Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mười hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban ngày, giữa nền trời xanh lam trong vắt như vừa được gột rửa có những đám mây trắng nhẹ nhàng bay lượn, ve sầu trên những tán cây kêu không biết mệt mỏi. Hoàng Tử Thao ngồi trong phòng trước bàn viết chữ. Vết thương trên tay phải đã tốt hơn, còn bên tay trái vẫn cần thêm một chút thời gian nữa mới trở lại được bình thường. Trong mấy ngày dưỡng thương này, Biện Bạch Hiền có đến thăm y vài lần, trong lòng y rất là cảm kích, còn Ngô Diệc Phàm vẫn không hề tới. Bàn tay chuyên tâm cầm cây bút lông, đầu bút ướt mực kéo xuống thành nét, trên nền giấy trắng tinh hiện lên một chữ 'Phụ'. Hoàng Tử Thao cúi đầu nhìn nét chữ trên giấy, mâu sắc thâm trầm ảm đạm. Đem nó đặt ở một bên, sau đó tiếp tục là vài nét bút, y viết cực kỳ dùng sức: "Thà phụ tình muôn dân, chẳng phụ quân như ý. Thà phụ giang sơn tú, chẳng phụ quân bình an." Yên lặng mà đối với dòng chữ trên bàn xuất thần, sau đó mỉm cười, đem chúng vo tròn lại.

Tiểu Trác Tử đúng lúc này tiến vào, hắn bưng một bình trà nóng tiến đến hỏi Hoàng Tử Thao: "Chủ tử, nô tài đem trà tới đây. Bây giờ đã đến giờ đi lĩnh thiện (nhận cơm), nô tài xin đi lĩnh."

Hoàng Tử Thao gật đầu, Tiểu Trác Tử ra khỏi điện Thanh Loan. Hoàng Tử Thao liền buông bút, dạo bước tới sân viện. Ánh nắng mặt trời những ngày gần đây càng lúc càng chói chang, y đứng dưới bóng cây hòe hóng mát, nhìn thành cung cao cao màu son đến xuất thần. Cách đó không xa truyền lại tiếng bước chân, nhìn thấy người tới là Ngô Diệc Phàm khiến y có chút sửng sốt, tiếp đó liền đối với hắn khẽ mỉm cười. Hôm nay hắn mặc một thân trường sam màu đen, đầu đeo dây ngọc, trên đai lưng màu đen là một khối bạch ngọc được chạm khắc tinh xảo hình rồng.

Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao, ngoài mỉm cười cũng không lộ ra biểu cảm gì khác, chỉ yên lặng nhìn y, phát hiện ra y lại gầy rất nhiều. Hắn đến gần y, sau đó đem y nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, khẽ vuốt ve gương mặt của y, gương mặt ôn nhu tinh tế khiến trong lòng hắn thập phần lưu luyến. Hoàng Tử Thao cứ để mặc cho hắn ôm như vậy, từ trong hơi thở truyền đến mùi bạch đàn hương nhàn nhạt từ trên người hắn, thập phần dễ chịu.

Dưới bóng cây, Ngô Diệc Phàm lặng lẽ ôm y một lúc lâu mới buông ra, sau đó nắm tay Hoàng Tử Thao dắt vào trong tẩm điện. Cung điện vẫn vắng vẻ như vậy, chỉ có tẩm điện của Hoàng Tử Thao mới thoáng có chút hơi người. Ngô Diệc Phàm ngắm nhìn Hoàng Tử Thao đứng bên cạnh, lúc trước y được sống cuộc sống tốt đẹp đủ đầy, hiện giờ lại có thể chịu đựng được cuộc sống nghèo hèn như thế này.

"Ta đi pha trà cho ngươi." Hoàng Tử Thao đối với hắn ôn nhu cười, buông tay hắn ra.

Ngô Diệc Phàm kéo y lại nói: "Không cần, vết thương trên tay ngươi vẫn chưa lành."

Nghe hắn nói vậy, Hoàng Tử Thao cũng chỉ khẽ gật đầu đáp: "Vậy được rồi, nếu muốn uống trà liền nói với ta."

"Tiểu Trác Tử đâu?" Ngô Diệc Phàm ngồi ở một bên ghế hỏi.

"Đi lĩnh thiện, ngươi đã dùng bữa chưa?" Hoàng Tử Thao ngồi đối diện với hắn đáp, ai cũng không nhắc đến việc đêm đó Hoàng Tử Thao gặp chuyện. Hai người dường như đã khôi phục lại bộ dạng đối xử với nhau lúc bình thường, không còn ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, cũng không cùng nói những lời mỉa mai.

Ngô Diệc Phàm lắc đầu, Hoàng Tử Thao đối với hắn nhẹ nhàng cười nói: " Chỗ này của ta chỉ sợ là không thể chiêu đãi ngươi, đồ ăn nơi này chỉ sợ ngươi dùng không quen."

Hoàng Tử Thao nghe xong sắc mặt cứng đờ, sau đó cúi đầu, trong lòng siết chặt, đau đớn tới mức nói không ra lời. Ngô Diệc Phàm nhìn y không nói gì, tiếp đó cũng chỉ khẽ cười, vân đạm phong khinh [1] nói: "A —— trẫm cùng ngươi nói chuyện này để làm gì, ngươi cũng sẽ không để ý."

Trái tim Hoàng Tử Thao lại càng đau đớn, vẫn cúi đầu như cũ, trong lòng thầm nghĩ: Tại sao lại không để ý, trái tim rõ ràng đã quặn đau như vậy.

Ngô Diệc Phàm chỉ nhìn y, cũng không nói lời nào. Tiểu Trác Tử lúc này đã trở lại, thấy Ngô Diệc Phàm liền nhanh chóng quỳ xuống vấn an. Ngô Diệc Phàm cho phép hắn đứng dậy, để Tiểu Trác Tử đem đồ ăn đặt xuống sau đó cho lui ra ngoài. Hắn liếc mắt nhìn những món ăn trên bàn, một phần rau xanh còn thêm một cái bánh bao trắng. Hoàng Tử Thao nhìn hắn cười cười nói: "Không bằng bánh bao này phân cho ngươi một nửa?"

Ngô Diệc Phàm nhìn về phía y gật đầu, Hoàng Tử Thao ngẩn người. Vốn chỉ là lời nói đùa, không nghĩ tới hắn lại nguyện ý. Đem bánh bao bẻ ra một nửa, Ngô Diệc Phàm nhận lấy, Hoàng Tử Thao đem đũa đưa tới trước mặt hắn nói: "Ngươi —— có muốn gọi người đem đồ ăn của ngươi mang tới đây không?"

Ngô Diệc Phàm lắc lắc đầu liền cắn một miếng bánh bao. Cái bánh bao này không ngon như vẻ bên ngoài, ăn có chút khô cứng. Lại nhìn Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao bị hắn nhìn chằm chẳm có chút không được tự nhiên hỏi: "Tại sao lại nhìn ta như vậy?"

Ngô Diệc Phàm hỏi: "Như thế này, ngươi hiện giờ cũng đã thành thói quen sao?"

Hoàng Tử Thao sửng sốt, cười đáp: "Ân, lúc bắt đầu cũng không ăn được, nhưng mà bây giờ cũng đã quen rồi."

Ngô Diệc Phàm buông chiếc bánh bao trong tay xuống, gọi đám tùy tùng hắn lưu ở bên ngoài tiến vào: "Phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị rượu cùng thức ăn, đều phải là đồ ngon."

Cung nhân vội vàng nhanh chóng rời đi. Ngay từ đầu, hắn vốn muốn để cho Hoàng Tử Thao cũng phải nếm trải những đau khổ mà hắn đã từng phải chịu đựng. Thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy lại không đành lòng như vậy, thấy y càng ngày càng gầy, trong lòng không chỉ không có dù là một chút suy nghĩ thống khoái như lúc ban đầu, trái lại lại là một loại tra tấn đối với chính mình. Hắn giật lấy bánh bao trong tay Hoàng Tử Thao mà nói: "Chờ một chút, chúng ta ăn cái khác."

Hoàng Tử Thao không phản bác, cũng chỉ im lặng chờ đợi. Ngô Diệc Phàm đi tới một bên, Hoàng Tử Thao ngồi ở trên ghế băng dài nhìn theo thân ảnh của hắn. Y cùng với người này gặp lại nhau chớp mắt đã sắp hai năm, thời gian trôi nhanh như bóng cây qua cửa sổ, y cùng hắn quen biết cũng đã hai mươi mấy năm. Thời gian thay đổi, thế sự vô thường, lúc trước ở dưới ánh trăng đối ẩm, ba người cùng nhau nâng chén mời trăng, không có gì giấu nhau. Bây giờ ngược lại hắn là trời, y là đất, lẫn nhau tương vọng, không còn tiếp tục được những ngày tháng tự tại bình an như xưa nữa.

Nếu thời gian có thể dừng lại, Hoàng Tử Thao chỉ có một nguyện vọng duy nhất là để thời gian dừng lại trước khi hắn làm thái tử. Khi đó y vô ưu, khi đó hắn vô lo, hai người cùng nhau chuyện trò vui vẻ, lại tiếp tục dưới ánh trăng đối ẩm vui đùa huyên náo, thập phần tự tại.

Cung nhân đưa thức ăn tới, Hoàng Tử Thao suy nghĩ có chút mơ hồ, sau đó hoàn hồn liền thấy Ngô Diệc Phàm đang đứng ở trước bàn sách của y, ánh mắt chăm chú dừng lại ở chữ "Phụ" trên tờ giấy trắng được đặt trên bàn. Vội vàng đứng bật dậy, nhìn thấy tờ giấy bị vo tròn thành một đoàn vẫn nằm yên tĩnh dưới chân bàn, y liền yên lòng, đi tới đem kia viên giấy kia bình thản đá sâu vào trong gầm bàn. Thà phụ tình muôn dân, chẳng phụ quân như ý. Thà phụ giang sơn tú, chẳng phụ quân bình an, câu nói này chỉ có thể chôn ở trong lòng, không thể cho hắn biết. Y nhìn Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm cũng ngẩng đầu nhìn y, hỏi: "Chữ "phụ" này giải thích thế nào?" Mặc dù sớm đã biết đáp án, thế nhưng hắn vẫn mong đợi Hoàng Tử Thao có thể cho mình một đáp án khác.

Hoàng Tử Thao thản nhiên bỏ qua đáp: "Không có gì phải giải thích, tùy ý viết mà thôi."

Ngô Diệc Phàm ánh mắt ảm đạm, quả nhiên đáp án đúng là tùy ý. Hắn nắm tay y trong lòng bàn tay mình, siết thật chặt, lại nhìn Hoàng Tử Thao nói : "Đi ăn cơm thôi." Hắn chỉ có cảm giác bản thân hiện tại đối mặt Hoàng Tử Thao, cho dù y làm như thế nào cũng đều chỉ nhận được hồi báo giống như một quyền đập vào tấm chăn bông mềm mại, đều làm cho người ta cảm thấy yếu đuối vô lực như thế.

Hoàng Tử Thao nhìn thức ăn trên bàn, thật sự là không tồi, súp vi cá mập, gà ướp ngũ vị, món cuốn Trường Xuân, rau thơm cùng dưa góp, còn có một bát canh gà hầm tổ yến. Y múc canh đưa cho Ngô Diệc Phàm, nói với hắn: "Uống canh trước đi." Ngô Diệc Phàm trước đây luôn có một thói quen là uống canh sau khi ăn cơm.

Ngô Diệc Phàm nhận lấy, Hoàng Tử Thao cũng yên lặng ăn, hai người đều mang những suy nghĩ riêng. Ngô Diệc Phàm cũng không biết vì sao lần này mình lại tới đây, chỉ là bỗng nhiên vào những lúc nhìn Nguyệt Uyển Nghi đều thấy rất nhớ Hoàng Tử Thao, nhất khi nhìn vào đôi mắt có phần tương tự của Nguyệt Uyển Nghi kia thì nỗi nhớ nhung từ tận đáy lòng đối với người trước mắt lại càng bùng lên. Cho nên hắn lại đến đây, cứ như vậy không có khí khái, cũng chẳng có tiến bộ.

"Ngày mai trẫm muốn xuất cung một chuyến." Đột nhiên, Ngô Diệc Phàm lên tiếng nói với Hoàng Tử Thao như vậy.

Hoàng Tử Thao khẽ ngẩn người: "Hảo." Y tiếp tục vừa cúi đầu dùng bữa, lại vừa dùng đũa gắp một miếng gà ướp ngũ vị vào trong bát Ngô Diệc Phàm. "Nếu như đây vẫn là do vị ngự trù cũ làm thì đây chính là sở trường của hắn."

Ngô Diệc Phàm nhìn y hỏi: "Ngươi có muốn cùng trẫm ra ngoài không?"

Hoàng Tử Thao ngừng đũa nhìn về phía y hỏi lại: "Có thể chứ?" Y quả thực có chút mong muốn được đi ra ngoài một lần. Ngày trước khi vẫn còn làm hoàng đế, y cũng từng thay y phục xuất cung thăm dân chúng vài lần. Hiện giờ y đã bị giam ở trong này hai năm, những phong cảnh ở trong cung có lẽ y cũng đã quên gần hết.

"Ân." Ngô Diệc Phàm gật đầu.

Hoàng Tử Thao lại nhìn hắn nói: "Đi nơi nào?"

"Ra ngoài cung đi vòng quanh một chút." Ngô Diệc Phàm đáp.

Hoàng Tử Thao gật đầu, Ngô Diệc Phàm lại hỏi: "Ngươi cứ như vậy đi theo trẫm, cứ yên tâm không sợ trẫm sẽ đem ngươi làm gì sao?"

"Nếu thật sự muốn đem ta làm gì, ta cũng không có cách nào chống cự không phải sao?" Hoàng Tử Thao ngữ khí thản nhiên. Y đã ăn đủ no, đem bát đũa đặt xuống.

Ngô Diệc Phàm chỉ đơn giản cười nhạt : "Có lẽ thực sự sẽ có một ngày như vậy, trẫm sẽ đem ngươi đi." Trong giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Hoàng Tử Thao không nói nữa, Ngô Diệc Phàm cũng buông bát. Dùng bữa xong, Ngô Diệc Phàm đứng lên nói với y: "Cùng trẫm đánh ván cờ đi."

Hoàng Tử Thao đứng dậy cùng hắn đi tới trước bàn cờ, hai người phân nhau ngồi xuống. Ngô Diệc Phàm cầm quân đen đi trước, Hoàng Tử Thao giữ quân trắng. Hai người vừa cùng nhau đánh cờ vừa nói chuyện phiếm, Ngô Diệc Phàm hỏi: "Lúc trước, kỳ sư Biện Bạch Hiền mới tiến cung thường hay tới nơi này cuả ngươi."

Hoàng Tử Thao giật mình, nhưng sau đó lại rõ ràng. Những chuyện xảy ra trong cung có chuyện nào mà hoàng đế lại không biết. Y trước kia mặc dù mặc kệ hậu cung, thế nhưng những chuyện xảy ra trong hậu cung y đại khái cũng đều biết đến. Bởi vậy, đối với việc Ngô Diệc Phàm biết chuyện Biện Bạch Hiền tới nơi này, y cũng không quá giật mình, đáp lời: "Ân, đã tới vài lần, lần đầu tới là do lạc đường."

Quân đen của Ngô Diệc Phàm tiến vào trong góc rồi ào ạt tiến quân. Hắn khẽ cười một tiếng: "Lạc đường, hắn cũng thật biết cách bịa chuyện."

Quân trắng của Hoàng Tử Thao không thể đi tới đường biên, y cúi đầu nhìn bàn cờ không trả lời. Ngô Diệc Phàm lại nhẹ nhàng mở miệng, đặt quân đen xuống: "Hắn là bạn cũ của Kim Chung Nhân, ngươi biết không?" Nói xong, một đôi con ngươi đen sâu hun hút chăm chú nhìn Hoàng Tử Thao. Kim Chung Nhân là đại tướng tâm phúc của Hoàng Tử Thao, nhưng năm đó không biết vì sao vào lúc hắn khởi binh liền bị Hoàng Tử Thao thu binh quyền, lệnh cho hắn phải tá giáp quy điền [2].

Bàn tay Hoàng Tử Thao cầm quân trắng khẽ run lên, quân cờ trắng rơi xuống, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm nhếch khóe miệng cười nói: "Đừng lo lắng, hắn đã sớm bị ngươi tá giáp quy điền, không phải là mối lo. Chỉ cần hắn bất động, trẫm tất nhiên cũng sẽ không động đến hắn."

Hoàng Tử Thao mím môi, lại nhìn quân đen của Ngô Diệc Phàm đã đem y vây lại ở giữa bàn cờ, chỉ còn một con đường chết. Trong lòng y cả kinh, trong chớp mắt liền ném quân cờ đi nhận thua : "Ta thua."

"Ngươi nhận thua luôn thống khoái như vậy." Ngô Diệc Phàm mỉm cười đầy ý vị

Hoàng Tử Thao cũng cười đáp: "Thế cờ đã thua như thế này, ta cần gì phải tiếp tục giãy dụa."

"Câu nói này trẫm thích, ngươi cần phải nhớ cho kỹ." Ngô Diệc Phàm nhặt quân cờ của mình lên, cười nhạt.

Hoàng Tử Thao gật đầu cũng nhặt lại những quân cờ trắng: "Ân."

Lúc hai người nói chuyện cũng là lúc ván cờ mới được bắt đầu, lần này không tiếp tục nói chuyện nữa, hai người đánh cờ cũng như một hồi chiến tranh, đều cùng dốc hết toàn lực, mấy ván cờ tiếp theo hai người đều bất phân thắng bại. Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao nói: " Kỳ nghệ của ngươi hiện giờ quả thật càng ngày càng hảo, để cùng ngươi đánh thành thế hoà đều tiêu tốn của trẫm thật nhiều khí lực."

Hoàng Tử Thao cười nói: "Nếu ngươi muốn ta thua, ta liền bại bởi ngươi là được."

Ngô Diệc Phàm hừ một tiếng : "Ngươi cho là trẫm thích như vậy?"

Hoàng Tử Thao cười khẽ nói: "Ngươi tất nhiên là không thích." Y biết Ngô Diệc Phàm thanh cao, thắng thua như vậy hắn tất nhiên là khinh thường. Hắn vẫn không thay đổi, Hoàng Tử Thao bật cười vui vẻ, thế nhưng trong lòng lại ảm đạm, y ngược lại lại thay đổi rất nhiều.

Một đêm này Ngô Diệc Phàm ngủ lại ở điện Thanh Loan, bắt đầu là một nụ hôn phớt thế nhưng sau đó lại càng lúc càng không thể vãn hồi. Chỉ cần là Hoàng Tử Thao, hắn đều cảm thấy không có nơi nào, không có lúc nào ngừng khát vọng y. Đem Hoàng Tử Thao áp đảo dưới hạ thân, cởi bỏ y phục của y, vết thương trên hai cánh tay hiện giờ chỉ còn lại một chút ở bên tay trái, cũng sắp khỏi hoàn toàn. Hắn tận lực không đụng tới cánh tay trái của y, cũng tận lực không để cho Hoàng Tử Thao phải tự dùng lực.

Hoàng Tử Thao cắn chặt răng dung túng để mặc Ngô Diệc Phàm hoành hành ngang ngược. Hai mắt y mênh mông mù sương nhìn lên gương mặt Ngô Diệc Phàm, sau đó lại gắt gao khép lại. Ngô Diệc Phàm cúi người hôn lên mí mắt của y, sau đó nói: "Mở mắt ra nhìn trẫm, trẫm đã từng nói, không thích ngươi nhắm mắt."

Hoàng Tử Thao mở mắt ra, tay phải ôm lấy cổ của hắn để hắn cúi người xuống cùng y hôn môi. Ngô Diệc Phàm hôn y hồi lâu, khóe miệng tà khí khẽ cong lên : "Thật là lần đầu tiên thấy ngươi chủ động như vậy."

Hoàng Tử Thao hai má đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì tình dục, hay là bởi vì những lời Ngô Diệc Phàm vừa nói khiến y xấu hổ. Ngô Diệc Phàm không tiếp tục nói nữa, ở trên người Hoàng Tử Thao ra sức rong ruổi. Hoàng Tử Thao đối với hắn vô tình, vậy thì hãy để cho người này ở bên cạnh hắn cả một đời đi. Hắn muốn đem y giam cầm trong ngục tù của hắn , ngoại trừ nơi này của hắn, y sẽ không thể đi tới bất cứ nơi nào, cho dù vô tình vô tâm cũng sẽ không buông tha cho y...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kristao