Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Diệc Phàm nằm trằn trọc trên giường rồng, chỉ cần nhớ tới Hoàng Tử Thao liền khó có thể tiến vào giấc ngủ, xoay người lại ép buộc chính mình phải tĩnh tâm. Hắn không nên đối với y quá tốt, cũng không nên đối với y mềm lòng như vậy.

Dưới ánh trăng, thân thể Hoàng Tử Thao đã mệt tới mức run rẩy thế nhưng vẫn tiếp tục không hề nhúc nhích, vẫn quỳ thẳng lưng như cũ. Y không biết vì sao mình nhất định vẫn muốn giữ tấm lưng thẳng như thế này. Chỉ là y cảm thấy nếu như mình khom người xuống, như vậy y sẽ làm mất đi linh hồn của mình, trở thành cái xác không hồn.

Gió càng lúc càng lạnh, y mím chặt môi, trên hai gò má đều là mồ hôi. Nghiêng đầu nhìn vầng trăng hình bán nguyệt trên bầu trời, Tiểu Trác Tử lo lắng nhìn y nói: "Chủ tử, bây giờ không có ai nhìn thấy, người đứng lên một lúc được không."

"Không cần." Hoàng Tử Thao cắn răng nói ra hai chữ, kiên trì không chịu khuất phục.

"Chủ tử, nếu người tiếp tục như vậy thân thể sẽ lại bệnh." Tiểu Trác Tử sốt ruột "Thân thể của người mới tốt lên..."

"Không sao." Hoàng Tử Thao đè nén thanh âm run rẩy.

"Chủ tử, chẳng lẽ hắn một ngày không cho người đứng dậy, ngưởi liền không đứng dậy sao?" Tiểu Trác Tử đỏ mắt oán hận, người kia sao có thể lòng dạ ác độc như vậy, bắt nạt giày vò người ta như thế.

"Đúng." Hoàng Tử Thao ánh mắt kiên định nhìn về phương xa, đau đớn trong lòng cùng với nỗi đau thể xác hòa quyện. Y vốn cho rằng nếu như bản thân có thể đem trái tim mình khóa chặt lại thì bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tiếp tục có tình cảm đối với người kia. Thế nhưng tình cảm ấy đã tới mức muốn ăn sâu bén rễ, cho dù y lừa mình dối người đóng cánh cửa trái tim lại cũng không thể ngăn cản được. Việc đau thương nhất trên đời không gì bằng khiến cho người mình yêu sâu đậm tổn thương, cho dù chỉ là một vết máu nhỏ từ vết thương không thể nhìn thấy cũng có thể làm cho người ta đau đến tận xương tủy.

Ngô Diệc Phàm nói hận y, Hoàng Tử Thao cảm thấy hắn nói rất đúng. Hắn nên hận y. Ngô Diệc Phàm cả đời trong sạch, đến cuối cùng lại gánh trên lưng tội danh cố ý làm nhục thái tử, có ý đồ mưu phản. Những tội danh như vậy khiến hắn bị coi thường, thế nhưng y vẫn cố chấp gán cho hắn, khiến cho hắn không có cách nào phản bác. Là y giẫm đạp lên lòng tự tôn cùng tấm lòng son của Ngô Diệc Phàm dành cho y, hiện giờ phong thủy chuyển dời, tới lượt y là người có tội.

Thế nhưng y cũng hận hắn, yêu Ngô Diệc Phàm nhưng đồng thời cũng hận hắn. Hắn phá tan giang sơn Thanh Loan từ trong tay y, để cho y không còn mặt mũi nào đối mặt với Thanh Loan liệt tổ liệt tông, thẹn với muôn dân Thanh Loan, vẫn còn không cho y lấy cái chết để tạ tội, đây cũng là tra tấn sao?. Y nghe thấy thanh âm của trái tim đang vỡ tan, đau thương như vậy, chịu đựng khó khăn như vậy, đây cũng là cảm giác của Ngô Diệc Phàm lúc trước sao?

Hoàng Tử Thao lẳng lặng quỳ gối, mồ hôi ướt đẫm, im lặng hỏi trời cao, nếu kiếp sống này là nghiệp chướng, như vậy thì kiếp người tiếp theo có phải sẽ yên bình hay không?

Không biết đã tiếp tục quỳ bao lâu, Hoàng Tử Thao đã không còn biết trên người mình đau ở chỗ nào, toàn thân rã rời. Trước mắt có chút choáng váng, y cắn môi, thật sự không thể để cho mình cứ như vậy không tiền đồ mà ngã xuống được. Nhưng ngay vào thời điểm không thể chống đỡ nổi ấy, trước mặt y xuất hiện vạt áo huyền bào của Ngô Diệc Phàm. Đêm khuya, hắn đưa lưng về phía ánh trăng cúi xuống nhìn y, con ngươi lạnh lùng tỏa ra hàn quang cùng giận dữ.

Hoàng Tử Thao nhìn thẳng vào mắt hắn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, sau đó trước mắt tối sầm liền ngã xuống. Y vẫn không thể tiếp tục duy trì, vẫn không có tiền đồ ngã vào trong ngực của hắn. Khó trách y đã bị hắn làm cho chật vật như vậy, cái gì cũng đều bại bởi hắn, cái gì cũng đều thua bởi hắn.

Ngô Diệc Phàm kịp thời đỡ lấy Hoàng Tử Thao vừa ngã xuống. Thời điểm nhìn thấy y giống như một chiếc lá khô rơi xuống, trong lòng hắn liền căng thẳng, ôm lấy thắt lưng của y bế vào trong tẩm điện, từng bước chân vội vàng có thể nhìn ra hắn đang nôn nóng. Hắn đem Hoàng Tử Thao đặt ở trên giường, động tác dịu dàng khó có thể nhận ra, ánh mắt băng giá chăm chú nhìn Hoàng Tử Thao. Trong mắt có một tia thất bại, hắn đúng là vẫn không thể đối với người này nhẫn tâm đến cùng.

Tiểu Trác Tử ở ngoài tẩm điện của Hoàng Tử Thao, lo lắng đi tới đi lui, thế nhưng lúc này hắn không dám xông vào, sức lực của Ngô Diệc Phàm so với hắn mạnh hơn nhiều lắm.

"Người đâu." Ngô Diệc Phàm đối ở bên ngoài gằn giọng hô.

Tiểu Trác Tử nghe xong vội vàng chịu đựng cơn đau trên đầu gối đi vào. Ngô Diệc Phàm nhìn hắn cau mày nói: "Truyền ngự y."

Tiểu Trác Tử vừa nghe liền vội vàng lĩnh chỉ đi tới thái y viện. Hắn cũng vô cùng mệt mỏi nhưng trước mắt vẫn là thân thể Hoàng Tử Thao quan trọng hơn. Hắn thật sự có chút không hiểu Ngô Diệc Phàm cùng Hoàng Tử Thao, không hiểu Ngô Diệc Phàm ngay từ đầu rõ ràng là muốn đem người hành hạ đến gần chết, thế nhưng cuối cùng vào những lúc ranh giới sinh tử mong manh sẽ đem Hoàng Tử Thao cứu trở về, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần là vì lý do gì, nếu như đây thực sự là hận, cho người ta chết không phải càng tốt hơn sao?

Ngô Diệc Phàm một mình đi tới điện Thanh Loan này, bất luận trong lòng hắn cho dù không muốn thừa nhận như thế nào đi nữa, hắn đối với Hoàng Tử Thao quả thực không thể buông được. Hắn cúi xuống vừa thấm những giọt mồ hôi trên trán vừa nhẹ nhàng hôn y, ánh mắt rối rắm phức tạp đau xót. Hoàng Tử Thao lúc này tỉnh lại, đối diện với ánh mắt bi thương đầy phức tạp của Ngô Diệc Phàm, trong ánh mắt hoàng hốt của y thoáng hiện lên một tia đau lòng, nhưng lại cố gắng dồn nén sự đau thương đó xuống, để cho trong mắt mình chỉ còn lại vẻ lãnh đạm.

Ngô Diệc Phàm thấy y cuối cùng cũng tỉnh, lại nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt y, trong lòng vừa giận lại vừa đau. Thế nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ đem y gắt gao kéo vào trong lòng, ghé vào bên tai y, dùng thanh âm trầm thấp bao hàm yếu ớt nói : "Ta thua, ngươi thắng."

Hoàng Tử Thao thân mình chấn động, toàn thân vẫn đau như cũ nhưng lại bất chấp cơn đau đem ánh mắt sững sờ hướng về phía Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm trong mắt hàm chứa chua sót cùng đau đớn. Hắn nhìn Hoàng Tử Thao nói tiếp: "Ta hận ngươi, ngươi có biết, trong lòng ta có biết bao nhiêu hận ngươi."

Hoàng Tử Thao mở miệng định nói, nhưng lại cảm thấy trong lòng mình quặn đau, thật sự không thể nói ra được một câu. Hốc mắt đã ướt, y dùng sức ẩn nhẫn để nước mắt không trào ra, ép nước mắt quay ngược trở lại bên trong.

"Thế nhưng ngươi không hề biết ta thực sự lại vô dụng như vậy. Ngày đó, vào lúc phá tan cánh cửa cung, thấy ngươi đang cao cao tại thượng, nhàn nhã uống rượu, trong lòng ta thực sự vui mừng đến mức không thể tưởng tượng được. Điều ta nghĩ lúc đó không phải là sẽ giày vò ngươi như thế nào, mà là ta cuối cùng cũng có thể gặp lại được ngươi." Ngô Diệc Phàm cắn răng, hắn nói những lời như vậy khiến cho chính hắn cảm thấy thống khổ không gì sánh được. Bọn họ là kẻ thù , thế nhưng hắn lại có thể như vậy không thể tự kiềm chế mà đắm chìm.

"Hoàng Tử Thao, ngươi nói cho ta biết, ngươi có hay không đã từng thích ta... một chút, cho dù là một chút thôi cũng được." Ngô Diệc Phàm nhìn y, vành mắt đỏ lên, yếu đuối giống như một đứa trẻ đang cầu xin.

Hoàng Tử Thao nhìn hắn, nội tâm phiên giang đảo hải muốn đem Ngô Diệc Phàm ôm tiến vào trong ngực. Thế nhưng y vẫn ép mình phải nhẫn tâm, y nhìn vào con ngươi đen thẳm đang mong mỏi của Ngô Diệc Phàm, đối với hắn thản nhiên nói: "Chưa từng". Nói xong, y có cảm giác trái tim mình đang chảy máu, nó đang khóc, đau đớn đến không thể nén xuống được. Nhưng phải làm như thế nào đây, Ngô Diệc Phàm, ta đã sớm mất đi quyền lợi yêu ngươi, mà giữa chúng ta vẫn còn có thể yêu sao?

Ngô Diệc Phàm nghe xong lời y nói, nhìn y một hồi lâu, sau đó buông y ra. Hắn cúi đầu, vô cùng chật vật, một giọt nước mắt tiến nhập vào chiếc áo choàng đen của hắn. Sau đó, hắn phá lên cười, chỉ là nụ cười này bi thương như vậy, Hoàng Tử Thao nghe như muốn khóc, muốn nói hắn đừng khóc nhưng lại không thể. Y không thể để cho mình mềm lòng, cũng không thể khiến cho Ngô Diệc Phàm dao động.

Ngô Diệc Phàm đi rồi, rời khỏi điện Thanh Loan. Tiểu Trác Tử đi mời ngự y lúc trở về cũng không gặp Ngô Diệc Phàm, chỉ nhìn thấy Hoàng Tử Thao bi thương cô tịch ngồi ở trên giường, giống như cái xác không hồn vậy. Lúc ngự y khám bệnh cho y, y cũng không có động tĩnh gì, chỉ mặc cho người ta an bài. Ngự y còn cẩn thận dặn dò Tiểu Trác Tử nói thân thể Hoàng Tử Thao không có gì trở ngại, chỉ cần uống thuốc an dưỡng là sẽ khỏe lại, ngoài ra còn đăc biệt căn dặn Hoàng Tử Thao phải chú ý để cho tinh thần thoải mái, không được buồn phiền quá mức.

Hoàng Tử Thao chỉ nghe được phần nào, nhưng Tiểu Trác Tử ngược lại nhớ kỹ từng việc từng việc một. Sau khi tiễn ngự y trở về, hắn liền thấy Hoàng Tử Thao đã nằm ở trên giường ngủ mất rồi. Không dám tiếp tục làm phiền, Hoàng Tử Thao hôm nay nhất định là đã mệt muốn chết.

+++

Ngày tiếp theo, Hoàng Tử Thao vào giữa trưa mới tỉnh lại, cả người đau đớn mỏi nhừ. Y xoa bóp đầu gối của mình, đau đớn kịch liệt, khẽ nhíu mày, gọi Tiểu Trác Tử. Tiểu Trác Tử tiến vào nhìn thấy y vừa thức dậy liền đối với y thỉnh an: "Chủ tử, người đã tỉnh,để nô tài đi chuẩn bị giúp người rửa mặt."

Hoàng Tử Thao gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay lại là một ngày đẹp trời, chỉ là cái chân này hôm nay vẫn đau lợi hại như vậy. Tấm thân này của y đúng thật là được nuông chiều từ bé. Lại nhớ tới Ngô Diệc Phàm đêm qua, trong lòng y lại nổi lên chua xót, sau đó cố ổn định lại tinh thần, bắt buộc chính mình không được nghĩ tới hắn nữa.

Tiểu Trác Tử bưng chậu rửa mặt tới, Hoàng Tử Thao sau khi dùng khăn lau mặt do Tiểu Trác Tử vắt liền nói với hắn: "Tiểu Trác Tử, đỡ ta đến sân viện ngồi một chút đi."

"Vâng." Hoàng Tử Thao cố gắng đứng dậy, bàn chân vừa đặt xuống đất liền cảm giác được đau đớn, thế nhưng y vẫn cố chịu đựng.

Tiểu Trác Tử dìu y đi vào trong sân viện, sau đó lại vội vàng bê ghế dựa để cho y ngồi ở dưới bóng cây. Hoàng Tử Thao nói Tiểu Trác Tử cứ để mặc y. Tiểu Trác Tử hỏi Hoàng Tử Thao có muốn dùng bữa hay không. Đồ ăn sáng lúc này có lẽ cũng đã nguội, nhưng nơi này không có gì có thể hâm nóng lại được. Hắn không muốn để cho Hoàng Tử Thao phải ăn những đồ ăn nguội như thế nhưng cũng không có cách nào khác.

Hoàng Tử Thao nghe xong nói với hắn: "Cũng mang chúng tới chỗ này đi."

"Vâng." Tiểu Trác Tử vội vàng rời đi.

Trên bàn tứ giác nho nhỏ bày ra một bát cháo hoa cùng một cái bánh mỳ, còn có một đĩa cải thìa. Hoàng Tử Thao bắt đầu ăn, ăn đồ nguội đúng thật là không ngon, thế nhưng y vẫn ép chính mình ăn từng miếng từng miếng, bây giờ không phải là lúc y có thể chọn lựa.

Cũng giống như hàng ngày, sau khi Hoàng Tử Thao dùng bữa xong sẽ phơi nắng dưới ánh mặt trời. Nhưng ngày hôm nay lại không giống với những ngày trước, trong viện xuất hiện một vị khách không mời mà đến, Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền đi vào trong viện liền chứng kiến Hoàng Tử Thao đang ngồi ở trên ghế cúi đầu nhìn những bóng cây trên mặt đất. Biện Bạch Hiền một thân trường sam lam sắc, thắt lưng đeo đai ngọc, trên đầu cũng là một dải gấm màu lam buộc lấy mái tóc. Hắn đi tới trước mặt Hoàng Tử Thao, nở nụ cười ấm áp cúi người hành lễ : "Tại hạ là kỳ sư Biện Bạch Hiền mới tiến cung, bởi vì lạc đường mới làm phiền tới các hạ. Không biết các hạ có thể cho phép ta đối với người xin một chén nước uống không?"

Hoàng Tử Thao nhìn hắn bộ dạng nhẹ nhàng tuấn lãng, cảm thấy người này thật sự có chút thú vị, liền hỏi: "Ngươi có biết nơi ngươi vừa tiến vào là nơi nào không?"

Biện Bạch Hiền ha ha khẽ cười một tiếng : "Thanh Loan điện, bức hoành phi ngoài cửa viết ba chữ rất to, có lẽ là do bệ hạ hiện tại đặt tên."

Hoàng Tử Thao cũng thản nhiên mỉm cười đánh giá, liếc mắt nhìn hắn một cái liền đối với Tiểu Trác Tử vừa đi ra nói : "Tiểu Trác Tử, đi mang một cái ghế tới đây để vị đại nhân này ngồi."

Tiểu Trác Tử nhìn Biện Bạch Hiền liếc mắt một cái liền đi vào trong nội điện bê ghế ra, đi tới trước mặt Biện Bạch Hiền cung kính: "Đại nhân mời ngồi."

"Làm phiền." Biện Bạch Hiền vẫn giữ nụ cười ấm áp trên khuôn mặt.

Hoàng Tử Thao lại hướng về phía Tiểu Trác Tử nói: "Dâng trà."

Tiểu Trác Tử vào nhà châm trà, Biện Bạch Hiền nghe vậy ý cười lại càng thêm rõ ràng hơn: "Đa tạ."

Hoàng Tử Thao lắc đầu: "Uống xong trà đại nhân liền có thể rời đi được rồi."

Biện Bạch Hiền nhìn Hoàng Tử Thao nói: "Nghe nói tiền triều bệ hạ tài nghệ đánh cờ rất tinh thông , tại hạ hôm nay vô tình gặp được, liền cả gan muốn được thỉnh giáo một phen."

Hoàng Tử Thao nghe vậy mặt không đổi sắc, thần thái vẫn như cũ, nhưng thanh âm lại lạnh lẽo thêm vài phần: "Đại nhân không sợ để cho người ta nhìn thấy sẽ mượn cớ dị nghị sao?"

Biện Bạch Hiền nhíu mày cười nói: "Mượn cớ gì?"

Hoàng Tử Thao không đáp, Biện Bạch Hiền bưng chén trà Tiểu Trác Tử vừa mới đưa tới cười nói: "Tư thông với quốc vương tiền triều, ý đồ bất chính?"

Hoàng Tử Thao lại nhìn hắn, Biện Bạch Hiền cười lớn đáp: "Bệ hạ thật đúng là quá coi trọng Biện mỗ rồi. Tại hạ chẳng qua chỉ là một tiểu kỳ sư vô dụng, cho tới bây giờ đều chỉ biết chơi cờ, không biết những chuyện khác là chuyện gì, không đủ gây sợ hãi."

Hoàng Tử Thao nhìn hắn một lúc, sau đó cũng chỉ ảm đạm cười nói: "Nếu như ngươi đã không sợ, ta đây cũng không cần phải lo lắng cho ngươi. Đúng lúc chỗ này của ta cũng không có chuyện gì để làm, ngươi lại muốn cùng ta đánh cờ, ta cầu còn chẳng dược."

Biện Bạch Hiền tiếp tục uống một ngụm trà. Tiểu Trác Tử mang bàn cờ ra, Hoàng Tử Thao cùng Biện Bạch Hiền hai người liền bắt đầu ngồi đối diện chơi cờ. Phân trước sau, Hoàng Tử Thao quân đen, Biện Bạch Hiền quân trắng.

Hai người đi được mấy nước cờ liền đã biết được thực lực của đối phương, cũng không tránh khỏi cẩn thận. Bạch Hiền nhìn nước cờ của Hoàng Tử Thao, phát hiện khả năng tác chiến của y vô cùng mẫn tuệ. Quân đen trước mặt từ đầu đến cuối đều quán triệt giữ nguyên nước đi thủ thế. Nhìn thấy biểu hiện này, Biện Bạch Hiền trong lòng không khỏi cười mỉa mai, vị tiền triều bệ hạ này cũng là một nhân vật không tầm thường, căn cứ vào phong thái chơi cờ của y thì chắc chắn sẽ không thất bại bởi Ngô Diệc Phàm mới phải, chính là... Nhưng mà cái này cũng không thể nói trước được, trên bàn cờ dù sao cũng không phải chiến tranh thật.

Hoàng Tử Thao cầm quân đen bất ngờ đặt xuống một vị trí cờ treo bất thường, thực sự khiến cho Biện Bạch Hiền có chút giật mình. Chiêu thức ấy đúng là có chút ý tứ, quân trắng của hắn ở phía bên trái tương đối nhiều, mà quân đen của Hoàng Tử Thao lúc này đang có chiều hướng tiến vào một cách ồ ạt. Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng cười, quả thật là một nhân vật lợi hại, nhưng quân trắng của hắn cũng rất điêu luyện, một mặt công kích một mặt bao vây, ngược lại vẫn rất phóng khoáng hữu lực.

Hai người vừa âm thầm đọ sức, mỗi người đều dùng hết sức lực, kỳ phùng địch thủ nhưng thực ra lại rất vui vẻ. Mỗi người đều có những thời điểm suýt nữa rơi vào bẫy của đối phương, góc bên phải đột nhiên có biến hóa, quân đen bất lợi. Hoàng Tử Thao suy nghĩ cẩn thận nhíu mày, thế nhưng không ngờ sau vài nước cờ , Hoàng Tử Thao đã hoàn toàn xoay chuyển càn khôn. Biện Bạch Hiền tiếp tục nước cờ nhưng thật ra trên trán đã toát mồ hôi, không nghĩ tới hắn lại rơi vào thế cờ của Hoàng Tử Thao. Vừa rồi rõ ràng là một thế cờ bại, thế nhưng dưới sự tài tình khéo léo của y, ván cờ được xoay chuyển sang một hướng khác. Thật sự là người không đơn giản, chiêu tìm đường sống trong cõi chết này ... Nhìn đến đây, trong đầu hắn bất chợt hiện lên điều gì đó, kinh ngạc liếc nhìn Hoàng Tử Thao một cái. Cuối cùng, hắn lại trầm ngâm ném quân cờ xuống nhận thua, cười nói: "Bệ hạ, tài nghệ chơi cờ của người quả thực tinh thông, tại hạ bội phục."

Hoàng Tử Thao thản nhiên mỉm cười đáp: "Đại nhân cũng không tồi, khiến cho ta cũng cảm thấy vô cùng khâm phục."

Biện Bạch Hiền đứng dậy chắp tay đối Hoàng Tử Thao : "Đa tạ bệ hạ chỉ giáo, Biện mỗ đã cảm thấy vừa lòng thỏa ý, không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi nữa, xin được cáo lui trước."

Hoàng Tử Thao gật đầu, nhìn theo Biện Bạch Hiền rời đi. Sau khi hắn đi rồi, Hoàng Tử Thao mới bắt đầu lẳng lặng thu bàn cờ lại, cầm một quân cờ trắng lên như có suy nghĩ gì. Biện Bạch Hiền người này nếu thật sự chỉ là kỳ sư thì đúng là nhân tài không được trọng dụng. Lần này đánh cờ tuy chỉ là ở trên bàn cờ, thế nhưng nếu có thể để người này ở chiến trường, với tinh thần tập trung bình tĩnh, khí thế phóng khoáng mạnh mẽ, không những có thể làm nguyên soái dẫn đầu binh lính, làm quân sư bày mưu tính kế, mà nhất định còn có thể tiêu diệt hàng ngàn vạn quân trên chiến trường


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kristao