Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tránh xa tất cả những chuyện này có lẽ là con đường cuối cùng. Trần Lệ Quân gần như đã trốn chạy về phía căn phòng ấy. Một tay đóng cửa, tay kia đè nén triệu chứng buồn nôn liên tục ập đến trong cơ thể.

Cô nắm chặt bàn tay đang bị thương, không ngừng dùng sức, ép cơ thể đứng yên, thẳng đến khi lớp băng gạc trắng nhuốm đỏ, mới dần dần lấy lại được hơi thở.

Điều này nằm trong dự kiến của Trần Lệ Quân nhưng cô đã phớt lờ nó. Sự thật mờ mịt cắm sâu vào não và mắt cô.

Mãi đến khi thấy được thái độ của Lý Vân Tiêu hôm nay, cô mới chân chính hiểu rằng hết thảy những ảo tưởng trước giờ của mình đều là may mắn. Sự chia tay bạo lực và phân ly rõ ràng lần nữa được bọc đường. Chỉ cần Lý Vân Tiêu còn thở, cô có thể sẽ lại rơi vào bẫy.

Cô lúc này không cách nào lý giải được cảm xúc chân thật của bản thân, chỉ có thể nói, đau đớn cùng thống khổ chồng chéo rải rác khắp da thịt. Cảm giác uể oải, tê liệt đã hơn ba trăm ngày, nhưng chính vào thời khắc này Trần Lệ Quân mới triệt để bị phá huỷ.

Ánh mắt khiêu khích cùng dáng vẻ đắc thắng của gã đàn ông đó lại hiện lên trong tâm trí cô, hệt như đêm mưa một năm trước.

Buổi biểu diễn ngày hôm đó kết thúc, Trần Lệ Quân đến gara sớm như thường lệ, ngồi trong xe đợi Lý Vân Tiêu sau khi giao lưu với người hâm mộ sẽ cùng nhau về nhà.

Hạ kính xuống, Trần Lệ Quân tựa vào cửa, đôi mắt háo hức nhìn đăm đăm về phía lối ra. Một lát sau đã thấy được thân ảnh của nàng, cô lập tức ngồi thẳng dậy, cười toe toét.

Về sau nhìn kỹ lại, dường như sau lưng nàng còn có người đi theo, Lý Vân Tiêu không ngừng quay đầu trò chuyện với người đàn ông kia.

Khi cả hai đến gần hơn, Trần Lệ Quân nhìn thấy khuôn mặt anh ta, cô đã bắt gặp nó rất nhiều lần. Trong những buổi tập, Trần Lệ Quân thường xuyên chứng kiến Lý Vân Tiêu cùng người đàn ông đó tiếp xúc, nhưng là nàng không chủ động.

Nàng không nói cô cũng không hỏi.

Kéo kính xe lên, Trần Lệ Quân cúi đầu. Thật trùng hợp, hai người vô tình ngồi trên chiếc xe đối diện nhau, cô vừa vặn có thể quan sát toàn bộ hành động của họ.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông đó thỉnh thoảng sẽ đụng chạm Lý Vân Tiêu, Trần Lệ Quân siết chặt nắm đấm, đặt trên tay lái.

Một lúc sau, gã đàn ông dang rộng cánh tay, tựa hồ muốn ôm. Trần Lệ Quân không dám hít thở, thẳng đến khi thân thể Lý Vân Tiêu rúc vào hắn.

Thời gian như đóng băng, lòng ngực tích tụ không cách nào trầm xuống, mười giây đó đình chỉ, chống đỡ Trần Lệ Quân ánh mắt nặng nề, từng hơi thở sau đó đều trở nên thận trọng.

Cô gục xuống không dám nhìn nữa, giây tiếp theo, trong người đã đầy ắp phẫn nộ, tự ti, cười khinh bỉ, cùng những giọt nước đáng thương. Một cái gì đó sụp đổ hoàn toàn và nhanh chóng.

Một tiếng còi vang, Trần Lệ Quân ngẩng lên, chiếc xe lướt qua trước mặt cô, gã đàn ông hạ kính xuống ném cho cô một cái nhìn giễu cợt.

Nhìn lại Lý Vân Tiêu, nàng vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, không rõ cảm xúc.

Chiếc xe vừa đi, Trần Lệ Quân liền nhận được tin nhắn, là Lý Vân Tiêu gửi.

[Không cần chờ em, em có việc phải đi trước.]

Quệt nước mắt một cách cẩu thả, Trần Lệ Quân dùng tay lau lau những giọt nước không ngừng rơi trên màn hình, run rẩy gõ vài chữ.

[Em đi đâu?]

Không có phản hồi, cô trực tiếp khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nhà hát. Chạy trên đường một chiều một lúc đã đuổi kịp chiếc xe kia.

Chiếc xe phía trước tiếp tục hướng về đoạn đường mà cô quen thuộc, cuối cùng tiến vào khu cư xá nơi họ sống.

Đôi tay run rẩy nắm chặt vô lăng, Trần Lệ Quân hít một hơi sâu để bình tĩnh.

Đỗ xe vào bãi, cô ngồi thêm một lát mới đi đến dưới lầu khu nhà của Lý Vân Tiêu, dùng thẻ từ mở cổng.

Do dự cả buổi, một bước cũng không di chuyển, rốt cuộc lui lại ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh bồn hoa, giương mắt đếm đến tầng thứ 10, ngoài ban công bày mấy chậu cây quen thuộc, Trần Lệ Quân thường xuyên tưới nước cho chúng.

Nhìn chằm chằm căn phòng đã sáng đèn qua cửa sổ sát đất, Trần Lệ Quân tựa trên băng ghế, bất động, đợi khoảng 10 phút thì đèn tắt.

Một giây tiếp theo, cô gần như nhắm mắt lại, đầu óc mơ hồ, đôi đồng tử lóe ra tia lửa, chất lỏng trong lòng ngực thiêu đốt, sau đó từ hai mắt chảy ra, không cách nào ngăn lại.

Đêm hè bắt đầu có mưa phùn, vạn vật thấm vào một cỗ lạnh lẽo không trọng lượng. Trần Lệ Quân cảm thấy lạnh, lạnh toát. Từ đầu đến chân đều lạnh thấu xương.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, sương mù ẩm ướt lẫn bọt nước tát vào trên mặt Trần Lệ Quân, sự mát mẻ mang về chút minh mẩn, cô giơ tay lau mặt, lấy điện thoại di động gọi cho Lý Vân Tiêu.

Thật lâu mới có người bắt máy, khi đầu dây bên kia mở miệng, đã không còn ngọt ngào như trước. Trần Lệ Quân cúi đầu, chi ít vẫn cảm thấy có chút may mắn.

"Vân Tiêu, em đang làm gì vậy? Chị muốn gặp em." - Cô cố hết sức khống chế chính mình, nhưng âm thanh vẫn không ngăn được run rẩy.

Trầm mặc hồi lâu, Lý Vân Tiêu lại lên tiếng.

"Em có chuyện muốn nói với chị."

Trần Lệ Quân phát giác ra một số dấu hiệu, không dám tiếp tục nghe nữa, vì vậy vội vàng cắt đứt lời Lý Vân Tiêu: "Lần sau, lần sau đi...chị còn có việc, cúp máy trước.."

"Trần Lệ Quân, chúng ta chia tay đi."

"Tại sao?"

Qua rất lâu, Trần Lệ Quân mới nói ra những lời này, trong giọng nói còn mang theo nức nở.

Lý Vân Tiêu lần nữa đáp lại cô bằng sự im lặng. Trần Lệ Quân bị thái độ của nàng bức bách, nhận thức được đau đớn, nhưng lại bất lực ngăn cản nó lan tràn khắp cơ thể.

"Xuống đây, chị đang ở dưới lầu. Chị muốn nghe chính miệng em giải thích."

Thời điểm Lý Vân Tiêu đi xuống, Trần Lệ Quân toàn thân đã ướt sủng, nhưng vẫn quật cường thẳng tắp đứng dưới mưa, không nhúc nhích.

"Tại sao?"

Lý Vân Tiêu bấu chặt góc áo, không nói gì. Sau đó là hàng loạt câu hỏi, nàng vẫn bảo trì yên lặng như thế.

"Có vấn đề gì, chúng ta cùng nhau giải quyết được chứ?"

"Hãy nói rõ, nói rõ ràng, được không?"

"Vân Tiêu em nói một câu đi! Đừng phớt lờ chị nữa."

Sự im lặng của Lý Vân Tiêu gần như đã đem chút lý trí cuối cùng của cô nghiền nát. Loại yên tĩnh tuyệt vọng này quấn chặt đến mức khiến người ta đau đớn phát điên.

Trần Lệ Quân vì thế mà điên cuồng kéo lấy cánh tay nàng, siết chặt, không ngừng chất vấn, thẳng đến cổ tay Lý Vân Tiêu hằn lên vết đỏ, nàng mới chậm rãi nói:

"Trần Lệ Quân, chúng ta không hợp nhau."

"Nhưng...nhưng rõ ràng em cũng thích chị mà! Là em nói thích chị trước, chúng ta tất cả phương diện đều phù hợp, trên sân khấu lẫn ngoài đời không phải sao? Chính em nói như thế!"

"Không có nhưng, chị còn muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa?"

"Tôi sẽ chọn một người tốt hơn." - Lý Vân Tiêu nghiêng đầu đi, nhìn từng hạt mưa ồ ạt rơi xuống đất, không nhìn Trần Lệ Quân nữa.

"Cho nên, em thà tiếp nhận một người mới. Cũng không chấp nhận chị, người ở bên cạnh em bấy lâu nay, đúng không?"

Lý Vân Tiêu có thể thấy rõ những giọt nước mắt phẫn nộ cùng không cam lòng của Trần Lệ Quân, thậm chí còn mang theo sự cầu khẩn. Nàng rất muốn giúp cô lau khô dòng lệ, bịt tai cô, ôm cô rúc vào trong ngực, kéo cô thoát khỏi cơn mưa ấy, nhưng nàng không thể.

"Đúng."

Lý Vân Tiêu đẩy Trần Lệ Quân ra, không bao giờ ngoảnh lại. Nàng không dám nhìn vào cặp mắt đáng thương kia, không dám nghe những lời khẩn thiết đó. Ấy vậy mà tiếng nức nở của Trần Lệ Quân vẫn vang vọng bên tai, mưa đánh vào trên mặt Lý Vân Tiêu, xen lẫn những giọt nước mắt rơi xuống.

Tim thắt lại đau đớn, Trần Lệ Quân nhìn theo bóng lưng lãnh đạm, trong phút chốc cô chợt nhận ra, lời ước hẹn 'mãi mãi' chưa bao giờ là một nhành Thường Xanh tươi tốt, đó chẳng qua chỉ là một bãi hoa phù du héo úa, mục nát trong bùn lầy. Kẻ buông câu chia tay trước luôn có quyền áp đặt lý lẽ lên người còn lại.

Thật lâu sau, suy nghĩ mới mới dần khôi phục. Trần Lệ Quân nhìn thấy gã đàn ông che ô đi ra, trong tay còn cầm theo một chiếc cốc, dáng vẻ thư thái nhàn nhã.

Gã đàn ông nở nụ cười đi về phía Trần Lệ Quân, thì thầm vào tai cô điều gì đó, chỉ một giây sau Trần Lệ Quân đã điên tiết nắm lấy cổ áo gã ta, đẩy ngã xuống đất.

Chiếc ô trên tay gã bay xa, cốc thuỷ tinh rơi vỡ nát, nước văng tung toé giữa màn mưa.

Hai người liên tục giằng co, không ai chịu buông tha đối phương. Gã đàn ông bị áp chế không thể đứng dậy, tuỳ tiện vơ lấy một mảnh vỡ trên đất mà vung vẩy.

Sau đó, thần sắc gã đờ đẫn, ngưng trệ, vội rụt tay lại.

Máu tươi theo miệng vết thương trên cằm trào ra, chảy từ mặt xuống cổ, đến khi nhuộm đỏ một góc áo. Gã đàn ông đẩy Trần Lệ Quân ra và bỏ chạy, để lại cô ngồi ở trong mưa, nước cùng máu hoà lẫn không ngừng nhỏ giọt.

Ngẩng đầu nhìn căn phòng vẫn sáng đèn. Trần Lệ Quân mím môi, đứng dậy đi tới trước cổng khu cư xá, dưới mái hiên bấm điện thoại gọi Thái Minh.

Vết thương không lớn, nhưng sâu gần một cm, khâu mấy mũi liền không còn vấn đề. Thái Minh vì thế mà vô cùng đau lòng, nhìn vết máu lớn ở ghế sau, khóc không dám lên xe nữa, phải nhờ lão Vương lái xe đến đón bọn họ trở về.

Giúp Trần Lệ Quân xin nghỉ hai ngày, Thái Minh túc trực giám sát cô một ngày ba bữa. Mà Lý Vân Tiêu cũng nộp đơn cho Mao lão sư xin đi Tân Cương viện trợ vào ngay hôm sau.

Suốt một tuần chờ đợi phê duyệt, Trần Lệ Quân không còn gặp lại Lý Vân Tiêu. Mấy ngày này, cô bắt đầu bị ác mộng quấn lấy, trong giấc mơ không phải là yêu ma quỷ quái như những món đồ chơi trẻ con, mà là con người cùng sự vật tạo nên một nỗi buồn sâu sắc.

Mỗi khi tỉnh dậy, đầu óc cô hỗn loạn và nặng nề, có thời điểm lâm vào mê man cũng sẽ hoảng hốt cho rằng đó chẳng qua chỉ là một phần của cơn ác mộng.

Ngày Lý Vân Tiêu rời đi, đoàn tổ chức tiệc tạm biệt, Trần Lệ Quân một mình trốn ở căn phòng tối, luyện đi luyện lại các bài công pháp trước gương, vận động kinh mạch để chống lại sự run rẩy từ trong máu, tựa hồ muốn đem toàn bộ gánh nặng đó triệt tiêu.

Bên ngoài nổi gió lớn, tai cô liên tục đổ mồ hôi, giống như một hòn đá không thể chìm xuống , sau khi kiệt sức, ngã thẳng xuống sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top