Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao im lặng không nói, chỉ để mặc cho Phùng Khánh giúp mình bôi thuốc, bữa tối đưa tới cũng thập phần tinh xảo ngon miệng. Gió đêm thổi rất lạnh, Hoàng Tử Thao ngồi ở hành lang uốn khúc trước điện, trong tay cầm một chiếc lá khô thất thần. Một thân lam y nhẹ như bay dừng ở trước mặt y, Hoàng Tử Thao khôi phục lại bình thường chứng kiến Biện Bạch Hiền mặt không chút biểu cảm đứng ở trước mặt y.

"Ngươi đã đến rồi." Y chỉ khẽ cười.

"Món đồ đó, ta đã đưa ra ngoài." Biện Bạch Hiền nói.

Hoàng Tử Thao sửng sốt, nhưng trong mắt lập tức lại hiện lên một tia phức tạp cùng chua sót, y gật đầu ném lá cây đi nói : "Cám ơn" ngữ khí buồn rầu lại mang theo tang thương. Tương lại sau này chỉ sợ y có chết đi cũng không hả được mối hận trong lòng Ngô Diệc Phàm.

Biện Bạch Hiền nhìn y nói: "Chung Nhân cũng tới cùng ta, hắn bây giờ đang ở trong khách điếm chờ ngươi."

Hoàng Tử Thao sửng sốt, tiếp đó là tức giận nói : "Tại sao ngươi lại đem hắn tới đây, ngươi có biết hắn tới nơi này có biết bao nguy hiểm không ?"

"Ngươi cũng biết quan tâm tới hắn! Lúc hắn biết ngươi bị bệnh sắp chết, ngươi có biết hắn đã nhịn biết bao khí lực mới không cùng ta đang xông vào trong cung này không ?" Biện Bạch Hiền cũng trở nên kích động đáp lời.

Hoàng Tử Thao trầm mặc, một lúc sau bèn ngẩng đầu nói: "Nói cho hắn biết ta rất tốt, bảo hắn mau chóng trở về, nơi này không an toàn."

Biện Bạch Hiền lại lắc đầu: "Không có khả năng, ngươi cũng biết tính tình của Chung Nhân, ta khuyên hắn không được. Đêm nay giờ Tý hắn sẽ đến."

Hoàng Tử Thao tiếp tục sửng sốt : "Không được, quá nguy hiểm."

"Vậy ngươi sau này hãy ít xảy ra chuyện đi. Nếu không hãy cùng với hắn hoặc cùng ta xuất cung, rời khỏi nơi này." Biện Bạch Hiền trừng mắt nhìn Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao không có lời nào để nói, y biết Kim Chung Nhân cùng Biện Bạch Hiền thật sự là có ý tốt, chỉ là... Y có những việc y phải làm, y không thể rời khỏi Ngô Diệc Phàm, bởi vì y biết Ngô Diệc Phàm chỉ có mình y, cho dù cả đời cùng hận cùng oán, hai người bọn họ cũng sẽ không ai rời khỏi ai.

"Ngươi rốt cuộc là vì cái gì? Cam tâm bị bắt làm tù binh như vậy, thậm chí..." Biện Bạch Hiền đem câu chịu nhục kia cố gắng áp chế ở trong miệng. Hắn càng nhìn Hoàng Tử Thao thì lại càng không có cách nào có thể lý giải, một người quân vương vì sao có thể để cho bản thân hầu hạ ở dưới thân địch, chưa nói đến việc y là quân vương, cho dù là người nam tử bình thường cũng không thể làm như vậy được, như thế là làm trái với nhân luân cương thường, làm trái với thiên địa âm dương...

Hoàng Tử Thao biết Biện Bạch Hiền muốn nói gì, sắc mặt y có chút trắng bệch, thế nhưng rốt cuộc vẫn không chùn bước. Y chỉ nhìn Biện Bạch Hiền nói: "Bạch Hiền, ta... có nỗi khổ tâm." Rất muốn nói ra rằng y yêu Ngô Diệc Phàm, thế nhưng y biết mình không thể nói, nói ra sẽ khiến cho hết thảy mọi việc đều trở nên hỏng bét. Y không sợ bị người đời nhạo báng, điều y sợ chính là Ngô Diệc Phàm bị người đời nhạo báng. Hắn đã gánh trên lưng tội danh đại nghịch bất đạo, làm sao có thể tiếp tục để tội danh làm trái với thế tục lễ giáo đè nặng lên lưng hắn.

Biện Bạch Hiền tức giận, nhưng thấy Hoàng Tử Thao yết ớt như vậy cũng không nhẫn tâm nói gì với y nữa, chỉ hỏi một câu: "Thương thế của ngươi sao rồi?"

"Tốt hơn nhiều, hắn mời ngự y tới cho ta." Hoàng Tử Thao mỉm cười.

Biện Bạch Hiền lại càng đem hàng lông mày nhíu chặt lại: "Thật không hiểu hắn nghĩ như thế nào, ngươi cũng nghĩ như thế nào. Ta thấy hắn chỉ hận không thể để ngươi chết, thế nhưng mỗi lần lại đem ngươi cứu trở về. Hắn là người thông minh, nhưng chuyện lưu lại tính mệnh của ngươi lại là việc làm ngu xuẩn nhất. Lúc này phía nam đang loạn lạc, đại thần trong triều đã nhiều lần đề nghị đem ngươi tru diệt, hắn đều nhất nhất cự tuyệt, thậm chí còn nói nếu như có người còn dám nói tới việc đó, hắn liền chu di cửu tộc của người đó." Biện Bạch Hiền khẽ cười một tiếng giễu cợt, nhìn Hoàng Tử Thao nói "Chu di cửu tộc a, hắn cuối cùng lại vì ngươi mà muốn chu di cửu tộc quần thần trung thành của hắn."

Hoàng Tử Thao im lặng lắng nghe không nói gì, nhưng trong lòng chua sót khôn tả. Ngô Diệc Phàm là đồ ngốc, là đồ đần độn ngu ngốc nhất y đã từng gặp qua. Biện Bạch Hiền lần này tới là để truyền tin đồng thời cũng đến xem y có tốt không, thấy y bình an vô sự liền sớm ly khai.

Hoàng Tử Thao cũng trở về tẩm điện. Y đi đến trước bàn đọc sách, nhìn mặt bàn có chút xuất thần, tiếp theo liền nhíu mày tìm kiếm vật gì đó. Sau đó, y gọi Tiểu Trác Tử tới hỏi: "Tiểu Trác Tử, ngươi có nhìn thấy bức tranh trước đây của ta ở chỗ này không ?" Đó là bức thư họa vào ngày y bị bắt vào lãnh cung chưa kịp thu lại.

Tiểu Trác Tử suy nghĩ nói: "Chủ tử, người muốn tìm cái nào. Thư pháp trước đây người viết, nô tài đều giúp người thu lại ở để ở trong rương gỗ."

"Dẫn ta đi xem xem." Hoàng Tử Thao có chút lo lắng, y vẫn còn nhớ rõ y có một bức thư pháp viết hỏng, bị y vò lại ném ở chỗ này, đó chính là 'Nhất niệm chỉ cầu quân vô dạng, vạn kiếp bất phục ta cam tâm' . Y bởi vì trong lòng có chuyện thực khó chịu liền cố tình dựa vào việc viết chữ vẽ tranh để giải tỏa tâm tình. Đi theo Tiểu Trác Tử tới bên rương gỗ, những chồng giấy chỉnh tề được xếp lên rất nhiều. Hoàng Tử Thao mở ra từng cái từng cái một, thế nhưng sau cùng hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại: "Tiểu Trác Tử, sau khi ta tới Lăng Tư điện, có người nào đã từng tới nơi này không ?"

"Nô tài cũng không biết, người đi rồi, nô tài cũng bị đưa tới nơi khác, ngày hôm ấy cũng chưa kịp thu dọn lại bàn viết của người." Tiểu Trác Tử chau mày lo lắng.

Hoàng Tử Thao nghe xong cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể suy đoán có lẽ là do cung nhân tới nơi thu dọn đã lấy đi rồi. Y cho Tiểu Trác Tử lui xuống nghỉ ngơi, bản thân một mình một người cẩn thận đi tới bên ngọc cầm ngồi xuống, lẳng lặng tự vấn.

Bức mành châu ngoài điện chợt vang lên, y giật mình quay lại nhìn, là Ngô Diệc Phàm, một thân cẩm bào tử sắc, khuôn mặt như được chạm khắc rơi vào trước mắt y. Hoàng Tử Thao thấy hắn liền thản thiên tiếp đón: "Công việc kết thúc rồi?"

Ngô Diệc Phàm gật đầu, hắn ngồi xuống đối diện với Hoàng Tử Thao, nhìn thấy y ngồi cạnh đàn liền hỏi: "Muốn đánh đàn?" cũng không hề hỏi về hai dòng chữ ngày hôm đó, không phải là không muốn hỏi, chỉ là có chút không dám hỏi. Hắn đem nghi vấn lưu lại sâu dưới đáy lòng, đem dòng chữ kia lưu lại ở bên cạnh mình, coi như đây là do Hoàng Tử Thao vì mình mà viết. Ngô Diệc Phàm chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày tự lừa mình dối người như vậy.

Hoàng Tử Thao lắc đầu nói: "Chỉ là có chút mệt mỏi, muốn ở trong này ngồi một chút."

"Tổn thương, khá hơn chút nào không?" Ngô Diệc Phàm lại hỏi, nhìn thấy biểu tình hờ hững của Hoàng Tử Thao trong lòng có chút chua sót. Hắn nghĩ hắn đã đem Hoàng Tử Thao đày đọa thành như vậy, chỉ sợ hiện giờ hai người bọn họ càng khó có thể tiếp tục phát triển cái gì nữa.

Hoàng Tử Thao gật đầu nói: "Ngự y đều dùng những loại dược tốt nhất cho nên thương thế đã tốt hơn rất nhiều ." Y nhìn Ngô Diệc Phàm, cũng nhìn ra trong mắt hắn mang theo một mạt ưu sầu, có chút đau lòng liền hỏi: "Muốn nghe đàn không ?"

Ngô Diệc Phàm gật đầu, Hoàng Tử Thao gảy dây đàn bắt đầu khúc nhạc, một khúc du dương thư thái "Ngư chu xướng vãn [1]" làm cho người ta tâm tình mê say. Hai người cứ như vậy cùng nhau im lặng rất lâu, ước chừng cho tới qua giờ Tuất, Ngô Diệc Phàm mới đứng dậy rời đi, hắn muốn để cho Hoàng Tử Thao nghỉ ngơi thật tốt.

Hoàng Tử Thao nhìn theo bóng hắn rời khỏi tẩm điện, sau đó tiếp tục gảy một khúc " Cẩm sắt [2]" :

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

Gảy "Cầm sắt" lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi lần lại lặp đi lặp lại suy nghĩ về thứ tình cảm đã trở thành hồi ức, vào giây phút ấy lòng bỗng ngẩn ngơ. Trái tim có một cỗ phiền muộn nảy lên, Hoàng Tử Thao hai tay trùng điệp nện lên dây đàn, y chỉ hận vì sao y cùng Ngô Diệc Phàm lại có xuất thân như vậy. Nếu y không có phần trách nhiệm này với Thanh Loan, Ngô Diệc Phàm lúc đó cũng không phải con của tên phản thần kia, nếu vậy y nguyện ý rừng gươm biển lửa theo đuổi hắn, chỉ cần hắn muốn y, thương y.

Gió thổi vô thanh, tình yêu nảy sinh không dấu vết, kiếp nầy ai thuận theo ai ép buộc, ai thành ai chấp niệm, nếu như không phải mối tình sâu đậm, làm sao có thể biết vì tình ái tới chuyện sinh tử cũng đều có thể vứt bỏ, trong lòng chỉ có một tâm nguyện duy nhất là người kia vạn sự bình an. Nhân sinh của Hoàng Tử Thao cho dù đến ngày cuối cùng của cuộc đời, cũng muốn bảo vệ Ngô Diệc Phàm bình an, bọn hắn đã được định trước là kẻ thù, như vậy y đem hết thảy mọi thứ của mình bại bởi hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Ngày hôm đó, tiết trời đã vào đông, bầu trời đã trải qua trận tuyết rơi đầu tiên, những bông hoa tuyết không lớn, nhưng lại trong suốt lấp lánh. Vết thương trên chân Hoàng Tử Thao đã gần như khỏi hẳn, nhưng ngự y nói muốn y chú ý giữ ấm, Ngô Diệc Phàm nghe vậy liền lập tức cho người đi làm cho y mấy đôi giày da hươu, vừa giữ ấm lại vừa thoải mái. Y mang theo Tiểu Trác Tử ra khỏi điện Thanh Loan đã rất lâu chưa từng bước ra, muốn đi xem một chút cảnh tuyết rơi ngày hôm nay. Cả đường đi, y tận lực tránh những nơi có nhiều người trong cung, tìm một con đường nhỏ tĩnh lặng đi tới cổng thành, nơi này đã muốn trắng xoá một mảnh. Trước kia, y rất thích đứng ở trên cổng thành quan sát toàn cảnh cả kinh thành, hiện giờ mặc dù giang sơn đã bị tàn phá, thiên hạ đã thay đổi chủ nhân, thế nhưng y vẫn thích đứng ở nơi này để tầm mắt được mở rộng ra bao la.

Tay vịn vào tường thành, nhớ lại những lời ngày ấy Kim Chung Nhân đã nói với y. Kim Chung Nhân là bạn thân của y, sau khi y làm hoàng đế địa vị cao sang, mọi người đối với y đều là tôn kính cùng sợ hãi, chỉ có Kim Chung Nhân là không như vậy. Lúc nhỏ bọn họ là bạn thân, cho dù y kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng vẫn luôn coi y là bằng hữu mà có thể nói chuyện trên trời dưới đất. Ở trên ngôi vị quân vương cao cao tại thượng có thể giữ lại được bằng hữu là chuyện không dễ. Mất đi Ngô Diệc Phàm đã là chuyện khiến cho trái tim y bị tổn thương , đó cũng là lý do vì sao sau này y thập phần quý trọng người bạn tốt Kim Chung Nhân này. Kim Chung Nhân biết rõ chuyện tình giữa y và Ngô Diệc Phàm, cũng hiểu rõ tình cảm của y. Hoàng Tử Thao thực ra rất may mắn, thế gian này vẫn còn có một người tên Kim Chung Nhân hiểu y như vậy, biết được bí mật của y, cũng nguyện từ bỏ tất cả quyền lực để ủng hộ y.

Lúc trước y thu lại binh quyền của Kim Chung Nhân, rất nhiều tướng sĩ cùng đại thần không hiểu cũng không phục, sau đó liền có rất nhiều người truyền nhau kể lại bởi Kim Chung Nhân công cao quá lớn cho nên mới có kết cục như vậy. Thực ra không ai biết rằng, y cùng Kim Chung Nhân thâu đêm suốt sáng tâm tình từ những nỗi băn khoăn đến tình hình thế cục sau này. Kim Chung Nhân không hề nói một tiếng không nào, lúc ấy hắn chỉ lưu lại một câu "Thần sẽ im lặng chờ đợi ý chỉ từ bệ hạ." Kim Chung Nhân vô điều kiện ủng hộ và trợ giúp, y thực cảm kích.

Đêm đó Chung Nhân nói muốn dẫn y đi, người kia vẻ mặt tức giận, khí thế hung dữ khiến Hoàng Tử Thao lúc này nhớ lại liền thấy buồn cười. Một Kim Chung Nhân tính tình trẻ con đứng ngồi không yên như vậy nhưng thật ra lại là một người vô cùng hiếm thấy, nói cái gì muốn đi tới tẩm cung của Ngô Diệc Phàm vẽ lên chân của hắn mấy đao, tiếp theo sẽ rót nước sôi đổ lên chân hắn, kiểu trả thù đầy tính trẻ con này khiến y nghe xong liền không nhịn được mà bật cười. Xem ra Chung Nhân đúng thực là bị cơn tức giận làm cho hồ đồ. Chung Nhân đau lòng , y biết, thế nhưng hắn lại càng hiểu rằng y yêu Ngô Diệc Phàm, cho nên... Cuối cùng cũng chỉ là nói, sau đó, thời điểm xuất cung liền lập tức nhờ Bạch Hiền thông báo với y, hắn sẽ tới đúng lúc để mang y đi. Chỉ có điều, nghe nói đêm hôm đó khi Chung Nhân rời đi, trong cung có mấy nơi đều bốc cháy, cùng với tiểu hoa viên phía sau cung Càn Thanh của Ngô Diệc Phàm cũng đều bắt lửa, mà thế lửa cháy mạnh nhất là ở lãnh cung Lăng Tư điện. Hoàng Tử Thao thật sự vừa có chút buồn cười lại có chút cảm động, Chung Nhân này thật sự đúng là có thù tất báo.

Sau khi sự việc xảy ra, Biện Bạch Hiền tìm đến y chơi cờ, nói với y Kim Chung Nhân đã rời khỏi kinh trở về, hắn còn nhờ Bạch Hiền chuyển cho y một túi khoai lang rất lớn, nói là dành cho Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao liền kêu Tiểu Trác Tử nhóm một đống lửa, sau đó học theo Tiểu Trác Tử tự mình nướng khoai lang ăn. Y thật không nghĩ tới Kim Chung Nhân lại nghe lời của y như vậy. Năm đó, sau khi y thu lại binh quyền của Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân hỏi y hắn nên làm gì bây giờ, Hoàng Tử Thao thuận miệng nói một câu dân gian nướng khoai lang ăn rất ngon, hắn có thể về quê trồng khoai, để cho y thỉnh thoảng lại được hưởng lộc ăn.

"Chủ tử, gió lớn, chúng ta cần phải trở về rồi, thân thể người mới khỏe lại" Tiểu Trác Tử đứng ở phía sau y nhẹ giọng nhắc nhở.

Hoàng Tử Thao thản nhiên cười nói: "Không sao, hôm nay ta mặc ấm, ta không thấy lạnh." Hiện giờ y ăn mặc cùng sử dụng đều là những đồ tốt nhất trong cung. Hôm nay y mặc một kiện áo bông bằng gấm màu xanh ngọc, áo choàng màu xám da cừu, phía trên áo choàng còn có lớp lông hồ ly mềm mại màu trắng. Mái tóc đen luôn rất ít được buộc lên hôm nay cũng được dùng một chiếc trâm bạch ngọc đơn giản cột lại, cả người nhìn qua tràn đầy tinh thần lại mang theo quý khí cũng ngạo khí.

Tiểu Trác Tử khom người đứng ở một bên, hiện giờ hắn nhìn thấy Hoàng Tử Thao sống cuộc sống dễ chịu hơn rất nhiều cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Hắn không biết vì sao Ngô Diệc Phàm lại đối Hoàng Tử Thao cứ lặp đi lặp lại như vậy. Có lẽ trong lòng hắn cũng đã minh bạch được ít nhiều, thế nhưng hắn nhất định không để bản thân có suy nghĩ như vậy. Hoàng Tử Thao ở trong lòng hắn là bậc đế vương ngạo khí uy nghiêm, y mới là người làm chủ giang sơn này, đôi bàn tay chỉ điểm giang sơn kia không phải dùng để đặt ở sau gáy Ngô Diệc Phàm, ở dưới thân hắn hầu hạ. Hoàng Tử Thao hiện giờ hết thảy đều là bị bức bách.

Chú thích :

[1] Ngư chu xướng vãn :

[2] Cẩm sắt ( Đàn sắt phủ gấm) – Lý Thương Ẩn : Tham khảo tại () (

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kristao