Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 46

"Như thế nào như thế nào? Tên ngốc kia có tỏ tình không? Thành công?"

Đợi nghe thấy trả lời, Phương Ngải kêu to một tiếng. "Có lầm hay không?!" Sau đó cắt điện thoại, chạy ra đón xe đuổi giết tới nhà Hàn Chấn Thanh.

Chu Phương Ngải, Hàn Chấn Thanh, còn có Đàm Hạ Thụ, ba người ngồi trên sô pha bàn bạc.

"Không thể tin được cô ấy nói như vậy..." Phương Ngải lắc đầu thở dài, lại nhịn không được vui vẻ. "Thiên tài, Thư Dực thật sự là thiên tài! Có thể nói ra lời nói ngu xuẩn như vậy."

"Này, cậu gặp được khắc tinh rồi." Đàm Hạ Thụ cắt bỏ điếu xì gà, cười tủm tỉm. "Còn tưởng rằng cậu cũng không mất khống chế." Kết quả anh lại đối với cô gái mình thích gào lên "Anh chán ghét em"?!

Không thể tin được, đây chính là Mr.J Hàn chấn thanh? Cảnh sát hình sự quốc tế nổi danh nhất, thẩm vấn tội phạm vĩnh viễn chỉ có duy nhất một biểu lộ, là Hàn Chấn Thanh tuyệt đối tỉnh táo lý trí sao?

"Tôi bị cô ấy chọc tức." Hàn Chấn Thanh nói, tiếng nói khàn khàn còn cho thấy sự tức giận.

Đàm Hạ Thụ ha ha cười. "Cô ấy cài thuốc nổ trên người cậu rồi, chỉ cần nhấn một cái nút, cậu liền nổ tung. Ừ, quả nhiên là nhân vật hung ác, chuyên gia chất nổ cao cấp có khác."

Hàn Chấn Thanh lườm Đàm Hạ Thụ, khẩu khí u ám nói: "Cậu đại khái bị Hùng Bảo Bảo đánh quen rồi, muốn để tôi đánh thử không?!"

Không dám! Đàm Hạ Thụ cười hắc hắc, bị Bảo Bảo đánh nhiều lắm là bầm tím, để cho Hàn Chấn Thanh đánh một chưởng, chắc phải đi nằm bệnh viện.

"Ít nhất cuối cùng cô ấy cũng thừa nhận là Bạch Hạc." Phương Ngải trầm tư nói: "Về phần mấy lời nói ngu xuẩn phía sau, tôi đoán tám phần là vì cô ấy cảm thấy anh nghe nói cô ấy là Bạch Hạc, lại không có biểu hiện vui vẻ, cô ấy sợ bị anh cự tuyệt, cho nên trước hết giả bộ không sao cả, anh đừng bị cô ấy ngụy trang lừa gạt."

"Ha ha ha, cô nói có lý!" Đàm Hạ Thụ lớn tiếng cười. "Tôi có thể lý giải a!"

Hàn Chấn Thanh tổng cộng cũng chỉ có vài cái vẻ mặt, anh từng được huấn luyện đặc biệt, chuyện khó giải quyết cũng không thể khiến anh nhíu mày lại, huống chi chuyện Thư Dực là Bạch Hạc, anh đã sớm biết rồi, càng không có khả năng đưa ra cái vẻ mặt vui sướng gì. Đàm Hạ Thụ hỏi Hàn Chấn Thanh: "Này, lúc ấy cậu có nở nụ cười không?"

Hàn Chấn Thanh lạnh lùng liếc Đàm Hạ Thụ một cái. "Rốt cục cô ấy cũng nói ra cô ấy là Bạch Hạc, trong nội tâm của tôi rất kích động."

"Tôi biết rõ, nhưng cậu có cười hay không?"

"Tôi rất chân thành nghe cô ấy nói."

"Cậu có cười hay không?"

"..." Lúc ấy anh cười không nổi, anh thực sự chờ mong cô sẽ nói, cho nên...

Đàm Hạ Thụ cùng Chu Phương Ngải một trái một phải, nhất trí trừng mắt nhìn Hàn Chấn Thanh. Hàn Chấn Thanh ngồi ở giữa, lông mày run run, gò má hơi nóng, đột nhiên có chút xấu hổ.

"Vậy là anh ta không có cười." Phương Ngải tổng kết, buông tay.

"Cậu nói cậu nghiêm túc nghe cô ấy nói chuyện, vậy thì nguy rồi, trời biết cái vẻ mặt chăm chú của cậu thực rất dọa người!" Đàm Hạ Thụ bỏ đá xuống giếng.

Hàn Chấn Thanh sắc mặt trầm xuống, có chút khó chịu, hai người kia là như thế nào đây? Bắt đầu phê đấu anh hay sao?

"Này này, nếu như tôi là cậu, khi Đinh Thư Dực nói cô ấy là Bạch Hạc, tôi lập tức vỗ tay tán thưởng -" Đàm Hạ Thụ nói: "Phụ nữ giỏi nhất là, khi cậu nhăn mày một cái, bọn họ liền bắt đầu nghĩ lung tung, hơn nữa cam đoan là không nghĩ theo chiều hướng tốt."

Hàn Chấn Thanh thưởng cho Đàm Hạ Thụ cái nhìn bái phục.

Phương Ngải cũng tới quấy rối: "Nếu như tôi là anh, Thư Dực vừa nói cô ấy là Bạch Hạc, tôi lập tức ngửa mặt lên trời cười dài, tiến lên ôm lấy cô ấy mà mừng phát khóc ~~"

"Không phải chuyện của các người, đương nhiên là nói nghe rất nhẹ nhàng." Liếc nhìn hai kẻ đang hả hê, Hàn Chấn Thanh lành lạnh nói, phớt lờ hai kẻ đang cười vui sướng.

"Ai kêu cậu yêu Đinh Thư Dực?" Đàm Hạ Thụ nhún vai nói: "Giống Hùng Bảo Bảo nhà tôi, nữ trung anh hào, tôi đâu cần phiền não nhiều như cậu, Bảo Bảo làm người rất sảng khoái."

"Ừ, đánh người cũng rất sảng khoái." Hàn Chấn Thanh đáp trả.

"Tôi vốn tưởng rằng lần này thành công, không nghĩ tới biến thành như vậy." Còn càng hỏng bét hơn! Phương Ngải gãi gãi tóc, nổi giận!

Hạ Thụ hỏi Hàn Chấn Thanh: "Này, vậy còn kết hôn hay không?"

"Hàn Chấn Thanh ──" Phương Ngải thoáng cái theo chân hỏi: "Theo như lời anh nói với Thư Dực, anh muốn lấy tôi à?"

Trừng mắt nhìn hai người này, Hàn Chấn Thanh nghiêm mặt nói: "Tôi muốn lấy Đinh Thư Dực." Nói đùa sao, tức thì tức, nhưng vẫn là yêu cô.

"OK!" Phương Ngải xoa tay. "Chúng ta lên kế hoạch hôn lễ."

"Tình yêu mất đi thật bi thảm ~~" Đàm Hạ Thụ huýt sáo.

Hàn Chấn Thanh thở dài. "Tên ngốc kia, đại khái đã nói thật..."

"Để cho Thư Dực khóc chút cũng tốt, như vậy đến lúc đó mới có niềm vui bất ngờ!" Phương Ngải cười hì hì.

Hàn Chấn Thanh lo lắng cho cô. "Không biết cô ấy bây giờ đang làm gì..." Đợi cô thừa nhận yêu anh quá khó khăn, trực tiếp lấy về nhà rồi bức cung còn tốt hơn.

"Cô ấy tám phần là đang khóc." Đàm Hạ Thụ vuốt cằm trầm tư. "Cậu nói cậu chán ghét cô ấy, nếu như tôi nói vậy với Bảo Bảo, nhất định sẽ bị đạp chết."

"Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang tự kiểm điểm xem mình có bao nhiêu đáng giận, tự làm hỏng hạnh phúc của mình, có lẽ đang núp ở trong chăn mà khóc ~~" Phương Ngải nói khiến Hàn Chấn Thanh thực tức giận -Tôi giết sạch các người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: