Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Vũ văn đã nói rõ chuyện scandal tình cảm kia là giả, nhưng hết lần này đến lần khác Vũ Văn toàn làm những hành động 'khiêu khích', bác bỏ chính lập luận mà ảnh đưa ra.

Trong đầu Thiên Trí Hách nghĩ vậy.

Tỷ như nói, hôm qua sau khi phát ngôn động đình mang tính toàn cầu của Vũ Văn gây xôn xao dư luận, bạn nhỏ Thiên - chưa từng có kinh nghiệm về yêu đương tuổi học trò liền đờ ra vài giây, sau đó mặt đỏ như trái cà chua lao ra khỏi phòng. Phải mất đến năm phút dội nước đá lạnh để cậu bé bình tĩnh lại, tự mắng mình sao dễ xấu hổ. Cậu rõ ràng biết đó là câu nói phát ra từ miệng một người lúc nào cũng thích trêu chọc quần chúng, lấy phá hoại ăn hại làm thú vui tao nhã, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, cậu lại tin vào nó, thậm chí còn muốn biến nó thành sự thật.

Điên mất . . .

Thiên Trí Hách vò tóc nhìn chính mình trong gương, tự nhủ rằng mình chỉ giữ Vũ văn lại là xuất phát từ lòng từ bi phổ độ chúng sinh, cảm thương trước hoàn cảnh chó cắn áo rách trôi nổi lềnh bềnh của học trưởng lớp trên, hoàn toàn không có ý gì khác. Biết đâu Vũ Văn đang bệnh nên nói sảng?

Thiên Trí Hách không thích điều này.

"Có khi lại là thật ấy. . ." Cậu lẩm bẩm, sau đó hoảng hốt đánh nước vào mặt mình. A a a chắc chắn là chơi với Vũ Văn nên nhiễm mặn tư duy hỗn loạn của anh ấy rồi!

Thiên Vũ Văn mà có ở đây, đảm bảo ôm bụng cười sằng sặc. Con trai gì đâu mà manh manh như nhi đồng mới lớn ấy!

"Được rồi, mình đang làm gì vậy, mình phải an tĩnh lại, an tĩnh lại, nhẹ nhàng thôi, chậm rãi thôi. . ."

"Chậm cái gì cơ?"

Thiên Trí Hách á khẩu nhìn Vũ Văn tần ngần đứng một đống trước cửa, điếng người chết lặng lắp bắp: "Anh. . .sao lại ở đây?"

"Thấy cậu hoảng quá tôi đi theo xem có giúp được gì không. Tôi là người tốt mà." Vũ Văn cắn cắn ngón tay, nghi hoặc nhìn nhìn: "Đang làm gì thế? Tắm hả? Vậy tắm đi. Tôi không nhìn đâu. Yên tâm, tôi quân tử lắm."

". . ."

"Mặt cậu như kiểu 'còn lâu mới tin' ý -_- " Vũ Văn lừ mắt: "Tôi đi là được chứ gì."

"Không, không có đâu. . ." Thiên Trí Hách hốt hoảng vội chụp tay Vũ Văn lại: "Anh vào tắm đi!"

". . ."

". . ."

"À há. . ."

Vũ Văn nhướng mày nhìn Thiên Trí Hách, bán tín bán nghi --- Muốn tắm-chung?

Thiên Trí Hách chết lặng tập hai, lắc đầu nguầy nguậy --- Không không không!!

Vũ Văn híp mắt nguy hiểm, ngờ vực vô bờ --- Cậu chắc chứ?

Thiên Trí Hách vẫn liều mạng lắc đầu --- Không mà!!!

"Tiểu Thiên Thiên. . ." Vũ Văn đột nhiên vỗ vai Thiên Trí Hách, thở dài "Tôi biết tôi đẹp-toàn-diện, nhưng cậu không cần ngưỡng mộ tôi đến mức đó đâu. Nói cho cậu nghe, Thiên Vũ Văn này trừ ba ba ngày xưa từng ẵm bồng chăm sóc ra, cho tới tận bây giờ chưa từng có người nào nhìn qua, chính là, bla bla bla hết. Cậu cũng không ngoại lệ đâu."

Sau đó hồn phiên trên mây, nhảy chân sáo tíu tít bay về phòng.

Thiên Trí Hách: ". . ."

Người này có thật sự còn bệnh không đấy?

Quay về thực tại, Thiên Trí Hách hiện đang giãy đành đạch trong cái đống suy tưởng loạn cào cào của chính mình. Cậu kề mặt sát cửa sổ, nhìn đôi bướm bay lượn bên nhau, quấn quít ngọt ngào như tình nhân trẻ tuổi. Em vờn anh, anh nhường em, em lại chọc anh, anh vẫn nhường em. . .cánh bướm đỏ tươi sặc sỡ chấm li ti những vệt tròn vàng sáng, nổi bật rực rỡ giữa vườn cây héo quắt. Trong tình hình này thường thì con người ta sẽ say đắm mặn nồng thả hồn vào thiên nhiên để xuất khẩu thành thơ, nhưng Thiên Trí Hách lại lạnh hết cả người, dở khóc dở người nhớ lại một câu chuyện mà Vũ Văn lảm nhảm trước kia.

[Ngày xưa ngày xưa, có hai người cùng một trường học yêu nhau. Người này bị bệnh chết, người kia liền đào một cái hố rồi nhảy xuống, sau đó ở trong lòng đất biến thành loài côn trùng. Người đời gọi đó là tình yêu bươm bướm. (Butterfly Loves).]

Mặt Thiên Trí Hách méo xệt luôn.        

Bi kịch Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài nổi tiếng thê lương mà Vũ Văn cũng xuyên tạc cho được. Thiệt không biết nói gì nữa. . .

Bóng đen đột ngột xuất hiện trước khung cửa sổ, chắn mất nguồn sáng duy nhất trong căn phòng. Vũ Diệp mỉm cười nhìn nhìn đứa cháu nhỏ nằm bẹp trên bàn, mở miệng trêu chọc:

"Sao vậy Thiên thiếu? Mới sáng sớm đã không có tinh thần, đang sầu não cái gì đây?"

Thiên Trí Hách ngóc đầu nhìn Vũ Diệp, nửa ngày sau mới lặng lẽ thở dài, lắc đầu tỏ vẻ nghiêm trọng: "Chú không biết đâu."

". . . Con mới bao nhiêu tuổi chứ." Vũ Diệp bất lực gõ đầu đứa bé một cái "Nói chú nghe xem."

Vũ Diệp là em trai nuôi của ba ba Thiên Trí Hách, từ nhỏ tinh thông tây đông kim cổ, sách vở kiến thức tích lũy qua quá trình trưởng thành cũng đủ đè chết người ta, có thể coi là một cuốn từ điển sống khai thác thông tin miễn phí. Mặc dù người chú này tính tình có chút kỳ quặc tùy hứng lại thường xuyên đi mây về gió, chớp tắt xuất hiện như chim bay qua đường nhưng trước giờ chú chưa từng làm chuyện gì gây hại đến ai, trái lại còn sở hữu công phu tuyệt học giữ bí mật siêu đẳng.

Chính là kiểu mỹ nam đẹp rạng ngời tơi bời, hình mẫu lý tưởng trong tiểu thuyết chợ trời.

Quan trọng nhất, Thiên Trí Hách là đứa nhỏ Vũ Diệp cưng chiều hơn so với bất kỳ đứa cháu nào trong nhà. Cho nên, Thiên Trí Hách ngẫm nghĩ một hồi cũng kéo Vũ nhị thúc vào phòng khách, thần thần bí bí thỏ thẻ tâm sự. Có thể nhận được lời khuyên chân thành cũng tốt, may ra nhẹ nhõm phần nào.

"Con đã biết phiền não nhân sinh cuộc sống rồi ấy hả?" Vũ Diệp suýt chút nữa sặc nước bọt, trợn mắt hết hồn: "Đầu gỗ cũng mắc vào lưới tình nguy nan trùng trùng?"

"Chú nói gì vậy? Đầu gỗ nào nha?" Thiên Trí Hách ngơ ngác "Con chỉ là đang nói. . ."

"Con thích người ta rồi còn gì!"

". . ."

Vũ Diệp đắng nghét nhìn Thiên Trí Hách vẫn còn đần mặt im như phỗng, ngáo ộp ngốc nghếch, nhịn không được véo mặt thằng bé một cái:

"Nhớ thương liên tục, nhìn con bướm cũng nghĩ đến người ta, còn vác người ta về nhà." Ông chú nấc cụt muốn hộc máu: "Con còn cái gì chưa làm nữa không?!"

"Tắm a." Thiên Trí Hách buộc miệng nói, nói xong lập tức lấy hai tay bịt mỏ lại, tự giật thót với chính mình.

Vũ Diệp há miệng to đến nỗi có thể đút cái chén vào, mãi một lúc lâu sao mới từ từ vươn tay bẻ khớp hàm lại, nghiêm chỉnh nghiêm chỉnh nỗ lực làm cho mình đừng rơi khỏi ghế. Hít sâu một hơi, Vũ Diệp hỏi:

"Mấy tháng rồi?"

"Gần một học kỳ rồi."

Thiên Trí Hách đơn thuần trả lời, thằng bé tưởng chú hỏi mình và Vũ Văn quen biết nhau bao lâu, đâu có nghĩ tới cơn huyết áp vẫn ngoan ngoãn ngủ yên trong người Vũ thúc giờ sắp có nguy cơ bùng nổ. Vũ Diệp hít sâu hít sâu, run rẩy hỏi tiếp: "Có tự nguyện hay không?"

"Có. . .Nhưng tự nguyện gì ạ?"

Vũ Diệp xắn tay áo, lao vào chụp lấy Thiên Trí Hách làm thằng nhỏ giật bắn người, hành vi bạo lực thế nhưng vẻ mặt lại như sắp khóc đến nơi. Ba mẹ Thiên Trí Hách đi du lịch giao nó cho Vũ nhị thiếu, chú lại chạy rông ở ngoài bỏ mặc cháu nó hành sự lỗ mãng không nghĩ tới hậu quả. Mẹ Thiên mà biết đảm bảo Vũ Diệp tự sát chết luôn, uy tín bấy lâu nay như dã tràng xe cát. . .Vũ Diệp nước mắt cũng sắp trào ra, nghẹn ngào nhìn trần nhà giả điên.

"Chú giống Vũ Văn thật đấy."

"Vũ Văn?" Vũ Diệp thoắt cái tỉnh quèo, nhíu mày đăm chiêu: "Là ai?"

". . .Chính là người cháu vừa nói."

Cháu dâu nhỏ đó hả? Vũ Diệp ngỡ ngàng, có chút không dám tin: "Thiên Vũ Văn, bé trai, học năm hai trường trung học TF, có ba tên là Thiên Lạc?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top