Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG HAI MƯƠI TƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Nhuận Ngũ ngắm nhìn những điệu múa, ăn những món ăn tinh xảo của người bản xứ, cùng Ô Nhĩ trò chuyện. Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy trong đám người một mảng xôn xao, cả trai lẫn gái đều hoan hô reo hò. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn hướng về phía đám người, liền thấy một nữ tử xinh đẹp mặc y phục đỏ rực lộng lẫy nhảy những bước chân hoàn mỹ từ trong đám đông bước ra, trên mặt đeo màng che mặt bằng lụa tơ tằm cùng màu, trên đầu đội một tấm sa tinh xảo màu đỏ theo phong tục của người bản xứ. Trên đôi chân trần đeo hai chiếc vòng, trong đôi mắt to linh động dường như có thể chứng kiến ý cười thật sâu, ngoài vẻ vui tươi còn có một phần kiêu ngạo, nàng mê hoặc giống như một đóa hồng.

Trịnh Nhuận Ngũ nhìn nữ tử vừa ngồi xuống, vừa mỉm cười vừa hỏi Ô Nhĩ ngồi bên cạnh: "Trẫm nghe nói ngươi có một muội muội, là đệ nhất mỹ nhân của Lạc Ba, có phải là nàng không ?"

Ô Nhĩ tay phải đặt ở trước ngực vừa cung kính lại kiêu ngạo mà nói: "Vâng, thưa bệ hạ, nàng chính là muội muội Chân Tử Hàm của thần."

"Chân Tử Hàm?" Trịnh Nhuận Ngũ khẽ mỉm cười "Không giống với tên của các ngươi ở nơi đây."

Ô Nhĩ tiếp tục nói: "Vâng, đây là dựa vào tập tục quê hương bệ hạ mà đặt tên. Mẫu thân của thần là người kinh thành, phụ thân bởi vì vô cùng yêu mẫu thân nên liền để muội muội mang họ mẹ, gọi là Chân Tử Hàm."

"Phụ thân ngươi thật sự là tình thâm ý trọng." Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu, uống một chén rượu.

"Vâng." Ô Nhĩ mỉm cười, lại nhìn về phía muội muội của mình đang nhảy múa, trong mắt dị thường kiêu ngạo, còn có chút ôn nhu sủng nịch. Muội muội này của hắn từ nhỏ đã được hắn cùng cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Bởi vì diện mạo xinh đẹp nên cũng gần như được mọi người trong tộc nâng niu che chở.

Màn nhảy múa vừa kết thúc, Chân Tử Hàm cuối cùng cũng mở khăn che mặt ra, quả nhiên dung mạo có thể nói là tuyệt sắc. Không giống với nữ tử kinh thành ôn nhu uyển chuyển dịu dàng, dung mạo Chân Tử Hàm lại nhiều hơn một phần xinh đẹp khác thường. Khóe miệng nàng mỉm cười, hướng về phía Trịnh Nhuận Ngũ hành lễ, tay phải áp ở trước ngực cúi người nói: "Tiểu nữ vô cùng vinh hạnh vì được gặp bệ hạ, bệ hạ thánh an."

"Miễn lễ bình thân, quận chúa không hổ là bông hoa của thảo nguyên , có thể nói là tuyệt sắc. Hôm nay là ngày ca ca ngươi nhận kim sách ngọc ấn, là thời điểm rất tốt, trẫm lại càng thêm vui mừng. Trẫm thấy ngươi ngày hôm nay mặc trang phục hồng y như lửa, vô cùng xinh đẹp chói mắt, có một câu thơ "Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương" trẫm liền lấy hai chữ Ngưng Hương để phong hào cho ngươi, từ nay về sau ngươi là Ngưng Hương quận chúa của Lạc Ba."

Chân Tử Hàm nghe vậy vui sướng quỳ xuống tạ ơn: "Thần nữ tạ ơn bệ hạ phong hào, Trịnh hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Ô Nhĩ cũng đứng lên hướng Trịnh Nhuận Ngũ cung kính hành lễ: "Thần đa tạ long ân của bệ hạ."

Trịnh Nhuận Ngũ khẽ mỉm cười nói với bọn họ: "Tất cả đứng lên đi, hôm nay là yến hội chúc mừng của các ngươi, cứ tự nhiên là được."

Bữa tiệc lại một lần nữa trở nên sống động vui vẻ, Ô Nhĩ bị tộc nhân kéo đi cùng khiêu vũ. Chân Tử Hàm lúc này đi tới bên cạnh Trịnh Nhuận Ngũ nói với hắn: "Bệ hạ có muốn cùng nhảy không?"

Trịnh Nhuận Ngũ cười đáp: "Trẫm không biết nhảy."

"Ta tới dạy người, rất đơn giản." Nói xong cũng không đợi Trịnh Nhuận Ngũ đồng ý liền kéo hắn đi. Suy cho cùng, nữ tử ở vùng đất khác vẫn có chút thẳng thắn cùng hồn nhiên hơn.

Trịnh Nhuận Ngũ bị kéo vào trong đám người, bọn họ cùng nhau mang theo Trịnh Nhuận Ngũ cùng vây quanh đống lửa nhảy múa, nhất thời tiếng hoan hô, tiếng cười nới cùng tiếng nhạc vang lên không dứt bên tai. Lý Thái Long ở trong trướng đọc sách, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt không khỏi trong lòng có vài phần phiền muộn, quả thật là một đời vua lại một đời thần, chuyện trước kia không thể quay lại, cho dù không hề nhớ nhung, thế nhưng rốt cuộc vẫn sẽ có vài phần sầu não.

Y rời khỏi trướng, người hầu vội đuổi theo liền bị y thản nhiên nói một câu: "Không cần đi theo, ta sẽ không đi xa."

Người hầu thối lui sang một bên, Lý Thái Long nhìn lên bầu trời màu đen như mực của thảo nguyên, ngàn sao lấp lánh, những ánh sáng rực rỡ khác thường. Bầu trời ở nơi này so với bầu trời ở kinh thành đẹp hơn rất nhiều, y đã tới nơi này vài lần, lần nào đến cũng đều bị bầu trời đêm ở nơi đây làm cho rung động. Đột nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng động lạo xạo, Lý Thái Long liền nhíu mày, ngữ khí thản nhiên lạnh như băng hỏi: "Ai?"

"Hoàng đế bệ hạ tôn quý, thần là Á Phi." Một người nam tử thân mặc trang phục màu xám của người bản xứ đi tới, dáng người so với Lý Thái Long cao hơn một chút, đôi mắt phượng tinh quái ngược lại khiến cho gương mặt có chút giản dị của hắn tăng thêm vài phần mị hoặc.

Lý Thái Long nhíu mày xoay người nhìn hắn, Á Phi tay phải áp ở trước ngực khom người hành lễ, khóe miệng khẽ mỉm cười. Lý Thái Long nhìn hắn bình thản nói: "Ngươi nhận nhầm người rồi."

"Không, thần có thể nhận sai bất kỳ kẻ nào, chỉ riêng bệ hạ tôn quý, thần tuyệt đối sẽ không nhận sai. Bảy năm trước thần may mắn trong đoàn người nhìn thấy thiên nhan, từ đó về sau liền vĩnh viễn không thể quên dung nhan tuyệt thế của bệ hạ." Á Phi vẻ mặt cung kính, thế nhưng từng lời nói ra lại vô cùng tùy tiện.

Lý Thái Long quát lên: "Càn rỡ."

Á Phi vẫn mỉm cười: "Thần biết tội."

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Lý Thái Long không muốn cùng người này dây dưa, liền nói thẳng vào vấn đề.

"Thần thấy bệ hạ một mình cô đơn nhìn sao trên trời đến xuất thần, liền nhịn không được muốn đến bầu bạn với bệ hạ." Á Phi vẫn cười thập phần hòa nhã, nhưng lại làm cho người ta như thế nào cũng không thể thích được, cảm giác nụ cười này khiến cho người ta lạnh cả người.

"Không cần, ngươi trở về đi, ta chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút, còn nữa, đừng gọi ta là bệ hạ, hiện giờ ta đã không còn là vua nữa rồi." Lý Thái Long phất tay áo rời đi, đi về phía trước.

Á Phi thản nhiên nhìn theo bóng lưng Lý Thái Long cười nhạt. Lý Thái Long thấy hắn đuổi theo kịp mình liền cảm thấy không vui nói: "Ngươi còn theo tới đây làm gì!"

"Nếu bệ hạ nói người đã không còn là bệ hạ, như vậy thần có thể cũng không làm thần tử có được không?" Á Phi lúc này khẩu phật tâm xà.

Lý Thái Long lập tức cảnh giác: "Ý ngươi là gì?"

"Nghe nói sau khi người bị bắt liền ngày đêm bồi ở bên cạnh đương kim bệ hạ, ngày ngày nhận ân sủng đúng không?" Á Phi lúc này đã mất đi vẻ cung kính như lúc ban đầu.

Lý Thái Long sắc mặt càng thêm lạnh, y chỉ nhìn Á Phi nói: "Còn dám nói bậy, ta liền rút đầu lưỡi của ngươi."

"Quả nhiên người tuy không còn là hoàng thượng, nhưng quý khí cùng ngạo khí trên người vẫn như cũ khiến cho người ta phải tâm phục khẩu phục. Công tử, hiện giờ người trong hoàng cung hình như đều xưng hô như thế này đối với người sao?" Á Phi không đem sự uy hiếp của Lý Thái Long để vào mắt, tiếp tục dùng ánh mắt không mang hảo ý đánh giá Lý Thái Long, giống như lập tức muốn đem xiêm y trên người y lột bỏ.

Lý Thái Long chán ghét trừng mắt nhìn Á Phi, Á Phi bước tới phía trước một bước, Lý Thái Long liền lập tức bước lui về phía sau một bước quát lên: "Còn dám bước một bước nữa tới gần phía này, ta liền không khách khí." Y không muốn ở nơi này sinh sự, bởi vì y không muốn kéo người khác tới nơi này để nhìn mình.

Á Phi buồn cười đối Lý Thái Long nói: "Công tử đại khái không cần phải không khách khí, ta đây thực sự hi vọng công tử không khách khí mà." Hắn tiếp tục tiến lên phía trước vài bước, Lý Thái Long lập tức tung chưởng linh hoạt hướng về phía hắn

Á Phi nhanh nhẹn né tránh. Lý Thái Long liền quét qua, Á Phi nhảy dựng lên, hai người cứ như vậy tiếp chiêu. Á Phi là dũng sĩ hạng nhất nhì của tộc Lạc Ba, võ công đương nhiên là rất giỏi, Lý Thái Long cho dù có võ, nhưng bởi học cũng không tinh thông, cùng cao thủ như Á Phi so chiêu đương nhiên sẽ ở thế hạ phong. Y quan sát bốn phía, bốn bề vắng lặng, Á Phi nhìn ra ý tứ của y liền cười nói: "Công tử không cần nhìn, lúc này mọi người ở đây gần như đều đi tham gia yến hội mừng tân tộc trưởng, nơi này cũng chỉ có thể có ta cùng ngài." Hắn nói lời này cực kì ái muội.

Lý Thái Long mím môi không cùng hắn đôi co, chỉ cùng hắn so chiêu. Y tìm kiếm cơ hội thi triển khinh công rời đi, thế nhưng Á Phi lại không cho y cơ hội làm việc này.

"Công tử, Á Phi ngưỡng mộ người đã lâu. Trước kia người cao cao tại thượng, Á Phi hữu tâm vô lực, hiện giờ người cùng Á Phi giống nhau đều chỉ là người bình thường. Công tử nếu theo Á Phi, Á Phi đương nhiên sẽ hảo hảo đối xử với người, tuyệt không bạc đãi." Á Phi vừa ngăn cản thế tiến công của Lý Thái Long vừa lộ ra ánh mắt si mê.

Lý Thái Long trong lòng chán ghét tới cực điểm, lạnh giọng quát: "Vô sỉ."

Á Phi vẫn không thay đổi ánh mắt: "Công tử đây là không bằng lòng sao?"

Lý Thái Long đá một cước hướng về phía hắn, Á Phi không đề phòng liền bất ngờ bị y đá một cước ở trên xương sườn, cơn đau đột nhiên ập đến. Lý Thái Long lập tức thi triển kinh công chuẩn bị chạy trốn. Á Phi lập tức phản ứng đuổi theo, Lý Thái Long nhíu mày, liền trực tiếp hướng về nơi đang tưng bừng nhộn nhịp bay tới, bởi vì lúc này chỉ có bên đó là cách y gần nhất.

Lý Thái Long im lặng không một tiếng động len vào giữa đám người, cúi thấp đầu. Á Phi cũng đã tới, hắn nhìn Lý Thái Long, nhưng Lý Thái Long cũng chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Vào lúc Lý Thái Long vừa đến, Trịnh Nhuận Ngũ liền phát hiện ra thân ảnh của y, khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc đi tới bên người Lý Thái Long. Hắn kéo Lý Thái Long đi tới một nơi yên tĩnh, sai Tề Thuận để ý mọi người xung quanh.

"Tại sao ngươi lại tới nơi này, không phải nói không vui sao?" Trịnh Nhuận Ngũ hỏi.

Lý Thái Long nhìn hắn, rũ mắt xuống đáp: "Không có gì, không cẩn thận nên đi tới nơi này."

Trịnh Nhuận Ngũ cau mày.

"Ta trở về." Lý Thái Long xoay người liền hướng trướng của bọn họ đi đến.

Trịnh Nhuận Ngũ liếc mắt thấy Á Phi đang đứng ở bên kia nhìn hướng về nơi này, mày nhăn lại liền ra lệnh cho Tề Thuận: "Nói với Ô Nhĩ trẫm có chút mệt mỏi, quay trở về trướng nghỉ ngơi."

Tề Thuận lĩnh chỉ lui xuống. Trịnh Nhuận Ngũ dẫn Lý Thái Long quay về trướng, vào bên trong liền kéo Lý Thái Long lại, từ phía sau ôm hông của y, đầu tựa ở trên vai y khẽ thì thầm: "Thật sự là một khắc cũng không thể buông lỏng. Rõ ràng đã đem ngươi giấu đi thật kĩ, nhưng cuối cùng vẫn đưa tới một con chuột."

Lý Thái Long nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, Trịnh Nhuận Ngũ cười cười nói: "Ta nghĩ ngươi lúc trước nếu không phải thân phận như vậy, chỉ sợ hiện giờ bên cạnh ta cũng sẽ không thanh tĩnh như thế này, những kẻ tơ tưởng tới ngươi chắc chắn không ít."

Lý Thái Long không nói, chỉ hung hăng trừng mắt với hắn. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y tức giận như vậy không khỏi bật cười: "Dung, chúng ta quên những chuyện trước đây đi có được không. Ta sẽ đối với ngươi thật tốt, ngươi có thể thử từng chút từng chút yêu ta có được không?"

Lý Thái Long nghe xong trong lòng đau nhói. Trịnh Nhuận Ngũ đem cả người y quay lại, còn thực nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt y: "Ta không buông được ngươi, bởi vậy ta quyết định buông tha cho quá khứ của chúng ta. Ngươi từ giờ trở đi cũng thử yêu ta có được không? Chúng ta không cần tiếp tục hận thù nữa được không?"

Lý Thái Long nhìn cặp mắt chân thành tha thiết của hắn, sau đó lập tức xoay người không dám tiếp tục nhìn. Trịnh Nhuận Ngũ nói với y: "Nhìn ta."

Lý Thái Long một lần nữa nhìn hắn, Trịnh Nhuận Ngũ khẽ hôn lên trán của y. Lý Thái Long sau khi trầm mặc một hồi, nói: "Không cần quá tốt với ta, không cần tiếp tục nói với ta những lời này, ngươi..." Sẽ hối hận, lời kia còn chưa kịp nói ra đã bị nụ hôn của Trịnh Nhuận Ngũ chặn lại.

Trịnh Nhuận Ngũ hôn Lý Thái Long, hôn đến say mê, hắn đem y siết thật chặt, ôm vào trong lồng ngực. Hết lần này đến lần khác, Lý Thái Long luôn biết cách làm như thế nào để có thể làm cho trái tim của hắn tổn thương nhất, thật sự là bạc tình bạc nghĩa. Thế nhưng phải làm sao bây giờ, người hắn yêu chính là một người bạc tình bạc nghĩa vô tình vô tâm như vậy, mà hắn đã định trước trở thành người bất trung bất hiếu nhất trên đời, lật đổ giang sơn Thanh Loan là đại nghịch bất đạo, bất chấp mối thù nợ máu của gia tộc là bất hiếu. Hắn đã tự thỏa hiệp như vậy, lên trời xuống đất chỉ cần duy nhất một mình Lý Thái Long, cho dù người này bất kể như thế nào cũng không cần hắn!

Trịnh Nhuận Ngũ đem Lý Thái Long ôm lên trên giường, sau đó giải khai y phục của hai người. Hắn cúi đầu đáp lại ánh mắt Lý Thái Long, trong ánh mắt kia có bi thương tích tụ. Trịnh Nhuận Ngũ lập tức đau lòng không dám nhìn, hắn cũng không thích để cho Lý Thái Long vào lúc hai người hoan ái lại nhắm mắt lại. Nhưng lúc này đây hắn thế nhưng lại chủ động lấy tay che kín ánh mắt của y, nói: "Không cần dùng ánh mắt bị tổn thương như vậy nhìn ta."

Lý Thái Long nghe vậy trong mắt liền ngấn lệ, thấm ướt lòng bàn tay Trịnh Nhuận Ngũ. Trịnh Nhuận Ngũ lại như cũ hôn lên cổ của y, sau đó từng chút từng chút rời xuống. Hắn nhìn làn da phiếm hồng của Lý Thái Long, còn mang theo những cơn run rẩy. Hắn biết người này trong lòng tuy rằng bài xích mình, thế nhưng thân thể này của y đã càng ngày càng tiếp nhận hắn. Hắn hôn lền từng tấc da thịt của y, dùng thập thần khí lực liếm mút, một đám ấn kí ám muội màu đỏ thẫm hiện lên rõ ràng trên làn da quanh năm không thấy ánh mặt trời của Lý Thái Long. Đây là ấn ký hắn lưu lại, đây là thuộc về hắn... Hoàn hảo, hoàn hảo, người này cuối cùng cũng có một chút gì đó thuộc về hắn.

Không biết qua bao lâu, hắn ôm Lý Thái Long đã muốn kiệt sức nằm ngủ. Lý Thái Long tuy rằng mệt mỏi nhưng hai mắt vẫn mở đối diện với màn đêm đen như mực. Những ngôi sao sắp tàn, nhưng những giọt nước mắt trong suốt lại càng phát ra lấp lánh. Y nghiêng đầu, một giọt lệ từ trong hốc mắt tiến đến hòa vào trong đám tóc mai màu đen. Khuôn mặt Trịnh Nhuận Ngũ ở ngay trước mắt, y chăm chú nhìn hắn, trong mắt là thật sâu nhớ nhung cùng yêu thương, còn có đau thương cùng không đành lòng. Đem thân thể mỏi mệt tiến sát vào trong lòng Trịnh Nhuận Ngũ gần thêm một chút, cho đến khi không còn khe hở, thật ấm áp, một chút cũng không lạnh... Lý Thái Long cắn răng, không để cho sự bi thương của bản thân mình tản ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top