Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai mươi chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Diệc Phàm đứng lặng ở cửa, cước bộ cứ như vậy ngừng lại. Hắn lắng nghe từng âm thanh tiếng tiêu truyền đến. Dưới ngọn đèn trước cửa sổ có một thân ảnh đang ngồi, tay cầm một thanh tiêu dài. Ngô Diệc Phàm chăm chú nhìn bóng người kia đến xuất thần. Tiếng tiêu chợt tắt, Ngô Diệc Phàm liền nghe thấy từ bên trong cửa sổ truyền lại thanh âm dịu dàng của Hoàng Tử Thao : "Bệ hạ đã đến đây, vì sao không vào?"

Ngô Diệc Phàm từ cửa chính đi vào, tới trong tẩm điện, thấy Hoàng Tử Thao trường sam nhũ bạch, mái tóc tùy tiện buông ở phía sau lưng, tay cầm tiêu dài, trên mặt là ý cười thanh nhã. Đến gần, Ngô Diệc Phàm đem y kéo lại gần, nhìn y hỏi: "Không vui?"

Hoàng Tử Thao lắc đầu, Ngô Diệc Phàm vuốt mái tóc của y nói : "Nhạc bởi trái tim mà sinh ra, ta nghe được ngươi có tâm sự."

Hoàng Tử Thao thản nhiên cười cười, đi tới bên kia hỏi: "Muốn dùng trà sao?"

Ngô Diệc Phàm gật đầu, hắn biết Hoàng Tử Thao đang nói sang chuyện khác, thấy y không muốn nói hắn cũng không ép buộc. Hoàng Tử Thao giúp hắn châm trà, Ngô Diệc Phàm tiếp nhận, hai người một hồi trầm mặc. Một đêm này, hai người cũng không nói gì nhiều, liền chỉ ôm nhau sớm nằm ngủ...

+++

Một năm lại một năm xuân qua thu tới, thời gian thấm thoát trôi, Hoàng Tử Thao thoái vị đã được bốn năm, hài tử của y hiện giờ đã ba tuổi rưỡi. Tại Hoàng phủ ở Quân Thanh Sơn, giữa trúc lâu trên mặt nước là tiểu nam hài đáng yêu trắng nõn, bàn tay nhỏ bé núc nịch thịt đang cầm một quyển Tam Tự kinh cùng Lộc Hàm, người lúc trước được nhận lệnh giảng dạy đứa nhỏ này, đọc rõ ràng từng câu : "Nhân chi sơ, tính bản thiện..." Âm thanh non nớt của đứa trẻ đặc biệt nghiêm túc. Tuy hài tử chỉ lớn hơn ba tuổi một chút nhưng so với những đứa trẻ bình thường lại có lực chuyên tâm vô cùng mạnh mẽ. Lộc Hàm nhìn đứa bé, trong lòng không khỏi vừa đau lòng lại cảm thấy hết sức vui mừng, hắn cùng Hoàng Tử Thao trước đây thập phần tương tự.

Bốn năm, Lộc Hàm theo dõi đứa bé này, tên của hắn kêu Hoàng Ngọc, tự Hàn Ngọc, tên này là lúc trước Hoàng Tử Thao đặt cho. Tiểu hài tử có thể nói là vô cùng nghe lời, cũng không khóc rống, chuyên tâm cùng hắn học tập, giống như từ khi hắn ra đời liền hiểu rõ được sứ mạng của mình.

Hoàng Ngọc đã đem bài học hôm nay đều làm xong, Lộc Hàm nói hắn có thể nghỉ ngơi. Thân hình nho nhỏ của hắn trèo xuống khỏi ghế dựa đi đến bên người Lộc Hàm, bàn tay nhỏ bé kéo tay Lộc Hàm nhìn hắn hỏi: "Phu tử, chúng ta đi tới nhà Thế Huân thúc thúc có được không?" Hắn thực thích Ngô Thế Huân, thúc thúc cười rộ lên ánh mắt cong cong, còn cho hắn kẹo đường ăn.

Lộc Hàm xoay người ôm lấy hắn, đối với hắn nói: "Thế Huân thúc thúc của ngươi đã đi tới kinh thành, tạm thời vẫn chưa trở lại, chúng ta đi tìm mẹ của ngươi có được không."

Hoàng Ngọc nhu thuận gật đầu. Lộc Hàm ôm hắn đi xuống lầu gác, đi vào hậu viện liền nhìn thấy Trần Cơ đang ở trong viện tưới hoa. Những năm gần đây, tính cách của nàng đã phai nhạt đi rất nhiều, Tô Đức Xương tuổi tác đã lớn, có một số việc nàng liền nhận làm hết. Hoàng Ngọc nhìn thấy Trần Cơ liền vội vàng theo từ trên người Lộc Hàm tụt xuống chạy tới bên người nàng, nhào vào trong lòng nàng nói : "Mẫu thân."

Trần Cơ nhìn hắn, xoay người ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt mập mạp đáng yêu của hắn nói : "Ngọc nhi, hôm nay cùng phu tử học được được nhiều điều tốt đúng không ?"

Hoàng Ngọc gật đầu khẽ ân một tiếng, gương mặt mang theo nụ cười của trẻ con. Trần Cơ hôn lên trán của hắn cười thập phần ôn nhu, nàng dắt tay hắn nói: "Mẫu thân làm cho ngươi bánh đường trắng, mẫu thân mang ngươi ăn có được không?"

"Hảo." Hoàng Ngọc đương nhiên thật cao hứng, bước từng nhỏ cùng Trần Cơ hướng một bên ly khai.

Lộc Hàm cũng trở về gian phòng của mình, trước đó vài ngày Ngô Thế Huân nhận được thư từ kinh thành, nói là muốn để cho hắn trở về. Thời gian qua hài tử kia vẫn luôn kề cận hắn, kỳ thực hắn không ngốc, cũng nhìn ra hài tử kia có vài phần tâm ý, chính là việc này thật sự là làm trái với lẽ thường. Hơn nữa hắn nghĩ, Thế Huân còn nhỏ, có lẽ chờ hắn tiếp tục lớn hơn, sẽ gặp được nhiều cô nương khiến cho mình động tâm.

Ngô Diệc Phàm một ngày kia sau khi hạ triều liền ở ngự thư phòng cùng Ngô Thế Huân nhiều ngày không thấy gặp mặt. Lần này tìm hắn trở về không bởi lý do nào khác, thời gian gần đây phía Nam mới nổi dậy một đội quân mang cờ hiệu Lí Lạc, đội quân này so với những đạo quân ô hợp trước đây có hơn vài phần thực lực. Hắn đã phái đi vài tên tướng lĩnh nhưng đều thua trên tay giặc, vì thế lúc này đây hắn muốn để Ngô Thế Huân đi. Ngô Thế Huân từ nhỏ đã nghiên cứu binh pháp bày trận, đối với lần này cũng thập phần am hiểu. Trước đây, khi hắn đánh chiếm được giang sơn Thanh Loan, Thế Huân cũng có công rất lớn. Sau khi Ngô Diệc Phàm đem những lời này nói với Thế Huân, hắn liền vội vàng lĩnh mệnh rời đi.

Sau khi Thế Huân rời khỏi, Ngô Diệc Phàm ở trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Đột nhiên lúc này liền thấy Tề Thuận hốt ha hốt hoảng từ bên ngoài tiến vào bẩm báo: "Hoàng thượng, công tử cùng Thanh Phi ở ngự hoa viên bị ám sát."

Bút chu sa trong tay Ngô Diệc Phàm ngừng lại, hắn quăng bút lập tức đứng lên: "Người nào to gan như vậy, bọn họ thế nào rồi?" Vừa nói hắn vừa rời khỏi ngự thư phòng, quay đầu lại hỏi: "Hoàng Tử Thao hiện giờ ở nơi nào?"

"Bẩm bệ hạ, thích khách đã bị Phác thống lĩnh bắt được, hiện đã bị bắt giam vào trong ngục. Công tử trở về điện Thanh Loan cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng Thanh phi nương nương lại thay công tử cản một kiếm nên bị đâm trúng cánh tay, hiện tại thái y đã đi tới cung Thụy Phúc." Tề Thuận đi theo phía sau Ngô Diệc Phàm vội vàng nhất nhất trả lời.

"Ngươi nói Thanh Phi thay Hoàng Tử Thao cản một kiếm?" Ngô Diệc Phàm nhíu mày, cước bộ nhưng vẫn hướng về phía điện Thanh Loan đi tới.

"Vâng." Tề Thuận kính cẩn trả lời, kỳ thật hắn cũng không rõ vì sao Thanh Phi lại vì Hoàng Tử Thao mà chắn một kiếm này, lẽ ra hai người không nên cùng xuất hiện.

Đi vào trong điện Thanh Loan, thấy Hoàng Tử Thao ngồi trong điện bình yên vô sự, trong lòng Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng an tĩnh trở lại. Hoàng Tử Thao thấy hắn đến liền hỏi : "Ngươi đã biết?"

Ngô Diệc Phàm gật đầu, Hoàng Tử Thao nói: "Ngươi nên đi thăm Thanh Phi, nàng bị thương."

Ngô Diệc Phàm đáp: "Ân, ta sẽ đi."

Tiểu Trác Tử dâng trà cho Ngô Diệc Phàm xong liền lui xuống. Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao hỏi: "Có biết những người kia là ai không?"

Hoàng Tử Thao khẽ cười: "Vì long mạch mà đến."

Ngô Diệc Phàm nhíu mày, Hoàng Tử Thao nhìn hắn nói : "Xem ra chuyện long mạch này, trong dân chúng truyền tụng vô cùng mạnh mẽ. Ngươi ở nơi này có thể gặp chút khó khăn?"

Ngô Diệc Phàm ngữ khí thản nhiên: "Bọn hắn không làm được gì đâu."

Hoàng Tử Thao cười nhạt gật đầu: "Đúng vậy, bọn hắn sao có thể là đối thủ của ngươi."

Ngô Diệc Phàm nhìn hắn nói: "Nếu có một ngày có người đến đây mang ngươi đi, ngươi sẽ đi sao?"

"Sẽ không" Hoàng Tử Thao đáp vô cùng kiên định.

Ngô Diệc Phàm nhíu mày giống như không tin, Hoàng Tử Thao uống một ngụm trà nói: "Bọn hắn những người đó mang ta đi chẳng qua là muốn mang danh nghĩa để hoàn thành lợi ích của mình, mà ta là chỉ là một con rối mà thôi." Mắt hoa đào tiếp tục nhìn Ngô Diệc Phàm nói : "Làm con rối của bọn hắn chưa chắc đã so với làm tù binh của ngươi tốt hơn."

Ngô Diệc Phàm lạnh lùng cười: "Ngươi cũng thật biết phân tích lợi hại."

Hoàng Tử Thao thản nhiên mỉm cười không hề trả lời, Ngô Diệc Phàm đứng dậy nói: "Ta đi thăm Thanh Phi."

Hoàng Tử Thao gật đầu, tiễn hắn rời đi.

Ngô Diệc Phàm đi tới cung Thụy Phúc, Thanh Phi đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên hắn bước vào cung Thụy Phúc, vừa mới tiến vào cửa cung liền ngửi thấy mùi đàn hương không giống với trong các cung điện khác.

Thanh Phi cùng cung nữ thái giám thấy hắn liền đồng thời hành lễ, Ngô Diệc Phàm bước nhanh về phía Thanh Phi đang hành lễ: "Ngươi có thương tích trong người, không cần đa lễ."

"Đa tạ bệ hạ." Thanh Phi Ngô Nhã Thanh ôn nhu nói, thanh âm như dòng suối thập phần thanh nhuận dễ nghe.

Ngô Diệc Phàm ngồi ở bên mép giường nàng hỏi: "Thương thế như thế nào rồi?"

Thanh Phi lắc đầu: "Không sao cả, chỉ có chút tổn thương ngoài da, ngự y nói nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng sẽ lại ổn."

Ngô Diệc Phàm gật đầu, nghĩ ngợi điều gì đó, nhìn nàng hỏi: "Ngươi —— tại sao lại cứu hắn?"

Thanh Phi mỉm cười đáp: "Cũng không phải là có chủ ý, chỉ là thấy thanh kiếm đâm về hướng hắn, liền theo bản năng lao tới cản. Nếu đổi lại là người khác cũng giống như vậy thôi."

Ngô Diệc Phàm hơi ngẩn người, thế nào cũng không nghĩ tới Thanh Phi sẽ trả lời như vậy. Thanh Phi nhìn hắn lại nói: "Bệ hạ, tên thích khách này có thể bắt được chứ?"

Ngô Diệc Phàm gật đầu: "Đã bị Phác Xán Liệt bắt giữ."

Thanh Phi thần sắc có phần yên tâm : "Bệ hạ, bọn hắn đều là những người không đơn giản, phụ nhân thần thiếp cũng nói nhiều lời không tốt, chỉ mong bệ hạ sớm ngăn được mầm tai vạ long mạch."

"Trẫm hiểu, ngươi hãy cứ an tâm nghỉ ngơi." Ngô Diệc Phàm mỉm cười.

Thanh Phi gật đầu, hắn lại ngồi lại trong cung Thụy Phúc trong chốc lát sau đó liền rời đi. Trước khi xuất cung, hắn hỏi về mùi đàn hương trong cung này: "Tề Thuận, ngày thường Thanh Phi đều làm gì trong cung?"

"Bẩm hoàng thượng, nương nương ngày thường rất ít khi xuất cung, ở trong cung phía trước có đặt một pho tượng Quan Âm. Nghe nói nương nương mỗi ngày đều niệm kinh tụng Phật." Tề Thuận khom người đi theo đáp.

Ngô Diệc Phàm nghe vậy ngược lại cũng không nói gì, rời khỏi cung Thụy Phúc.

Bởi vì có thích khách, Ngô Diệc Phàm triệu kiến Phác Xán Liệt, hỏi hắn: " Xán Liệt, đã điều tra ra ai là chủ tử của tên thích khách chưa?"

Phác Xán Liệt cung kính chắp tay hồi đáp: "Bệ hạ, bọn thích khách vẫn giống như trước đây, đều là tử sĩ. Nhưng lần này bất đồng ờ chỗ, thần tra ra trên lồng ngực của những tử sĩ này đều có xăm hình con sói."

"Hình xăm con sói." Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm híp hai mắt lại, khóe miệng khẽ cong, đôi môi nhếch lên tạo thành ý cười vô cùng lạnh lẽo thoáng hiện, "Không nghĩ tới tộc Lãi Tiên cũng trà trộn được vào nơi đây."

Phác Xán Liệt cung kính chờ đợi ở một bên, Ngô Diệc Phàm nói với hắn:"Xán Liệt, ngươi thấy trẫm nên đối phó như thế nào với tộc Lãi Tiên này!"

Phác Xán Liệt chắp tay đáp: "Theo ý kiến của thần, tộc Lãi Tiên là một tộc nhỏ ở Bắc Cương , nghe nói trước đây lúc tiền triều đã luôn làm loạn tạo phản, thế nhưng luôn không thành đại sự. Hiện giờ bệ hạ cũng không cần đích thân động thủ. Lạc Ba trải qua chuyện lần trước của Á Phi đã nợ bệ hạ nhân tình, lần này có thể cử bọn hắn đi giúp bệ hạ giải quyết tiểu tộc Lãi Tiên không biết tự lượng sức mình này."

Ngô Diệc Phàm gật đầu cười nói: "Trẫm cũng nghĩ như vậy. Bất quá, trẫm lần này không muốn giải quyết mọi chuyện đơn giản, mà muốn để tộc Lạc Ba thôn tính tộc Lãi Tiên."

Phác Xán Liệt chấn động, lập tức chắp tay nói: "Bệ hạ anh minh."

Ngô Diệc Phàm gật đầu nói với hắn: "Mấy tên sĩ tử kia có còn sống không?"

Phác Xán Liệt lắc đầu, Ngô Diệc Phàm sắc mặt lãnh ngưng nhưng cũng không phân biệt rõ hỉ nộ, ra lệnh cho Phác Xán Liệt : "Sắp tới tăng thêm canh giữ cùng bảo hộ điện Thanh Loan, những người này lý do vì sao mà đến trẫm đều rất rõ ràng."

"Vâng." Phác Xán Liệt cung kính đáp.

"Tốt lắm, ngươi lui xuống đi." Ngô Diệc Phàm cho Phác Xán Liệt lui.

Sau khi Phác Xán Liệt lui xuống, Ngô Diệc Phàm liền một mực ở ngự thư phòng đợi, hắn gọi Tề Thuận đến nói: "Ngươi đi phái người đem ý chỉ này truyền cho Ô Nhĩ, tộc trưởng tộc Lạc Ba." Ngô Diệc Phàm cầm trong tay thánh chỉ vừa mới viết đưa cho Tề Thuận.

Tề Thuận tiếp nhận liền vội vàng lui ra ngoài làm nhiệm vụ.

Ngô Diệc Phàm tiếp tục lại một lần nữa đi tới điện Thanh Loan. Hoàng Tử Thao ở trong viện ngồi cũng không biết đang nghĩ đến điều gì, Đồng tiền ở trong lồng chim kêu đến vui vẻ. Đến gần Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm hỏi y: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Hoàng Tử Thao hoàn hồn, lúc này mới phát giác Ngô Diệc Phàm đã đến, nhìn về phía hắn hỏi: "Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi chứ?"

Ngô Diệc Phàm gật đầu, Hoàng Tử Thao hỏi hắn: "Thích khách xử lý ra sao ?"

"Bọn hắn đều là tử sĩ, đều đã uống thuốc độc tự vẫn. Lần này, bọn hắn là người của tộc Lãi Tiên." Ngô Diệc Phàm không hề giấu diếm Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao nghe đến tộc Lãi Tiên liền nhíu mày nói : "Bộ tộc này từ trước đến nay đều không bình yên."

Ngô Diệc Phàm gật đầu : "Cho nên ta đã giao cho Ô Nhĩ đem toàn bộ bộ tộc này thanh trừ"

Hoàng Tử Thao sửng sốt : "Thanh trừ?"

Ngô Diệc Phàm gật đầu: "Ân, nhưng đầu tiên sẽ để Ô Nhĩ chiêu an, nếu hoàn toàn chống cự, liền giết không tha."

Hoàng Tử Thao sa vào trạng thái tự hỏi, bộ tộc Lãi Tiên, nhân khẩu không đông, chiếm diện tích cũng không nhiều, nhưng khiến người ta kinh ngạc là mỗi người đều có mười phần vọng tưởng sẽ chiếm lĩnh được cả Bắc Cương. Trước đây, Thanh Loan đối với bọn họ vừa trấn an vừa thanh trừ, nhưng vẫn chưa thực sự kiên quyết ra tay. Bất quá lần này, nghĩ tới phía nam đang có chiến sự, Ngô Diệc Phàm lần này một câu tiêu diệt tai họa ngầm đang tồn tại của Bắc Cương cũng coi như sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Ngô Diệc Phàm lại nhìn Hoàng Tử Thao hỏi.

Hoàng Tử Thao lắc đầu nói: "Ngươi làm như vậy cũng không sai, tuy rằng hàng động có chút cương quyết."

Ngô Diệc Phàm cười nhạt một tiếng, đôi con ngươi mang thâm ý nhìn chằm chằm Hoàng Tử Thao: "Không nghĩ tới ngươi sẽ đồng ý với cách làm của ta. Trước đây, ngươi không phải luôn luôn chủ trương đối với bọn họ trấn an là chính sao?"

Hoàng Tử Thao cúi đầu cười nói: "Cái đó còn phải xem thời điểm nào." Khi đó y không mang nỗi lo âu trong lòng, hơn nữa bộ tộc Lãi Tiên nhỏ như vậy chỉ là món đồ chơi vô vị trong tay y mà thôi. Thỉnh thoảng bọn hắn gây sóng gió, y phải cùng bọn họ chiến đấu một trận, nhưng nhờ đó cũng trở thành tấm chắn giúp y tránh được miệng lưỡi đám quần thần nói y luôn sa vào phong hoa tuyết nguyệt.

Ngô Diệc Phàm nhìn về phía Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao khẽ mỉm cười cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kristao