Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Chốn mê ảo (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi môi hơi khô hanh của Ngôn Băng Vân còn mang theo hơi lạnh, nhưng đầu lưỡi lại ướt át ấm áp vô cùng, cẩn thận từng li từng tí mà chạm chạm vào khóe môi hắn, sau đó không dám nhúc nhích nữa. Sợi dây lý trí dưới đáy lòng hắn cuối cùng cũng bị kéo căng đến cực hạn, hoàn toàn đứt đoạn. Tạ Doãn siết chặt hai tay, bá đạo ngang ngược mà ra sức hôn lại y. Hắn hôn thật sự rất sâu, bởi vì đối phương ngoan ngoãn thuận theo cùng thẹn thùng nghênh đón mà càng thêm động tình, nhưng dù đã nếm hết mỗi phần ngọt ngào trên đôi môi của người trong lòng thì vẫn như lần đầu, không thể cảm thấy đủ.

Tạ Doãn dời môi về vành tai xinh đẹp của Ngôn Băng Vân, nhẹ nhàng mơn trớn. Làn da của Ngôn Băng Vân còn vương hơi lạnh, nhưng rồi cũng sẽ bị hắn ủ nóng thôi, từ vành tai đến bên cổ, hắn không buông tha bất kỳ một tấc da thịt nào, cực kỳ kiên nhẫn, từng bước khát cầu. Cuối cùng hắn thỏa mãn mà nhìn sắc mặt của người trong lòng dần dần ửng hồng, hàng mi dài đen nhánh buông xuống, đổ bóng lên đáy mắt ngập ánh nước.

"Em đẹp quá đi mất..."

Hắn ghé sát vào bên tai Ngôn Băng Vân, thanh âm trầm thấp gợi tình, nói:

"Thật muốn giấu kín em đi, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy."

Hắn bất thình lình ngậm lấy phần dái tai đầy đặn kia, đầu lưỡi khẽ liếm, như đang thưởng thức mỹ vị trần gian, nghe thấy người trong lòng không nhịn được mà phát ra một tiếng hừ nhẹ ngắn ngủi từ sâu trong cổ họng, gần như ngay lập tức khiến máu nóng trong cơ thể hắn sôi trào. Trong tiếng thở dốc ướt át nóng bỏng, Tạ Doãn nghe được thanh âm của chính mình bởi vì khát khao mà trở nên trầm khàn:

"Tiểu Ngôn, em... thích ta sao?"

Hắn khẽ hôn lên cần cổ thon thả của Ngôn Băng Vân, một tay cầm lấy đai lưng của đối phương, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái... Nhưng hắn cố hết sức kiềm chế, không hề làm gì, giống như vì khát vọng mà khẩn cầu, lại giống như xấu xa dụ dỗ.

"Nói em thích ta đi, ta muốn nghe em nói."

Người trong lòng hắn mím môi thật chặt, chỉ phát ra những tiếng thở dốc càng lúc càng thêm hỗn loạn. Tạ Doãn kiên nhẫn không buông, chuyển sang hôn lên mi mắt của Ngôn Băng Vân, rồi dọc theo sống mũi cao thẳng trượt xuống dưới, một lần nữa ngậm lấy đôi môi mê người kia, đầu lưỡi chỉ mơn trớn nơi khóe miệng chứ không xâm nhập.

"Phụ hoàng ban hôn cho ta, nhưng ta không đồng ý. Người cũng giận lắm, nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ vì Người đã đồng ý với mẫu phi của ta, sẽ cho phép ta chỉ cần ở bên người mà mình thật lòng yêu thương." Từng nụ hôn phớt của Tạ Doãn hệt như là lửa nhỏ chậm rãi hòa tan hết thảy, giọng nói vốn dĩ trầm thấp lạnh nhạt giờ phút này cũng đã thấm đẫm nhu tình, "Ta chỉ thích em, thích em đến mức ngay cả bản thân ta cũng không tưởng tượng nổi... Ta đã nói là sẽ để em đi, nhưng chỉ vừa nghĩ đến thôi thì đã cảm thấy trái tim đau như muốn chết lặng. Nhưng cuối cùng em vẫn sẽ rời đi thôi, có phải không? Em ở lại bên cạnh ta, chẳng qua là vì muốn xây dựng lại quân Ninh Viễn mà thôi... Em thích ta sao? Cho dù chỉ là một chút thôi?"

"Thích chàng..." Tạ Doãn bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, chỉ sợ bản thân nghe nhầm. Ngôn Băng Vân lại học theo động tác của hắn, nghẹn ngào đáp lại nụ hôn nhẹ bẫng kia, cầm lấy tay hắn rồi chậm rãi dẫn dắt hắn tháo đai lưng của chính y ra, giọng nói thật mỏng thật nhẹ, thậm chí còn hơi run rẩy, "A Doãn, ta thích chàng..."

Quần áo bị cởi ra từng cái từng cái một, khi trên người chỉ còn lại một bộ trung y cuối cùng, cả hai vừa ôm vừa hôn mà ngã lên giường. Tạ Doãn chống tay xuống giường xoay người một vòng, lập tức đặt Ngôn Băng Vân dưới thân. Trung y vạt chéo vốn đã mở thật rộng, trong lúc lôi lôi kéo kéo thì dây áo cũng đã lỏng ra, cho nên hắn dễ dàng nhìn thấy hai điểm hồng nhạt trước ngực của người trong lòng, chúng như nở rộ trên làn da trắng nõn, chẳng khác nào một lời quyến rũ vô tội. Hai mắt Tạ Doãn dần dần tối sầm xuống, theo bản năng đưa tay khẽ vuốt ve, nghe được người trong lòng phát ra từng tiếng nức nở ám muội mơ hồ, nhìn thấy đôi mắt vốn sáng trong kia nhuốm dần vẻ mê ly khi lần đầu nếm qua sắc dục. Vạt áo lỏng lẻo hoàn toàn rộng mở, Tạ Doãn cúi người xuống, hôn dọc một đường theo vạt áo rộng mở, hôn từ xương quai xanh tinh tế đến dưới mạn sườn, sau đó quay về trước ngực, ngậm lấy điểm hồng phớt nhô lên trên phần ngực đối diện, dịu dàng liếm mút, thưởng thức kỹ càng, tận đến khi nó từ hồng phớt biến thành ửng đỏ, bóng loáng ánh nước, trở nên non mềm ướt át.

Ngôn Băng Vân vặn vẹo cơ thể, cảm thấy khó mà nhịn nổi, thỉnh thoảng lại phát khóc mà đè nén khoái cảm, phát ra một tiếng thở dốc rên rỉ mị hoặc, rồi rất nhanh cắn chặt môi lại, giống như không muốn nghe thêm bất kỳ một thanh âm nào làm người khác nghe thấy phải thẹn thùng phát ra từng miệng mình nữa. Tạ Doãn bèn dùng lưỡi cạy mở khóe miệng y, dịu dàng ra lệnh:

"Không được che giấu, ta thích nghe..."

Bàn tay rộng lớn mơn trớn trên vòng eo tinh tế, Tạ Doãn cảm nhận được thắt lưng dẻo dai cũng giống như cơ thể của người kia, dưới lòng bàn tay hắn, vì ẩn nhẫn mà căng chặt, vì kiềm chế mà run rẩy. Hạ thân của hai người áp sát vào nhau, đôi bên cùng cảm nhận được khát vọng của đối phương. Ngôn Băng Vân dường như muốn vươn tay đẩy hắn ra, lại chẳng có chút sức lực nào, tay cũng bị hắn nắm lấy rồi đưa lên miệng khẽ hôn nhẹ. Tay còn lại của Tạ Doãn rời khỏi vòng eo của y rồi trượt xuống bên dưới, khoảnh khắc vật giữa hai chân vừa bị hắn cầm được, Ngôn Băng Vân nức nở mà rên lên thành tiếng, yết hầu xinh đẹp khẽ trượt lên trượt xuống. Y bám chặt vào bắp tay săn chắc của hắn, trong mắt có hoảng hốt cùng chênh vênh đan xen, lại làm cho Tạ Doãn càng muốn bắt nạt y hơn, thầm nghĩ đè nghiến y dưới thân rồi hung hăng mà yêu thương, nếm thử nước mắt vì khoái cảm mà lăn dài trên mặt y, nghe được y nỉ non nhỏ giọng cầu xin. Tạ Doãn dần dần có chút mất khống chế, cố gắng vuốt ve chiều chuộng vật trong tay, móng tay được tu sửa gọn gàng thỉnh thoảng lại gảy nhẹ phần đầu rồi nấn ná mân mê, chỉ qua phút chốc, Ngôn Băng Vân đã rùng mình một cái rồi bắn hết ra lòng bàn tay hắn.

Thân thể mà hắn khát vọng còn mẫn cảm hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, còn người mà hắn luôn ao ước vẫn đang thở dốc kịch liệt, gần như vùi nửa bên mặt vào trong chăn. Tạ Doãn rướn tới hôn lên gò má ửng hồng kia, lại còn lướt môi qua khóe mắt vương ánh nước, rõ ràng bản thân hắn là người chơi xấu trước, thế mà vẫn muốn ra vẻ đáng thương vô tội mà bán thảm:

"Tiểu Ngôn, hôn ta đi mà..."

Mà một khi Ngôn Băng Vân mềm lòng chiều theo, ngay sau đó y sẽ phát hiện ra bản thân lại rơi vào cạm bẫy ngọt ngào mà người kia giăng ra. Tạ Doãn suồng sã vuốt ve thân thể y, đầu ngón tay xoa tròn nơi khó mà mở miệng gọi tên ở phía sau y, đồng thời vừa hôn vừa liếm vành tai y, dùng thanh âm trầm thấp ám muội mà gọi:

"Tiểu Ngôn... Tiểu Ngôn..."

Tạ Doãn đang cầu xin sự cho phép của y. Ngôn Băng Vân không biết bản thân có thể kỳ vọng điều gì, cũng không biết tương lai liệu có thể may mắn mà tìm được người phù hợp với sự kỳ vọng của y hay không, chẳng qua là giờ phút này y không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa. Trước đây y luôn cảm thấy, chuyện tình cảm đương nhiên là phải suy xét lâu dài, bởi vì nó liên quan đến tương lai xa đằng đẵng. Nhưng hiện giờ y mới hiểu được rằng, hóa ra thật sự sẽ có một người như vậy xuất hiện trong đời mình, chẳng sợ chỉ có thể chiếm được trong giây lát ngắn ngủi, cũng đủ để bản thân cam tâm tình nguyện mà trả giá bằng mọi thứ. Y ngẩng đầu lên, chủ động hôn Tạ Doãn, hai chân mở rộng rồi quấn lấy thắt lưng của thiếu niên, dùng hành động thay câu trả lời.

Khoảnh khắc cơ thể bị ngón tay xâm nhập, Ngôn Băng Vân còn đang hết lần này đến lần khác nghĩ rằng, hóa ra y thật sự rất thích Tạ Doãn, thích đến mức ngay cả bản thân y cũng thấy sợ hãi...

Tạ Doãn là Hoàng tử, cho dù không tham gia triều cục, cũng không thể cùng một nam tử bên nhau trọn đời. Từ xưa đến nay không có bất kỳ Hoàng tử của một triều đại nào dám làm ra việc kinh thiên hãi tục đến bậc này.

Dù y không muốn rời đi, thì cũng có thể ở cạnh hắn được bao lâu đây...

Hoàng tử cuối cùng cũng phải có một vị Hoàng phi, nhưng Hoàng phi lại vĩnh viễn không có khả năng là một nam nhân...

Nếu có thể, y cũng bằng lòng mãi mãi đứng ở phía sau Tạ Doãn, nhìn hắn thành hôn rồi sinh con, nhìn hắn con cháu đầy nhà, tận đến khi dần dần già đi...

Y mơ mơ màng màng nghĩ, hóa ra, y đã thích Tạ Doãn đến mức này rồi.

Tạ Doãn dừng động tác lại, vô cùng dịu dàng mà hôn lên khóe mắt y:

"Có phải là đau lắm không?"

Một tay y ôm lấy lưng Tạ Doãn, một tay lại bám lên bả vai hắn, lắc lắc đầu.

"Nhưng mà em đang khóc..."

"Ta không sao.." Ngôn Băng Vân tựa cằm lên vai thiếu niên, không muốn để đối phương nhìn thấy vẻ mặt của mình khi nói ra những lời này, thở dốc nói: "Không muốn ngón tay, ta muốn chàng..."

Dương vật cương cứng nóng rãy lập tức thúc về phía trước, sau đó chậm rãi tiến sâu vào bên trong từng chút từng chút một. Tạ Doãn cảm thấy được người trong lòng toàn thân run rẩy, vẻ mặt giống như đang phải chịu đựng một loại đau đớn khó nói thành lời, chỉ có ánh mắt ướt át khiến người ta si mê kia vẫn trông mong nhìn về phía hắn. Bọn họ trán tựa vào trán, Tạ Doãn yêu chiều mà hôn lên mi tâm đang nhíu chặt của Ngôn Băng Vân, vuốt ve mái tóc đen dài, cuối cùng dùng sức thúc mạnh một phát vào trong, đâm thẳng đến nơi sâu nhất.

Ngôn Băng Vân bỗng dưng ưỡn mạnh thắt lưng, cơ thể tạo thành một đường cong ưu mỹ mà hữu lực, ướt át nũng nịu mà gọi:

"A Doãn..."

Đó là chỗ mà vừa rồi ngón tay không thể tìm thấy, Tạ Doãn rút ra một chút, sau đó lại thúc vào, mới đầu còn có thể miễn cưỡng mà khống chế độ mạnh yếu, dần dần bắt đầu rút ra rồi thúc vào vừa nhanh vừa mạnh. Vật đang chôn trong thân thể Ngôn Băng Vân hệt như một con thú nhỏ nóng nảy, cuối cùng cũng tìm được một chỗ thoải mái để an thân, bị vách thịt ướt át nóng bỏng bao quanh, nhận được cảm giác ngọt ngào sung sướng muốn chết. Hắn nghiền qua nghiền lại điểm mẫn cảm đó, cảm nhận được hậu huyệt của người kia xoắn chặt lại khi hai thân thể trẻ tuổi lần đầu tiên nếm thử trái cấm quấn quýt bên nhau. Nước mắt bị khoái cảm từ phần dưới cơ thể truyền lên ép trào ra khỏi khóe mi của Ngôn Băng Vân, không nhịn được mà rên rỉ theo nhịp cử động của hắn, giọng nói vốn êm tai được tình dục gột rửa qua lại càng thêm du dương động lòng người.

"A Doãn... ưm... a..."

Khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày của Ngôn Băng Vân hoàn toàn bị hắn đâm nát, khóe mắt ửng hồng ướt đẫm ánh lệ, tay chân mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể cố gắng bấu chặt lấy vai hắn mà nhỏ giọng cầu xin:

"Chậm một chút..."

Tạ Doãn đã không cách nào dừng lại được nữa rồi. Hắn cũng không biết phần yêu thương này bắt đầu từ khi nào, năm đó mới sáu tuổi còn chưa hiểu thế nào là ái tình, sau khi lớn lên lúc mới gặp lại chẳng qua cũng chỉ cảm thấy Ngôn Băng Vân có chút đáng thương... Cho nên đến cùng là bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Ngay chính bản thân hắn cũng không biết rõ nữa, hắn chỉ biết bản thân không thể nào mà dừng lại được nữa rồi. Ngôn Băng Vân lúc này đang rúc vào trong lồng ngực hắn, bởi vì động tác của hắn mà rên lên từng tiếng nức nở, để lộ ra vẻ mặt mềm mại yếu đuối khiến kẻ khác phải mê muội mà trên đời này chỉ có mình hắn mới thấy được. Chỉ cần nghĩ đến điều này, cả người hắn đã nóng bừng lên, hạnh phúc tới mức không nói thành lời. Tốc độ của hắn thoáng chậm lại, hôn khô hết nước mắt của người trong lòng, rồi lại tựa trán vào trán của đối phương đòi một cái hôn. Ngôn Băng Vân vừa nức nở vừa hôn nhẹ lên môi hắn, Tạ Doãn lại vẫn chưa cảm thấy đủ:

"Nói em thích ta đi, ta muốn nghe nữa."

Không biết là Ngôn Băng Vân vẫn còn thẹn thùng hay là chẳng còn chút sức lực nào nữa, nhưng tóm lại là y không chịu nói. Tạ Doãn bèn cúi xuống liếm mút nhay cắn đầu vú đã có chút sưng đỏ đang ưỡn thẳng lên, hạ thân cũng chậm rãi miết qua vách thịt non mềm, lại cố gắng nhẫn nhịn tránh đi điểm mẫn cảm mê người kia.

Chẳng khác nào vừa cảm thấy thỏa mãn lại không nhịn được mà tham lam nhiều hơn, vừa sợ y đau nhưng mà lại muốn làm y khóc. Từ rất lâu rồi Tạ Doãn đã ý thức được một việc, khi đối mặt với Ngôn Băng Vân, con người từ trước đến nay luôn phóng khoáng tùy ý như hắn sẽ trở nên mâu thuẫn như vậy, trái tim hệt như là bị một sợi dây vô hình trói chặt, mà người đang cầm lấy đầu dây chính là Ngôn Băng Vân. Mỗi hành động mỗi cử chỉ của đối phương, cho dù chỉ là khẽ nhíu mày hay cười nhẹ, đều dễ dàng nắm chặt lấy đáy lòng hắn.

"A Doãn..."

Giọng nói của Ngôn Băng Vân cũng đã trở nên ướt át, hai chân quấn chặt lấy eo hắn hơn, trên trán mướt một tầng mồ hôi mỏng, vừa ấm ức vừa khao khát mà nhìn hắn. Tạ Doãn dùng phần nghị lực lớn nhất của cả đời này mà một lần nữa dụ dỗ y:

"Nói đi Tiểu Ngôn, nói em thích ta đi."

Ngôn Băng Vân chớp chớp mắt đầy tội nghiệp, bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn rồi níu xuống, ghé sát bên tai mà nỉ non gợi tình:

"Ta thích chàng, cái gì cũng bằng lòng cho chàng. A Doãn, ta yêu chàng..."

Lúc y vừa nói xong câu đó, Tạ Doãn phát hiện ra rằng, có hai lọn tóc từ mái tóc đang tản ra cùng một chỗ của hai người đã đan lại thành nút kết từ khi nào rồi.

Kết tóc cùng tri kỷ, bên nhau đến đầu bạc...

Trong nháy mắt, hệt như có một cơn sóng mãnh liệt dâng lên rồi lập tức nhấn chìm hắn. Tạ Doãn nâng mông Ngôn Băng Vân lên rồi kéo mạnh về phía mình, đồng thời dốc sức đâm mạnh vào bên trong y, thúc vào sâu hết mức có thể, đâm nát bấy tiếng nức nở cùng rên rỉ xin tha của người trong lòng. Nước mắt của Ngôn Băng Vân ứa ra đứt quãng, tính khí phía trước không ngừng cọ xát vào cơ bụng săn chắc của hắn, tinh dịch ướt át trơn nhớt bắn đầy lên người hắn. Mà lúc Tạ Doãn đã gần như không thể khống chế được nữa lại nghe được một tiếng rên sung sướng nặng nề của người trong lòng, khoái cảm từ đuôi xương cụt đánh thẳng vào đại não, hắn ưỡn thắt lưng điên cuồng thúc mạnh vài nhịp liên tiếp, sau đó đẩy cả hai người lên đỉnh mây mưa cùng một lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#doanngon