Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Diệc Phàm đợi một lúc lâu cũng không thấy Hoàng Tử Thao nói câu nào, hắn đành bước từng bước rời đi. Hoàng Tử Thao nhìn theo bóng lưng hắn biến mất dần trong tầm mắt của mình, trong lòng chua sót, chậm rãi khép hai mắt lại.

Ngô Diệc Phàm đi tới tẩm điện, Tề Thuận tới báo thích khách đã bị bắt nhưng trên đường áp giải vào thiên lao hắn đã uống thuốc độc tự vẫn. Tất cả những người này đều là tử sĩ, mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ giấu thuốc độc ở trong kẽ răng, nếu nhiệm vụ thất bại liền cắn viên thuốc tự sát. Con ngươi lạnh lẽo của Ngô Diệc Phàm lướt qua Tề Thuận, Tề Thuận kinh hãi liền vội quỳ xuống đất. Một lúc lâu sau, Ngô Diệc Phàm nói với hắn: "Gọi Ngô Thế Huân tới gặp trẫm."

"Vâng." Tề Thuận nghe vậy cả kinh, sau đó nhanh chóng lĩnh mệnh lui xuống. Ngô Thế Huân là đứa bé Ngô Diệc Phàm trước đây nhặt được, đem nuôi dưỡng từ nhỏ, bồi dưỡng hắn thành người, dạy hắn các loại võ học binh pháp cùng với kỹ thuật ám sát, chỉ là hắn không thể tùy tiện dùng đến Ngô Thế Huân. Từ sau khi Ngô Diệc Phàm đăng cơ, hắn vẫn tiếp tục chưa yêu cầu Ngô Thế Huân làm bất cứ chuyện gì.

Chỉ trong chốc lát, Ngô Thế Huân một thân thanh y tiến vào trước mặt Ngô Diệc Phàm . Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn vẫn như cũ không một tia diễn cảm, cũng chưa từng có người nào nhìn thấy trên khuôn mặt hắn lộ ra biểu cảm gì khác. Nhìn thấy Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân kêu hắn một tiếng: "Ca." Từ nhỏ, Ngô Diệc Phàm đã để cho hắn gọi mình như vậy, bây giờ cũng vẫn không bắt hắn phải thay đổi cách xưng hô.

"Ân. Ngươi đi điều tra xem thích khách ngày hôm nay là từ nơi nào phái đến." Ngô Diệc Phàm thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái nói.

Ngô Thế Huân gật đầu, thân ảnh liền lập tức biến mất ở dưới ánh trăng. Ngô Diệc Phàm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời trong vắt, thần sắc vắng vẻ, tiếp đó sai người chuẩn bị rượu cùng đồ ăn cho hắn. Hắn ở dưới ánh trăng bắt đầu một mình uống rượu, đồ ăn trước mặt ngược lại không hề đụng tới, chỉ có hai bầu rượu được chuẩn bị sẵn bị hắn uống cạn trong chốc lát. Hắn vội vàng gọi người tiếp tục bưng rượu ra, rượu càng uống càng nhiều, thế nhưng hắn lại cảm giác mình càng lúc càng thanh tỉnh cùng thống khổ.

Từng nói mượn rượu giải sầu càng sầu thêm, không phải chính là như vậy sao? Hắn cố tình muốn say lại không thể say, chuyện cũ trái lại cứ như vậy từng màn diễn ra trong đầu càng lúc càng rõ ràng. Tề Thuận nhìn thấy Ngô Diệc Phàm uống rượu giống như không muốn sống nữa liền nghĩ muốn đi tới khuyên can. Thế nhưng mới tiến lên được vài bước, hắn lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Diệc Phàm quét qua khiến cho cả người cứng đờ ngay tại chỗ, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt kia quả thực quá mức sắc bén.

Tề Thuận lo lắng không thôi, thân thể Ngô Diệc Phàm như vậy uống rượu quá mức dù sao cũng không tốt. Thế nhưng lúc này ai dám đi khuyên can Ngô Diệc Phàm. Đúng lúc đó, một cánh tay liền xuất hiện ngăn bình rượu trong tay Ngô Diệc Phàm lại. Tề Thuận nhìn thấy đúng là Hoàng Tử Thao, y chỉ khoác một chiếc trường sam phong phanh màu trắng đơn bạc đi ra, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, cả người lộ ra chút suy yếu.

"Cút." Ánh mắt lạnh lùng của Ngô Diệc Phàm thoáng liếc nhìn y.

Hoàng Tử Thao nhíu mày nhìn hắn, sau đó đem bình rượu trong tay ngửa đầu uống cạn, bình tĩnh nhìn nét mặt đầy vẻ giận dữ của Ngô Diệc Phàm. Hắn ném bình rượu ở trong tay y đi, tức giận nói: "Ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Lời này ngược lại là ta nên hỏi ngươi mới đúng." Hoàng Tử Thao lạnh lùng nói.

Ngô Diệc Phàm cũng lạnh giọng cười: "Chuyện của trẫm không tới lượt ngươi quản."

Hoàng Tử Thao nhìn thấy thế nhưng cũng không nói gì, chỉ dắt tay hắn vào trong tẩm điện. Y cho tất cả mọi người lui xuống, Ngô Diệc Phàm bị y áp ngồi ở trên mép giường. Hoàng Tử Thao cúi đầu nhìn hắn, mãi tóc đen dài buông xuống rơi ở trước ngực cùng phía sau lưng. Ngô Diệc Phàm trên mặt bởi vì say rượu mà đỏ hồng, ngắm nhìn Hoàng Tử Thao. Vẻ mặt hắn không một chút biểu cảm thế nhưng ánh mắt lại bán đứng trái tim, lúc này hắn đang bị tổn thương.

Hoàng Tử Thao nâng tay trái lên vuốt ve gương mặt của Ngô Diệc Phàm, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên môi hắn. Hắn ngẩn người, Hoàng Tử Thao lại chủ động cạy mở đôi môi của hắn. Con ngươi trong mắt hắn lập tức lạnh lùng, giữ chặt bả vai Hoàng Tử Thao hỏi: "Ngươi làm cái gì?"

Hoàng Tử Thao tay trái bị tổn thương ở gần bả vai, bị hắn giữ chặt như vậy đau đến khẽ nhíu mày nhưng vẫn không nói gì. Y cũng không biết mình đang làm cái gì, chỉ cảm thấy y hiện tại có chút thần trí mơ hồ. Chỉ là vừa trải qua một cuộc ám sát, lại được chính người này cứu, thế nhưng khi nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, khi nhìn thấy hắn bi thương mà uống rượu, y liền không chịu được. Trái tim như có một ngọn lửa thiêu đốt khiến y khó chịu, nếu không cầu một chút giải thoát, như vậy y sẽ gặp bị ngọn lửa này đốt thành tro tàn.

Y lại cúi đầu hôn lên môi Ngô Diệc Phàm, không hề dịu dàng, ngay từ lúc bắt đầu đã mãnh liệt như nước. Ngô Diệc Phàm theo dõi y, ánh mắt trong chớp mắt đã biến thành thâm thúy. Hắn chế trụ sau gáy Hoàng Tử Thao, để cho y hôn càng thêm sâu một chút, đầu lưỡi đổi khách thành chủ ở trong miệng Hoàng Tử Thao tiến công xâm lược. Đứng lên đem Hoàng Tử Thao ôm vào trong ngực, hai tay ôm y, Ngô Diệc Phàm lại không cẩn thận đè lên miệng vết thương trên cánh tay Hoàng Tử Thao, nghe thấy y đột nhiên rên lên một tiếng mới buông y ra.

Hoàng Tử Thao một đôi mắt phủ sương nhìn hắn, ánh mắt ấy lúc này hàm chứa một loại xúc cảm hắn chưa từng nhìn thấy. Ngô Diệc Phàm không nhịn được mà hôn lên đôi mắt kia, sau đó đưa y cẩn thận áp ngã lên trên giường, lặp lại nụ hôn trên đôi mắt, rất lâu sau mới dừng sau. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Hoàng Tử Thao nhìn hắn, Ngô Diệc Phàm cũng chăm chú nhìn y, cuối cùng Hoàng Tử Thao mở miệng nói với hắn: "Muốn ta."

Ngô Diệc Phàm mâu sắc sâu hơn một tầng, giống như bão táp ùa đến hôn lên đôi môi Hoàng Tử Thao. Hắn bắt đầu cởi trường sam màu trắng khoác trên người y, hết sức cẩn thận để không động đến vết thương trên cánh tay y. Thời điểm thân thể trơn bóng hiện ra trước mắt, hắn không kìm được đưa tay xoa nhẹ lên lồng ngực như ngọc, tiếp tục nhìn lên trên cánh tay là lớp băng gạc màu đỏ chói mắt, thần sắc chợt tắt rồi tách khỏi thân thể của y rời đi.

Hoàng Tử Thao lúc này lập tức gọi hắn lại: "Phàm, đừng đi."

Ngô Diệc Phàm quay đầu lại nhìn y, Hoàng Tử Thao nhìn hắn nói: "Đừng đi, ít nhất lúc này đừng đi có được không?" Y yếu ớt từ bỏ tất cả sự tự tôn cùng giam cầm,y chỉ muốn để cho người kia ở lại đây cùng y vào thời khắc vừa bất lực vừa đau đớn vì bị thương này, để cho y không phải chịu cô độc không nơi dựa dẫm, tự cắn răng kiên cường.

Ngô Diệc Phàm vẫn chăm chú nhìn y. Hoàng Tử Thao trong mắt cũng hiện ra một tia yếu ớt. Hắn chưa từng nhìn thấy y có bộ dạng bi thương như thế này. Hắn không hiểu Hoàng Tử Thao vì sao vào lúc này lại lộ ra vẻ mặt như vậy, chỉ đứng yên tại chỗ không hề động. Hoàng Tử Thao nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không khỏi cười khẽ, vẻ mặt tiêu điều, đôi mắt nhắm lại rồi tiếp tục mở ra, nhìn lên bức màn che. Y biết bọn họ lúc này đã không thể quay trở về quá khứ, bọn họ lúc này cho dù cùng nhau cúi đầu, thế nhưng đều đã trải qua rất nhiều, giống như một cái vực sâu không thấy đáy nằm ở giữa ngăn cách với bờ bên kia không thể vượt qua được, là quá sâu quá rộng trở ngại cùng nghi ngờ. Y chậm rãi nhắm hai mắt lại nói với Ngô Diệc Phàm: "Thực xin lỗi, bệ hạ, ta thất thố."

Ngô Diệc Phàm kinh ngạc nhìn y, cảm giác yếu ớt trong mắt Hoàng Tử Thao trong nháy mắt giống như ảo giác biến mất không còn dấu vết, người trước mắt lại trở về bộ dạng lãnh huyết vô tình như cũ. Vẻ lãnh đạm của y khiến Ngô Diệc Phàm trong lòng trầm xuống, sau đó sải bước rời đi.

Một đêm này, Hoàng Tử Thao ngủ ở trong cung Càn Thanh. Ngủ ở trên giường rồng trước kia, một đêm này thật sự quá mệt mỏi cùng suy yếu, y ngủ thật thâm trầm, nhưng lại không hề mộng mị. Khi tỉnh lại, Tiểu Trác Tử đã ở bên giường hầu hạ y, thấy y tỉnh, vẻ mặt Tiểu Trác Tử vô cùng vui mừng. Hoàng Tử Thao nhìn y nói: "Ngươi không sao chứ?"

Tiểu Trác Tử liên tục gật đầu, vừa nhìn Hoàng Tử Thao vừa quỳ xuống tự trách xin được thỉnh tội: "Nô tài vô dụng, nô tài không thể chăm sóc tốt cho chủ tử, thỉnh chủ tử trách phạt."

Hoàng Tử Thao ngồi dậy đối với hắn mỉm cười, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nói với hắn: "Đứng lên đi, không trách ngươi, ta biết ngươi đã cố gắng hết sức." Y đứng lên nói với hắn "Chúng ta trở về thôi, nơi này không phải là nơi của chúng ta." Cung Càn Thanh này sớm đã không còn thuộc về y nữa rồi.

Tiểu Trác Tử đáp lời, cẩn thận hầu hạ Hoàng Tử Thao rửa mặt thay quần áo, sau đó đỡ y ra khỏi cung Càn Thanh đi về phía điện Thanh Loan. Một đường hành lang dài quanh co, cung nhân trong cung nhìn thấy bọn họ thường trộm liếc mắt nhìn. Hoàng Tử Thao đi lại có chút khó khăn, cũng lười không muốn bận tâm đến người khác, chỉ thản nhiên lướt qua người bọn họ, trong lòng cũng chẳng suy nghĩ gì.

Trên đường tới ngự hoa viên lại vô tình gặp phải hoàng hậu Thượng Quan Nhược Lan cũng đi tới đó ngắm hoa. Bởi vì con đường Hoàng Tử Thao trở về cung phải rẻ vào một lối nhỏ nên không thấy được Thượng Quan Nhược Lan, nếu không y sẽ chọn một con đường khác để đi. Hai người gặp nhau lúc này, thân phận quả thực có chút xấu hổ. Y là hoàng đế tiền triều, mà nữ nhân trước mắt này lại là hoàng hậu đương triều.

Hoàng Tử Thao bình tĩnh đứng yên tại chỗ, suy nghĩ chỉ đối với nàng gật đầu xem như hành lễ. Y sẽ không quỳ trước bất cứ ai, cho dù ngày đó Ngô Diệc Phàm bắt y quỳ một đêm, phá vỡ tôn nghiêm của y. Y cho phép mình cúi mình trước Ngô Diệc Phàm, nhưng lại không cho phép chính mình ngoại trừ Ngô Diệc Phàm sẽ cúi đầu trước bất cứ người nào, đây chính là giới hạn.

"Càn rỡ, thấy hoàng hậu mà dám không quỳ xuống vấn an." Hoàng hậu lúc này ngược lại không hề nói gì, thế nhưng cung nữ Hồng Đậu phía sau nàng lại ỷ thế lên tiếng răn dạy quở mắng trước.

Tiểu Trác Tử vừa nghe thấy liền tức giận, đang định nói đáp lại liền bị Hoàng Tử Thao ngăn cản. Hoàng Tử Thao thản nhiên liếc đôi mắt về phía Hồng Đậu, khóe miệng khẽ nhếch lên thành ý cười như có như không, trong mắt cũng đều là băng hàn, khiến cho Hồng Đậu ngay lập tức vội vàng cúi thấp đầu không dám nhìn, ánh mắt thật khiếp người!

Hoàng hậu Thượng Quan Nhược Lan cao thấp đánh giá Hoàng Tử Thao, sau đó thản nhiên cười nói : "Tiểu tỳ không hiểu chuyện, công tử không cần phải để tâm." Một câu nhưng vẫn tiến lùi thỏa đáng, không khiến cho Hoàng Tử Thao xấu hổ, đồng thời cũng bỏ qua chuyện Hoàng Tử Thao phải quỳ xuống vấn an.

Hoàng Tử Thao khẽ mỉm cười nhìn Thượng Quan Nhược Lan: "Đâu dám, là ta cản đường nương nương, mời nương nương đi trước."

Thượng Quan Nhược Lan gật đầu, sau đó mang theo người dáng vẻ ung dung đi qua Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao nhìn theo Thượng Quan Nhược Lan một lúc thật lâu. Nữ nhân này rất là rộng lượng, Ngô Diệc Phàm đã cưới được một vị hoàng hậu tốt. Y thu hồi tầm mắt tiếp tục đi về hướng điện Thanh Loan.

"Nương nương, người vì sao lại không giáo huấn hắn, còn để cho hắn đi như vậy." Lúc này Hồng Đậu đi theo bên người Thượng Quan Nhược Lan không đồng ý nói.

"Hồng Đậu, ngươi phải nhớ kỹ, ở trong cung này, chúng ta có thể giáo huấn làm khó xử bất cứ kẻ nào, nhưng riêng chỉ người này thì không được." Thượng Quan Nhược Lan một bên thưởng hoa, một bên nhẹ nhàng nói. Đêm qua điện Thanh Loan gặp chuyện, hoàng thượng thay vì nhanh chóng lập tức điều binh, mà là chính mình đi tới nơi đó trước để cứu hắn. Chỉ cần bằng điểm này nàng liền biết được vị trí của Hoàng Tử Thao ở trong lòng Ngô Diệc Phàm. Cho dù không muốn thừa nhận, thế nhưng cũng không thể không nhận thức được sự thật. Trong cung, nàng có thể lấy thân phận hoàng hậu đi thị uy bất cứ kẻ nào, nhưng riêng chỉ Hoàng Tử Thao là không được, bởi vì trên đời này người duy nhất có thể đối với Hoàng Tử Thao như vậy chỉ có một mình Ngô Diệc Phàm mà thôi.

"Nô tì không hiểu, hắn chẳng qua chỉ là môt tên tù binh tiền triều, cho dù từng là hoàng đế, nhưng như vậy thì sao. Bây giờ hoàng thượng là đương kim bệ hạ, hắn cái gì cũng không phải, ngay cả một tên nô tài cũng không bằng." Hồng Đậu oán hận bất bình.

Thượng Quan Nhược Lan con ngươi khép hờ đáp : "Ngươi không hiểu cũng được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau thấy hắn cũng cần phải nhún nhường ba phần, nếu không bổn cung cũng không thể cứu được ngươi đâu."

Hồng Đậu im miệng, tuy rằng bất mãn nhưng cũng không dám nói gì, chỉ là trong lòng vẫn còn không phục.

Ngô Diệc Phàm lúc này hạ triều trở về tới cung Càn Thanh, cung nhân bẩm báo Hoàng Tử Thao đã trở về điện Thanh Loan. Hắn nghe vậy cũng chỉ thản nhiên nhíu mày không nói gì sau đó đi tới ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Trong lúc đó, hắn gọi Tề Thuận: "Phân phó ngự y, mấy ngày tới đúng giờ đi tới điện Thanh Loan thay thuốc trị thương cho hắn, vết thương sau khi lành liền quay lại cho ta. Còn nữa, phái người hảo hảo bảo hộ điện Thanh Loan."

"Bẩm, nô tài đi ngay ạ." Tề Thuận lĩnh mệnh sau đó liền vội lui xuống.

Ngô Diệc Phàm lật tấu chương ở trong tay, trong đầu thoáng hiện lên ánh mắt hàm chứa chân tình ngắn ngủi ngày hôm qua của Hoàng Tử Thao, có chút tâm phiền ý loạn liền ném tấu chương đi, gọi cung nhân tiến vào nói: "Truyền Nguyệt Uyển Nghi." Hắn sở dĩ liên tiếp truyền Nguyệt Uyển Nghi Tần Nguyệt Lan là bởi vì đôi mắt của nàng cùng Hoàng Tử Thao có phần tương tự. Ngày đó ngẫu nhiên ở ngự hoa viên gặp nàng, nhìn thấy ánh mắt kia khiến hắn không kiềm chế được đối với nàng lưu tâm, sau đó liền rất nhiều lần truyền nàng đến hầu hạ, thế nhưng chưa thật sự cho phép nàng thị tẩm.

Nguyệt Uyển Nghi lúc đến quy củ quỳ xuống vấn an Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm thản nhiên nhìn nàng nói: "Thay trẫm mài mực."

"Vâng." Tần Nguyệt Lan cử chỉ dịu dàng, đứng ở bên bàn bắt đầu mài mực.

Ngô Diệc Phàm nhìn nàng, nàng thẹn thùng cúi đầu, thế nhưng thỉnh thoảng theo dư quang trộm liếc nhìn về phía Ngô Diệc Phàm. Đêm qua Ngô Diệc Phàm nghe điện Thanh Loan xảy ra chuyện liền đem nàng đẩy ngã trên mặt đất, làm cho nàng lo lắng rất lâu. Nàng nghĩ có lẽ từ nay về sau Ngô Diệc Phàm sẽ không truyền nàng đến nữa, ai ngờ hôm nay Ngô Diệc Phàm lại triệu kiến nàng. Ngày hôm qua nàng vốn được thị tẩm, thế nhưng lại bị cản trở, nàng nghĩ hôm nay có phải nàng thực sự sẽ được thị tẩm hay không. Ngô Diệc Phàm diện mạo tuấn lãng, phong độ bất phàm, lần đầu tiên gặp mặt nàng đã đối với hắn nhất kiến chung tình. Trước khi tiến cung, nàng vốn có rất nhiều điều không cam lòng, nàng không muốn cùng người khác tranh giành một người nam nhân. Bản thân nàng vốn là người con gái xinh đẹp, cũng vô cùng tài hoa, sự kiêu ngạo của nàng khiến nàng không thể nhẫn nhịn để chính mình trở thành một nữ nhân vì một người nam nhân mà tranh giành tình cảm. Thế nhưng khi nhìn thấy được Ngô Diệc Phàm rồi, nàng liền biết nàng nguyện ý vì hắn mà vứt bỏ kiêu ngạo của mình, nàng muốn đem chính mình trao cho hắn, thậm chí trao cho hắn cả trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kristao