Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG MƯỜI BỐN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tới chính là nhạc công tự do của Xuân Phong Lâu – Hoàng Nhân Tuấn, ngũ quan như ngọc, một đôi tinh quang lưu chuyển dưới ánh nến lấp lánh của điện Thanh Loan lại càng thêm rạng rõ, mái tóc đen được buộc gọn gàng bằng một chiếc băng gấm màu đen, sắc mặt thanh lãnh, nhíu mi oán hận: "Ở xung quanh nơi này của ngươi mai phục không ít người, để vào được đây ta đã phải tốn biết bao công sức."

Lý Thái Long thoáng nhướn mày mời Hoàng Nhân Tuấn ngồi xuống hỏi: "Xuân Phong Lâu nói ngươi đã vài ngày không ở có mặt ở đó, gần đây đang bận rộn chuyện gì sao?"

Hoàng Nhân Tuấn không trả lời chỉ chăm chú nhìn y, Lý Thái Long ảm đạm cười: "Nhìn ta làm gì?"

Hoàng Nhân Tuấn hỏi: "Ngươi thực sự vẫn tốt chứ?"

"Rất tốt." Lý Thái Long cũng khẽ nhướn mày, khóe miệng vẫn ẩn chứa ý cười nhìn hắn.

"Văn Thái Nhất làm việc rất tốt. Trước đây quyết định để hắn ở ngoài cung đúng là một ý kiến sáng suốt, ngươi có thể tới đây là do chính hắn thông báo đúng không ?" Lý Thái Long vừa tự mình châm trà vừa từ tốn nói.

"Ân." Hoàng Nhân Tuấn gật đầu, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Hoàng Nhân Tuấn, lúc trước lời ngươi nói sẽ nguyện trung thành với ta hiện tại vẫn còn hiệu lực chứ?" Lý Thái Long nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ trong lúc đó mang theo sự uy nghiêm của một vị vua.

Hoàng Nhân Tuấn vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên là thật, tuyệt không đổi ý."

Lý Thái Long gật đầu, lại khôi phục lại bộ dáng ung dung thản nhiên như gió: "Hoàng Nhân Tuấn, ta muốn ngươi vào cuối tháng đi tới Quân Thanh Sơn để bảo hộ Trần Cơ cùng hài tử của ta. Còn nữa, ta biết ngươi thông kim bác cổ, cầm kỳ thi họa, binh pháp võ nghệ mỗi thứ đều rất tinh anh. Nếu ngươi vẫn còn coi ta là chủ, ta muốn ngươi từ nay về sau coi con ta là thiếu chủ, ở bên hắn cho tới lúc trưởng thành, dạy hắn biết quản lý đất nước, dạy hắn hiểu biết chữ nghĩa, dạy hắn binh pháp võ nghệ, ta muốn ngươi trở thành đế sư[1] của hắn!"

"Đế sư?" Hoàng Nhân Tuấn nhíu chặt mày, nhìn về phía Lý Thái Long.

"Sao, không tin hài nhi của ta có thể tiếp tục khôi phục giang sơn Thanh Loan?" Lý Thái Long cười ngạo nghễ.

Hoàng Nhân Tuấn ngẩn người, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ: "Không, thuộc hạ không dám, chủ tử nhất định có thể tiếp tục khôi phục giang sơn Thanh Loan, thiếu chủ cũng nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người."

"Không, ta đã phụ sự mong chờ của ngươi, nhưng hài nhi của ta nhất định sẽ không phụ sự chờ mong. Hoàng Nhân Tuấn, từ nay về sau hắn sẽ là thiếu chủ của ngươi, ngươi phải bảo hộ hắn chu đáo." Lý Thái Long dìu hắn đứng lên nói những lời thành khẩn.

"Thuộc hạ muôn lần chết cũng không chối từ." Hoàng Nhân Tuấn đứng lên đối mặt với Lý Thái Long.

Lý Thái Long khẽ mỉm cười: "Hảo, ta tin ngươi, đem phong thư này giao cho Trần Cơ. Sau khi đọc xong thư nàng liền biết nên làm như thế nào."

Hoàng Nhân Tuấn đem thư cất kỹ trong ngực, Lý Thái Long chỉ thản nhiên nói với hắn: "Ngươi trở về đi, nơi này cũng không phải là nơi ngươi có thể lưu lại."

"Vâng." Hoàng Nhân Tuấn chắp tay làm lễ, thời điểm chuẩn bị muốn rời đi liền quay đầu lại nhìn Lý Thái Long: "Người... bảo trọng." Nói xong liền biến mất vào trong bóng đêm. Hắn và Lý Thái Long quen biết nhau từ rất sớm, mà hắn cũng vẫn luôn được coi là cái bóng ở phía sau bảo hộ Lý Thái Long. Cái bóng này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, không ai biết thân phận của hắn, chỉ có Lý Thái Long biết, mọi người cũng không biết hắn là người của Lý Thái Long. Cho dù là trước đây, người cùng Lý Thái Long thân cận như Trịnh Nhuận Ngũ cũng đều không biết.

Tiên đế bồi dưỡng cho hắn đủ các loại khả năng, nhưng cuối cùng cũng không trói buộc hắn ở lại trong cung làm bạn cùng Lý Thái Long, mà Lý Thái Long cũng không thể gọi hắn dễ dàng. Sau khi Lý Thái Long thực hiện thanh trừ toàn bộ cả gia đình Trịnh Nhuận Ngũ liền dùng tên giả xây nên Xuân Phong Lâu. Văn Thái Nhất, người từng thân cận bên cạnh tiên đế làm lão bản, thay Lý Thái Long chọn lựa cùng nuôi cấy nghệ kỹ. Sau đó Hoàng Nhân Tuấn cũng được yêu cầu thỉnh thoảng dùng tài nghệ đánh đàn cao siêu của hắn để quảng bá cho Xuân Phong Lâu. Hắn trước kia không hiểu Lý Thái Long vì sao lại phải làm như vậy, xem ra hắn vẫn là không thể lường trước được sự phòng ngừa chu đáo cùng lo xa nghĩ rộng của vị quân vương này. Mà nếu như vậy, hắn vẫn không thể hiểu, vì sao một người thông minh như y lại không chịu được một lần tấn công như thế, để giang sơn của mình bị lật đổ. Nhưng nếu nói hết thảy mọi thứ đều liên quan đến Trịnh Nhuận Ngũ, Hoàng Nhân Tuấn cho rằng có lẽ sẽ không khó hiểu như vậy, chỉ là... chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, cũng quá mức mạo phạm.

Giữa màn đêm đen sâu thăm thẳm, Hoàng Nhân Tuấn trở về chỗ ở của mình, tất cả mọi việc đều được xử lý lặng lẽ không một tiếng động. Hắn trở lại trong phòng, đóng cửa thật kĩ, dùng hỏa chiết tử [2] đốt lên giữa gian phòng đóng kín, trong phòng nháy mắt sáng sủa lên rất nhiều. Căn phòng nhỏ của hắn rất là đơn giản mộc mạc, một cái giường, trên mặt bàn là những đồ dùng trong nhà.

Hắn đi đến bên giường, trên giường là một người bị trọng thương đang ngủ, người kia chính là thiếu niên vào hôm trước khi hắn từ bên ngoài trở về nhìn thấy ngã ở trước cửa nhà mình. Lúc đó, trước ngực y còn hiện lên vết thương do kiếm gây ra, thập phần nghiêm trọng. Hắn vốn không muốn can thiệp, thế nhưng nhìn gương mặt thiếu niên tái nhợt không còn chút máu, còn có dáng vẻ đau đớn thống khổ cắn răng ẩn nhẫn khiến trong lòng hắn lại mềm mại đi vài phần. Cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn đem hắn mang vào trong phòng, mời thầy thuốc chữa thương, hiện giờ xem như đã cứu sống lại được, có thể xem như hắn mạng lớn.

Hoàng Nhân Tuấn vừa múc nước vừa giúp thiếu niên khẽ lau mồ hôi trên trán. Ngày hôm nay khí trời nắng nóng, trong phòng của hắn cũng không hề mát mẻ, vạt áo trên người thiếu niên đã sớm bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Hắn giúp người kia cởi bỏ xiêm y lau chùi thân thể, thời tiết thế này nếu như không chú ý, miệng vết thương sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.

Thiếu niên có lẽ cảm nhận được tiếng động bên cạnh mình, lập tức tỉnh táo lặng lẽ mở mắt. Khi nhìn thấy người bên cạnh là Hoàng Nhân Tuấn ánh mắt không khỏi thả lỏng xuống rất nhiều. Hắn lẳng lặng nhìn Hoàng Nhân Tuấn, không có biểu hiện gì, ánh mắt có chút ấm áp.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn hắn mỉm cười, nói một hơi dài liên tiếp: "Ngươi đã tỉnh, thời tiết quá nóng, trên người ngươi ra rất nhiều mồ hôi, ta giúp ngươi lau, nếu không sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương. Hai ngày trước lúc ngươi hôn mê đều là ta giúp ngươi làm như thế này, cho nên ngươi không cần phải ngượng ngùng."

Thiếu niên lắng nghe sau đó nhìn hắn nở nụ cười, nụ cười kia dường như hòa tan được băng tuyết. Hắn vươn tay chạm vào ánh mắt xinh đẹp của Hoàng Nhân Tuấn nói: "Thật đẹp."

Hoàng Nhân Tuấn ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười cười nói: "Nhìn ngươi tuổi không lớn nhưng miệng ngược lại thật biết trêu người."

Thiếu niên nhìn Hoàng Nhân Tuấn khẽ mở miệng nói: "Lý Đế Nỗ, còn tên của ngươi?" Hắn trong thanh âm còn tràn mang theo suy yếu.

"Ân?" Hoàng Nhân Tuấn mở to hai mắt, lộ ra vẻ đáng yêu hiếm thấy.

Lý Đế Nỗ nhìn hắn mỉm cười: "Ngươi tên là gì, ta là Lý Đế Nỗ."

"Nga, Hoàng Nhân Tuấn." Hoàng Nhân Tuấn lại tiếp tục nhúng khăn tay vào trong chậu nước, giúp Lý Đế Nỗ tiếp tục lau chùi thân thể.

"Hoàng Nhân Tuấn." Lý Đế Nỗ nhắm hai mắt lại, ấn đường giãn ra tỏ vẻ thỏa mãn, lần thứ hai yếu ớt chìm sâu vào giấc ngủ.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn Lý Đế Nỗ thản nhiên cười cười. Trên người thiếu niên bị tổn thương nặng như vậy, có lẽ đã trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, nhưng mà... Hắn khẽ chau mày lại, đây vẫn còn là một đứa trẻ, thân phận của hắn là gì...

Khoảng mười ngày sau, vết thương của Lý Đế Nỗ đã khôi phục vô cùng tốt, đã bắt đầu đóng vảy, hắn cũng đã có thể thỉnh thoảng xuống giường đi lại. Hoàng Nhân Tuấn bởi vì tháng sau mới đi Quân Thanh Sơn cho nên những ngày này đều luôn luôn chăm sóc hắn. Hoàng Nhân Tuấn cũng không hỏi vết thương của Lý Đế Nỗ là do đâu mà có, điều này đối với hắn mà nói không quan trọng. Chỉ là Lý Đế Nỗ đứa bé này bình thường tuy rằng vô thanh vô tức, nhưng cũng có những lúc không ý thức được mà có vài phần đáng yêu. Hắn dường như không hiểu rõ cuộc sống hàng ngày của chính mình, thấy Hoàng Nhân Tuấn giặt quần áo nấu cơm đều luôn tò mò đứng ở một bên nhìn. Nhất là những lúc thấy Hoàng Nhân Tuấn nấu cơm, hắn rất thích ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên cửa phòng bếp chăm chú nhìn thân ảnh bận rộn của Hoàng Nhân Tuấn đi đi lại lại xung quanh, sau đó thường đối với Hoàng Nhân Tuấn lộ ra gương mặt cười ngây ngô. Hắn thường không hay cười, nhưng mà không biết vì sao lại luôn thích cười với Hoàng Nhân Tuấn. Hắn không biết cách biểu đạt bản thân, hắn chỉ hi vọng Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy hắn cười sẽ trở nên vui vẻ một chút.

Lý Đế Nỗ mấy ngày này cũng chưa từng nói qua muốn rời đi, Hoàng Nhân Tuấn cũng không nói thấy thương thế của hắn tốt lên rồi liền muốn hắn rời khỏi, hai người mấy ngày này gần như lúc nào cũng dính lấy nhau. Buổi tối, Hoàng Nhân Tuấn từ phòng bếp bưng bát đũa cùng đồ ăn đi ra, Lý Đế Nỗ đi theo phía sau hắn giống như một cái cái đuôi nhỏ. Hoàng Nhân Tuấn lấy cơm gọi hắn ngồi xuống cùng ăn, hắn ngoan ngoãn nghe lời còn ăn hai bát lớn. Hoàng Nhân Tuấn luôn nói với hắn để hắn ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng, đối với thân thể cùng vết thương mới có lợi.

Hai người ở chung thập phần hòa hợp. Đêm hôm đó, Lý Đế Nỗ cùng Hoàng Nhân Tuấn nằm ở trên giường, hắn mở to mắt nhìn nóc giường hỏi Hoàng Nhân Tuấn: "Hoàng ca, ngươi vì sao phải đối với ta tốt như vậy?"

Hoàng Nhân Tuấn chớp mắt cười nói: "Ta đối với ngươi tốt lắm sao?" Hắn chỉ cho rằng mình thuận tay cứu một đứa nhỏ, như vậy việc chịu trách nhiệm chăm sóc để thương thế của hắn tốt lên cũng chẳng có chuyện gì.

"Ân, ngoại trừ ca của ta, ngươi là người thứ hai đối với ta tốt như vậy." Lý Đế Nỗ híp mắt cười, đôi mắt cong cong , bộ dáng đơn thuần.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn hắn mà khẽ giật mình, sau đó lại bật cười hì hì nói với hắn: "Ra là như vậy, ngươi thật đúng là hài tử."

Lý Đế Nỗ dường như không hài lòng việc Hoàng Nhân Tuấn gọi mình là hài tử, thoáng trừng mắt liếc Hoàng Nhân Tuấn: "Ta đã qua nhược quán [3]rồi."

Hoàng Nhân Tuấn khẽ cười không nói nữa, chỉ nghiêng người nói: "Ngủ đi."

Lý Đế Nỗ bất mãn hừ một tiếng, Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ cười cười, hai người cứ như vậy cùng yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Thời gian cứ như vậy tiếp tục trôi qua vài ngày, vết thương của Lý Đế Nỗ đã không còn đáng ngại, ba ngày sau Hoàng Nhân Tuấn cũng phải rời khỏi nơi này để đi tới Quân Thanh Sơn. Một ngày, hắn nấu một bữa cơm thật ngon, Lý Đế Nỗ đi tới dùng cơm, Hoàng Nhân Tuấn nói với hắn: "Đế Nỗ, ngày kia ta phải rời khỏi nơi này, nhà ngươi ở nơi nào, ngày mai ta liền đưa ngươi trở về có được không?"

Lý Đế Nỗ ngẩn người, bát cơm đang bưng trên tay liền cứng đờ lại, hắn nhìn Hoàng Nhân Tuấn một hồi lâu hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Đi Quân huyện." Hoàng Nhân Tuấn gắp đồ ăn cắn một miếng đáp.

Lý Đế Nỗ cúi đầu bới bới gắp một miếng cơm, lại phát hiện bản thân đã không còn chút thèm ăn nào nữa, trong lòng có chút hoảng sợ, hỏi: "Vậy ngươi sẽ vẫn trở về chứ?"

Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng cười nói: "Không biết, nhưng thời gian sắp tới sẽ không trở về." Nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ mang theo cảm xúc không nỡ rời xa, Hoàng Nhân Tuấn trong lòng lại càng thêm mềm mại, đứa bé này là một người giàu tình cảm.

Lý Đế Nỗ cũng không nói thêm gì nữa. Hoàng Nhân Tuấn thấy hắn dường như đang buồn liền có chút không đành lòng nói: "Ân, ngày mười lăm tháng ba hàng năm đều thường trở về một lần, bởi vì đó là ngày giỗ của phụ mẫu ta, ta muốn trở về bái tế bọn họ, đến lúc đó ngươi tới nơi này, chúng ta có thể gặp nhau một lần."

Ánh mắt ảm đạm của Lý Đế Nỗ cuối cùng cũng sáng lên, hắn gật gật đầu khẽ bật cười nói: "Hảo, vậy mười lăm tháng ba hàng năm ta đều sẽ tới nơi này chờ ngươi."

Hoàng Nhân Tuấn khẽ mỉm cười, mâu quang ôn nhu. Cơm nước xong hai người ở lại trong viện hóng mát, Lý Đế Nỗ nhìn thấy trên tay Hoàng Nhân Tuấn đeo một đôi vòng bạc, trước đây nhìn thấy trên tay người nam tử này đeo vòng bạc đã có chút giật mình, thế nhưng Hoàng Nhân Tuấn nói, vòng bạc kia là do cha mẹ của hắn đưa cho, là xin đức Phật trong chùa phù hộ hắn bình an. Lý Đế Nỗ nâng tay phải của Hoàng Nhân Tuấn lên, sau đó nhìn hắn tha thiết nói: "Hoàng ca, một đôi vòng bạc này của ngươi có thể tặng ta một chiếc được không?"

Hoàng Nhân Tuấn ngẩn người , nhìn đôi vòng bạc từ khi bắt đầu đeo tới giờ chưa từng rời tay, lại tiếp tục nhìn gương mặt tươi cười chờ mong của Lý Đế Nỗ, thản nhiên cười nói : "Hảo, nhưng mà ngươi phải bảo quản cho tốt." Đó là vật duy nhất cha mẹ lưu lại cho hắn, hắn không muốn nhìn thấy chúng bị bất cứ tổn hại nào.

"Nhất định, nhất định sẽ như vậy." Lý Đế Nỗ không chút nào che dấu nội tâm đang nhảy nhót của chính mình. Hắn nhìn theo Hoàng Nhân Tuấn đang đem chiếc vòng bạc trên tay phải gỡ xuống, tiếp đó lại đặt vào tay hắn. Hắn cầm lấy vòng bạc, cười đến sơn thủy ôn nhu, Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được xoa nhẹ đầu thiếu niên.

Sáng sớm hôm sau, Lý Đế Nỗ liền thu dọn xong hành lý rồi rời khỏi nhà Hoàng Nhân Tuấn. Hắn có chút luyến tiếc, thế nhưng hắn cũng không thể tuỳ hứng. Thực ra hắn cũng không có đồ vật gì cần thu thập, chỉ là trước khi đi hắn muốn mang theo hai bộ quần áo Hoàng Nhân Tuấn mua cho hắn, cũng không phải món đồ quá quý giá, nhưng hắn thực thích chúng nên liền mang đi.

Hoàng Nhân Tuấn tiễn Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ không để cho hắn tiễn về nhà, chỉ là miệng vẫn luôn nhắc đi nhắc lại mãi ngày mười lăm tháng ba sang năm hắn sẽ tới nơi này chờ Hoàng Nhân Tuấn. Hoàng Nhân Tuấn về đến trong nhà, nhìn gian phòng trong nháy mắt quạnh quẽ, tựa hồ có chút không thể thích ứng, khóe miệng khẽ mỉm cười. Xem ra việc Lý Đế Nỗ trở thành cái đuôi nhỏ bất tri bất giác đã trở thành thói quen như vậy.

Ba ngày sau, Hoàng Nhân Tuấn thu thập hành lý lên đường đi tới Quân Thanh Sơn, hắn thúc ngựa mà đi một mạch, cũng không nghỉ ngơi nhiều lắm. Đến Quân Thanh Sơn chỉ mất gần hai ngày, hắn cũng không ngay lập tức đi tới nơi ở của Trần Cơ để gặp bọn họ mà ở lại xung quanh khu đó âm thầm quan sát hai ngày, kiểm tra xem xung quanh nơi này có người mai phục canh gác hay không. Đợi hai ngày, cảm thấy nơi này cũng không có chuyện gì khác thường, vì thế hắn liền gõ lên căn nhà ngói đen tường trắng trước mặt, cánh cửa của một tứ hợp viện không được nhiều người để mắt tới. Đi ra mở cửa chính là Tô Đức Xương, hắn nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn liền thoáng sững sờ. Từng gặp qua Hoàng Nhân Tuấn ở Xuân Phong Lâu, hắn chỉ biết Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Thái Long thân phận không đơn giản.

Hoàng Nhân Tuấn mỉm cười chắp tay nói với hắn: "Công công, chủ tử để cho ta tới." Hắn theo từ trong tay áo bí mật lấy ra một khối ngọc bài, mặt trên là một ẩn tự đơn giản.

Tô Đức Xương nhìn thấy lập tức minh bạch, vội vàng để hắn vào nhà, ngọc bài có khắc ẩn tự kia chính là đại diện cho thân phận của ảnh vệ, người chuyên bảo vệ cho thiên tử hoàng gia. Ảnh vệ có thể giữ ngọc bài không nhiều lắm, bởi mỗi vị thiên tử bên người chỉ có duy nhất một ảnh vệ có thể có ngọc bài. Người ảnh vệ này không chỉ có bản lĩnh hơn người mà nhất định phải văn võ song toàn.

"Đại nhân, bệ hạ có khỏe không?" Tô Đức Xương vừa dẫn Hoàng Nhân Tuấn vào nhà vừa rơi nước mắt hỏi.

"Coi như vẫn ổn, nương nương cùng tiểu điện hạ đang ở đâu?" Hoàng Nhân Tuấn nhẹ giọng nói.

"Ở trong phòng, tiểu điện hạ lúc này đang nghỉ trưa, nương nương bồi hắn." Hai người nói chuyện xong thì cũng vừa đi tới nhà chính, Tô Đức Xương mời Hoàng Nhân Tuấn chờ một lát, hắn vào hậu viện đi thông báo cho Trần Cơ.

Tới hậu viện, Tô Đức Xương nhìn thấy Trần Cơ liền vội vàng nói với nàng về Hoàng Nhân Tuấn. Trần Cơ liền vội vàng chạy ra, nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn liền hỏi: "Đại nhân, bệ hạ hắn vẫn tốt chứ, hắn có phải chịu khổ không..."

Hoàng Nhân Tuấn chắp tay hành lễ: "Thần Hoàng Nhân Tuấn tham kiến nương nương, nương nương đừng lo lắng, bệ hạ hết thảy đều bình an." Hắn lấy từ trong ngực ra bức thư Lý Thái Long giao cho hắn đưa cho Trần Cơ, nói: "Nương nương, đây là bức thư bệ hạ nhờ thần giao cho người"

Trần Cơ vội vàng mở bức thư ra, sau đó chảy nước mắt, áp bức thư vào trước ngực, nhìn lại Hoàng Nhân Tuấn rồi bỗng nhiên quỳ xuống: "Đại nhân, xin nhận của ta một lạy."

"Nương nương đây là vì sao ? Nương nương mau đứng lên, thần đảm đương không nổi." Hoàng Nhân Tuấn cả kinh vội vàng đỡ lấy Trần Cơ.

"Không, đại nhân, cái lạy này là ý chỉ của bệ hạ, đại nhân ngài hãy nhận lấy." Trần Cơ dập đầu sau đó đứng dậy nói: "Đại nhân, trong thư bệ hạ nói, ngài tài hoa hơn người, để cho ngài từ nay về sau trở thành lão sư của tiểu hoàng tử. Hắn nói ngài là đế sư có tài, sau này tiểu hoàng tử liền phó thác phó cho ngài."

Hoàng Nhân Tuấn nghe vậy chắp tay cúi đầu nói: "Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ cùng nương nương."

Trần Cơ mỉm cười nói với hắn: "Làm phiền ngài". Dứt lời nàng liền để Tô Đức Xương giúp Hoàng Nhân Tuấn chuẩn bị sương phòng. Nơi này mọi thứ đều rất giản dị, có lẽ đây chính là nơi ở lúc trước của Hoàng gia trước khi gây dựng nên giang sơn Thanh Loan, đều rất yên tĩnh thoải mái.

Trần Cơ nhìn Hoàng Nhân Tuấn nói: "Đại nhân từ nay về sau sống tại nơi này, nếu đối với nhau xưng hô là nương nương đại nhân có lẽ sẽ có nhiều bất tiện. Nếu đại nhân không ngại, từ nay về sau gọi ta một tiếng phu nhân là được rồi, mà phu nhân ta cũng gọi ngài một tiếng là tiên sinh. Còn về Tô công công, hắn lớn tuổi hơn, chúng ta gọi hắn là Tô bá."

"Hết thảy đều theo ý phu nhân." Hoàng Nhân Tuấn cung kính hành lễ.

Trần Cơ gật đầu tiếp tục nói với hắn: "Tiểu hoàng tử lúc này còn đang nghỉ trưa, một lát nữa hắn tỉnh, ta liền dẫn hắn tới gặp ngài. Bây giờ ngài cũng đi trước nghỉ ngơi một chút đi."

"Vâng." Hoàng Nhân Tuấn nói xong liền để Trần Cơ rời đi trước, sau đó hắn cũng đi theo tới gian phòng của mình.

Chú thích :

[1] đế sư: Thầy giáo của vua

[2] hỏa chiết tử : dụng cụ tạo lửa thô sơ

[3] nhược quán : thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top