Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chén thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi: Bakugo Katsuki

Tôi nhớ từng có một người hỏi tôi rằng: "nếu như có người nói với cậu đến cả một trăm lần rằng họ để cậu ra đi, vậy cậu sẽ ở lại hay quyết định từ bỏ?"

Thành thật mà nói tôi cũng không biết bản thân mình phải làm thế nào, suy cho cùng đây cũng chỉ là giả thuyết. Người với người không giống nhau, trải nghiệm của mỗi người cũng khác nhau nên việc đưa ra lựa chọn cũng sẽ trái ngược nhau.

Trước tình yêu, tôi không thể dễ dàng đưa ra những lời hứa suông rằng tôi sẽ hứa thế này, làm thế kia. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng nếu như tôi yêu ai đó dù cho người đó có đẩy tôi ra cả trăm lần thì tôi cũng sẽ không từ bỏ, không vì sao cả đơn giản tôi nghĩ rằng nếu tôi chọn kết thúc thì sau này sẽ hối hận cả đời.

Có những ngày tôi nhìn qua khung cửa sổ phòng ngủ, trời xanh mây trắng rất đẹp. Đột nhiên muốn lao mình ra đó, hòa mình vào những tia nắng, đắm chìm trong âm thanh của vạn vật. Rời khỏi mặt đất lắm bi thương khổ ải này. Kì vọng, khuôn khổ, thất bại....

Vì đã sinh và được sống như thế nên tôi luôn khao khát được chết đi. Con người mà, luôn cảm thấy chán nản rồi kiệt quệ khi sống mà chẳng mấy hạnh phúc. Mặc dù thế nhưng tôi lại sợ, tôi sợ cái đau đớn khi phải chết. Rùng mình trước cơn co rút từ thuốc diệt chuột, sợ hãi cái nghẹt thở, sợ cái chết ngợp giữa biển, đau đớn hơn khi từ con dao cứa sâu trên cổ tay cắt đứt sự sống đang chảy,....tôi sợ chúng. Nhưng ánh sáng ngoài kia là một loại sợ hãi khác chăng? Nó thôi thúc cái khao khát được hòa mình vào bầu trời kia.

Nhưng chính cậu là ánh sao duy nhất ở chốn phàm trần níu giữ tôi.

Có thể trên đời chúng ta sẽ gặp vô số loại chuyện khó khăn khiến bản thân bị tổn thương tinh thần sâu sắc nhưng rồi sẽ có một người xuất hiện giúp chúng ta sẵn sàng tha thứ cho mọi tội lỗi mà cuộc đời gây ra. Đối với tôi người đó chính cậu.

Trên thế giới này chuyện dễ dàng xảy ra nhất chính là bỏ lỡ. Tôi từng bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, cùng lắm thì có thể gọi xe để về nhà. Tôi từng trượt bằng anh hùng tạm thời, cùng lắm là sau đó nộp giấy đăng kí thi lại. Tôi có thể sẽ không được ăn món soba khi quán tôi thích chật kín bàn, bù lại hôm sau tôi đến sớm hơn để ăn được nó.

Nhưng tôi mà bỏ lỡ mất cậu, tôi sẽ không tìm lại được cậu nữa.

Có những lúc cảm thấy bỏ lỡ thì bỏ lỡ chẳng việc gì to tát. Con người ấy mà, " mặt mũi " là điều quan trọng nhất. Đối với người cha đáng kính của tôi là thế. Tôi chính là thứ làm nên "mặt mũi" của ông ấy. Có thể những người khác cũng có một loại "mặt mũi" như thế. Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu như muốn tôi thật sự từ bỏ cậu thì tôi thấy rằng việc đó còn khó hơn chuyện soba sẽ biến mất khỏi danh sách thức ăn của nhân loại. Gặp được cậu với tôi mà nói việc có "mặt mũi " hay không chẳng là gì, điều quan trọng là tôi nhớ cậu, tôi thích cậu

Tôi thích cái ánh nhìn cau có của cậu khi trông thấy tôi cắt hẹ.

Tôi thích cách cậu ôm nửa phải của tôi khi mùa hè nóng nực bất đầu đến hay cái cách nũng nịu rúc vào lòng tôi cảm nhận hơi ấm khi mùa đông về.

Tôi cũng thích được cùng cậu khi xế chiều đứng đợi chuyến tàu điện ngầm để về. Hai ta vẫn cứ dựa vào nhau sau những nhiệm vụ khiến ta mệt nhoài mặc cho bao ánh nhìn đổ về.

Tôi thích cùng cậu cứ đi mãi như vậy, có về nhà muộn chút cũng không sao.

Thích hơn nữa là khi đêm đến tôi lén trèo xuống phòng cậu đòi ngủ chung cho bằng được. Dĩ nhiên cậu sẽ không đồng ý. Cậu nói rằng nhỡ giám thị đột ngột đi kiểm tra sẽ lớn chuyện nhưng rồi cũng vì tôi mà mềm lòng. Đặc biệt sau khi đi vệ sinh, ban đêm tay chân lạnh như băng quay trở lại giường, cậu mơ hồ ngáy ngủ bâng quơ tìm hơi ấm rồi cuộn tròn trong lòng tôi, trong mắt tôi điều hạnh phúc nhất thế gian chỉ đơn giản được ôm cậu vào lòng nâng niu như một thứ báu vật.

Tôi thật sự không thể nói được vì sao mình lại yêu cậu nhiều đến như vậy, chỉ biết rằng cậu là lý do khiến tôi không thể yêu người khác.

Thật ra tôi cũng không thể nói rõ rốt cuộc có thể yêu một người trong bao lâu. Có thể sẽ yêu đến thiên trường địa cửu cũng có thể đến một ngày không còn yêu nữa. Rất nhiều chuyện không thể nói trước được, cho nên cũng không cần phải tính toán, chỉ cần lúc hiện tại tôi yêu cậu và cậu cũng vậy thế là đủ rồi.

Tôi cũng đã từng bỏ lỡ rất nhiều, chẳng thể can ngang sự bạo hành của cha đối với mẹ, cũng chẳng thể níu giữ lúc bà ấy quyết định rời đi nhưng sau khi gặp cậu tôi nhận ra được cậu là người duy nhất mà tôi dù cho bất luận thế nào cũng không được bỏ lỡ.

Có lẽ cậu sẽ không biết tôi đã thích cậu nhiều đến thế nào, nhưng nếu có một ngày cậu đối xử tốt với ai đó theo cách mà người đó đã đối xử với cậu, cậu sẽ hiểu rằng cái gọi là xông pha khỏi lửa mà bản thân không làm chủ được. Cậu sẽ hiểu rằng hóa ra những việc như đi qua lượn lại vài con phố để mua được cho cậu chiếc bánh dâu ngon nhất mà không phải là " tiện đường thấy bán", bí mật trong lúc làm nhiệm vụ gửi tin nhắn đến cho cậu mà không phải vì đang rỗi, cố ý cắt trúng tay cũng không phải vì tôi dở chuyện mà tôi muốn thấy dáng vẻ xao xuýt của cậu.

Trên đời này có hai loại sợ hãi: sợ việc không nhìn thấy được tương lai và sợ việc chia xa với người mình yêu. Tôi không do dự sẽ chọn loại thứ hai.

Nếu như không nhìn thấy được tương lai, tôi cũng vẫn sẽ dũng cảm bước tiếp. Bởi vì trên đời này khi đã bước đi thì làm gì có đường lui.

Nhưng cùng với người mình yêu chia xa, đừng nói đến chuyện dũng cảm bước tiếp, có thể ngay đến cả tương lai tôi cũng đã không muốn nghĩ. Bởi vì thứ tôi mất đi không chỉ là động lực tiến lên phía trước, mà là tôi đánh mất đi điều dịu dàng ý nghĩa nhất trong đời.

Có rất nhiều lúc tôi cũng không rõ tôi rốt cuộc sẽ yêu một người nhiều như thế nào, đã từng mong đợi và tưởng tượng qua nhưng vẫn không tin nổi trên đời này sẽ có những chuyện tốt đẹp không ngờ như vậy, nói cách khác thì tôi tin vào ái tình chỉ là không tin bản thân sẽ gặp được.

Nhưng cho đến một ngày khi tôi thực sự gặp được một người, tôi lại không biết nên định nghĩa người đó như thế nào, thậm chí không biết dùng từ nào để có thể miêu tả người ấy, tôi chỉ biết khi tôi gặp được người đó thì đây chính là " ngoại lệ" của mình.

Tôi là một người đặc biệt cố chấp, đã thích ai là nhận định người đó, sẽ không bỏ cuộc, tôi cũng là một người rất khó từ bỏ. Cho dù đụng phải phải khó khăn cũng sẽ không quay đầu, hơn nữa còn sẽ đập vỡ nó. Không quan tâm là người như thế nào chuyện ra sao, chỉ cần tôi cho rằng nó đáng thì sẽ không hối hận, nguyện ý không màng tất cả mà yêu.

Thật ra cũng không phải là nói yêu người nhiều bao nhiêu, chỉ là nguyện làm tất cả để yêu người.

Đáng tiếc yêu nhau nhưng thế giới này lại không cho ta toại nguyện điều đó. Tôi cũng vô dụng khi khiến cậu vì tôi mà đau khổ đến thế. Đã vậy thì cậu không cần phải lựa chọn, tôi sẽ thay cậu làm điều đó. Có thể cậu sẽ mắng tôi ngu xuẩn làm điều dại dột nhưng tôi làm sao có thể để người mình yêu đau đớn đến thế. Sự lăng mạ, chỉ trích, xem thường, ghét bỏ...

Người ta nói "khi thần Cupid nhắm mắt bắn cung, điều thần hướng đến là nhịp tim chứ không phải giới tính" theo truyền thuyết thì là vậy nhưng suy cho cùng thần cupid chỉ là giả tưởng, dù người có nhắm mắt hay việc người có thật hay không thì yếu tố quan trọng vẫn là con người đang mở mắt.

Trước kia nhìn những người khác tự sát tôi cảm thấy họ rất khó hiểu. Nếu đã yêu nhau đến vậy thì tại sao không tiếp tục vì nhau kiên trì, hà cớ gì phải tự sát để rồi đánh mất nhau. Cho đến tận bây giờ thì tôi thông suốt rồi, họ chính vì yêu nên làm như thế.

Đây là lựa chọn duy nhất để giải thoát tôi và cậu khỏi trần gian bi ải này. Tôi sẽ không còn quằn quại trong đau đớn, cậu sẽ thôi trói buộc đời mình với tôi.

Thật ra không phải bây giờ tôi mới chết, tôi đã chết trước khi nhảy xuống.

                                                           Todoroki Shoto
__________________________________

Cảm ơn khách quan đã ghé quán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top