Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NGOẠI TRUYỆN: Vợ Chồng Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Từ ngày Vũ Diệp chuyển về sống chung với cha con Thiên Vũ Văn, nó liền bị cho de, tống cổ ra phòng khách ở không thời hạn. Có vài hôm đang ngủ ngon thì chú hai từ đâu xộc vào nhà, chẳng nói chẳng rằng đã kéo Vũ Văn xềnh xệch ra ngoài khiến thằng bé từ một soái ca hồng hào tươi rói trở thành tín đồ gấu trúc, so với những ngày tháng bị Karry xoay vòng còn đáng sợ hơn.

Người lớn thật là khó hiểu. . .

"Hay là anh sang nhà em ở đi?"

Vũ Văn liếc nhìn Thiên Trí Hách, sau vài tháng đã tiến hóa thành một thiếu niên thanh tú sáng ngời, chiều cao tăng mạnh và đang lăm le vượt mức cân bằng - trong lòng phiền muộn không dứt.

"Qua nhà cậu? Qua nhà cậu rồi cậu có ăn hiếp tôi không?"

"Không, không đâu mà. . ."

Thực ra Vũ Văn đối với ngôi nhà đó vẫn nhớ mãi không quên, tỷ như nói trong phòng khách có TV áp tường siêu mỏng, phòng bếp có tủ trữ vĩnh viễn đầy ắp đồ ăn, phòng ngủ có giường queensize thoải mái đa dạng, phòng tắm có bồn lớn tha hồ vùng vẫy. . .Nhưng nói gì thì nói, nhà người ta thì ở hoài cũng kỳ lắm.

Sau này lấy Thiên Trí Hách thì không còn là 'người ta' nữa rồi.

Nội tâm Vũ Văn giãy giụa, ở hay không ở, lấy hay không lấy. . .

Rốt cuộc, chiều hôm đó Mã Tư Viễn híp mắt nhìn Vũ Văn đồ đạc lỉnh kỉnh, chuẩn bị di cư sang nhà chồng tương lai, lừa tình dài hạn.

"Cái gì mà chồng tương lai!! Tôi nói cho cậu biết, nhóc con đó là gả cho tôi!!"

Lớp trưởng Mã ngáp dài: "Vừa nhìn đã biết ai 0 ai 1, gào cái gì."

"Vậy cậu là 0 hay 1?"

Mí mắt lớp trưởng Mã giật giật, cuối cùng quyết tâm không thèm nói nữa.

"Vũ Văn, mau về nhà, em nấu cho anh ăn."

Thiên Trí Hách đầu đầy mồ hôi, áo thể thao thấm ướt một mảng lớn, hào hứng xếp hành lí lên xe đạp. Vũ thúc nói, rước vợ về nhà phải có thành ý nha, không chỉ đích thân chở vợ về mà còn phải biết chiều vợ!

Thế nên Thiên thiếu gia sau khi bước vào giai đoạn tình hồng nồng thắm, lập tức biến thành tiểu công chuẩn mực ra được phòng khách vào được bếp ăn.

Đây chính là, sủng - thê- chi- đạo!

Nhân vật chính Thiên Vũ Văn nghe tới đây liền đau bụng không ngừng, tuy rằng được một đại gia nhà giàu lần đầu tiên tự tay phục vụ cho thì rất high nhưng cũng vì là lần đầu tiên nên mới đáng sợ! Ai biết được cậu ta sẽ cho cái gì vào thức ăn!

Bận rộn mất một buổi sáng, Thiên Vũ Văn rốt cuộc cũng đã nhìn tận mắt cái gì gọi là mỹ thực thiên hạ. . .Gà nấu cốt dừa, vịt tiềm Bắc Kinh, phi lê cá nấu măng, còn có súp hướng dương cực kỳ mê người. . .Nhị Văn nuốt nước miếng một cái, tích cực vỗ vỗ má. Không phải mơ, không phải mơ!

Sau đó lại nhìn Thiên Trí Hách đứng bên cạnh mình, trên trán ướt một tầng mồ hôi. Thiên Trí Hách đúng là càng trưởng thành càng đẹp trai, trước giờ đối xử với mình cực kỳ dịu dàng, còn có tâm ý xuống bếp nấu cho mình ăn, yêu thương chăm chút. . .Vũ Văn trong lòng mềm nhũn, nhất thời hốc mắt đỏ lên, hít hít cái mũi.

"Sao vậy? Anh không thích hả? Hay ăn không vừa miệng, em đi đổi. . A."

Thiên Trí Hách cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay mình, ngốc ngốc ngẩng đầu. Vũ Văn đột nhiên đứng lên, không nói gì đã trực tiếp ôm chầm lấy cậu, đầu tóc cọ cọ vào vai.

Tiến triển lớn nhất của hai đứa nó từ ngày chính thức xác nhận nhau là nắm tay, nắm tay và nắm tay. Ngẫu nhiên đôi lúc sẽ ôm một chút, nhưng cũng là Thiên Trí Hách chủ động, buông ra nhanh chóng. Cậu trước giờ vẫn sợ Vũ Văn không thích mấy loại hành vi thân mật này, cơ bản hai đứa cùng là con trai, chiều cao xấp xỉ, vẫn là từ từ tiến công mới tốt.

Vũ Văn hôm nay bỗng dưng chủ động ôm cậu, Thiên Trí Hách tâm hoa nộ phóng, trong lòng cực lực rít gào, quả nhiên con đường tiến đến trái tim của một người con trai là thông qua dạ dày!

"Cậu sao lại tốt với tôi như vậy. . ."

Thiên Trí Hách cẩn thận vuốt ve mái tóc của người trong lòng, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc: "Vì em thích anh."

Vũ Văn hơi run rẩy, móa, đợi tới giờ này mới nói ba chữ quan trọng đó, cậu đúng là làm tôi đợi đến trào máu!

Thiên Trí Hách đại thiếu gia làm sao biết được trong đầu người kia nghĩ vậy, liền chậm rãi kéo ra, hai mắt hổ phách quang mang nhìn kỹ gương mặt của Vũ Văn.

Ừ, vợ chính là đẹp nhất.

Đương lúc Vũ Văn còn ngơ ngác, Thiên Trí Hách đã cúi xuống. Phiến môi chạm vào nhau, khí tức nóng ấm của đối phương lập tức tràn vào khoang miệng. Thiên Trí Hách nhẹ nhàng cọ xát, chính mình không tự chủ được lại vươn đầu lưỡi khiêu khích người ta. Cảm giác tê nóng dần dần phát tán khiến Vũ Văn nhịn không được nhíu mày, muốn lùi ra. Bàn tay sau gáy Vũ Văn dùng lực một chút, ấn sâu nụ hôn dài.

Kết thúc, Vũ Văn thở phì phì trừng Thiên Trí Hách trắng mắt, tiểu tử này học ở đâu kinh nghiệm trực chiến trâu bò như thế!

Thiên thiếu gia cũng không vinh quang gì, mặt nóng bừng bừng vội vàng chạy đi dập lửa. Hoàn toàn ngây thơ không biết, lửa tuổi thanh xuân dồi dào cường tráng làm sao dễ tắt được. . .

Vũ Văn ngồi lại ghế ăn, nhịn không được sờ sờ môi mình, lại sờ sờ lưỡi. Lúc nãy nhóc con đó chính là làm thế này, thế này. . .

Thiên Vũ tiểu thụ lập tức gắp một miếng măng lạnh cho vào miệng nhai khí thế, phải nhai cho hết cái cảm thụ quan chết tiệt này. . .Rồi lại cười ngọt ngào, người ta đã là hoa đã có chậu rồi đấy. . .hí hí, hí hí hí,. . .

***

2. "Ngày xửa ngày xưa có một gia đình nọ gồm năm thành viên, đại ba ba, tiểu ba ba, ba ba, ba ba (_ _|||) và con trai nhỏ. Đại ba ba năm nay hơn bốn mươi tuổi, tiểu ba ba năm sau là tròn bốn mươi mốt tuổi, ba ba hiện đang học đại học năm tư, ba ba đã tốt nghiệp và đang thất nghiệp, con trai nhỏ. . ."

"Dừng, dừng!!"

Nữ y tá xoa hai bên thái dương đau nhức, giữ bình tĩnh nhìn đứa nhỏ khả ái đứng đối diện mình, khổ sở nói: "Con có thể nói cho cô biết tên từng ba ba không?"

"Dạ được. Ba Vũ, ba Lạc, ba Thiên, ba Văn."

". . .Thế rốt cuộc ai mới là ba ruột của con?"

"Người ta là được nhặt về từ bãi rác a-. . ."

"Thiên Hoành!!!"

Nhóc con bị điểm danh giật bắn người, vội vàng chui vào váy cô tá mà trốn.

Y tá: ". . ."

"Kêu con đi đăng ký hồ sơ nhập viện cho ba Lạc, con làm gì vậy hả?" Thiên Vũ Văn sừng sộ một phát túm đuôi Thiên Hoành ra, trừng mắt: "Không được chọc cô y tá!!!"

"Nhưng cô ấy không biết ba ba và ba ba với ba ba cùng ba ba là ai." Thằng bé đáng thương nói, hai mắt hổ phách ngấn ngấn nước nhìn Vũ Văn. Ba Văn bất lực nhìn con trai nhỏ, lại nhìn y tá vẻ đồng cảm, trẻ em hiếu động cô đừng trách. . .Hoành con, con nói vậy ông nội ba Văn cũng không hiểu. . .

"Sao rồi? Hai ba con đăng ký xong chưa?" Thiên Trí Hách ôm bình nước biển chạy tới, thấy cảnh bé con nhà mình mếu máo thì lo lắng: "Hoành Hoành sao lại khóc rồi?"

"Ba Văn không chịu sinh em bé cho con!!!"

Sau đó đứng khóc khí thế.

Thiên Trí Hách: ". . ."

Thiên Vũ Văn: ". . ."

Y tá: ". . ."

"Xin lỗi con, ba Thiên của con cũng cố gắng lắm nhưng mà. . ." Vũ Diệp nói nửa câu, lập tức cảm thấy sát khí ngùn ngụt phát ra từ Vũ Văn, lập tức bế đứa cháu nhỏ lên, thì thào: "Đến tìm ba Lạc thương lượng chuyện này đi."

"Ba Thiên còn không làm được, ba Vũ có thể sao?" Mặt Thiên Hoành viết hai chữ 'nghi ngờ' to lớn, híp mắt nguy hiểm.

"Không được chọc ba Vũ!!"

"Oa!!"

Nháo nháo một hồi, tiểu Thiên Hoành mắt ần ận nước bị ba Văn đuổi đi tìm ba Lạc, đáng thương hề hề cắn ngón tay, nói ba Lạc mổ ruột thừa xong phải bảo vệ Hoành bảo bảo thật tốt, ba Văn và ba Vũ thực đáng sợ, được mỗi ba Thiên thì ổng cơ bản chỉ nghe lời ba Văn. . .

Vũ Văn đứng ở cửa sổ, nhìn Thiên Lạc phẫu thuật xong được Vũ Diệp và Thiên Hoành đẩy đi chơi trong vườn hoa bệnh viện, bất giác mỉm cười nhè nhẹ. Trong mấy năm này, bọn họ mang thằng bé từ cô nhi viện về hoạt náo gia đình không ít. Nhớ đến lúc đứa bé còn quấn tã, chỉ một mình Thiên Lạc biết cách chăm sóc, không khỏi dở khóc dở cười. Hai lão cha bị Thiên Hoành quấn quít sinh tình cảm, cuối cùng chịu không nổi dọn vào nhà Thiên Trí Hách ở luôn.

Ba mẹ Thiên Trí Hách cũng không phản đối gì, sống ở nước ngoài khiến tư tưởng cởi mở rất nhiều, lại bị độ moe của Hoành bảo bảo công kích, sớm đã yêu thích đứa cháu không huyết thống này rồi.

Bên người đột ngột gia tăng thêm sức nặng, không cần đoán cũng biết là ai đang ôm mình.

"Nơi này là bệnh viện. . ."

"Mặc kệ. Vợ của anh thì anh có quyền."

"To gan." Vũ Văn cười mắng: "Dám tùy tiện động vào người bổn vương."

"Bệ hạ, ta không còn là tiểu tướng quân hiền lành của ngài đâu." Thiên Trí Hách ra sức siết người trong lòng, gật gù: "Ừ, xúc cảm rất tốt, ta muốn đêm nay ngài tới thị tẩm."

"Anh. . ."

"Vũ Văn, anh yêu em."

". . ."

"Chờ anh học xong, chúng ta ra nước ngoài kết hôn, có được không?"

". . ."

"Nhiều năm rồi sao lại đỏ mặt như vậy?"

"Cậu mới đỏ mặt!! Nhóc con chết tiệ- -ưm. . ."

Xa xa, Hoành bảo bảo rất đăm chiêu mà sờ cằm nhìn hai ba ba của mình cắn táp nhau, khó hiểu lắc đầu. Thế giới người lớn quá là phức tạp, về chơi trò con nít thôi.

TOÀN VĂN HOÀN


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top