhịn...một chút...nữa nhé...Ách ~". Y vỗ về, an ủi hai bé con. Sau đó chống thân thể nặng nề bước tiếp. Hai tay, hai chân mỏi đến run rẩy, đau đớn, cả thân thể gầy gò ngập trong khó chịu, không một bộ phần nào thoải mái. Bụng vừa trướng, vừa đau, vừa cứng.

"Đến nơi...chúng ta...ư....ân.~...không..đau quá...đau...~ sẽ...khá hơn..nha~". Bàn tay chạm lên bụng lạnh buốt, trái ngược với cái trán đang nóng dần lên.

"Aaaaaaaaaaa.....ân....ân....ân...ân...ân...ân...ừ...hù..hừ...không...đừng...đừng...không......". Tiếng hét bén nhọn vang lên giữa rừng núi cô liêu.

"Hừ" Lý Khải Xán cắn chặt môi, tiếp tục kiên trì đi lên phía trên.

Tuy chậm chạp nhưng cuối cùng cũng thấy miếu nhỏ trên đỉnh núi, Lý Khải Xán nở nụ cười mệt mỏi, tóc đen bết vào khuôn mặt trắng bệch vì lạnh.

Nước mưa chảy trên mặt, trên vai, trên cái bụng đã mang thai chín tháng của y. Tay trái của y đỡ phần dưới bụng, tay phải chống lưng, chậm rì rì bước trước tượng Phật giăng đầy tơ nhện. Y chật vật ngồi lên tấm đệm dùng để đọc kinh đã rách nát. Vì mang song thai nên thể lực của y giảm rất nhiều, bụng nặng trĩu, cương cứng như gỗ, bị kép giữa hai bắp đùi.

"Chúng...ta..đến...rồi...Hự" Một cơn gò mạnh ập tới, thai phúc co chặt lại, chạm vào bộ phận mẫn cảm phía trước khiến y run rẩy yếu ớt.

Mắt nhìn đến tượng Phật trước mắt, không biết miếu này đã bỏ hoang bao lâu, xung quanh xập xệ, tan hoang.

Lý Khải Xán lảo đảo đến trước lư hương, không chịu nổi mà bám vào lư hương thở dốc.

"Thần...linh...đức...Phật...con là Lý Khải Xán...cầu cho trượng phu Mã Khắc...vô sự...cầu cho con sản tử bình an...con nguyện giảm một nửa tuổi thọ...ân...ách...để phụ thân...cầu nguyện...được chứ..." Y nói nhát ngừng, tay không ngừng xoa bụng, bụng y rắn như gỗ, hạ thể căng trướng, cả người nóng rực vì sốt cao.

Lý Khải Xán gục ngã bên lư hương, máu chảy thành vũng nhỏ. Y quyết định không thể làm ảnh hưởng đến nơi thần thánh, liền lết ra ngoài miếu. Y cố sức đi đến bên cạnh một bức tường có mái che, ngồi tựa lưng vào tường, hai chân mỏi đến mức không nhúc nhích nổi, lam y lấm lem bùn đất hòa cùng máu loãng, bên ngoài mưa vẫn xối xả .

Nghỉ ngơi một chút, rồi tự Lý Khải Xán cởi quần mình ra, động tác làm rất khó khăn, cơn đau dồn dập hơn rất nhiều. Y với tay xuống hạ thể, cửa huyệt bị giãn ra , nhưng vẫn chưa đủ.

Y lấy tay lôi kéo, hi vọng cửa huyệt có thể rộng ra thêm một chút, sau đó nâng hai chân chống lên, như vậy cửa huyệt sẽ bộc lộ rõ hơn, hài tử dễ sinh ra hơn.

" Hừ...hai đứa...yên tâm...phụ thân...sẽ sinh...hai đứa..bình..ách...an...A...AAAAAAAAAAAAAA". Hai tay cầm lấy hai đầu gối, banh hai chân rộng hết sức có thể, y ngửa người ra sau chịu cơn đau buốt chói. Dù vậy nước ối vẫn chậm chạp chưa phá.

Lý Khải Xán lần tay đến phía dưới bụng, xoa bóp hi vọng đẩy nhanh quá trình sinh sản. Y sờ thấy bụng dưới nặng trĩu, cứng như đá, xoa bóp thế nào cũng không mềm ra được, lại chạm vào vật đằng trước, cả cơ thể càng thêm chật vật.

Xoa bóp một lúc cũng không có kết quả, y nghĩ khi tư thế ngồi quỳ sẽ tốt hơn, hoặc giả là đứng lên. Phía trên y là cửa sổ nhỏ, hai chân chống trên mặt đất muốn nâng người đứng dậy nhưng bất lực trượt dài trên đất bùn nhão nhoét vì mưa to.

Sau vài lần cố sức, cuối cùng y có thể nâng người đứng dậy. Nhưng không đứng thẳng được, mà cong đầu gối, dạng rộng, đưa mông xuống thấp hơn, hai tay bám vào song cửa, mắt nhắm nghiền.

"Xuống...nào...hai đứa". Y động viên hai đứa trẻ nhưng ngoài đau đớn và mỏi mệt thì y hoàn toàn không cảm nhận được sự di chuyển của hai bé con.

Buông tay để mình ngồi xuống, y với tay xuống hậu huyệt, đưa ngón tay nong rộng tựa như những lần hoan ái cùng Mã Khắc. Cơ thể hiện tại mẫn cảm, tay vừa vào hậu huyệt, người y cứng lại. Lý Khải Xán hỗn loạn làm khuếch trương, vì gấp gáp khiến tổn cửa huyệt bị tổn thương. Cố gắng với tay vào sâu, nhưng thế nào cũng chỉ cảm thấy một khoảng không, hài tử còn chưa nhập bồn. mặc dù y đã mất rất nhiều thời gian để leo lên trên đây.

"Chẳng lẽ...khó sinh..". Nhớ lại lần Trịnh Tại Hiền sinh, Chính nhi không đủ tháng mà còn khiến Trịnh Tại Hiền vật lộn gần một ngày, huống hồ giờ bản thân y hoài thai đủ tháng, còn những hai đứa. Thêm nữa, vì là nam nên khung chậu của y khá nhỏ, đông thời chỉ dùng thuốc không đánh nát xương cốt để nối lại như Trịnh Tại Hiền nên khung chậu chỉ giãn ra một lượng nhất định.

Hài tử chậm chạp không xuống, Lý Khải Xán không thể làm gì hơn chỉ có thể yên tĩnh nằm giữa đêm tối cùng mưa lạnh chờ đợi. Chờ đợi đau đớn khôn tả trong bụng đưa hài tử di chuyển.

Mưa tạnh dần, nước chảy tí tách từ mái hiên xuống vũng nước bên dưới. Lý Khải Xán đau đớn, ôm bụng vặn vẹo cơ thể.

"Sao..có..thể...đau...đến thế..chứ". Y rên rỉ qua kẽ răng.

"Ngô~". Lý Khải Xán hữu khí vô lực run rẩy, dù nước ối chưa phá nhưng máu đã nhiễm đỏ hạ thân. Mùi tanh cùng mùi đất sau mưa ngai ngái ập vào mũi cậu.

"Ọe...khụ...khụ...đau~" Y nghiêng người nôn, tiếp sau là một tràng ho tê tâm liệt phế, cuối cùng bị cắt đứt bởi tiếng hô đau thất thanh.

Hai bé con ra sức đấm đá, tử cung không kém phần, gắng hết sức co cứng lại để đưa hai gia hỏa nghịch ngợm, gan lì này ra ngoài. Nhưng dù y đau đến phiên giang đảo hải, hài tử vẫn di chuyển rất chậm, hậu huyệt càng lúc càng trướng.

"Ư ư ư ư ư". Lý Khải Xán lấy tay đẩy bụng, y rất mệt, mệt đến nỗi chỉ muốn nhắm mắt lại, sau đó.... không bao giờ tỉnh lại nữa.

Vì thế, y phải nhanh chóng sinh hai hài tử này ra, nếu không cậu sợ mình không kịp.

"Đau...đau quá...~ Mã Khắc". Trong đau đớn đến mất lý trí, Lý Khải Xán gọi tên Mã Khắc, tên của hắn như bùa hộ mệnh, tiếp thêm sức mạnh cho y.

Thời gian qua rất lâu, đêm sâu hơn cũng lạnh hơn, Lý Khải Xán đưa tay xoa lưng đau xót, bụng vẫn như cũ, to lớn, căng tròn, cương cứng. Y vẫn trong tình trạng hạ thân lộ ra, hai chân dạng rộng, bụng kẹp ở giữa. Quần bị cởi ra vứt ở một bên.

------- 

Hết phiên ngoại phần 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top